Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

 

Ánh mắt Lâm Huyên tối lại, hiển nhiên không ngờ rằng Giang Lộc sẽ mua một món đồ trang trí nhỏ cho mình. 

Giang Lộc luôn mang đến cho anh quá nhiều bất ngờ. 

Yết hầu Lâm Huyên khẽ động, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt cong cong của Giang Lộc, nơi ẩn chứa ý cười trong veo:

“Đẹp lắm.” 

Giang Lộc cười thẹn thùng. Rõ ràng là chính cậu chủ động đòi khen, nhưng khi thực sự được Lâm Huyên khen ngợi thì lại bắt đầu ngượng ngùng. Cậu vội vàng nhấc bé mèo bò sữa lên che trước mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Huyên, hàng mi khẽ rung động. 

Thật ra, cậu không hoàn toàn chỉ muốn làm Lâm Huyên vui. Cậu cũng có chút tư tâm. Chiếc chuông nhỏ này phát ra tiếng leng keng leng keng, cậu thực sự rất thích, đó là một chút mánh khoé nhỏ của cậu. Lâm Huyên không nghĩ đến việc mua, vậy thì cậu tự mua cho mình. 

Hơn nữa, nó thực sự rất hợp với cậu, đúng không? 

Giang Lộc mỉm cười, ánh nắng chiếu lên hàng mi, tựa như phủ một lớp sáng rực rỡ. 

Lâm Huyên kéo tay cậu xuống, nhận lấy bé mèo nhỏ, sau đó nghiêng người hôn nhẹ lên khóe môi cậu. 

Giang Lộc nhắm mắt lại, ánh nắng yên tĩnh phủ lên hai người, hàng mi cong của cậu phản chiếu bóng mờ nhàn nhạt trên mũi Lâm Huyên. 

Bố Bố hoàn toàn không hiểu hai con người này đang làm gì. Nó nhảy lên đầu gối Giang Lộc, thừa cơ ngậm lấy gáy nhảy nhảy rồi nhảy xuống đất. Vài bé mèo con khác cũng kêu meo meo chạy theo nó. Cuối cùng, Bố Bố tìm một góc thoải mái nằm xuống phơi nắng, tiện thể giúp mấy bé con liếm lông. 

Hàng mi Giang Lộc khẽ lướt qua xương quai xanh của Lâm Huyên, rồi cậu mở mắt, nhìn gần vào mắt đối phương. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức hàng mi suýt chạm vào nhau, nhưng không ai chịu lùi lại. 

Cậu nhẹ giọng nói:

“Em muốn bắt đầu học bài.” 

“ Được.” Lâm Huyên gật đầu, nhưng không hề có ý định buông cậu ra. Ngược lại, ánh mắt anh hạ xuống, dừng lại trên đôi môi Giang Lộc, bỗng nhiên nói:

“Môi Tiểu Lộc hình như sưng hơn trước một chút.” 

Giang Lộc theo phản xạ thè lưỡi liếm môi dưới. Đúng là có hơi sưng. Nhận ra điều này, cậu lập tức trừng mắt nhìn Lâm Huyên một cái. 

Môi cậu vốn không sưng lắm, nhưng Lâm Huyên rất thích cắn nó. Mỗi lần hôn xong đều sưng lên, vô cùng dễ thấy. 

“Đồ lưu manh.” Cậu nhỏ giọng mắng, kéo giãn khoảng cách rồi đứng dậy. Nhẹ nhàng đá vào cẳng chân Lâm Huyên một cái, sau đó định bước vào phòng. 

Chiếc chuông nhỏ trên mắt cá chân cậu khẽ đung đưa theo từng bước chân, phát ra tiếng leng keng trong trẻo, từng chút từng chút, tựa như một bé mèo con đang vươn móng vuốt gảy lên dây đàn trong lòng người.

Lâm Huyên nhìn theo mắt cá chân mảnh khảnh của Giang Lộc, ánh mắt dừng lại ở chiếc lục lạc nhỏ. Tiếng chuông khẽ ngân vang theo từng bước đi của cậu, như một giai điệu nhẹ nhàng quấn quanh suy nghĩ của anh. 

Anh thực sự rất thích. 

Tựa như bị mê hoặc, anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở cũng có chút rối loạn. Giang Lộc quá mức đáng yêu, dáng vẻ vô tư ấy làm anh không tự chủ được mà muốn trêu chọc nhiều hơn, muốn nhìn thấy cậu đỏ mặt ngượng ngùng. 

Anh khẽ nuốt nước bọt, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. 

Bỗng nhiên, điện thoại của Giang Lộc rung lên, kéo cậu về thực tại. Cậu cầm lên kiểm tra, tưởng rằng có người tìm mình, nhưng ngoài mấy tin nhắn trò chuyện với bạn cùng phòng và vài người bạn, cậu không nhận được thông báo nào đặc biệt. 

Chính lúc cảm thấy kỳ lạ, cậu mới nhận ra đó là thông báo từ ứng dụng theo dõi sức khỏe của mình…

“Em có biết không? Một phút trước, nhịp tim của anh gần chạm ngưỡng cao nhất, chỉ số tâm trạng cũng đạt mức tốt nhất. Anh đang vì em mà rung động đấy! Nhấn vào để xem chi tiết nhé ~” 

“?” 

Giang Lộc chớp mắt, cảm thấy kỳ quái, liền mở ứng dụng theo dõi sức khỏe ra kiểm tra. Khi nhìn vào biểu đồ nhịp tim, cậu lập tức phát hiện một điều bất thường—nhịp tim của Lâm Huyên đột nhiên tăng vọt lên mức cao nhất, thậm chí còn cao hơn cả lúc bọn họ hôn nhau ban nãy. 

Cậu không khỏi trầm mặc. 

"……" 

Lâm Huyên rốt cuộc đang làm cái gì vậy? 

Có chút lo lắng, Giang Lộc nhanh chóng cầm đồ rời khỏi phòng, bước đến tìm anh. 

Tiếng lục lạc vang lên leng keng theo từng bước chân, báo hiệu sự xuất hiện của cậu trước mặt Lâm Huyên.

Giang Lộc vừa định đóng cửa thì chợt khựng lại. 

Lâm Huyên đang nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt như dã thú săn mồi, gương mặt mang theo một tầng ửng đỏ không bình thường. Ánh mắt anh nóng rực, dán chặt lên người cậu, như thể từng cái liếc nhìn đều để lại dấu vết. Từ mắt cá chân, lướt qua bắp chân thon dài, dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn, lướt qua xương quai xanh mờ nhạt, dừng ở hầu kết tinh xảo, rồi chạm đến đôi môi hồng hào xinh đẹp, cuối cùng dừng lại nơi ánh mắt trong veo của Giang Lộc. 

Chưa bao giờ cậu thấy Lâm Huyên nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. 

Cảm giác này giống như đêm đó,khi anh mất kiểm soát,nhưng lại có gì đó không giống. Mà không giống ở đâu, cậu cũng không nói được. 

Giang Lộc nuốt khan, theo bản năng siết chặt tay cầm cửa, giọng nói nhỏ đi một chút: 

“……Anh đang làm gì vậy?” 

Bên cạnh, lục lạc trên chân khẽ vang lên, tiếng kim loại va vào nhau lanh lảnh nhưng không chói tai. Một con mèo con nghịch ngợm đột nhiên nhảy ra, như cố tình cắt ngang bầu không khí căng thẳng. 

Lâm Huyên vẫn nhìn cậu, đôi mắt ẩm ướt, bên trong chất chứa một ngọn lửa mãnh liệt. Trong đáy mắt anh, những tia máu nhỏ bé dường như đang lan rộng. Giọng nói anh nhẹ đến mức gần như tan vào không khí: 

“Suy nghĩ… cùng Tiểu Lộc ……” 

“Hả?” Giang Lộc không nghe rõ mấy chữ cuối, bèn cúi người xuống gần hơn, vô thức nhíu mày lo lắng.

“Anh đang nói cái gì vậy, Lâm Huyên?” 

“……” 

Với tư thế này, Lâm Huyên phải hơi ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng vào mắt cậu. Yết hầu anh nhẹ nhàng chuyển động, như đang kiềm nén điều gì đó.

Giang Lộc ban đầu còn lo lắng không biết vì sao nhịp tim Lâm Huyên đột nhiên tăng nhanh như vậy, nhưng nhìn thấy anh vẫn ổn thì cũng yên tâm hơn. Ánh mắt vô thức lướt qua yết hầu anh, bỗng dưng khựng lại. 

Yết hầu của Lâm Huyên thật sự rất rõ ràng. 

Giang Lộc vội dời mắt, trong lòng có chút ngượng ngùng. Cậu cố nhịn không giơ tay lên chạm vào cổ mình. So với Lâm Huyên, cậu cảm giác mình giống như một nam sinh trung học vừa mới bước vào tuổi dậy thì vậy. 

Lâm Huyên không chớp mắt nhìn cậu, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt. Ngọn lửa cuồng nhiệt trong lòng anh không cam tâm bị kìm nén, từng chữ từng chữ chậm rãi thốt ra: 

“Muốn cùng Tiểu Lộc làm chuyện yêu.” 

Lời vừa dứt, Giang Lộc như thể bị sét đánh trúng, suy nghĩ còn đang bay xa lập tức bị giật trở lại. Cậu theo bản năng lùi về sau hai bước, lục lạc nơi mắt cá chân vang lên hai tiếng giòn tan, nhưng cậu hoàn toàn không để ý. 

Cậu trợn tròn mắt nhìn Lâm Huyên, ánh mắt vô thức trốn tránh. Trái tim đập loạn nhịp, bên tai đều là tiếng vang ầm ầm của nhịp tim. Sắc mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, giống như vừa bị người ta bắt nạt, trông có chút đáng thương. 

Thấy phản ứng của cậu như vậy, Lâm Huyên nghiêng đầu hỏi: 

“Dọa em rồi sao?” 

Giang Lộc theo phản xạ lắc đầu, nhưng sau đó lại do dự gật đầu: 

“Ừm.” 

Khoảng thời gian này, cả hai ngủ chung giường, thân thể đều tràn đầy sức sống của thanh xuân. Mỗi sáng sớm, Giang Lộc đều có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Lâm Huyên. Từ ban đầu còn xấu hổ đến sau này dần quen, nhưng bọn họ chưa từng vượt quá giới hạn. 

Lâm Huyên thậm chí chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, giống như hoàn toàn không có nhu cầu gì cả. 

Vậy nên khi đột nhiên nghe anh nói ra những lời này, Giang Lộc không tránh khỏi bị dọa. 

Nhưng nếu Lâm Huyên muốn tiến thêm một bước, cậu cũng sẽ không từ chối. 

Chỉ là... 

Giang Lộc lại nhìn vào mắt anh, trong lòng có chút mơ hồ: 

Giữa hai người đàn ông… rốt cuộc phải làm thế nào? 

Cậu không biết.

Trước đây, dù từng bị người cùng giới thích, Giang Lộc cũng chưa bao giờ tò mò về chuyện này. Sau khi ở bên Lâm Huyên, quan hệ giữa bọn họ vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn ôm hôn thân mật, chưa từng nghĩ xa hơn. Vậy nên, chuyện này thật sự nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu. 

"Xin lỗi. Nhìn thấy lục lạc trên chân Tiểu Lộc , anh có chút không nhịn được." 

Lâm Huyên nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay, sau đó cúi đầu hôn lên đó. Gương mặt nóng bừng gần như muốn vùi hẳn vào lòng bàn tay cậu, hơi thở phả ra nóng rực: 

"Anh sẽ nhịn xuống." 

"… Ừm." 

Giang Lộc chớp chớp mắt, môi hơi mím lại, trái tim vừa rồi còn đập loạn dần dần bình ổn. Nhân lúc Lâm Huyên không chú ý, cậu bĩu môi một cái. 

Không biết là có ý gì nữa. 

Nhưng Lâm Huyên đã nói nhịn thì thật sự nhịn xuống. Anh chỉ yên lặng tựa vào tay cậu một lúc, đợi tâm trạng bình tĩnh trở lại. Giang Lộc lén liếc nhìn điện thoại, phát hiện nhịp tim đối phương đã dần hạ xuống, sắc đỏ trên mặt cũng tan đi. 

Cho đến tiệc sinh nhật của Lâm phu nhân, Lâm Huyên cũng không nhắc lại chuyện đó. Giang Lộc bỗng thấy có chút thất vọng mơ hồ. 

Hai ngày nay, Lâm Huyên luôn ở bên cạnh cậu. Nếu phải tách ra, thì cũng có Trần Phong và Sư Gia Ngọc kè kè không rời. Còn người bạn cùng phòng khác thì nghe nói tham gia hoạt động, tiện thể đi xem Rivet thi đấu, nên đã mấy ngày rồi cậu không gặp. 

Vì có bọn họ ở bên, cậu thật sự ngại lên mạng tìm hiểu xem hai người đàn ông rốt cuộc phải làm thế nào để lên giường.

Vì vậy, cho đến ngày diễn ra bữa tiệc sinh nhật, dù đã có chuyên gia mang lễ phục đặt may riêng đến tận nơi, trong đầu Giang Lộc vẫn hoàn toàn trống rỗng về phương diện này. 

Tài xế đã đổi một chiếc xe khác đến đón họ. Chiếc xe này trông có phần khoa trương hơn so với chiếc mà Lâm Huyên thường dùng, nhưng lại vừa vặn phù hợp với thân phận của anh trong buổi tối hôm nay. 

Khi họ đến nhà cũ của Lâm gia, bữa tiệc đã khá đông khách. Người người tụ họp, váy áo lộng lẫy, hương nước hoa thoang thoảng trong không khí. Gia nhân cùng người phục vụ bận rộn đi lại, thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài phóng viên. 

Lúc quản gia dẫn Lâm Huyên và Giang Lộc vào trong, mọi cuộc trò chuyện đều thoáng ngừng lại. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía họ, bầu không khí trong một khoảnh khắc trở nên kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. 

Rõ ràng, trước khi họ đến, nơi này đã xảy ra chuyện gì đó. 

Những người có mặt tại bữa tiệc sinh nhật này đều là nhân vật có tiếng tăm. Ánh mắt họ lướt qua Lâm Huyên và Giang Lộc, có thương hại, có lạnh nhạt, có giễu cợt, có chờ mong, thậm chí có cả sự hứng thú chờ xem kịch hay. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả những biểu cảm đó đều biến mất, như thể chưa từng tồn tại. 

"…" 

Giang Lộc khẽ siết chặt tay Lâm Huyên, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại. Trong đám đông, cậu trông thấy một gia đình quen thuộc. 

Giang Kính Minh và Thu Y, những người vốn dĩ đang đi công tác, nay lại ăn mặc chỉnh tề xuất hiện tại đây. Cạnh họ là Giang Niên, cậu em trai đang bực bội tháo cà vạt, và Giang Minh – người luôn mang dáng vẻ ưu nhã, lúc này đang đứng cạnh Lục Giác Minh. 

Giang Lộc không ngờ sẽ gặp cả gia đình họ ở đây. Hiển nhiên, đối phương cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy cậu. 

" Sao anh ta lại ở đây?" Giang Niên nhíu mày, giọng đầy khó chịu. 

Giang Minh hơi nheo mắt, nhớ lại những lời bàn tán mà đồng nghiệp từng nói trước đó. 

"Sao vậy?" Giang Kính Minh nhận ra biểu cảm của con nuôi có chút khác lạ, liền cúi đầu hỏi. 

Giang Minh do dự một lúc, rồi nhẹ nhàng lắc đầu:

"Không có gì đâu, cha. Ngài cứ để vậy đi, được không?" 

Thu Y khẽ cau mày nhìn về phía Giang Lộc, dường như định nói gì đó. 

Nhưng Giang Lộc chỉ thoáng nhìn, sau đó lập tức dời mắt, an tĩnh theo Lâm Huyên rời đi. 

Họ tiếp tục bước tới, đến trước mặt Lâm Yến Vinh và Lâm phu nhân. 

Lâm phu nhân dù đã có tuổi nhưng được bảo dưỡng rất tốt. Nếu không nhìn kỹ những nếp nhăn nhỏ nơi khóe mắt, e rằng không ai đoán được bà đã qua tuổi 40. Là nhân vật chính của đêm nay, bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng, phong thái đoan trang, nụ cười nhã nhặn ứng đối với từng vị khách.

Hai cha con đều không ai mở miệng trước. Lâm phu nhân chỉ khẽ nhấp một ngụm nước chanh, dường như cũng không có ý định can thiệp vào chuyện giữa hai cha con họ. 

Giang Lộc nhanh chóng nhận ra có không ít ánh mắt, dù kín đáo hay lộ liễu, đều đang chăm chú quan sát bọn họ. Cậu chớp chớp mắt, chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai cha con họ: 

"Cháu chào thúc thúc, chào a di. A di, chúc mừng sinh nhật ngài." 

Lâm Yến Vinh liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của cậu và Lâm Huyên. Hắn vừa mới cau mày, liền nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Lâm Huyên: 

" Cha." 

"Ừ." Lâm Yến Vinh gật đầu, đáp lại với thái độ hờ hững như cũ. "Trở về là tốt rồi." 

"Nếu không trở về, làm sao có thể tận mắt chứng kiến màn kịch hay mà ngài đã dày công sắp đặt đây?" Lâm Huyên nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu chế giễu. " Cha." 

Giang Lộc im lặng như một chú chim cút, lắng nghe cuộc đối thoại của hai cha con mà không có ý định chen vào. 

Lâm Huyên liếc nhìn sườn mặt trắng nõn, thanh tú của Giang Lộc, đáy mắt lóe lên tia tối tăm không rõ. Thanh âm anh rất nhẹ, nhưng từng chữ lại rơi chính xác vào tai Giang Lộc: 

"Bằng không thì… đến cả chuyện em trai ruột của mình bị tôi tự tay giết chết khi nào, tôi cũng phải đợi bạn trai mình đọc tin tức trên mạng mới có thể biết sao?" 

"Vậy…" 

Đúng lúc Giang Lộc kinh ngạc ngước mắt lên, ánh mắt cậu chạm ngay vào đôi mắt của Lâm Huyên. Lâm Huyên mấp máy môi, nhẹ giọng nói tiếp: 

"Ngài không cảm thấy… tôi có chút đáng thương sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro