[🍖] THẾ GIỚI 1: ĐỒ ĐỆ NHỎ TRONG THẾ GIỚI TU TIÊN 🧚
Tiểu đồ đệ bị sư tôn dùng chuôi kiếm mà địt, lại còn phải dùng tay làm sư tôn sướng ( nội dung thêm thắt: hôn công hai)
Mặc Uyên hỏi: "Là ai làm?"
Tô Tinh Từ cảm thấy hơi sợ hãi, đành phải gắng gượng trả lời:
"Điều này... cũng không liên quan gì đến anh."
Cậu bị dồn vào góc phòng, trông như thể bị tường ép chặt.
Mặc Uyên vươn tay, xoa xoa dấu hôn trên cổ Tô Tinh Từ với sức lực ngày càng lớn, như thể muốn xóa sạch vết tích đó.
Tô Tinh Từ đau đến mức không kìm được nước mắt. Đôi mắt cậu đỏ hoe, những giọt lệ chảy xuống, trong khi dấu vết trên cổ vẫn rõ ràng, không thể che giấu bởi quần áo.
Mặc dù Tô Tinh Từ không biết, nhưng chính vẻ mặt và tình trạng này lại khiến người khác không thể không cảm thấy muốn tiếp tục khi dễ cậu.
Mặc Uyên nhìn với ánh mắt u ám và tràn đầy dục vọng. Anh cảm thấy hiện tại không thể không quan tâm, và sự thèm muốn của mình đang không ngừng kích thích khi thấy bảo bối của mình bị người khác chiếm đoạt.
Mặc Uyên muốn ngay lập tức trừng phạt kẻ đã chiếm đoạt bảo bối của mình, nhưng không biết kẻ đó là ai. Anh cảm thấy đau lòng và không nỡ làm tổn thương bảo bối của mình.
Tô Tinh Từ khóc nức nở, nước mắt rơi không ngừng. Trong khi suy nghĩ về cách trừng phạt người đã khiến mình đau khổ, Tô Tinh Từ lại làm cho Mặc Uyên thêm hoảng loạn.
Nhìn thấy Tô Tinh Từ khóc lóc thảm thương, Mặc Uyên không biết phải làm gì. Anh càng thêm lo lắng khi thấy bảo bối của mình đau đớn như vậy, và không còn quan tâm đến quần áo của mình bị nước mũi và nước mắt làm ướt.
Mặc Uyên vội vàng ôm chặt Tô Tinh Từ, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Ngoan, đừng khóc nữa. Ta không làm gì cả... Đừng khóc nữa nhé?"
Dù cố gắng làm cho giọng mình mềm mại và dễ chịu, Mặc Uyên vẫn không thể làm dịu nỗi đau của Tô Tinh Từ. Trong khi đó, Tô Tinh Từ vẫn tiếp tục khóc, khiến Mặc Uyên cảm thấy bối rối và đau lòng hơn bao giờ hết.
Sau một hồi lâu, Tô Tinh Từ mới ngừng khóc, có lẽ vì khóc mệt. Sau đó, cậu bắt đầu yêu cầu Mặc Uyên:
"Tôi muốn ăn bánh ngọt dưới mặt đất, bánh hoa quế. Ta cũng muốn uống tiên thảo từ tiên lộ (cái này chịu nha, tui k biết =))) ). Anh đi làm cho tôi, nhanh lên!"
Dù Tô Tinh Từ cố gắng trừng mắt và nói bằng giọng hung dữ, nhưng do vừa mới khóc và vốn dĩ cậu đã rất mềm mại, vẻ mặt giận dữ của cậu lại trở nên đáng yêu, làm Mặc Uyên chỉ muốn cưng chiều cậu hơn.
Mặc Uyên vội vã đáp ứng: "Được rồi, ngoan, đừng khóc nữa. Ta sẽ đi làm cho em ngay."
Sau đó, Mặc Uyên nhẹ nhàng đặt Tô Tinh Từ lên giường, đắp chăn cho cậu, và dặn cậu nghỉ ngơi một lát. Anh còn hôn nhẹ lên đôi mắt đỏ sưng của Tô Tinh Từ.
Tô Tinh Từ nhìn Mặc Uyên, cảm thấy không hiểu gì cả:
"Công... công chính vừa mới làm gì vậy? Thân... Thân thể của hắn??!"
Cảm giác của Tô Tinh Từ đột nhiên trở nên lạnh lẽo và hoang mang. Nhưng ngay lúc này, hệ thống Tiểu Bạch lại mở miệng.
Tiểu Bạch hoảng hốt nói:
"Ký chủ ơi, cậu mau trốn đi, thụ chính sắp trở về. Nếu hắn phát hiện cậu không có ở đấy, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn!"
Tô Tinh Từ cảm thấy lạnh lẽo và rối loạn, vội vã đáp:
"Ừ, tôi đi ngay đây!"
Theo sự chỉ dẫn của hệ thống, Tô Tinh Từ nhanh chóng trốn vào một hang nhỏ ở sau núi, nơi không ai biết đến. Cậu ngồi xổm dưới đất, ôm mình, cảm thấy lo lắng và sợ hãi khi thụ chính có thể tìm thấy mình.
Khi không còn tiếng động của thụ chính trong tông môn, Tô Tinh Từ liền tranh thủ lúc không ai chú ý để lén lút chuồn ra ngoài, quyết tâm không quay lại nữa. Bạch Ngọc lúc quay về thấy căn phòng trống không, nở nụ cười mang theo chút nguy hiểm:
"A Từ hư quá, cần phải phạt."
Nói rồi, một con linh khuyển bay đến và quỳ bên cạnh Bạch Ngọc. Hắn lấy ra một sợi tóc từ trong tay, đưa lên mũi cho linh khuyển ngửi, nó lập tức gật đầu bay đi, mò mẫm mùi hương ít ỏi còn sót lại tỏng không khí.
Ở giới tu chân, việc tìm một người vừa rời đi không mất quá nhiều thời gian. 15 phút sau, Bạch Ngọc đã tìm thấy Tô Tinh Từ. Cậu, sau bao nhiêu lo lắng và bất an, đã tự ôm lấy mình mà ngủ. Bạch Ngọc ôm lấy cậu, thoắt cái đã vào phòng ngủ.
Tô Tinh Từ bị đánh thức bởi cơn đau trên má. Khi tỉnh dậy, điều đầu tiên mà cậu thấy là khuôn mặt của sư tôn. Sự hoảng sợ bùng nổ trong cõi lòng. Bạch Ngọc đang mút má cậu, đôi môi ẩm ướt không ngừng cọ lên làn da mềm mại. Cơn tê dại toả ra khi Bạch Ngọc cắn vào da thịt, tạo ra cảm giác đau nhói nhưng đủ làm cậu tỉnh táo hơn.
Tô Tinh Từ cố gắng đẩy Bạch Ngọc ra nhưng do sức lực quá yếu mà cuối cùng, hai tay của cậu chỉ có thể đặt trên lồng ngực của hắn. Sư tôn nhanh chóng nắm lấy tay cậu, không cho cậu rụt tay về. Bạch Ngọc liếc nhìn cậu, nhẹ giọng nói:
"A Từ tỉnh rồi à? A Từ hư quá, nên bị phạt. A Từ thử nói xem, sư tôn nên phạt con như nào?"
Tô Tinh Từ nước mắt lưng tròng, nhỏ giọng cầu xin:
"Sư tôn, người tha cho con đi!"
Trong lòng cậu gào lên: "Thụ chính ơi làm ơn tha cho tôi! Anh đã cướp đi lần đầu của tôi rồi, tôi đã không so đo rồi, từ đây mỗi người một ngả, nước sông không phạm nước giếng!"
Bạch Ngọc: "Không được đâu, A Từ là đồ đệ ngoan, phải hiếu thuận với sư tôn chứ."
Bạch Ngọc dừng lại một chút, nói: "Hay là... A Từ nuốt chuôi kiếm của sư tôn, được không?"
Đương nhiên là không rồi, nhưng không thể từ chối được. Sau đó từ trong không khí xuất hiện một thanh kiếm dài, toả ra khí lạnh đến thấu xương. Chuôi kiếm thô rắn, mặt trên khắc các chi tiết cầu kì. Nguyên tác cũng có kể đến, Bạch Ngọc trời sinh đã giỏi kiếm đạo, lúc sinh ra đã có thanh kiếm cộng sinh, cũng coi như là một bộ phận của thân thể vậy. Bạch Ngọc có thể san sẻ đau đớn cùng với thanh kiếm ấy.
Nuốt kiếm á? Đem thanh kiếm nuốt vào trong miệng à? Cậu cảm thấy như bị phản bội, chẳng lẽ thụ chính muốn khiến cậu chết mới hả dạ? Điều này còn tồi tệ hơn cả việc ái mộ mù quáng nữa.
Thân kiếm vừa sáng lên, quần áo của Tô Tinh Từ đã nát bấy. Muốn cậu chết thì sao lại xé quần áo cậu ra làm gì? Làm cậu nhục nhã mà tự tử à? Hận cậu đến như vậy sao? Đồ đệ đáng thương đến tận bây giờ vẫn không biết sư tôn muốn làm gì với cậu. Chuôi kiếm thô ráp được rải lên chất lỏng không rõ là gì, trong suốt chảy dọc nó. Tô Tinh Từ nhìn hành động kì quái của thụ chính thì cảm thấy dự cảm không ổn xuất hiện.
Bạch Ngọc lấy một tay cầm chặt đôi tay của đồ đệ bé nhỏ, một tay khác lại sờ mông của cậu, chuẩn xác mà tìm được vị trí của lỗ nhỏ. Hắn xoa nhẹ lên đó, khiến lỗ đít thêm phần ẩm ướt. Chỗ tư mật bị xoa khiến toàn thân Tô Tinh Từ cảm giác rất khác lạ, giống như bị điện giật. Tiểu mĩ nhân thân hình như ngọc co giật. Nhưng mà sự đau đớn đột nhiên truyền tới. Không biết từ khi nào mà sư tôn mang dáng vẻ đạo mạo đã đem chuôi kiếm của mình cắm vào lỗ đít của đồ đệ. Lỗ nhỏ ươn ướt bé nhỏ như vậy làm thế nào mà nuốt được cả một vật to lớn như thế? Tô Tinh Từ kêu đau, hốc mắt chảy ra rất nhiều nước, khó chịu vô cùng.
"A... đau..."
Đôi mắt đỏ ửng của Bạch Ngọc nhìn thấy can th đẹp, mơ hồ thứ dưới thân đã bộc lộ thú tính. Tô Tinh Từ đau, côn thịt thô to bên dưới của Bạch Ngọc cũng trướng đau vô cùng. Nếu hỏi rằng ai đau hơn thì chính là người đau tám thì ta đau mười.
"Đau à? Đau là tốt rồi, ai bảo con không nghe lời... chính là muốn tìm phạt."
Chất lỏng trên chuôi kiếm bắt đầu phát huy tác dụng, khiến lỗ nhỏ vừa nãy mới cảm thấy đau đớn mà bây giờ nóng ngứa vô cùng, toàn bộ thành ruột bắt đầu mềm hơn, không cảm thấy rát nữa, ngược lại còn mang đến cảm giác không rõ ràng.
Lỗ đít nhỏ nuốt chuôi kiếm gắt gao, lỗ nhỏ ngậm lấy từng hoạ tiết nhỏ xíu trên thanh kiếm khiến cậu cũng có thể nhận ra hình thù trên nó. Bản thân thanh kiếm có linh khí, ngay bây giờ vẫn còn lan toả, mỗi lần chuôi kiếm đi vào cả cây, chỉ để lại khí lạnh thấu xương bên ngoài, áp vào hai cánh mông xinh.
Bạch Ngọc không biết từ khi nào đã kết nối cảm xúc với thanh kiếm của hắn, cảm nhận được sự kẹp chặt gắt gao của lỗ nhỏ, khiến dương vật thêm trướng đau. Hắn chưa từng có thứ khát vọng như vậy, muốn thay chuôi kiếm kia thành con cặc của hắn, đụ phạt A Từ, cuối cùng lại không biết ai đang phạt ai. A Từ đáng yêu bị chuôi kiếm phạt đến khóc, chỉ có thể xin sư tôn tha tội, cái miệng nhỏ phát ra âm thanh gợi dục:
"Sư... sư tôn, a... hưm... không... không cần mà... Con... A... con sẽ... nghe lời mà... Ưm ha..."
A Từ đã sớm khóc to. Bạch Ngọc càng thấy càng đau lòng, đồng thời con cu cũng đau theo. Bạch Ngọc nắm lấy bàn tay mềm mại trắng trẻo của đồ đệ, sờ con cặc thô to sắp nổ của mình. Bạch Ngọc cực kì áp chế lí trí của mình:
"A Từ ngoan, con giúp sư tôn được không? Sư tôn sẽ tha thứ cho con luôn nhé?"
Đồ đệ đã bị chuôi kiếm làm cho khóc lóc ỉ ôi nào còn sức mà giúp sư tôn vuốt ve dương vật đang to ra từng đợt kia chứ? Sư tôn bên ngoài cấm dục nắm lấy tay của đồ đệ, đặt ở con cặc của mình, không ngừng tuốt lên tuốt xuống. Tô Tinh Từ không còn tỉnh táo, không để ý đến con cu của sư tôn đang ngóc đầu dậy. Bạch Ngọc không kiềm chế được, rút chuôi kiếm ra, thân dưới đẩy một cái, đụ cả con cặc vào. Hắn bóp eo của Tô Tinh Từ, chim to không ngừng chuyển động, còn không quên ôm lấy cậu, nhìn bộ dáng đáng thương của cậu mà không khỏi đau lòng. Đồ đệ đã không còn sức mà xin tha, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, chỉ có thể khóc lóc xin tha.
Thụ chính đúng là không phải người mà huhu...
Tô Tinh Từ bị địt đến ngất đi, cũng không rõ Bạch Ngọc lên đỉnh lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro