Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8

Phương Anh vừa định nói chuyện thì bảo vệ đi tới "Ngại quá quấy rầy hai vị, hai vị không sao chứ?"

"Uhm, không sao" Phương Anh đơn giản nói.

"Tôi muốn hỏi một chút, hai vị có biết người đàn ông lúc nảy tấn công hai người không?"

Phương Anh nhìn Ngọc Thảo một chút "không quen biết"

"Vậy lúc trên xe hai người có cùng hắn tranh chấp gì không"

"Không có"

"Tốt lắm, cảm ơn hai vị đã phối hợp, làm phiền hai vị lưu lại số điện thoại, sau này nếu có vấn đề gì, có thể sẽ liên lạc lại cho hai vị"

"Được" Phương Anh để lại số điện thoại di động của mình cho bảo vệ.

Bị nam nhân kia làm hỗn loạn, tất cả mọi người không có tâm tư ngủ nữa, trời cũng tờ mờ sáng, mọi người ngồi trên giường tán gẫu. Ngọc Thảo cùng cả nhà ba người ngồi đối diện nói chuyện, Phương Anh một mình ngồi ở cửa sổ nhìn xe chạy qua những hàng cây trên đường.

Xuống xe lửa đã là buổi sáng gần 10h, Phương Anh kéo theo vali hành lý đi xuống.

"Lúc này vé xe đường dài tăng giá bất ngờ, vốn là 260 nghìn giờ lại đến 460 nghìn nhưng mà có rất nhiều người có nhu cầu mua vé xe về quê cho nên chủ xe mặc sức chặt chém.

Ngọc Thảo lôi kéo Phương Anh hướng tới một xe cũ kỹ đi tới, Ngọc Thảo cùng cô kia nói gì đó một lát, sau đó thấy Ngọc Thảo rút ra 1tr đưa cho nhân viên bán vé, nhân viên bán vé cười hớn hở, vội vàng kêu nàng lên xe, nhân tiện còn giúp nàng cùng Phương Anh đem hành lý nhét vào trong xe.

Khi lên xe nhân viên bán vé đặc biệt chọn hai chỗ ngồi lớn nhất cho Ngọc Thảo cùng Phương Anh, hai người ngồi xuống còn phải chờ những vị khách khác lên xe.

"Vé xe mất bao nhiêu tiền một vé?" Phương Anh hỏi.

"Bình thường là 260 nghìn, nhưng bây giờ là dịp tết nên giá tăng lên thành 460 nghìn một vé, tôi vừa đưa nhân viên bán vé 1tr, tiền thừa xem như cho cô ấy, giúp chúng ta tìm một chỗ thoải mái một chút. Cô ngồi xe lửa một đêm cũng không có ngủ, bây giờ còn phải ngồi xe đò mười mấy tiếng nữa mới tới, tôi sợ cô không chịu nổi" Ngọc Thảo hơi áy náy nhìn Phương Anh nói.

Phương Anh nhìn bàn tay bị bó lại, quơ quơ trước mặt Ngọc Thảo nói "Chuyện nhỏ mà thôi"

Ngọc Thảo vừa muốn nói coi chừng bị bệnh phong đòn gánh, liền nghe thấy giọng nhân viên bán vé "Không được, không được, bây giờ là dịp tết, trẻ em cũng cần mua vé, cô không thể mua một vé xe, muốn cho đứa bé lên thì phải mua một vé nữa, không mua thì đi xuống, đi, đi, đi"

Một phụ nữ cầm túi lớn túi nhỏ, trên người còn ôm theo một đứa nhỏ mới mấy tuổi lôi kéo tay của nhân viên bán vé khẩn cầu "Đại tỷ, đại tỷ, van cầu chị, tôi sẽ ôm đứa nhỏ không chiếm chỗ của các người đâu, để cho tôi lên đi, cha đứa nhỏ đang chờ chúng tôi trở về" người phụ nữ lôi kéo cánh tay của nhân viên bán vé khẩn cầu.

"Nói không được là không được, một mình cô chiếm nhiều chỗ như vậy, người khác làm sao lên xe" nhân viên bán vé liền từ chối.

Người phụ nữ lập tức quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa cầu xin "Đại tỷ, tôi xin cô, tôi thật sự không có tiền mua thêm vé xe cho đứa nhỏ, bà nội của nó đang bệnh nặng, nó không về sẽ không được"

Phương Anh nhìn hai mẹ con này có chút đau lòng, cô vừa định đứng lên thì thấy Ngọc Thảo đã nhanh chân hơn, chạy đến chỗ nhân viên bán vé đỡ người phụ nữ kia đứng dậy nói "Vé xe của đứa nhỏ để tôi trả" dứt lời liền lấy 300 nghìn tiền đưa cho nhân viên. Vé ngồi đã bán hết chỉ còn vé đứng, nên chỉ có thể mua vé đứng cho đứa nhỏ.

Nhân viên vừa nhìn thấy có tiền lập tức không nói gì nữa, Ngọc Thảo đỡ người phụ nữ kia đến chỗ Phương Anh.

"Dì, dì ôm bé ngồi chỗ của con đi, con trẻ tuổi đứng cũng không có sao" Ngọc Thảo kéo người phụ nữ tới chỗ mình ngồi.

"Không được không được, cô đã giúp con tôi mua vé xe, tôi không thể chiếm chỗ ngồi của cô được" Nói gì thì người phụ nữ cũng không chịu ngồi vào chỗ của Ngọc Thảo, vội vàng muốn đem vị trí trả lại cho nàng.

"Huhuhu" đột nhiên đứa trẻ khóc lên, người phụ nữ vội vàng đem đứa nhỏ đặt xuống, ôm vào trong ngực dỗ dành, một lúc lâu sau đứa nhỏ mới ngừng khóc chậm rãi nói "Mẹ con đói"

"Ngoan ngoan, đợi về đến nhà mẹ nấu cháo cho con ăn" người mẹ dỗ dành con mình.

Đứa nhỏ không hiểu chuyện lại bắt đầu ồn ào muốn ăn, người mẹ chỉ có thể lấy ra một chay nước cho con mình uống, đứa nhỏ không chịu uống bắt đầu khóc nháo lên.

Một ít hành khách bực mình, vốn là ngồi xe đường dài đã mệt mỏi, còn nghe đứa nhỏ khóc nháo, trong lòng càng phiền não, một số người liền bắt đầu chửi mắng.

Người mẹ có chút hoảng sợ vội vàng ôm con vào lòng dỗ dành.

"Mấy người không có con sao, trẻ con khóc một chút ảnh hưởng gì đến mấy người" Phương Anh nghe Ngọc Thảo chửi một nam nhân gần đó.

Hắn ta nhìn Ngọc Thảo, không biết làm gì khác, cũng không dám chửi lại nên đành ngoan ngoãn im miệng.

Sau đó Ngọc Thảo liếc hắn một cái rồi cầm chiếc túi của mình mở ra, lấy một khối socola ra đưa cho đứa nhỏ "Bảo bối ngoan, ăn tạm khối socola này nha"

Đứa nhỏ thấy có socola lập tức cười lên, nhưng người mẹ lại đoạt lấy mẫu socola trả lại cho Ngọc Thảo.

"Dì cho bé ăn chút gì đi, đói bụng rất khó chịu" Ngọc Thảo an ủi. Trong lòng Ngọc Thảo rất hiểu cảm giác đói bụng, trước kia lúc đi học nàng cũng thường bị đói, đói tới khi không chịu nổi liền ngủ, ngủ thiếp đi cũng không đói bụng nữa.

"Dì cứ ngồi đi con đứng cũng không sao" Ngọc Thảo lại đẩy người phụ nữ lại chỗ ngồi của mình.

"Không được, không được, cô cho tôi đồ ăn rồi, chỗ ngồi giữ lại đi" người phụ nữ kiên trì không chịu ngồi.

Ngọc Thảo định mở miệng khuyên người phụ nữ ấy thì đột nhiên Phương Anh nhanh tay kéo nàng ngồi trên đùi cô, sau đó nói với người phụ nữ kia "Cô ấy ngồi trên người tôi, dì ngồi chỗ của cô ấy đi"

Ngọc Thảo không nghĩ tới Phương Anh lại đột nhiên ôm nàng ngồi trên đùi, có chút thiếu tự nhiên, người phụ nữ nhìn Ngọc Thảo cùng Phương Anh nhất thời có chút khó hiểu.

"Dì, người này là bạn con, con ngồi trên đùi cô ấy cũng được, dì ngồi với bé ở đây đi" Ngọc Thảo nhìn người phụ nữ có chút ngượng ngùng.

Ngọc Thảo nhìn Phương Anh một chút, trên mặt không có biểu lộ gì, không biết lúc này nàng đang suy nghĩ gì. Nhìn người phụ nữ ôm đứa nhỏ chịu ngồi xuống cuối cùng nàng cũng yên lòng, nàng nhìn đứa nhỏ ăn socola vui vẻ liền hỏi "Ăn ngon không?"

"Dạ ngon" đứa nhỏ vừa gật đầu vừa ăn.

Ngọc Thảo yêu thương sờ sờ đầu của đứa bé nói "Từ từ ăn"

Dù sao ngồi ở trên xe, Phương Anh ôm nàng ngồi như vậy khẳng định sẽ không thoải mái, Ngọc Thảo nhẹ nhàng nói với Phương Anh "Để tôi đứng lên đi, ngồi như vậy cô sẽ rất mỏi chân"

Phương Anh nhìn Ngọc Thảo một chút, đem chân thoáng tách ra một ít, để cho chân của Ngọc Thảo có thể dễ chịu hơn, nàng ngồi thật thoải mái cả người núp ở trong ngực Phương Anh hỏi "Có mệt không?"

"Sẽ không thật thoải mái" thuận thế còn ôm ôm hông của Ngọc Thảo.

"...." Ngọc Thảo đỏ mặt nhìn đứa bé ăn socola.

11h trưa, Ngọc Thảo tính toán một chút đại khái phải đến hơn 11h nửa đêm mới có thể đến nơi, nên dựa vào Phương Anh ngủ trước một hồi.

"Cởi áo ra"

"Cái gì?" Ngọc Thảo mở to mắt nhìn chằm chằm Phương Anh hỏi, không tin lời này là từ miệng Phương Anh nói ra.

"Muốn ngủ thì đem áo khoác cởi ra, nếu không sẽ bị cảm nắng" Phương Anh kì quái nhìn Ngọc Thảo trợn mắt nhìn mình.

"Ờ" Ngọc Thảo có chút ngượng ngùng, hiểu lầm lời nói của Phương Anh, từ từ đem áo khoác cởi ra, Phương Anh cầm áo khoác của Ngọc Thảo che cho hai người.

Cả người Ngọc Thảo dựa vào người của Phương Anh, cô ôm bên hông nàng, hai người cứ như vậy tựa vào nhau ngủ, đại khái là chuyện trên xe lửa cũng làm cả hai có chút kiệt sức, rất nhanh liền trầm trầm ngủ thiếp đi.

Khi Phương Anh tỉnh lại đã hơn 5h chiều, bởi vì mùa đông, cho nên trời bên ngoài đã sớm tối xuống, tài xế vì tiết kiệm điện trong buồng xe nên cũng không mở đèn, tất cả mọi người đang tranh thủ ngủ, thỉnh thoảng còn nghe có tiếng ngáy nho nhỏ.

Phương Anh nhìn Ngọc Thảo trong ngực, lúc này nàng rất an tĩnh, Ngọc Thảo biết đường xá xa xôi cho nên không có trang điểm, tóc cũng tùy ý cột lên, có mấy sợi tóc không nghe lời chạy tán lạc ở trên gò má, Phương Anh giơ tay lên nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho nàng.

Tai Ngọc Thảo rất đẹp, tròn trịa mỏng manh, khả ái làm người khác muốn cắn mấy cái. Quả nhiên Phương Anh vén tóc nàng ra sau nhẹ nhàng sờ tai Ngọc Thảo, tới tới lui lui vuốt ve, cảm giác mềm mại làm cho Phương Anh yêu thích không buông tay.

Ngọc Thảo cảm giác có người đang sờ lỗ tai quấy rầy đến giấc ngủ của nàng, bất mãn ngẩng đầu híp mắt nhìn Phương Anh, đột nhiên đưa tay bắt lại lỗ tai Phương Anh nhỏ giọng nói "Tôi cũng muốn sờ"

Ngọc Thảo cũng nhẹ nhàng sờ sờ, cảm giác thích thú.

Phương Anh từ từ đến gần tai Ngọc Thảo hôn một cái, lại nhẹ nhàng cắn một cái.

"Mặt của cô rất nóng" Phương Anh ở bên tai Ngọc Thảo nhẹ nhàng nói.

Ngọc Thảo nghe bên tai có ai đó nói nhỏ, Phương Anh tiếp tục thuận thế cuối xuống hôn tiếp.

Bị đầu lười nhẹ nhàng chạm vào da thịt, thân thể Ngọc Thảo  khẽ run lên, phát ra rên rỉ yếu ớt.

Phương Anh tìm được môi của Ngọc Thảo, cứ như vậy hôn lên, biến hóa góc độ, chạm nhẹ đầu lưỡi, Ngọc Thảo không chút ý thức vươn tay ôm cổ Phương Anh bắt đầu đáp lại cô, Phương Anh cảm giác Ngọc Thảo đáp lại mình, liền vươn đầu lưỡi xông vào miệng nàng, cùng lưỡi của Ngọc Thảo dây dưa quấn lấy.

"Uhm..." Đến khi Ngọc Thảo không thể hô hấp được nữa, lúc này Phương Anh mới buông nàng ra. Cả hai chưa kịp lấy lại hô hấp thì nghe đứa bé ngồi bên cạnh nói "Ca ca, miệng tỷ tỷ ăn ngon không?" 

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro