Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Mối quan hệ không đứng đắn

Edit/beta: Alicubeo

Tình huống lâm vào bế tắc nhưng Phó Cẩn Chi không có thu tay lại, ngược lại ngữ khí càng thêm ôn nhu: "Nhưng tôi càng muốn biết tên của cậu, không khó chứ?"

Cố Sâm Vũ cố gắng hết sức để duy trì nụ cười trên khuôn mặt, nhẹ nhàng nói: "Tôi họ Cố, anh Phó có thể gọi tôi là Tiểu Cố."

Bia đỡ đạn công như cậu, cảm giác tồn tại với vai chính công càng yếu thì càng tốt.

Phó Cẩn Chi nhanh chóng tìm họ Cố trong đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Tiểu Cố? Chẳng lẽ cậu là—"

"Từ từ nói." Lúc này, Giản Vân Xuyên mặt lạnh như băng đột nhiên gây sự 'bốp' một tiếng, hất tay trên vai ra, xoay người đi ra ngoài.

Kém nhạy bén như thầy Cố lúc này cũng cảm nhận được áp suất cực thấp của thiếu gia nhỏ nhà họ Giản.

"Tôi cũng đi trước." Cố Sâm Vũ tăng nhanh tốc độ nói, không kịp nói lời từ biệt với đối phương: "Phó tiên sinh, vậy chúng ta lần sau có duyên gặp lại, tạm biệt!"

Tuy cậu hơi báo một xíu, nhưng với tư cách là CP định mệnh của cuốn sách này, cậu tin tưởng vận mệnh nhất định sẽ khiến bọn họ gặp lại nhau. Coi như thêm gia vị cho lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người.

Một tình yêu đẹp đẽ sao có thể để một bia đỡ đạn nhỏ như cậu phá hoại được!

Mà Phó tiên sinh trầm tư nhìn con thỏ nhỏ va vào mình vẫy vẫy tay, sau đó chạy lon ton đuổi theo thanh niên đang đi phía trước.

Thú vị, lần đầu tiên, ngụy trang của anh không mang lại cho anh một chút lợi thế giao tiếp nào.

"Giản Vân Xuyên, chờ tôi một chút!" Cố Sâm Vũ hai bước đuổi theo.

Giản Vân Xuyên không chút dấu vết đi chậm lại, chờ người đuổi kịp, anh lạnh lùng liếc cậu một cái: "Tôi thấy hai người các cậu rất hợp nhau đấy, sao không nói tiếp?"

"Hợp? Giản Vân Xuyên, tha cho tôi đi." Cố Sâm Vũ cắn răng, tới gần anh: "Tôi với cậu vẫn hợp hơn mà."

Kể từ khi xuyên qua, thân thể và ký ức của nguyên chủ lần đầu tiên phát ra tín hiệu ét o ét, nhất định đã bị Phó Cẩn Chi hành hạ đến ám ảnh.

Giản Vân Xuyên dừng một chút, nhiệt độ trong mắt lặng lẽ tăng lên một chút, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lùng: "Nói đi, anh em tốt vĩnh viễn là có ý gì?"

"A?" Cố Sâm Vũ nhớ tới vừa rồi nói cái gì: "Thì tôi nói tôi là anh em tốt của cậu, chỗ nào làm cậu giận à?"

Giản Vân Xuyên không hé răng.

"Vừa rồi tôi nói bậy bạ." Cố Sâm Vũ lập tức chân thành xin lỗi: "Tôi biết mình không xứng, lần sau nhất định sẽ không nói nhảm."

Xem ra trong lòng Giản Vân Xuyên vẫn chưa hoàn toàn coi cậu là người bạn đáng tin.

Cách mạng chưa thành công, chúc đồng chí may mắn lần sau!

Giản Vân Xuyên: "..."

Gà nói chuyện với vịt.

Cả hai mỗi người một suy nghĩ quay lại ghế ngồi.

Cố Sâm Vũ gọi phục vụ thanh toán tiền xong, không nhịn được hỏi: "Tí nữa cậu có làm gì không?"

Giản Vân Xuyên đặt chén trà xuống: "Về thôi."

"Tôi còn phải trở về công ty tiếp tục làm việc." Cố Sâm Vũ nghĩ nghĩ, quyết định khách khí nói: "Đằng nào cũng gặp rồi, cậu muốn đi công ty của tôi thăm chút không?"

Giản Vân Xuyên nhướng mi: "Muốn tôi đi à?"

Cố Sâm Vũ: "A... không phải..."

Giản Vân Xuyên mặt không đổi sắc: "Cậu không muốn tôi đi?"

"Đương nhiên không phải!" Cố Sâm Vũ lập tức phủ nhận.

Mười phút sau, hai người sánh bước đi tới tòa nhà công ty.

Sau đó, Cố Sâm Vũ mới hiểu ý nghĩa của việc đào hố chôn mình, cậu quyết định lần sau sẽ không khách sáo nữa.

Nhưng hôm nay sự kiên nhẫn của Giản thiếu gia tốt đến bất ngờ, biết đâu để anh tham quan công ty của cậu, anh sẽ đồng ý làm việc cùng cậu?

Nghĩ đến đây, Cố tổng lại phấn chấn hơn.

Màn đêm buông xuống, đèn trong công ty cũng đã bật.

Mấy cô gái phòng thiết kế đang định đi ăn lót dạ, vừa bước ra khỏi cầu thang đã bị hai anh chàng cao ráo chân dài đẹp trai mù con mắt đi tới.

Một người mặc vest và đi giày da, một vị mặc áo gió dài đến đầu gối, ngay lập tức biến một công ty bình thường thành một buổi trình diễn thời trang ở Paris.

"A a a, nhìn, nhìn, nhìn, nhìn, nhìnnnnn đi!"

"Nhìn cái vẹo gì —— đù má! Hai siêu mẫu nam lòi đâu ra vậy?"

"Uầy! Tiếc là hai anh chàng đẹp trai này không mặc quần áo do tôi thiết kế..."

Ngay khi các cô gái 'dè dặt' gào thét, hai người mẫu nam dần tiến lại gần.

"Chào buổi tối, các cô vẫn chưa tan làm à?" Cố tổng thân thiện chào hỏi các nhân viên của mình.

"A —— Cố tổng!" Các nàng mê trai rốt cục tỉnh táo lại, lập tức cùng nhau cúi chào: "Xin chào Cố tổng!"

Cố Sâm Vũ dừng lại: "Muộn như vậy còn tăng ca à?"

Hôm nay đến công ty việc đầu tiên cậu làm chính là nghiên cứu nội quy công ty, rõ ràng đã quá giờ tan làm, sáu giờ rồi.

"A, còn có chút việc chưa xong." Trượng bộ phận thiết kế lập tức đáp: "Chúng tôi định đi ăn chút gì trước."

Trên thực tế, lẽ ra mọi người đã lần lượt tan làm, nhưng chủ tịch ngày đầu tiên đi làm còn chưa tan làm, nhân viên và phần lớn lãnh đạo chỉ có thể thận trọng tiếp tục làm thêm giờ.

Sợ rằng chủ tịch bất chợt thị sát.

"Đúng vậy, có thực mới vực được đạo." Cố Sâm Vũ cười cười: "Các cô đi ăn cơm trước đi, ăn nhiều đồ ăn ngon vào, quay lại công ty sẽ trả cho."

"A thật sao?"

"Cám ơn Cố tổng! Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo!"

Các cô gái vui vẻ đi ăn.

Hai người tiếp tục đi về phía thang máy, Cố Sâm Vũ nhấn thang máy: "Các cô gái trong công ty đều rất đáng yêu đúng không?"

Vừa dứt lời, cậu liền nhớ tới người bên cạnh là nam, lập tức lại nói: "Thực ra còn có các anh chàng đẹp trai nữa nha!"

Giản Vân Xuyên không hiểu sao liếc nhìn cậu.

Cố Sâm Vũ dứt khoát ngậm miệng lại.

"Tôi cảm thấy cậu rất có tư chất làm lãnh đạo." Giản Vân Xuyên lần này chủ động lên tiếng, ngữ khí không biết là khen hay là châm chọc: "Rất biết mua chuộc lòng người."

Cũng rất giỏi trong việc khiến người khác rối bời bằng đôi mắt ngây thơ đó.

"Mua chuộc lòng người?" Cố Sâm Vũ trợn tròn mắt: "Cậu là nói việc vừa rồi tôi mời bọn họ ăn cơm? Tôi đơn giản là muốn mời bọn họ ăn cơm mà."

Giản Vân Xuyên cười nhẹ, không ý kiến gì.

Thang máy thẳng đến tầng cao nhất, Cố Sâm Vũ đi ra trước: "Lại đây, tôi cho cậu xem tôi văn phòng tổng tài xa hoa."

Cũng may nguyên chủ chưa từng sử dụng văn phòng này, nếu không, với gu thẩm mỹ thần sầu của nguyên chủ, thần đâu không thấy toàn thấy sầu, cậu thật sự không dám dẫn người vào thăm.

"Thế nào, có được không?" Cố Sâm Vũ ngồi ở trên ghế chủ tọa, tại chỗ xoay một vòng: "Nếu như cậu thích, tôi có thể chia sẻ cho cậu một nửa văn phòng."

Đối diện bàn làm việc, Giản Vân Xuyên cụp mi nhìn cậu, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Công ty của cậu nghèo như vậy, chủ tịch còn phải chia phòng làm việc với tổng giám đốc?"

Mặc dù con vật nhỏ này cứ nheo nhéo bên tai, nhưng ở cùng nhau tâm trạng lại tốt không ngờ.

"Chuyện này có vấn đề gì?" Cố Sâm Vũ nhún vai: "Công ty của tôi, tôi có quyền quyết định."

"Này chờ đã!" Cố Sâm Vũ đột nhiên giơ tay lên: "Từ từ! Thanh danh của tôi rất kém, không thể để cậu ở bên cạnh tôi."

Giản Vân Xuyên khẽ nhíu mày: "Vậy theo cậu thanh danh của tôi như thế nào?"

Cố Sâm Vũ chớp chớp mắt, theo thói quen khó quá bỏ qua: "Đúng rồi, tôi vừa rồi muốn hỏi cậu một vấn đề —— "

"Buzz~buzz~" Điện thoại đột nhiên rung lên.

"Thực xin lỗi, tôi nghe điện thoại —— !" Cố Sâm Vũ nhìn thấy tên người gọi trên điện thoại lập tức trở nên khẩn trương: "Là anh của tôi, đừng nói chuyện!"

Vốn tưởng rằng sáng sớm rời đi như vậy là thoát nạn, tại sao đến tối Cố Diệp còn muốn gây chuyện với cậu?

Giản Vân Xuyên đặt tay lên bàn, không lên tiếng.

Cố Sâm Vũ suy nghĩ một chút, nghe điện thoại: "A lô, anh ạ, anh gọi em có việc gì thế?"

"Không có việc gì không được tìm cậu sao?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói quen thuộc.

Cố Sâm Vu: "Em không phải ý này, ha ha..."

"Ngày đầu tiên đến công ty làm việc, cảm thấy thế nào?" Ngữ khí của Cố Diệp có vẻ bình tĩnh, giống như lẽ thường tình quan tâm đến em trai mình.

"Ổn ạ." Cố Sâm Vũ cứng ngắc nói: "Em thấy vô cùng ổn."

Ổn áp lioa...

"Thật sao?" Cố Diệp cười lạnh: "Bây giờ một mình cậu ở văn phòng à?"

"Đương nhiên!" Cố Sâm Vũ không chút do dự nói: "Một mình em tăng ca."

Cố Diệp lại hỏi: "Khi nào thì cậu về nhà?"

Cố Sâm Vũ mím môi, xem ra anh cậu gọi điện đến không hề có ý tốt.

"Có lẽ rất muộn, hiện tại em cũng không biết, có ít chuyện em phải xử lý xong mới được." Cố tổng giả vờ bận rộn lật xem văn kiện, lật đến mức vang lên tiếng soạt soạt: "Anh hai, đi ngủ sớm một chút, đừng chờ em."

"Được." Cố Diệp không cùng cậu nói nhảm: "Cúp điện thoại trước."

Thật là một cảnh anh anh em em cây cà lem!

Cố Sâm Vũ cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã phát hiện Giản Vân Xuyên nhìn cậu với ánh mắt không thể giải thích được.

Cậu cảnh giác ngả người ra sau: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Cậu sợ anh cậu sao?" Giản Vân Xuyên hơi nghiêng người.

Vật nhỏ này thực sự rất kỳ lạ, nói cậu gan lớn, vậy mà cậu nhận cuộc gọi từ người thân lại căng thẳng không chịu được.

Nói cậu nhát gan, vậy mà hết lần này đến lần khác đứng ở trước mặt anh không sợ trời không sợ đất.

"Hả?" Cố Sâm Vũ dường như đã nghe thấy một chuyện cười lạ lùng nào đó, giễu cợt : "Đùa gì thế, tôi mà sợ Cố Diệp?"

Giản Vân Xuyên hơi nhướng mày: "Vậy thì, cậu là sợ hắn biết chúng ta đang ở cùng nhau?"

"Có sao?" Cố Sâm Vũ giả vờ bình tĩnh: "Hai ta lại không làm điều gì đáng xấu hổ, vậy tại sao phải sợ? Cho dù bây giờ Cố Diệp đang đứng ở đây—"

"Cốc cốc cốc!"

"Cố Sâm Vũ, mở cửa." Sau một loạt tiếng gõ cửa, thanh âm mới vừa rồi trong điện thoại vang lên ở ngoài cửa.

Cố Sâm Vũ đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên: "Đù má! Đến thật luôn?"

Đúng là thối mồm mà!

"Cái kia cậu...trước hết cậu trốn đi!" Chưa kịp giải thích cặn kẽ, Cố Sâm Vũ đã nắm lấy cổ tay Giản thiếu gia, kéo đẩy hắn vào phòng nghỉ ngơi riêng của tổng tài.

Vốn dĩ cậu định làm hết mọi thứ sau lưng Cố Diệp, đợi đến lúc gạo nấu thành cơm rồi, hắn ngăn cản cũng không được nữa.

Giản Vân Xuyên dựa vào khung cửa, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Giữa chúng ta cũng không có gì sai trái, sao cậu phải căng thẳng như vậy?"

Cố Sâm Vũ đau lòng: "Tôi đã có cái danh không đứng đắn, bắt đầu từ bây giờ cậu có quan hệ với người không đứng đắn, mau vào đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro