Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Editor:Đến đây tớ xin phép đổi xưng hô ha cho nó tình cảm .

Lâm Huyên ôn nhu như vậy, anh ấy là bạn trai của cậu.

Giang Lộc khẽ mím môi, lén cười, đôi mắt hạnh cong lên như trăng non xinh đẹp.

Lâm Huyên ôn nhu cúi đầu, không thể giấu được một chút tội lỗi trong ánh mắt, anh tham lam liếm nhẹ mu bàn chân trắng như tuyết của Giang Lộc, hầu kết nhẹ nhàng chuyển động, như thể đang nuốt nước bọt.

Nhưng khi anh nâng mặt lên, ánh mắt đã giấu đi những điều không thể thấy, chỉ còn lại ánh nhìn thanh thoát, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi, tay vẫn nắm lấy chân Giang Lộc, giúp cậu mang tất và đi giày vào.

Giang Lộc tách chân ra, vặn nắp chai nước khoáng đổ cho Lâm Huyên rửa tay, rồi kéo anh ngồi bên cạnh, đón gió biển.

Bãi biển Yến Thị vào ban đêm nổi tiếng với vẻ đẹp yên tĩnh, dù trời đã tối, nhưng vẫn không thiếu người, ngược lại càng đông hơn.

Lâm Huyên khoanh tay sau lưng, Giang Lộc tựa vào cánh tay anh, đón gió biển ướt lạnh, cười nói chuyện cùng anh. Lâm Huyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt buông lơi, cười nhẹ bên môi, chăm chú nghe Giang Lộc nói.

Giang Lộc thỉnh thoảng nghiêng đầu, còn có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt Lâm Huyên.

..Giống như trong mắt Lâm Huyên chỉ có mình cậu.

Giang Lộc chớp mắt, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Không xa, chiếc xe trắng vẫn theo dõi họ.

Chiếc xe trắng có lớp phim cách nhiệt, ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, nhưng không thể ngăn được ánh mắt từ bên trong nhìn ra ngoài.

Từ góc nhìn của chiếc xe trắng, có thể thấy hai người ngồi sát bên nhau, xem cảnh biển đêm.

Một người phụ nữ tái nhợt, dựa vào chồng, lấy khăn tay che miệng, khụ khụ hai tiếng, trong mắt ngấn lệ, ánh mắt vẫn hướng về phía họ.

“Nó hiện tại có vui vẻ không?” Người phụ nữ thì thầm.

“ Nó rất vui vẻ.” Chồng của bà, ánh mắt cũng dõi theo Giang Lộc, khẽ trấn an bà.

Chồng bà tính cách bình tĩnh, cảm xúc luôn ổn định, ngay cả trong những lúc yêu đương cuồng nhiệt, hiếm khi thấy ông ấy lộ ra sự phấn khích. Dù các bác sĩ tâm lý từng nói ông ấy có thể khó biểu lộ cảm xúc, nhưng người phụ nữ này đã sống cùng ông nhiều năm, chỉ cần một cái nhìn là có thể nhận ra cảm xúc giấu kín trong sâu thẳm của ông.

Bà biết, chồng mình vốn luôn mạnh mẽ, nhưng lúc này, cảm xúc của ông ấy đã đến mức khó kiểm soát, chỉ là bà vẫn là người duy nhất ông ấy có thể dựa vào.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, đứa trẻ mà họ đã mất, giờ đã trở lại thế giới này.

Dù không thể như họ kỳ vọng, trở về bên cạnh họ, nhưng điều này vẫn đủ khiến họ an lòng.

Bà hít một hơi thật sâu, khẽ nói:

“Đi thôi, không cần làm phiền nó.”

Bên trong xe, không gian yên lặng.

Sau một lúc lâu, người phụ nữ lại nói: “Đừng làm tổn thương nó.”

“Nó không thể chịu được.”

“Được rồi.” Giang Kính Minh đáp lại nhẹ nhàng.

Chiếc xe trắng lặng lẽ rời đi.

Giang Lộc nhìn về phía Lâm Huyên, nhưng chỉ thấy một chiếc xe bình thường, biển số xe cũng rất bình thường, không hiểu sao lại thu hút sự chú ý của Lâm Huyên.

Cậu hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Huyên cũng đã rút mắt lại: “Thấy người quen.”

Giang Lộc nghiêng đầu, nhưng Lâm Huyên không giải thích thêm, cậu cũng không hỏi thêm, nhanh chóng bỏ qua việc này.

Nhiệt độ ở bờ biển đã giảm dần, Giang Lộc và Lâm Huyên quay lại xe, nhưng không có ý định rời đi.

Giống như nhiều người khác cũng không rời đi, họ đều muốn ở lại xem mặt trời mọc.

Giang Lộc không có việc gì gấp vào sáng hôm sau, cậu muốn ở lại để kịp nhìn mặt trời mọc. Vì vậy, cậu quyết định ở lại một vài ngày nữa cùng Lâm Huyên.

Khác với những người khác đã chuẩn bị xem mặt trời mọc, họ chỉ quyết định lưu lại mà không chuẩn bị gì. May mắn thay, trong xe của Lâm Huyên có một tấm thảm lông, hai người họ có thể đủ ấm.

Nửa giờ trước khi mặt trời mọc, Giang Lộc bị Lâm Huyên đánh thức.

Lúc này, mặt trời vẫn chưa ló dạng, gió biển lạnh đến mức khiến người ta run lên. Nhưng Lâm Huyên đã dậy từ lâu, không biết từ lúc nào đã quấn tấm thảm lông quanh người Giang Lộc. 

Giang Lộc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, bị bế ra cốp xe, ngồi ngốc nghếch trong lớp thảm lông. Mái tóc ngủ còn rối bù, bị gió biển thổi qua khiến cậu khẽ rùng mình, cuối cùng cũng giãy giụa mở mắt. 

Trong cơn mơ màng, cậu nhìn thấy Lâm Huyên vẫn mặc áo ngắn tay, liền chia một nửa thảm lông cho anh, quấn chặt lại. Trông cậu chẳng khác nào một con vật nhỏ ngoan ngoãn rúc vào người Lâm Huyên, mái tóc rối cọ nhẹ vào cổ anh, cọ qua cọ lại. 

Sau đó, cậu lại nhắm mắt ngủ tiếp. 

Lâm Huyên cúi đầu nhìn cậu, không nỡ đánh thức. 

Giang Lộc cũng không ngủ thêm bao lâu. Khi cậu mở mắt lần nữa, phát hiện mình đang ngồi trong lòng Lâm Huyên, được anh ôm chặt. Thảm lông quấn kín không kẽ hở, ngay cả đôi tay cũng được Lâm Huyên ủ trong lòng bàn tay anh, ấm áp vô cùng. Cậu khẽ chớp mắt.

Cậu vào lòng Lâm Huyên từ khi nào?

“Tỉnh rồi?” 

Giọng nói của Lâm Huyên vang lên từ phía trên đầu. Giang Lộc ngẩng đầu lên, sau gáy tựa vào lồng ngực anh, ngước nhìn: “Ừm.” 

Khoảng cách giữa hai người quá gần, mỗi khi Lâm Huyên nói chuyện, lồng ngực khẽ rung lên, khiến lưng Giang Lộc cũng tê dại theo. 

“Mặt trời mọc rồi.” 

“Ồ.” Giang Lộc ngoan ngoãn ngồi dậy nhìn mặt trời mọc, cũng không có ý định rời khỏi vòng tay của Lâm Huyên. 

Mặt trời vừa mới nhô lên khỏi mặt biển, những tia sáng màu hồng vàng nhuộm cả mặt nước thành một vệt óng ánh tuyệt đẹp. Ánh sáng lúc này vẫn còn dịu dàng, không quá chói mắt nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta rung động. 

Đôi mắt Giang Lộc phản chiếu ánh hồng kim lấp lánh. 

Cách đó không xa vang lên tiếng trầm trồ kinh ngạc. Giang Lộc quay đầu lại, thấy mọi người xung quanh đều giơ điện thoại chụp ảnh. Cậu nghĩ nghĩ, chạm nhẹ vào khuỷu tay Lâm Huyên: 

“Anh có mang điện thoại không?” 

“Hửm?” 

“Chụp ảnh đi.” Giang Lộc nói, “Là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò, hình như chưa có bức ảnh kỷ niệm nào.” 

Dường như ai cũng thích chụp ảnh làm kỷ niệm. Nhưng điện thoại của cậu chẳng biết đã để đâu mất, chỉ có thể dùng điện thoại của Lâm Huyên. 

Lâm Huyên đưa điện thoại cho cậu. 

Giang Lộc cầm lấy, nghiêm túc chụp lại khoảnh khắc mặt trời mọc, còn quay một đoạn video mười mấy giây. Cuối cùng, khi cậu thay đổi góc quay, hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện cả hai người. 

Mặt trời đã nhô lên một nửa, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt họ, phủ một lớp kim quang lộng lẫy. 

Khoảnh khắc máy quay chuyển hướng, Lâm Huyên vẫn đang cúi đầu chăm chú nhìn cậu. Vài giây sau, anh mới nhận ra, nhìn thẳng vào màn hình. 

Giang Lộc nhấn chụp. 

Khi trở lại trường học, còn một tiếng nữa mới đến tiết thứ hai. 

Giang Lộc quay về ký túc xá để tắm rửa. 

Xe dừng dưới khu ký túc, Lâm Huyên nhìn theo cậu bước vào khu vực cấm, ánh mắt thoáng trầm xuống. Sau đó, anh lấy tai nghe ra, đeo lên không chút biểu cảm. 

Bên trong tai nghe nhanh chóng vang lên những âm thanh rất nhỏ—tiếng thở, tiếng bước chân, thỉnh thoảng có người đi ngang qua trò chuyện. 

“Giang Lộc?” 

Có người nhận ra cậu, gọi tên cậu. 

Mỗi khi gặp người quen, Giang Lộc đều dừng lại một chút, mỉm cười chào hỏi. Nếu chỉ là bạn học từng gặp một lần, cậu cũng sẽ lễ phép đáp lời rồi đi tiếp. 

Lâm Huyên trầm mặc, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối. 

Bạn bè.  

Tâm trạng của Giang Lộc rất tốt, suốt dọc đường đi khuôn mặt luôn mang theo nụ cười, hoàn toàn không có dáng vẻ miễn cưỡng quay về ký túc xá. 

Do mấy ngày qua không xuất hiện cũng không trả lời tin nhắn trên WeChat, khi mở cửa bước vào phòng, ba người bạn cùng phòng đều sững sờ. 

“ Moá!” Trần Phong kêu lên, “Nai con??!” 

“Tôi nghĩ trừ khi cậu bị quỷ nhập xác, hoặc là tối qua chúng ta ăn nấm chưa nấu chín...” Tạ Ngộ nghiêm túc nói,

“Bằng không, người đứng trước mặt chúng ta chính là cậu.” 

Giang Lộc: “…………” 

Mới vài ngày không gặp, Trần Phong lại nhuộm tóc, lần này là màu hồng. Giang Lộc nhìn hắn, ngoài cảm giác ngạc nhiên và mới mẻ, lần này không còn cảm giác bị cô lập như trước nữa. 

Cũng may, cậu và Lâm Huyên đã ở bên nhau rồi. 

Giang Lộc thầm nghĩ. 

Sư Gia Ngọc hỏi: “Hai ngày qua cậu đi đâu vậy?” 

“Có chút chuyện. Mình không dùng điện thoại mấy hôm nay, xin lỗi.” Giang Lộc nói, mở tủ quần áo chọn đại một bộ. 

Sư Gia Ngọc hơi bất ngờ: “Vừa về đã đi tắm luôn?” 

Giang Lộc nghĩ nghĩ, vẫn là giải thích: “Hôm qua mình đi biển, mới vừa về, chưa có tắm.” 

Cậu bước vào phòng tắm, cởi quần áo ra, bỗng nhiên nhớ đến sợi dây chuyền trên cổ, lại nghĩ đến việc Lâm Huyên có thể nghe thấy tiếng nước chảy, đột nhiên mặt hơi nóng lên. 

Do dự một lúc, cậu vẫn mặc lại áo, tháo sợi dây chuyền xuống. 

Dây chuyền này trông rất bình thường, cậu không lo bị phát hiện điều gì. 

Nhưng khi cậu tắm xong bước ra, sắc mặt ba người bạn cùng phòng đều trở nên kỳ lạ. 

Đặc biệt là lúc nhìn thấy cậu. 

“Sao vậy?” Giang Lộc lau tóc, không hiểu gì cả. 

Ký túc xá im lặng vài giây, cuối cùng, Sư Gia Ngọc lên tiếng trước: 

“Nai con, hôm nay cậu… đi ngắm bình minh với ai thế?” 

Giang Lộc cầm sợi dây chuyền, động tác khựng lại một chút, nhưng không định giấu giếm: “Lâm Huyên.” 

“Hai người đang hẹn hò?” 

Giang Lộc cắn môi, tuy có chút ngại ngùng, nhưng cậu không muốn che giấu quan hệ giữa hai người: “Ừm.” 

“Chuyện từ khi nào?” Tạ Ngộ cau mày hỏi. 

“Tối hôm kia.” Giang Lộc hơi khó hiểu, “Sao vậy?” 

“Lâm Huyên đã đăng lên vòng bạn bè.” Trần Phong nói, “Bị chụp màn hình gửi vào group của khoa chúng ta rồi.” 

Giang Lộc tròn mắt: “Vòng bạn bè gì cơ?” 

Trần Phong: “Cậu không biết à?” 

Giang Lộc: “Mình không mang điện thoại.”

Vì vậy, Sư Gia Ngọc tìm bức ảnh và đưa cho hắn xem. 

Đó đúng là bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Huyên, chỉ có duy nhất một tấm ảnh—bức ảnh do chính cậu chụp. Trong ảnh, Lâm Huyên ôm cậu, cúi mắt nhìn cậu đang tự chụp. 

Trong khung hình, chỉ có Giang Lộc đang nhìn vào màn ảnh. Đôi mắt trong veo như pha lê phản chiếu ánh nắng ban mai, ngồi trong lòng Lâm Huyên, đón lấy ráng chiều rực rỡ, nở nụ cười ngọt ngào. 

Còn nhân vật chính còn lại thì từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt ôn nhu, tràn ngập sự say mê đến mức như sắp tràn ra khỏi màn hình. 

Bài đăng này không có bất kỳ dòng chữ nào đi kèm, nhưng ai nhìn vào cũng nhận ra—đây chính là một lời tuyên bố chủ quyền. 

Giang Lộc không ngờ Lâm Huyên lại đăng lên. Cậu khẽ mỉm cười, cúi đầu đeo lại sợi dây chuyền, cầm theo sách vở, rồi dưới ánh mắt chăm chú của bạn cùng phòng, có chút ngượng ngùng gãi gãi má, nhỏ giọng nói: 

“Lâm Huyên đang đợi mình, mình đi trước nhé.” 

Tóc còn chưa kịp sấy khô, cậu đã chạy thẳng ra ngoài, bước chân nhanh thoăn thoắt. 

Ba người trong ký túc xá: “………………” 

Cảm giác như cây cải thìa nhỏ mà bọn họ cẩn thận chăm sóc bỗng nhiên bị một con mèo vàng giẫm bẹp. 

Tạ Ngộ đột nhiên đứng bật dậy. 

Trần Phong và Sư Gia Ngọc nhìn hắn: “Cậu định làm gì?” 

Tạ Ngộ nghiến răng nghiến lợi, xắn tay áo lên: “Đi đánh con mèo vàng kia.” 

Sư Gia Ngọc: “………………”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro