Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

Cuối tháng Chín ở Yến thành, thời tiết vẫn thất thường như tính khí của trẻ con vậy.

Buổi sáng trời còn rực nắng, đến chiều mây đen đã ùn ùn kéo tới, một cơn mưa lớn ào ạt kèm theo tiếng sấm dội cuốn qua cả thành phố. Mưa lớn đến mức trường Đại học Yến thành buộc phải thông báo tạm dừng mọi hoạt động giảng dạy.

Đến chạng vạng, mưa bắt đầu ngớt dần.

Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô vang lên từng hồi nặng nề. Giang Lộc ngồi xổm dưới chiếc ô, ánh mắt trầm lặng ngước nhìn đầu ngón tay mình dưới ánh đèn đường nhợt nhạt. Những ngón tay vẫn mang sắc hồng khỏe mạnh, không có dấu hiệu nào của sự mờ nhạt.

Cậu khẽ thở phào nhẹ nhõm, đưa ngón tay chọc nhẹ vào lớp lông mềm ấm áp trên lưng chú mèo: “May mà còn có em đấy bé cưng à. Em giỏi lắm.”

Chú mèo tam thể ngồi trước mặt cậu, cắm cúi ăn sạch đống thức ăn mèo mà cậu mang tới. Nó chẳng hiểu gì những lời cậu lẩm bẩm nhưng vẫn hào phóng "meo" lên một tiếng, coi như đáp lại lời cậu nói.

Giang Lộc bật cười, đôi mắt lại lần nữa nhìn xuống ngón tay mình, khóe môi thoáng nhếch lên.

Chú mèo tam thể này là một con mèo hoang đang mang thai, xuất hiện ở cổng nhỏ phía Bắc trường khoảng dạo gần đây. Thân hình nó tròn trịa đến nỗi gần như không thấy cổ, bộ lông xù xì còn che đi cả cái cằm, dưới đó lủng lẳng một chiếc vòng hình con lợn vàng nặng trịch. Rõ ràng nó từng được nuôi dưỡng rất tốt nhưng không hiểu vì sao lại lưu lạc bên ngoài đã lâu mà chủ nhân cũng chẳng có ý định đi tìm.

Giang Lộc đã quen với nó sau nhiều ngày tới cho ăn.

Ngoài việc thực sự thích con mèo này ra thì lý do khác còn nằm ở chính bản thân cậu. Cơ thể cậu có một bí mật: bất cứ khi nào bị bỏ quên hoặc không còn "được cần đến" thì nó sẽ bắt đầu trở nên trong suốt, như thể bị một chiếc tẩy chậm rãi xóa đi từng dấu vết tồn tại trên bức tranh được vẽ bằng bút chì vậy.

Điều này không phải ảo giác của cậu, nhưng cũng chỉ có cậu nhìn thấy.

Trong mắt người khác, cậu chỉ trở nên "mờ nhạt" hơn, như thể sự tồn tại của cậu dần bị hòa tan vào không khí. Lần nghiêm trọng nhất là cậu đứng ngay trước mặt người khác, nhưng đối phương vẫn phớt lờ như thể không nhìn thấy, mãi đến khi va vào cậu họ mới giật mình nhận ra.

Những người xung quanh không hiểu lý do nhưng Giang Lộc thì biết rõ.

Kể từ khoảnh khắc cậu xuyên không từ mười bảy năm trước tới đây, phát hiện bản thân chỉ là một nhân vật pháo hôi trong cuốn tiểu thuyết đoàn sủng, mọi chuyện đều trở nên sáng tỏ.

Thế giới này là một cuốn tiểu thuyết và nhân vật chính không phải cậu, mà là đứa con nuôi của ba mẹ cậu. Cậu chỉ là một nhân vật phụ mờ nhạt, tồn tại để làm nền cho ánh hào quang của nhân vật chính.

Một nhân vật mà cả đời không được trân trọng, thậm chí cái chết của cậu cũng chỉ là một câu tóm tắt ngắn ngủi, nhanh chóng chìm vào quên lãng.

Pháo hôi như cậu thì sao có thể nghịch chuyển cốt truyện để tồn tại được?

Không rõ lý do vì sao cậu chưa bị xóa sổ hoàn toàn, nhưng cậu biết rõ: một khi bị tất cả mọi người quên lãng thì cơ thể cậu sẽ bị "tẩy" đi từng chút một.

Chỉ có một cách duy nhất để dừng lại quá trình này: Là phải có người cần đến cậu.

Thậm chí, điều này không chỉ giới hạn ở con người. Gần đây, cậu nhận ra rằng mèo cũng có thể giúp cậu duy trì sự hiện diện.

Giang Lộc chớp mắt, lại cúi đầu chọc nhẹ vào lưng con mèo tam thể rồi thì thầm: “Em có thể luôn cần anh mà đúng không, mèo con? Anh sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em mà.”

Nếu chủ của nó không đến tìm thì cậu sẽ đưa nó về nhà. Biết đâu nó cũng giống như cậu, là một kẻ bị bỏ rơi chẳng ai cần thì sao.

Chú mèo lại ngẩng đầu "meo meo" đáp lời, đôi mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn mờ.

Giang Lộc khẽ cười, khóe miệng tạo thành một lúm đồng tiền nhàn nhạt, giọng thì thầm: “Em đáng yêu thật đấy.”

“Meo.”

Cậu vuốt ve tấm lưng mượt mà của nó, lắng nghe tiếng mưa tí tách trên mặt ô, nụ cười nhẹ vẫn luôn vương trên môi.

Xa xa, ở nơi cậu cố tình tránh né, cốt truyện của cuốn sách vẫn đang diễn ra một cách trật tự không sai lệch.

Mưa rơi lộp độp trên mặt dù, ánh đèn đường mờ nhạt, bóng người ấy gần như tan vào màn mưa nhạt nhòa. Giang Lộc chỉ có thể mơ hồ nhận ra người đó rất cao, vóc dáng cao lớn, khoác áo khoác gió màu đen. Người đó lặng lẽ đứng bên cạnh một chiếc Porsche, cầm ô, hơi cúi đầu nhìn cậu.

Có lẽ do vừa bị mưa tạt qua, Giang Lộc không nhận ra trên mặt mình còn vài giọt nước lấp lánh. Đôi má mềm mại của cậu như là một nụ hoa đẫm sương buổi sớm, mang vẻ đẹp thanh tao mà mong manh.

Cậu nhìn thẳng vào người đó, đôi mắt trong veo, tựa như đôi đồng tử ấy cũng giống gương mặt cậu, tinh khiết và sạch sẽ, phản chiếu tất cả trong mắt người đối diện.

“Ừm.” Giang Lộc quay đầu lại: “Nơi này cũng ít người qua lại nên không ai để tâm đến nó cả.”

Vì vậy nó cần cậu. Ngay khi mưa ngớt, cậu đã chạy đến đây.

Người đó bước đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống. Hai chiếc ô chạm nhẹ vào nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách xã giao vừa đủ, không khiến Giang Lộc cảm thấy bị xâm phạm.

Con mèo tam thể ngẩng đầu nhìn người kia, kêu một tiếng mềm mại rồi dụi đầu vào lòng bàn tay hắn, sau đó lại cúi xuống ăn tiếp, rõ ràng nó nhận ra hắn.

Giang Lộc quay sang nhìn, khoảng cách gần trong gang tấc khiến cậu cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người này.

Thật trùng hợp, đó là người cậu cũng quen biết.

Là Lâm Huyên.

Ánh đèn đường màu trắng chiếu lên gương mặt điềm đạm, thanh tú của Lâm Huyên. Có lẽ nhờ màn đêm làm nền nên làn da của hắn trắng đến tái nhợt, như người vừa khỏi một cơn bệnh nặng, không có chút máu nào. Nhưng các đường nét trên khuôn mặt hắn lại sắc sảo đến kinh ngạc, đôi mắt dài hơi hẹp, con ngươi đen nhánh ẩn chứa chút gì đó bệnh hoạn.

Nếu không phải vì quen biết thì Giang Lộc suýt nữa đã nghĩ mình gặp phải hồn ma.

Nhưng quen biết cũng chỉ là sơ giao mà thôi.

Lâm Huyên là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị, thủ khoa kỳ thi đại học năm nay. Nghe nói hắn vốn đã được tuyển thẳng vào Đại học Yến Thành nhưng vẫn lựa chọn tham gia kỳ thi và đỗ thủ khoa một cách nổi bật.

Ngoài điều đó ra thì Giang Lộc không có chút ấn tượng nào khác về hắn cả. Trong nguyên tác, Lâm Huyên chưa bao giờ xuất hiện bên cạnh Giang Minh, cũng không phải một nhân vật quan trọng gì.

“Cậu cũng đến tìm nó à?” Giang Lộc ôm đầu gối, suy nghĩ rồi hỏi.

“Tôi đến tìm cậu.” Lâm Huyên trả lời.

“Tìm tôi hả?” Giang Lộc ngạc nhiên, không nghĩ Lâm Huyên lại biết mình: “Tại sao?”

“Nó sắp sinh rồi, tôi định đưa nó về nhà.” Lâm Huyên cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo trắng nhợt nhẹ nhàng chạm vào chú mèo tam thể: “Đây là mèo của tôi.”

Tim Giang Lộc bất chợt trùng xuống, bàn tay vô thức nắm chặt lại.

Lâm Huyên khẽ cong môi, nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mày thanh tú dịu dàng: “Mấy ngày trước, khi tìm thấy nó, tôi thấy ổ mèo và thức ăn cậu để lại. Tôi đoán có người đang chăm sóc nó. Tôi lo nếu mang nó về ngay thì người đó không tìm thấy sẽ lo lắng cho nó lắm.”

“Vì không biết người đó là ai, khi nào sẽ đến nên tôi đành ngày nào cũng ghé qua đây xem thử. Tiếc là trước giờ chưa gặp được. May mắn hôm nay cuối cùng đã đợi được rồi.”

Giang Lộc mím môi, giọng nhẹ đến mức gần như bị tiếng mưa nuốt mất: “Cậu đã chờ tôi cả ngày hôm nay sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro