Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Cuộc gặp gỡ ở WC

Edit/beta: Alicubeo

Cố Sâm Vũ không cho thiếu gia nhỏ nhà họ Giản thời gian phản ứng, rèn thép khi còn nóng, nói: "Đãi ngộ, tiền lương tùy cậu, công ty không ai quản cậu, có được không?"

"Cậu có rõ nguyên nhân tôi không tìm được việc làm không?" Giản Vân Xuyên nâng cằm lên, ngữ khí như chỉ đang hỏi mớ rau ngoài chợ bao nhiêu tiền.

"Tôi chẳng cần biết, bây giờ tôi cứ cho cậu việc làm, không được à?" Cố Sâm Vũ trong lòng hiểu rõ, ngoài mặt lại giả ngu: "Công ty của tôi, tôi thích làm gì thì làm, chỉ cần cậu không ngấp nghé cái ghế chủ tịch, những thứ khác, không thành vấn đề."

Lúc này cha Cố vẫn còn rất áy náy với nguyên chủ, nhà Cố vẫn che chở cậu, kể cả cậu có lồi lồi cái mặt đem Giản Vân Xuyên sang Sammy thì nhà họ Giản làm gì được cậu nào?

"Vậy, nếu tôi..." Ánh mắt tối tăm nặng nề rơi xuống long lanh sinh động trên mặt cậu, Giản Vân Xuyên hơi nhếch khóe môi: "Cứ chỉ khăng khăng muốn ngấp nghé cậu ——"

"Cái gì?" Cố Sâm Vũ bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, tim đập thình thịch, trực giác nhận thấy nguy hiểm.

"——ngấp nghé vị trí chủ tịch của cậu thì sao?" Giản Vân Xuyên không nhanh không chậm nói tiếp nửa câu sau, cảm xúc đen tối trong mắt dần dần biến mất.

Cố Sâm Vũ không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu luống cuống cầm đũa lên, trong miệng lầm bầm: "Một cái công ty Sammy cậu mới chẳng thèm để ý đến..."

Giản Vân Xuyên gõ bàn: "Nói gì thế, nói to lên xem."

"Cậu nếu thực sự muốn, tôi cũng chẳng còn cách nào khác, hiện tại tôi chỉ việc nào trước lo việc nấy thôi." Cố Sâm Vũ lại ngẩng mặt lên: "Tôi cho cậu thời gian ba ngày suy nghĩ, nếu như muốn liền chủ động nói với tôi."

"Được." Lần này Giản Vân Xuyên đáp lại, rũ hàng mi đen kịt dày đặc xuống: "Tôi sẽ cân nhắc cẩn thận."

Chuyện thọc gậy bánh xe tạm gác lại, sự chú ý của Cố Sâm Vũ lại chuyển sang mỹ thực, tập trung chuẩn bị chén bằng hết sức bình sinh.

"Món gà nướng hạt dẻ này ăn thích ghê á, cậu thử xem?"

"Oa tôm ngâm giấm cũng ngol zl"

Giản Vân Xuyên nhìn động vật nhỏ trước mắt ăn gì cũng thấy ngon, thỉnh thoảng cảm thán như trên đời này chưa từng thấy bao giờ, hiếm khi thấy khẩu vị tốt hơn hẳn.

Đồ ăn trên bàn bỗng trở thành mỹ vị.

Thấy cũng no no rồi, Cố Sâm Vũ cuối cùng cũng ngừng lại.

Cậu lặng lẽ sờ sờ cái bụng nhỏ: "Tôi đi vệ sinh một lúc, cậu ăn thêm tí nữa đi."

"Tôi cũng đi." Giản Vân Xuyên đi theo.

Nhà hàng này thuộc dạng cao cấp, cũng không có nhiều khách hàng, dưới sự dẫn đường của phục vụ, hai người dễ dàng tìm được nhà vệ sinh.

"Ờm, không thì cậu trước?" Đến vách ngăn nhà vệ sinh, Cố Sâm Vũ không hiểu sao tự nhiên tỏ ra khiêm nhường.

Giản Vân Xuyên liếc cậu một chút: "Còn nhiều chỗ mà?"

Vừa nói anh vừa đưa tay cởi thắt lưng.

Cố Sâm Vũ xoay người chạy mất dép: "Tôi bỗng nhiên thấy nhà vệ sinh nay hơi chật, đợi cậu xong tôi sẽ vào lại!"

Giản Vân Xuyên: ?Không phải rất rộng sao?

Anh mặt khó hiểu, nhìn theo cái đầu tròn nhỏ chạy trối chết, có một suy đoán buồn cười.

Chẳng lẽ là xấu hổ, không tiện ở trước mặt anh...?

Đúng thật là, thay đổi hoàn toàn.

Mà Cố Sâm Vũ cũng không quay đầu lại bước nhanh đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Cậu mới không muốn bị xử tử công khai.

Trong tiểu thuyết đã tả rồi, Giản Vân Xuyên tuy rằng mang một bộ mặt mỹ nhân, nhưng móc cái gì đó ra thì cũng rất...cá chà bặc.

Trừ công chính, chẳng ai có món quà Thượng đế ban tặng của nhân vật chính.

"Chiêu này...ái chà chà." Cố Sâm Vũ lắc đầu liên tục, không nhịn được nhổ nước bọt: "Tác giả vẫn non lắm, kích thước như này thì xác định công thụ kiểu gì? Có giỏi thì để thiếu gia nhỏ nhà họ Giản so với Phó Cẩn Chi—— a!"

"Ầm" Một thanh âm vang lên, cậu va thẳng vào một bức tường người.

"Xin lỗi xin lỗi. . . . . ." Cố Sâm Vũ che sống mũi lui về sau, đột nhiên va phải đau đầu hoa mắt chóng mặt, nước mắt sinh lý không tự chủ trào ra.

"Cậu không sao chứ?" Một bàn tay to lớn mạnh mẽ đỡ lấy cậu, giọng nói xa lạ trong trẻo như ngọc mát, nhẹ nhàng như gió xuân lướt qua.

Cố Sâm Vũ hít vào hai tiếng "Shh", ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người đàn ông.

"Tôi không sao...Thực xin lỗi, vừa rồi tôi có chút vội vàng." Cố Sâm Ngọc áy náy mở miệng, chớp chớp đôi mắt to, cố gắng nén đi nước mắt sắp rơi.

Tầm mắt mơ hồ trở nên rõ ràng, một gương mặt anh tuấn đẹp trai đập vào mắt, Cố Sâm Vũ lập tức như bị sét đánh.

Ngực bỗng nhiên truyền đến một cơn đau âm ỉ, cậu như con thỏ nhỏ bị thợ săn truy sát, kinh hãi dùng sức đẩy người đàn ông ra.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh xa lạ, nguyên chủ bị người đàn ông cao to đá vào ngực, lăn trên đất. Cậu nằm dưới đất, người đàn ông dùng mũi giày da đè nát tay cậu, sau đó hắn lại đạp cho cậu thêm một cái.

Tiếng kêu thảm thiết của nguyên chủ như vang vọng bên tai, lúc này Cố Sâm Ngọc tựa như cũng cảm nhận được đau đớn, nhất thời không thở nổi, đau đến cúi người quỳ một gối trên mặt đất.

Chuyện thật như đùa, người đạp lên cậu chính là dùng khuôn mặt tuấn tú ôn hòa trước mặt, dường như đeo một chiếc mặt nạ không gì có thể phá hủy, cho dù dùng bạo lực, vẻ mặt cũng là dịu dàng mỉm cười.

Phó Cẩn Chi cau cau mày, liền chạm mặt với chàng trai trẻ vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh.

"Tôi không có... " Công tử lớn nhà họ Phó mưu cao trí lược, lần đầu tiên trải qua cảm giác có mồm mà giải thích không được: "Cậu giống như..."

Giống như chạm vào một món đồ sứ dễ vỡ? (đây là đang nói Giản á)

Giản Vân Xuyên ánh mắt thay đổi, lập tức ngồi xổm xuống, khẩn trương đỡ lấy Cố Sâm Vũ: "Cậu làm sao vậy?"

"Tôi..." Cố Sâm Ngọc đang cố gắng thoát khỏi ảnh hưởng của nguyên chủ, cậu không ngừng hít sâu điều chỉnh hô hấp, cuối cùng dần dần bình tĩnh lại.

Thấy cậu không có việc gì, Giản Vân Xuyên lúc này mới đứng lên, hướng sang người đàn ông bên cạnh lạnh lùng nói: "Anh làm gì cậu ấy?"

Phó Cẩn Chi ánh mắt rơi vào mặt người thanh niên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Dù đã nhìn thấy đủ kiểu người đẹp trên đời, nhưng trong lòng hắn vẫn không khỏi thán phục, trên đời này lại có khuôn mặt hoàn mỹ như vậy.

Hai người đối mặt nhau với khoảng cách hơn một mét, không khí xung quanh càng lúc càng căng thẳng, như một quả bom, không cẩn thận đụng cái là nổ banh xác.

"Ừm... " Cố Sâm Ngọc cố hết sức chống vách tường đứng lên, vươn tay nhẹ nhàng kéo quần áo của Giản Vân Xuyên: "Anh ta không có làm gì tôi."

Giản Vân Xuyên nghiêng đầu nhìn: "Vậy cậu vừa rồi sao thế?"

"Tôi, tôi chỉ là..." Cố Sâm Ngọc nhìn người đàn ông đối diện, bắt đầu chữa cháy: "Tôi không có việc gì, cứ coi như là cái vái lạy gặp mặt năm mới sớm đi!"

Giản Vân Xuyên: "..."

Vậy cậu cũng lạy sớm quá rồi đấy.

Cố Sâm Vũ đúng lúc buông tay, nơ ron thần kinh bắt đầu hoạt động.

Trong cuốn sách lần đầu gặp vai chính công là ở một tiệc rượu, Giản Vân Xuyên bị Giản Tùng hãm hại, lén lút bỏ thuốc vào rượu của anh, nhưng không ngờ cuối cùng anh được Phó Cẩn Chi cứu.

Phó Cẩn Chi là hậu duệ của những người tổ chức bộ máy Nhà nước đời đầu, có gia cảnh sâu không lường trước được, nhưng bản thân hắn không có hứng thú gì với giới quan chức, thay vào đó hắn khiêm tốn khởi nghiệp làm một thương nhân.

Hai người gặp nhau theo mô típ cũ rích anh hùng cứu mỹ nhân, Phó Cẩn Chi ban đầu chỉ là coi trọng nhân tài, tấm lòng thường thức của kẻ mạnh với kẻ mạnh nên đã nhiều lần bí mật giúp đỡ Giản Vân Xuyên.

Khi tần suất tiếp xúc giữa hai người ngày càng nhiều, những cảm giác khác cũng nước chảy thành sông mà nảy sinh.

Nhưng bây giờ nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên đã trở thành——

Nhà vệ sinh nam.

Quả đúng là cuộc gặp gỡ...bốc mùi, lãng mạn ơi, em ở đâu?.

Cố Sâm Vũ theo bản năng cảm thấy mình ăn tàn phá hoại: "Ừm, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc phải làm, không thì tôi trở về công ty trước ——"

Cậu chưa kịp nói xong thì cẳng chân lại nhũn ra.

Nhưng cơn đau như dư kiến không đến, một bàn tay tóm lấy eo cậu, sau đó ôm chặt cậu vào lòng.

Hơi thở dễ chịu xộc thẳng vào mặt, Cố Sâm Vũ không khỏi mở to mắt, con ngươi đảo sang một bên, phát hiện Phó Cẩn Chi đang trầm ngâm nhìn mình chằm chằm.

Cố Sâm Vũ: Toang, thế nào cũng bị một vạch...

"Giản Vân Xuyên, buông tôi ra đã." Cố Sâm Vũ liều mạng nháy mắt, công chính đang đứng ngay sau lưng, sao cậu có thể ôm ấp người đàn ông khác?

Giản Vân Xuyên không để ý tới cậu, siết chặt cánh tay, dìu cậu lên: "Đi cùng đi."

"Giản Vân Xuyên?" Phó Cẩn Chi đọc cái tên quen thuộc một cách khó hiểu này: "Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?"

Giản Vân Xuyên sắc mặt lạnh lùng: "Chưa từng."

Cố Sâm Vũ: Sao bỗng nhiên thấy lành lạnh ta...

Phó Cẩn Chi lại chuyển sang con thỏ nhỏ hoảng hốt, ôn nhu thân sĩ giới thiệu: "Chúng ta đã va phải nhau, cũng coi như là duyên phận. Tôi tên là Phó Cẩn Chi, cậu thì sao?"

Giản Vân Xuyên ánh mắt càng ngày càng âm trầm, biểu tình cũng càng ngày càng lạnh lùng.

Cố Sâm Vũ nào dám giơ vuốt chạm vào tay công tử lớn nhà họ Phó, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, trong lòng nhanh trí nảy ra một ý nghĩ.

Cậu mạnh dạn khoác vai Giản Vân Xuyên: "Tôi tên gì không quan trọng, chỉ cần ngài Phó nhớ, tôi mãi mãi là bạn tốt của Giản thiếu gia!"

Phó tiên sinh, Giản Vân Xuyên vẫn là của ngài, tôi chỉ tạm thời giúp ngài chăm sóc vợ ngài thôi, tôi tuyệt đối không có ý định húp luôn hộ ngài đâu!

Điều anh không chú ý là chỉ với câu nói này, nhiệt độ trong mắt Giản Vân Xuyên đã rơi xuống đáy vực.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Sâm Vũ: Người tốt không để lại họ tên, xin hãy gọi tôi là người tốt bụng chuyên chăm sóc vợ người ta.

(raw là: Đừng hỏi họ tên tôi, xin hãy gọi tôi là Lôi Phong giúp người ta chăm sóc vợ:)) (Lôi Phong là nhân vật lịch sử của Trung Quốc làm việc tốt không để lại tên.)

Giản Vân Xuyên: Tôi thấy em là muốn mông nở hoa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro