Phao Hoa de tan
Thoát khỏi phồn hoa ẩn nơi cửa Phật, rời xa nhân thế
Giấc mộng vẫn cứ lạnh lẽo, trăn trở 1 đời vẫn vấn vương nợ tình
Giấc mộng vẫn cứ lạnh lẽo, trăn trở 1 đời vẫn vấn vương nợ tình
Đợi chờ năm này qua năm khác
Tháp phù đổ sụp đổ xé nát hồn ai
Nỗi đau đớn cứ theo ngọn đèn lay lắt nơi cửa chùa điêu tàn
Hãy để cho tôi một lần nữa chờ đợi lịch sử trôi qua
Chờ đợi hương men nồng nàn, chờ đợi em tấu 1 khúc đàn tranh
Mưa bay bay, chốn xưa cỏ cây um tùm
Hay rằng em vẫn mãi cô đơn
Cổng thành loang lổ đã chiếm chỗ của rễ cây già
Phiến đá kia còn trơ lại sự chờ đợi
Mưa bay bay, chốn xưa cỏ cây um tùm
Hay rằng nới thành quách cô đơn em vẫn ngóng trông
Ngoại thành vang vọng tiếng sao du mục lạc vào nơi thôn dã
Duyên phận đôi ta như rễ cây bám sâu vào lòng đất
Được nghe tiếng cười của tuổi thanh xuân là niềm ao ước của biết bao người
Sử sách ấy mới thật nhẹ nhàng, viết ra thật dễ dàng
Pháo hoa dễ tàn, sự đời dễ phân
Còn em lại hỏi tôi có phải đang nghiêm túc
Nghìn năm sau, tình thâm ngàn kiếp liệu có còn ai đợi chờ
Còn đó sử xanh, sách nước Ngụy, thành Lạc Dương, nào có thể sai
Nếu như em vẫn còn cùng tôi bước qua cánh cửa kiếp trước
Cùng với hồng trần, cũng với tôi phiêu bạt một đời
Nơi Phật môn nghe tiếng mưa vọng vĩnh hằng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro