Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 66 [End]

Lúc Thùy Linh cởi áo Ngọc Thảo ra, cô phát hiện dáng người Ngọc Thảo có thể làm cho người khác phải phun máu, điều này cũng làm Thùy Linh có chút xao động. Nhưng mà nữ nhân bên cạnh Thùy Linh có ai mà dáng người không nóng bỏng đâu? Vậy cô xao động là vì cái gì? Có thật là vì thân thể của Ngọc Thảo hay không?

Sáng hôm sau, Thùy Linh thấy Ngọc Thảo còn ngủ say nên không gọi nàng dậy, cô để lại số điện thoại rồi rời đi. Thât ra hôm đó tâm tình Thùy Linh cũng có chút nặng nề, cô mới uống nhiều rượu như vậy, nhìn thấy Ngọc Thảo trên giường thì trong lòng cô liền cảm thấy thật nhẹ nhõm, không biết vì sao lại như vậy.

Đêm nay khi Thùy Linh lái xe bên ngoài thì liền nhìn thấy xe thể thao của Ngọc Thảo, tuy rằng Thùy Linh chỉ thấy qua xe của Ngọc Thảo có hai lần, nhưng mà loại xe thể thao sang trọng và hiếm thấy này thì vốn không nhiều, huống chi là xe màu đỏ nữa, Thùy Linh dám chắc đó là xe của Ngọc Thảo. Vì thế cô liền dừng xe lại nhìn nhìn, trong xe không có ai, cô cảm thấy mình cũng không có chuyện gì gấp nên xuống xe xem thử.

Quả nhiên không hề chờ lâu liền có người đi tới, chờ người kia đến gần lại ngoài ý muốn của cô, không phải là Ngọc Thảo mà lại là Phương Anh. Thùy Linh nhìn Phương Anh, nhận ra Phương Anh đã sớm nhìn thấy cô, nhưng mà vẫn giữ bộ dạng không quan tâm đi lại gần xe của Ngọc Thảo.

"Phạm tổng, cô hẳn là không có nghèo túng đến nỗi phải mượn xe của Ngọc Thảo chạy chứ?" Thùy Linh trêu chọc Phương Anh.

Phương Anh nhìn Thùy Linh không lên tiếng nhưng cũng không vào trong xe, hai người cứ như vậy đối diện nhau.

"Phạm tổng, nhìn cô muốn ngồi vào xe của Ngọc Thảo vậy chắc là sáng sớm cũng đã chạm qua cô ấy rồi chứ, khi cởi quần áo ra rồi, có phải là cô ấy rất điên cuồng không?" Thùy Linh vẫn đùa giỡn với Phương Anh.

Khi Thùy Linh nói ra lời này cô biết chắc chắn Phương Anh sẽ động thủ, cho nên sớm chuẩn bị tránh đi nắm đấm của Phương Anh. Thùy Linh nâng tay trái bảo vệ mặt, miễn cưỡng chặn quyền cước của Phương Anh. Đáng tiếc Thùy Linh không dự tính là Phương Anh sẽ nổi giận như vậy, Phương Anh bắt lấy tay Thùy Linh, một tay còn lại đánh không ngừng vào bụng cô.

Thùy Linh biết Phương Anh rất giỏi võ nên cô nhanh chóng phòng thủ, tránh đi những đòn tấn công của Phương Anh.

Nắm đấm của Phương Anh thật mạnh, Thùy Linh lùi về phía sau muốn tránh nhưng vẫn bị Phương Anh đánh trúng.

Thùy Linh lảo đảo, thiếu chút nữa té trên mặt đất. Cô nâng tay lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng vô cùng khó chịu, vốn là cô chỉ muốn chọc giận Phương Anh chứ không nghĩ sẽ để bị cô ta đánh, nhưng không ngờ Phương Anh ra tay mạnh như vậy, trong lòng Thùy Linh cũng bắt đầu nóng lên.

"Họ Phạm, cô đừng không biết xấu hổ" Thùy Linh chỉ thẳng vào Phương Anh nói.

Ánh mắt Phương Anh sắc bén, không vì những lời khiêu khích của Thùy Linh mà để ý tới cô.

"Đúng là Ngọc Thảo có dáng người không chê chỗ nào được, thật là muốn đem cô ấy đặt dưới thân khi dễ một phen" Thùy Linh thấy Phương Anh không để ý tới mình thì lại bắt đầu khiếu khích nhẫn nại của Phương Anh.

"Đáng tiếc cô lại để cô ấy rời đi lâu như vậy" Giọng điệu của Phương Anh vô cùng bình tĩnh.

Thùy Linh hơi giật mình một chút nhưng rất nhanh thì hiểu được ý của Phương Anh "Không ngờ cô ấy cũng nói chuyện này với cô" Thùy Linh ngạc nhiên khi biết Ngọc Thảo có thể đem chuyện này nói cho Phương Anh, vậy xem ra chuyện cô và Ngọc Thảo lên giường thì Phương Anh cũng đã biết, khó trách cô ám chỉ nhưng cô ấy cũng không bị kích động.

"Năm đó cô không có dũng khí có được cô ấy, là chính cô bỏ lỡ cô ấy. Bây giờ cô ấy là của tôi, cô càng không có tư cách có được cô ấy" Phương Anh gằn từng tiếng nói với Thùy Linh.

Trong đêm tối, hai nữ nhân giằng co vì một nữ nhân khác.

"Đêm đó, cả đêm cô ấy không về, hẳn là cô biết cô ấy ở cùng ai" Thùy Linh vẫn không sợ chết như trước nói với Phương Anh. Thật ra trong lòng Thùy Linh rất rõ ràng, Phương Anh hẳn là đã sớm biết Ngọc Thảo và cô cùng một chỗ, nhưng mà Phương Anh lại vì chuyện cô động vào nữ nhân của cô ấy mà ra tay, nếu Phương Anh có lòng giết Thùy Linh, thì vừa rồi sẽ ra tay, nhưng mà Phương Anh không làm như vậy. Chắc hẳn là có chuyện gì đó mới phải.

"Vậy thì sao?" Phương Anh lạnh lùng nói.

"Ha ha, xem ra cô còn rộng rãi hơn tôi tưởng, nữ nhân của mình chạy ra ngoài quấn quýt với người khác một đêm cũng không để ý đến" Thùy Linh cười xấu xa.

"Giết cô sẽ bẩn tay của tôi"

"Cô..." Thùy Linh không ngờ Phương Anh sẽ nói như vậy, cô tức đến nổi muốn nhảy dựng lên.

"Giết cô, đời này cô ấy cũng không tha thứ cho tôi" Hai mắt Phương Anh có chút u buồn nhìn xa xa.

Thùy Linh nhìn Phương Anh, trong nháy mắt cô cảm nhận được Phương Anh yêu Ngọc Thảo rất nhiều, yêu sâu đậm như thế, yêu vô tư như thế, bao dung như thế, mãnh liệt không cần so đo. Mà Ngọc Thảo cũng phát ra từ nội tâm yêu  Phương Anh. Xem ra năm đó cô yếu đuối như vậy, cho nên hôm nay mới không thể bên cạnh người mình yêu.

"Cô ấy nói với cô, tôi và cô ấy lên giường" Vừa rồi ngữ khí Thùy Linh có chút thô bạo, nhưng lúc này cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Phương Anh không lên tiếng, vẫn nhìn xa xăm như trước.

Thùy Linh thấy Phương Anh không phản ứng, không biết là cô cam chịu hay là giả vờ không nghe thấy. Thùy Linh cũng không để ý tới Phương Anh, khởi động xe mô tô, khi chạy ngang qua Phương Anh, bởi vì đội nón bảo hiểm nên thanh âm có chút mơ hồ "Hãy thật quý trọng cô ấy, cô ấy vĩnh viễn chỉ thuộc về mình cô" Nói xong Thùy Linh liền tăng tốc chạy đi xa.

Đột nhiên Phương Anh nghe Thùy Linh nói như vậy, trong lòng lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh thì bình tĩnh lại.

Phương Anh lắc đầu, ngồi vào trong xe chạy nhanh về nhà.

Khi về đến nhà liền thấy Ngôc Thảo như mọi ngày nhàm chán ngồi trên sô pha xem TV "Phanh, chị về rồi" Ngọc Thảo nhìn thấy Phương Anh vào cửa lập tức vui lên.

Phương Anh đem chìa khóa đặt lên bàn trà, sau đó ngồi bên cạnh Ngọc Thảo rồi mới ừ một tiếng.

"Chị có đưa Mỹ Linh vào tới nhà không?" Quả nhiên giống như Phương anh nghĩ, Ngọc Thảo cũng muốn cô đưa Mỹ Linh vào tận nhà mới chịu.

"Uh, nhìn thấy cậu ấy vào nhà, đóng cửa, rồi chị mới về" Phương Anh ôm Ngọc Thảo, vùi đầu vào cổ nàng.

"Phương Anh, chị sao vậy?" Ngọc Thảo cảm thấy cô thật lạ.

"Thảo" Phương Anh muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

"Thật ra đêm đó em..." Phương Anh vừa định nói thì đã bị Ngọc Thảo che môi lại.

"Phanh, sau này chúng ta đừng nhắc đến đêm hôm đó nữa được không, không phải chúng ta đã nói sẽ bắt đầu lại một lần nữa sao" Ngọc Thảo có chút run rẫy nói.

"Thảo" Phương Anh thâm tình ôm nàng nói "Được, sau này chúng ta không ai được nhắc đến chuyện này" Phương Anh thật ôn nhu nói với Ngọc Thảo

"Thảo, chị yêu em"

"Em cũng yêu chị, Phanh à" Ngọc Thảo thực kiên định trả lời.

Kiên trì của chị đều đáng giá phải không

Lòng tin của chị có rõ ràng chăng

Nếu chị dám theo đuổi sẽ dám đạt được

Mà nếu quên đi thì không cần đâu

Có lẽ, có lẽ vĩnh viễn chị cũng sẽ không gặp lại người ấy

Có lẽ, có lẽ chị quá ngây thơ rồi

Kết cục của chị ngày hôm qua

Chị quyết định cho quyết định của mình

Thuộc về ước mơ tương lai của chị

Chị mù quáng bản thân

Thuộc về từng giọt thương tâm của chúng ta

Chúng ta đều tự quên đi

Chúng ta cùng yêu nhau

Cùng nhau cố gắng

...

Kỳ thật là Phương Anh muốn đem những chuyện vừa rồi của Thùy Linh kể cho Ngọc Thảo nghe, nhưng mà lúc này, căn bản thì cả hai không cần thứ đó nữa...

Những thứ đó còn trọng yếu nữa sao? Khi bây giờ cả hai đang yêu nhau ngọt ngào...

END.

*******************Trích lời tác giả

Có bằng hữu nói "Tôi có thể dễ dàng tha thứ cho bạn gái mình lên giường với người khác trước khi yêu nhau. Nhưng không thể tha thứ cho bạn gái mình khi lên giường với người khác khi cả hai đang yêu nhau".

Như vậy cho tôi cả gan hỏi một câu "Vì cái gì cô có thễ dễ dàng tha thứ cho bạn gái mình lên giường với người khác trước kia? Có phải là bởi vì yêu nàng hay không?"

Tất nhiên thì sẽ có bằng hữu lập tức nói, chẳng lẽ... sau này xảy ra những chuyện như vậy cũng có thể bỏ qua?

Thật ra, nguyện vọng lớn nhất của tôi là thiên hạ hữu tình mọi người đều có thể trở thành người thân. Nhưng sự thật vô cùng tàn khốc, có bao nhiêu người có thể làm được...như vậy? Cô? Tôi? Nàng? Không ai biết câu trả lời cả.

Có bằng hữu nói, chẳng lẽ tình cảm của les rẻ mạc như vậy sao? Hôm nay bên ngoài với người khác....ngày mai có thể liền coi như không có chuyện gì? Thật ra thì mọi người vì cái gì mà đi tranh luận kịch liệt như vậy? Một yếu tố đứng đầu là vì Ngọc Thảo là P sao? P thì không thể xuất quỹ, P thì phải toàn tâm toàn ý thủ thân mình yêu T sao. T thì có thể đào hoa, có thể có đồng thời mấy nữ nhân bên cạnh, chỉ cần ở cuối văn làm cho T nhận ra, chính mình yêu nhất vẫn là P kia, vì vậy nhớ đến P, muốn nàng tha thứ cho đủ loại hành vi của mình trước kia, sau này sẽ chỉ hứa hẹn có một mình P. Tình tiết như vậy, có lẽ không ít người nhận ra. Nếu lúc ấy tôi viết, Phương Anh say rượu, sau đó ra ngoài chơi đùa...có phải tôi sẽ ít bị mắng chửi?

Có bằng hữu còn nói với tôi "Ninh Hoàng, khẳng định là cô không viết nổi ngôn tình nữa cho nên mới chuyển sang bách hợp. Ngoài ra, khi viết văn còn làm cho nhân vật không phân biệt được nam hay nữ?

Về điểm ấy tôi thừa nhận mình còn khiếm khuyết rất nhiều, tôi đều đem T biến thành người rất nam tính, làm không ít bằng hữu sinh ra hiểu lầm. Vì sao tôi lại viết T thành như vậy? A~~ còn không phải bởi vì bây giờ có rất nhiều nữ nhân đẹp trai đầy đường sao, rất đẹp mắt, làm cho tôi bất tri bất giác liền muốn lại gần ~~~(>_<)~~~

À, đúng rồi, tôi cũng lắm lời thêm một chút, cảm ơn vị bằng hữu này đã nhắc nhở, nhưng mà tôi chưa bao giờ viết tiểu thuyết ngôn tình!

...

Thật ra tôi biết cảm thụ của mọi người, ai có thể dễ dàng tha thứ khi vợ mình phản bội?

Còn có một vị bằng hữu nói với tôi "Thật xin lỗi, tác giả đại nhân. Tôi không có cách nào tha thứ cho người tôi yêu mà phản bội tôi, tuyệt đối tôi sẽ không tha thứ cho cô ấy"

Tôi chỉ muốn nói với vị bằng hữu này rằng, Cô không tha thứ cho nàng là chọn lựa của cô. Cô làm vậy không ai trách cô, bởi vì nàng là người phản bội cô.

Cũng giống như vậy, nếu cô tha thứ cho nàng, đây cũng là lựa chọn của cô, vẫn không ai có thể ảnh hưởng đến quyết định của cô. Cô làm như vậy, có lẽ sẽ có người bảo cô ngu ngốc, cười cô khờ khạo, nhưng mà nếu cô cảm thấy mình làm vậy là đáng giá, vậy thì cứ làm đi, không cần nghe hay nhìn bất kỳ lời đồn nhảm nào mà sống.

Tất nhiên đó chỉ là Nếu. Thật sự là có rất nhiều người trong chúng ta chưa trải qua, tôi cảm thấy rất khó để phán xét ai đúng ai sai. Cho dù cô có trải qua chuyện như vậy thì cô có dám khẳng định lựa chọn của mình là đúng?

**********************
End rồi 😂😂
Những lời trên là do tác giả Ninh Hoàng nói . Dùng để giải thích cho tình tiết cẩu huyết trong truyện của tỷ ấy... Các bạn hãy cảm nhận và ko nên trách tác giả nữa a~~
Còn bonus nữa á 😙😙😙 ( mà công nhận chap end này dài thặc ấy hihi mn ráng đọc nhoa, nhớ đọc bonus nữa đóa❤)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro