Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

"Là cậu nói đó nha, mình sẽ nghĩ thêm mấy ngày phép nữa, đến lúc đó không được nuốt lời đó" Ngọc Thảo cười hì hì nói.

"Biết rồi sẽ không quên mà, cậu chỉ cần giao chuyện của cậu lại cho nhân viên là được rồi"

"Ok không thành vấn đề, vậy mình đi ra ngoài trước nha, không trở ngại các người ân ái" Ngọc Thảo liếc Thùy Tiên một cái, xoay mông đi ra ngoài.

"Hừ, vừa nghe cho nghỉ thêm mấy ngày, lập tức thay đổi liền" Thùy Tiên phẫn phẫn bất bình nói. Ngọc Thảo nghĩ phép thì bà xã mình cực rồi, làm việc không được về sớm như ngày thường nữa, Thùy Tiên càng nghĩ càng giận.

"Chị sao nữa rồi, vẫn còn giận Ngọc Thảo hả, cậu ấy vì công ty làm rất nhiều chuyện, cũng lâu rồi chưa được nghỉ phép" Tiểu Vy làm nũng đi về phía Thùy Tiên nói.

Thùy Tiên đang giận nghe Tiểu Vy làm nũng lập tức cười theo "Không có không có, chị chỉ sợ em mệt thôi"

"Vậy thì giúp em nha" Tiểu Vy nháy mắt một cái nói.

Thùy Tiên thua trận, coi như bị hai nữ nhân này ức hiếp vậy.

Ngọc Thảo biết mình có thêm mấy ngày nghỉ nữa thì vô cùng vui vẻ, gặp người nào đi qua cũng chào hỏi, mọi người thấy tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ ca hứng như vậy nhìn nàng cũng cảm thấy đẹp hơn mấy phần, nam nhân thì nháy mắt liên tục.

"Hey, Nguyễn tổng chuyện gì làm cậu vui vẻ như vậy" Mỹ Linh từ phòng trà đi ra hỏi.

Ngọc Thảo kéo Mỹ Linh vào phòng trà trở lại, kể chuyện từ nãy giờ cho cô nghe. Lần này xem ra khi dễ Thùy Tiên được một lần.

"Trùng hợp như vậy nha, cũng lâu rồi cậu không nghỉ phép" Mỹ Linh cười nói.

"Cậu cũng vậy nha, không lẽ cũng muốn nghỉ phép nữa hả" Ngọc Thảo tò mò nhìn Mỹ Linh.

"Không phải, mình vẫn phải đi làm bình thường"

"Haizz, xem ra Tiểu Vy đau lòng không muốn cho Thùy Tiên mệt rồi"

"Phạm tổng, Trần tổng vì cảm tạ Phạm tổng giúp chuyện của Tô thị, cho nên đặc biệt cho cậu nghỉ thêm mấy ngày đúng không Phạm tổng" Mỹ Linh vừa nói vừa lùi ra sau nhìn Phương Anh đang uống trà.

Phòng trà còn có người sao, chuyện gì xảy ra? Mới vừa lúc tiến vào rõ ràng không nhìn thấy người nha "Phạm tổng mới vào?" Ngọc Thảo có chút giật mình hỏi.

Mỹ Linh buồn cười nhìn Ngọc Thảo nói "Không phải, lúc nảy mình và Phương Anh đang nói chuyện thì thấy cậu hớn hở bên ngoài nên ra chào cậu, sau đó bị cậu đẩy vào đây lần nữa"

Lúc này Ngọc Thảo bị đả kích rất lớn, lúc nảy nàng cười không để ý chút hình tượng thục nữ nào bị mặt tê liệt kia nhìn thấy hết rồi sao, Ngọc Thảo có chút lúng túng cũng có chút tức giận nói " Phạm tổng, cô lớn như vậy rồi mà sao ngồi một chỗ im re vậy, khó trách mọi người ở Trần thị nói cô như hồn ma" thật ra thì câu nói sao cùng là tự Ngọc Thảo thêm vào, trong lòng Ngọc Thảo nghĩ Phương Anh còn thua cả hoạt tử nhân, người gì mà chán òm. Dĩ nhiên là cái lần trong đêm party đó thì không tính.

"Là giọng cô lớn quá áp hết tiếng của tôi" cuối cùng Phương Anh cũng chịu lên tiếng.

"Cô..." Ngọc Thảo tức giận trong lúc nhất thời không nói nên lời.

Lúc Phương Anh đi ngang qua người Ngọc Thảo còn tặng nàng thêm một câu "Có nếp nhăn rồi kìa"

----

"Alo tối nay 8h xe lửa bắt đầu chạy" Ngọc Thảo cầm điện thoại nói.

"Được tối nay 6h tôi tới nhà cô"

"Uhm"

Lúc Phương Anh nhìn thấy ba chiếc túi to đùng của Ngọc Thảo thì rất muốn cùng cô ấy về quê, một cô gái nhỏ nhắn mà phải mang theo nhiều đồ về quê thật vất vả, cô không hiểu sao lại cảm thấy có chút đau lòng, vì vậy lời trong lòng cứ thế bật ra.

Phương Anh cũng được Tiểu Vy cảm tạ mà cho cô nghỉ thêm mấy ngày phép, cô càng cao hứng muốn cùng Ngọc Thảo về quê, nhưng mà nếu Phương Anh biết Ngọc Thảo để cho cô về quê với nàng là vì muốn có người xách đồ giúp có lẽ cô không cao hứng vậy đâu.

"Nguyễn đại tiểu thư, trong mấy cái túi này đựng cái gì vậy" Phương Anh cau mày hỏi.

"Chỉ là chút đồ ăn thôi, cô bớt nói nhảm đi, đi nhanh lên xe lửa không chờ ai đâu, cô có biết là khó khăn lắm tôi mới mua được hai tấm vé không" Ngọc Thảo vừa thúc giục Phương Anh vừa cầm một chiếc túi to lên.

Mùa xuân ở trạm xe lửa tấp nập một biển người, nhìn đâu cũng thấy người ta nhốn nháo, những thứ khác cũng không thấy, lúc này thật là cảm thán Việt Nam cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu người. Ngọc Thảo nắm chặt cánh tay Phương Anh, sợ cả hai sẽ lạc trong biển người.

Hai người thật vất vả lên xe lửa, Ngọc Thảo mua vé xe cũng không tệ lắm, sáu người vào một phòng, Phương Anh ngủ gần cửa Ngọc Thảo nằm trên gác.

Phương Anh thoáng quan sát bốn người còn lại, đối diện là một nhà ba người, ngủ phía trên Ngọc Thảo là một tiểu tử. Ngọc Thảo thấy hắn nhìn chằm chằm mình, liền theo thói quen chuyên nghiệp mỉm cười, tên tiểu tử kia nhìn một cái, bò đến trên giường cũng không có xuống.

Ngọc Thảo nói Phương Anh chân dài cho nên để cô ngủ bên dưới, còn nàng thì ngủ giường tầng phía trên, đúng hơn là nàng muốn xem TV thoải mái, giường giữa vừa đúng đối diện TV, thoạt nhìn thoải mái nhất, Phương Anh thừa biết Ngọc Thảo nghĩ gì chẳng qua là không phơi bày nàng thôi.

Đến buổi tối 10h buồng xe đúng lúc tắt đèn tắt TV, Ngọc Thảo còn nói sao lại tắt sớm như vậy, nhưng cũng không có biện pháp chỉ có thể đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.

Ngọc Thảo nằm trên giường hướng mặt vào trong, nhưng làm thế nào cũng ngủ không được nàng luôn cảm thấy có người vẫn nhìn nàng, nàng quay đầu lại xem một chút, đối diện một nhà ba người cũng đã ngủ, Phương Anh cũng nằm ở nơi đó không nhúc nhích, giường trên thì một chút động tĩnh cũng không có.

Ngọc Thảo không phải người nhát gan, nhưng lúc này không khí quái dị làm nàng có chút đè nén, mấy lần quay đầu lại đều không thấy ai nhìn chằm chằm nàng, nhưng chỉ cần đầu nàng quay vào trong lập tức có thể cảm giác được sau lưng có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Ngọc Thảo cảm giác mồ hôi lạnh không ngừng hướng ra lòng bàn tay, thần kinh khẩn trương tới cực điểm.

Rốt cục khi Ngọc Thảo cố ý quay vào trong sau đó đột nhiên lật người, cảnh tượng trước mắt làm nàng mất khống chế.

"A...." Ngọc Thảo quát to một tiếng, liền thấy người nằm giường trên nàng cuối đầu xuống nhìn nàng chằm chằm.

Phương Anh nghe được Ngọc Thảo sợ hãi kêu, động thân một cái liền nhảy lên, động tác nhanh đến nổi làm cho nam nhân kia không kịp đem đầu lùi về, Phương Anh nhìn chằm chằm người nam nhân kia, nam nhân sợ vội vàng lùi về.

Phương Anh vội vàng đem Ngọc Thảo ôm vào lòng "Không sao chứ, cô xuống dưới ngủ đi, để tôi ngủ giường này"

"Không đừng đi" lúc này Ngọc Thảo bị dọa sợ không nhẹ, vững vàng nắm áo Phương Anh không chịu buông ra.

Lúc này nhân viên trên xe cũng đi tới hỏi đã xảy ra chuyện gì, Phương Anh vội vàng nói "không có gì bạn tôi gặp ác mộng" nhân viên trên xe đi khỏi, Phương Anh nhìn thấy Ngọc Thảo vẫn còn nắm lấy áo mình, Phương Anh đặt Ngọc Thảo nằm xuống kéo chăn đắp cho hai người, hai người đều gầy nên nằm trên cùng chiếc giường không quá khó khăn.

Ngọc Thảo bị nam nhân giường trên làm cho sợ hãi, chỉ biết lúc này nằm trong ngực Phương Anh là an toàn nhất. Hai người nằm đối mặt nhau, Phương Anh đặt một bên cánh tay choàng qua hông nàng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Ngọc Thảo.

Ngọc Thảo nằm bên cạnh Phương cảm thấy vô cùng ấm áp, Phương Anh lại một lần một lần vuốt ve cánh tay của nàng làm nàng không nói ra được cảm giác thoải mái, dần dần cũng làm dịu bất an trong lòng nàng.

Lúc này cặp mắt của Phương Anh hoàn toàn tỉnh táo, bởi vì cô cảm thấy giường trên có động tĩnh. Phương Anh lẳng lặng chờ đợi, hai mắt của cô trong đêm tối luôn sắt bén hơn thường.

Quả nhiên nam nhân giường trên nhẹ nhàng từ phía trên bò xuống, một chút thanh âm cũng không phát ra, hắn không nhúc nhích đích nhìn chằm chằm Ngọc Thảo nằm trong ngực Phương Anh, nhìn rất lâu, đột nhiên từ bên hông rút ra một tiểu đao sắt bén, từ từ tiến tới gần Phương Anh cùng Ngọc Thảo.

"Ba" Phương Anh chụp được cánh tay cầm dao của hắn đâm tới, tên kia bị Phương Anh phát hiện vô cùng sợ hãi, vừa la hét hai tay vừa quơ loạng.

Phương Anh không ngờ hắn lại cầm dao đâm loạn xạ như vậy, cô che chắn cho Ngọc Thảo ba người phía bên kia cũng tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ liền thất thanh kêu lên.

Hắn bị tiếng kêu ảnh hưởng đột nhiên điên cuồng hướng Ngọc Thảo đâm tới, Phương Anh nhìn tình huống không ổn, vội vàng xoay người một cái ngăn trước mặt Ngọc Thảo, con dao lắc lư đâm xuống, Phương Anh không chút suy nghĩ giơ tay lên đỡ cho Ngọc Thảo, thuận thế một cước đem hắn đạp xuống đất.

Lúc này bảo vệ bị tiếng la hét cũng chạy tới, vừa nhìn thấy thế này, vội vàng đem nam nhân kia áp đảo trên mặt đất, gọi nhân viên mở đèn.

Đèn sáng lên Ngọc Thảo nhìn thấy trong xe đều là máu, lại nhìn trên tay Phương Anh thấy một vết đâm thật sâu, nhất thời đau lòng không dứt, cầm tay Phương Anh lại "Cô bị thương rồi, có đau không?"

Phương Anh nhìn thấy Ngọc Thảo cau mày lại muốn khóc lập tức nói "Tôi bị thương chứ có phải cô đâu, nhăn mặt nhăn mày làm gì"

"Không phải vì lo lắng cho cô sao" Ngọc Thảo vừa nói vừa đấm vào người Phương Anh.

"Đau" Phương Anh đau lui về phía sau co rụt tay lại.

"A...không sao chứ?" Ngọc Thảo khẩn trương hỏi thuận thế lấy trong túi ra một miếng băng dán.

"Lại đây" Ngọc Thảo gọi Phương Anh lại.

Phương Anh từ từ lại gần, chỉ thấy Ngọc Thảo vô cùng nhẹ nhàng dùng khăn lau sạch vết máu trên tay cho cô, lộ ra một cái lỗ sâu hoắm, Ngọc Thảo bỉu môi buồn buồn không vui nói "Sâu như vậy sẽ để lại sẹo"

"Không thành vấn đề"

"Sao lại không thành vấn đề, con gái có sẹo rất xấu, từ nay phải kiên ăn các món dễ nổi sẹo, biết không?"

"Ờ được" dù sao Phương Anh cũng rất dễ ăn, chắc là không thành vấn đề gì.

Ngọc Thảo lại lấy một miếng băng dán ngồi quỳ ở trên giường cẩn thận che lại miệng vết thương cho Phương Anh, nàng nhẹ giọng hỏi "Còn đau không?"

End chap.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro