Chương 3
Khung trò chuyện nhấp nháy.
Lâm Huyên liếc qua.
Giang Lộc: [Được, tôi sẽ đến thăm nó. _]
Mặc dù Giang Lộc đã đồng ý sẽ đến thăm Bố bố, nhưng vài ngày sau đó, cậu đều bận rộn với lịch học. Thời gian rảnh ít ỏi cũng bị nhà trường sắp xếp cho các buổi hội thảo, mà cậu lại chịu trách nhiệm điểm danh nên không thể vắng mặt được, vì thế mà mãi chưa thu xếp được.
Cơn mưa dai dẳng suốt đêm cuối cùng cũng tạnh vào buổi trưa hôm sau. Chiều hôm đó, Học viện Thương mại tổ chức một buổi hội thảo tại giảng đường dành cho sinh viên năm nhất của hai chuyên ngành Quản trị Kinh doanh và Tài chính.
Kể từ sau khi kết thúc đợt huấn luyện quân sự, sinh viên thường xuyên phải tham gia các buổi hội thảo, đa số nội dung lại không quan trọng. Tạ Ngộ ngồi xuống chưa được bao lâu đã cảm thấy chán, bèn kéo Sư Gia Ngọc chơi một ván game.
Trần Phong vì bị hành suốt buổi chơi đêm qua đến mức "tâm lý đóng băng," quyết định đổi hướng, lên mạng tìm video hướng dẫn, định thiết kế vài màn chơi tự chế để "bẫy chết" Tạ Ngộ.
Giang Lộc ngồi cùng hàng với họ, bên cạnh có một chỗ trống.
Người đến đi liên tục để lấy danh sách điểm danh từ chỗ cậu. Nhưng một lúc sau, khi có người ngồi xuống vị trí đó, người ấy không lấy bảng điểm danh cũng chẳng rời đi.
Cậu quay sang, ngạc nhiên khi thấy đó là Lâm Huyên.
“Lại gặp nhau rồi bạn học Giang.” Lâm Huyên cũng nghiêng đầu nhìn cậu, nở một nụ cười nhã nhặn, lễ phép hỏi: “Cậu có phiền nếu tôi ngồi đây không?”
Ngồi rồi mới hỏi… Giang Lộc thầm nghĩ.
Nhưng sau cuộc trò chuyện đêm trước, ấn tượng của cậu về Lâm Huyên rất tốt. Cậu mỉm cười thân thiện, nhấc bảng điểm danh đang để trên ghế trống ra và đặt trước mặt mình: “Không phiền đâu, chỗ này cũng không có ai, cậu cứ ngồi đi.”
“Bố bố ở nhà có người giúp việc chăm sóc nó.” Lâm Huyên chủ động nhắc đến Bố bố, sau đó như thể muốn trò chuyện, tiếp lời: “Bạn học Giang cũng học Quản trị Kinh doanh à?”
“Không, tôi học Tài chính.” Giang Lộc lắc đầu, cậu biết Lâm Huyên học Quản trị Kinh doanh.
Điều này vốn chẳng phải bí mật gì cần giấu cả.
Lâm Huyên là thủ khoa kỳ thi đại học của thành phố. Ngành học mà hắn được nhận và ngành được tuyển thẳng trước đó đều đã được công bố rộng rãi sau khi trường Đại học Yến thành công bố danh sách trúng tuyển.
Lúc này, Tạ Ngộ, Sư Gia Ngọc và Trần Phong cuối cùng cũng chú ý đến người mới xuất hiện bên cạnh Giang Lộc, họ tò mò nhìn qua. Nhưng vì Lâm Huyên chưa từng đến trường và ảnh hay video của hắn chưa từng công khai trên mạng nên họ không nhận ra hắn.
Giang Lộc lại đang trò chuyện với Lâm Huyên, không để họ có cơ hội xen vào.
“Đáng tiếc quá. Tôi còn tưởng…” Lâm Huyên nhẹ nhàng nheo mắt, giọng nói vô cùng thân thiện, nhưng càng về sau càng nhỏ, cuối cùng hầu như không thể nghe thấy. Sau đó, hắn nhanh chóng tiếp lời: “Thực ra, tôi đến đây là để tìm cậu ấy.”
Giang Lộc thoáng ngạc nhiên: “Tìm tôi? Vì sao?”
“Nói ra thì có lẽ hơi đường đột, dù gì chúng ta cũng mới quen chưa đầy 24 giờ.” Lâm Huyên thành thật bộc bạch: “Nhưng cậu là người đầu tiên tôi quen ở đây. Tôi cảm thấy cậu rất thân thiện, tôi rất thích cậu nên muốn làm bạn với cậu. Tất nhiên, nếu cậu không thoải mái thì thôi.”
Dường như nghĩ đến điều gì, hắn cụp mắt, mím môi không nói gì nữa.
Một lúc sau, hắn lại ngẩng lên, ánh mắt đầy mong đợi, trông như một chú chó nhỏ tội nghiệp đang chờ câu trả lời. Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Bạn học Giang à, cậu sẽ thấy phiền chứ?”
Giang Lộc không chịu nổi ánh nhìn như vậy. Nghe xong, cậu lập tức nói: “Tất nhiên là không rồi.”
Cậu dừng lại, suy nghĩ rồi bổ sung: “Bạn học Lâm dịu dàng thế này, không chỉ mình tôi mà chắc chắn rất nhiều người sẽ vui vẻ kết bạn với cậu nữa đó.”
“Vậy sao.” Lâm Huyên bật cười trước lời nói của Giang Lộc, lần này không phải nụ cười nhẹ nhạt bề ngoài mà là một nụ cười chân thành, đậm nét.
Đôi mắt hắn cong lên, thuần khiết và vô hại, giọng nói vừa vui vẻ vừa có chút ẩn ý: “...Nếu bạn học Giang nghĩ vậy thì tốt quá.”
Giang Lộc không nhận ra điều gì khác lạ, chớp mắt nói: “Đương nhiên rồi.”
“Cậu là người đầu tiên đánh giá tôi như vậy.” Giọng Lâm Huyên trong trẻo và dễ nghe, hắn nói tiếp: “Cảm ơn bạn học Giang nha, tôi vui lắm.”
Đôi mắt đen láy của hắn chăm chú nhìn cậu, khẽ nói: “...Quả nhiên, cậu đúng là đáng yêu như tôi tưởng.”
Lời khen làm tai Giang Lộc hơi đỏ lên. Cậu mím môi, khẽ chạm vào dái tai mình, ánh mắt vô thức nhìn xuống đầu ngón tay.
… Có vẻ chúng như trở nên rõ nét hơn so với trước một chút.
Lâm Huyên quan sát cử chỉ của cậu, nụ cười trên môi không hề tắt.
Đến lúc này, số người vào giảng đường cũng thưa dần. Trợ giảng đóng cửa lại, căn phòng dần trở nên yên tĩnh.
Trần Phong ngồi gần Giang Lộc nhất, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng. Cậu ta ghé tai hỏi nhỏ: “Tiểu Lộc, người ngồi cạnh cậu là ai thế?”
“Lâm Huyên.” Giang Lộc hơi nghiêng đầu đáp.
“Lâm Huyên? Lâm Huyên thủ khoa ấy hả?” Trần Phong kinh ngạc nhìn qua phía giảng đường bên kia: “Không phải chỗ chuyên ngành Quản trị Kinh doanh ở bên đó à? Sao cậu ta lại ngồi đây?”
Giảng viên đã phân khu vực chỗ ngồi riêng cho hai chuyên ngành, cộng thêm việc phải điểm danh nên đa số sinh viên đều chọn ngồi gần khu vực lớp mình. Việc sinh viên hai khoa ngồi lẫn với nhau rất hiếm xảy ra.
Trần Phong nhìn Lâm Huyên, ngay lập tức nhận được ánh mắt từ phía hắn. Lâm Huyên hơi nhếch môi, gật đầu chào cậu ta một cách lịch sự.
Trần Phong hơi sững lại, cũng gật đầu chào lại.
Nhớ lại những gì Lâm Huyên nói lúc nãy, Giang Lộc thành thật giải thích: “Cậu ấy vừa quay lại học, chưa quen bạn cùng lớp. “Tối qua mình và cậu ấy có gặp nhau nên cậu ấy đến tìm mình.”
Chỗ ngồi của Giang Lộc gần lối đi, lại dễ thấy nên thuận tiện cho các bạn đến xin điểm danh. Nếu Lâm Huyên vào từ cửa trước, tìm cậu chắc chắn dễ hơn tìm bạn học cùng lớp.
“À, vậy à.” Trần Phong không nghĩ ngợi thêm, quay sang trò chuyện với Sư Gia Ngọc vẫn đang huých tay cậu ta.
Giang Lộc mở sách giáo trình cho tiết học tiếp theo, vừa đọc được hai dòng thì nghe Lâm Huyên hỏi: “Tiểu Lộc, cậu có thời gian dẫn tôi đi dạo quanh trường không?”
Ngón tay Giang Lộc hơi khựng lại. Cậu ngơ ngác quay đầu.
“Cậu vừa gọi tôi là gì?”
“Tiểu Lộc.” Lâm Huyên nhẫn nại lặp lại câu hỏi, sau đó giải thích: “Tôi mới quay lại nên chưa quen thuộc trường lắm.”
Như nhận ra điều gì đó, hắn nói thêm: “Tôi cảm thấy gọi là ‘bạn học Giang’ nghe hơi khách sáo giữa bạn bè, nên tự ý đổi cách xưng hô. Cậu không phiền chứ?”
Giang Lộc lắc đầu.
Cậu thật sự không để tâm mà chỉ thấy hơi do dự.
Từ khi phát hiện cơ thể mình có thể trở nên trong suốt, cậu rất hiếm khi từ chối lời đề nghị của người khác. Đôi lúc cậu còn ưu tiên thực hiện yêu cầu của họ trước rồi mới giải quyết chuyện của mình.
Lần này, cậu cũng lưỡng lự. Không muốn từ chối Lâm Huyên nhưng cũng không muốn bỏ tiết học. Sau cùng, cậu đành thành thật nói: “Tôi còn có tiết sau và cả buổi tối nữa.”
“Không sao.” Lâm Huyên tỏ vẻ thấu hiểu: “Chiều nay tôi không có lớp, có thể đi cùng cậu được. Tôi chỉ cần Tiểu Lộc dành cho tôi một tiếng đồng hồ sau tiết học thôi.”
Hắn giơ một ngón tay lên: “Dẫn tôi đi quanh tòa giảng đường của học viện là được. Tối tôi sẽ mời cậu ăn tối, thế có được không?”
Giảng viên kết thúc buổi học lúc 5 giờ 30 chiều, còn tiết tối bắt đầu từ 7 giờ 10, giữa hai tiết học có gần hai tiếng trống. Dù dẫn Lâm Huyên đi dạo xong không đủ thời gian ăn tối nhưng cậu vẫn có thể ăn chút gì đó trước rồi sau buổi tối ăn bù.
Còn chuyện Lâm Huyên nói sẽ mời cậu ăn tối, Giang Lộc không để tâm lắm.
Cậu nhìn ngón tay mình, nghĩ ngợi vài giây rồi đồng ý.
Cậu không kể cho Trần Phong và nhóm bạn chuyện này, nên khi Lâm Huyên đi cùng Giang Lộc vào phòng học tiết sau, cả ba người đều quay sang nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu: “?”
Mặc dù đây là tiết học chung nhưng toàn là sinh viên ngành Tài chính. Một người học Quản trị Kinh doanh như Lâm Huyên thì liên quan gì?
Lâm Huyên đi bên cạnh Giang Lộc, không nói gì và cũng không bận tâm ánh mắt tò mò của họ. Giang Lộc đành giải thích.
Tạ Ngộ đang bóp sống mũi vì mệt, không ý kiến gì về quyết định của cậu, chỉ hỏi: “Có kịp ăn tối không? Nếu không kịp thì mình mua giúp cậu chút gì nhé?”
Giang Lộc nhìn Lâm Huyên, lưỡng lự một chút rồi nói: “Mua cho mình một cái bánh kẹp nhé.”
Tạ Ngộ gật đầu: “Được rồi.”
Khi cả nhóm ngồi xuống chỗ cũ trong giảng đường, Lâm Huyên mới lên tiếng:
“Bánh kẹp là gì?”
Giang Lộc ngạc nhiên: “Cậu chưa ăn bao giờ à?”
“Chưa.” Lâm Huyên lắc đầu, nụ cười thoáng chút bất lực: “Gia đình tôi quản nghiêm lắm.”
“À…” Giang Lộc ban đầu không để ý lắm, nhưng khi quay lại, thấy vẻ mặt hắn hơi đáng thương, mới hỏi: “Cậu sao thế?”
“Cậu có thể dẫn tôi đi ăn thử không?” Lâm Huyên ngập ngừng như thể xấu hổ:
“Thật ra trước đây tôi đã muốn thử, nhưng gia đình kiểm soát cả tài khoản của tôi, nên…”
Lâm Huyên không nói hết câu, nhưng Giang Lộc hiểu được, trong lòng cảm thấy hắn thật đáng thương.
Gia đình quản lý quá nghiêm, không chỉ kiểm soát chặt chẽ chế độ ăn uống mà còn kiểm tra cả tài khoản ngân hàng, khiến hắn không có chút tự do gì… thật sự rất tội nghiệp.
Giang Lộc mềm lòng, gật đầu đồng ý:
“Vậy lát nữa sau khi dạo quanh trường xong chúng ta cùng đi nhé.”
Đôi mắt Lâm Huyên ánh lên chút rạng rỡ, nhìn cậu và đáp: “Được.”
Giang Lộc cảm thấy hơi không tự nhiên, khẽ quay mặt đi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lâm Huyên cũng quay lại chỗ ngồi, nụ cười nơi khóe môi gần như không thể giấu nổi.
…Dễ bị lừa thật.
Trong giờ học, Giang Lộc rất tập trung, còn Lâm Huyên thì ngồi yên lặng, không quấy rầy. Hắn tranh thủ liếc nhìn gương mặt nghiêm túc của Giang Lộc khi đang nghe giảng, nhưng trước khi ba người ngồi cùng hàng phát hiện ra, hắn đã bình thản dời ánh mắt đi.
Hết giờ, Sư Gia Ngọc cùng Trần Phong và Tạ Ngộ chào Giang Lộc rồi cầm sách vở rời đi trước.
Giang Lộc định đề nghị đi mua bánh kẹp trước rồi mới dạo quanh trường, nhưng khi quay lại thì thấy Lâm Huyên với chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ nhã nhặn, cậu ngừng lại.
Thật khó để tưởng tượng cảnh Lâm Huyên vừa đi vừa ăn một món ăn đường phố như bánh kẹp. Điều đó… có vẻ không hợp chút nào.
Thôi vậy, không nên phá hỏng hình tượng của hắn, Giang Lộc thầm nghĩ và nuốt lại lời định nói.
Lâm Huyên hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.” Giang Lộc đứng dậy: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi dạo.”
Đại học Yến thành có hai cơ sở, Tư Nguyên và Tây Sơn. Tư Nguyên lại được chia thành khu mới, khu trung tâm và khu cũ. Học viện Thương mại nằm ở khu mới, là một trong những khu vực lớn nhất.
Giang Lộc dẫn Lâm Huyên đi vòng quanh các tòa giảng đường, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà của Học viện Thương mại.
“Tòa nhà học viện này là nơi hành chính của chúng tôi, văn phòng của tất cả các giảng viên đều ở đây.” Giang Lộc chợt nhớ ra điều gì, nói thêm: “Phòng giáo vụ thì không ở đây, mà ở tòa hành chính Đông Ngũ. Văn phòng của cố vấn chuyên ngành các cậu cũng ở đó. Cậu đã từng xin nghỉ phép, chắc biết chỗ rồi đúng không?”
“Biết rồi.” Lâm Huyên cúi xuống nhìn cậu.
Hắn cao hơn Giang Lộc một cái đầu.
“Tầng một của tòa nhà này là phòng máy tính.” Giang Lộc quay đi, tránh ánh mắt của hắn: “Có thể sẽ có một số lớp học máy tính ở đây đấy.”
Những thông tin này đều do cậu hỏi thăm các anh chị khóa trên. Vì là cán bộ học tập nên cậu muốn nắm rõ thông tin để hỗ trợ các bạn trong lớp khi cần.
“Rồi… hết rồi.” Giang Lộc nói: “Cậu còn muốn đi đâu nữa không?”
Lâm Huyên nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng đáp: “Không cần đâu, đến đây là đủ rồi. Cảm ơn Tiểu Lộc nha.”
“Vậy… chúng ta đi mua bánh kẹp nhé?” Giang Lộc ngập ngừng: “Tôi hơi đói rồi.”
Lâm Huyên mỉm cười: “Được.”
Cả hai cùng đi về phía cổng trường.
Lúc này chưa đến giờ học buổi tối mà cũng đã qua giờ cao điểm buổi chiều, nên khu vực quanh học viện khá vắng vẻ. Nhưng vừa ra khỏi cổng trường, không khí lập tức trở nên nhộn nhịp.
Các bạn cùng lớp của Giang Lộc đều tụ tập ăn uống và dạo chơi bên ngoài cổng trường. Hai người chỉ cần đi vài bước là lại gặp một người quen, khiến Giang Lộc liên tục phải chào hỏi.
Đi vài lần như vậy, Lâm Huyên bỗng nói: “Cậu được nhiều người yêu quý nhỉ.”
Giang Lộc nghĩ một lúc, rồi đáp: “Có lẽ vì tôi là cán bộ lớp nên họ đều biết tôi thôi.”
Tân sinh viên năm nhất, dù là nam hay nữ, thường gắn bó với bạn cùng phòng ký túc xá. Trừ một số ít người có khả năng giao tiếp tốt, đa số chỉ quen biết một vài cán bộ lớp.
Lâm Huyên không đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.
Chẳng bao lâu, hai người đã đến quầy bánh kẹp.
Có khá nhiều người xếp hàng, nên phải đợi một lúc mới đến lượt họ.
Giang Lộc cúi đầu mở WeChat để quét mã thanh toán, nhưng bất ngờ nghe thấy Lâm Huyên phía sau nói: “Cẩn thận đấy!”
Chưa kịp phản ứng, cậu đã cảm nhận một lực mạnh từ phía sau, khiến cả người lao về phía trước.
Cú va chạm làm Giang Lộc choáng váng. Khi cậu vừa đứng vững lại, tiếng ồn ào đã vang lên bên tai: “Muốn chết à? Ở đây bao nhiêu người mà phóng nhanh như thế, định đi đầu thai chắc?”
Phản ứng lại lời mắng là tiếng động cơ xe phân khối lớn gầm rú bỏ đi và tiếng huýt sáo khıêυ khí©h từ người lái.
*Sao cổng trường lại có người phóng xe bạt mạng thế này nhỉ?*
Giang Lộc hoang mang nhìn về phía chiếc xe khuất dần, sau đó nhanh chóng quay lại nhìn Lâm Huyên đang ôm mình.
Lâm Huyên nhíu mày, sắc mặt tái đi thấy rõ. Thấy cậu nhìn qua, hắn gượng cười, nhẹ giọng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Giang Lộc cảm thấy có gì đó không ổn, nhạy bén nhìn xuống phía sau hắn: “Cậu bị thương rồi à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro