Chap 59: Xa cách
Không thể phủ nhận, kỹ thuật hôn của Thùy Linh tốt hơn Phương Anh rất nhiều, mỗi lần Phương Anh hôn nàng đều là ôn nhu dịu dàng, còn nụ hôn của Thùy Linh thì tràn đầy mãnh liệt và bá đạo, nhưng cũng không thiếu nhẹ nhàng, điều này làm Ngọc Thảo khó kiềm chế được mà rơi sâu vào đó.
Đôi môi nhiệt tình của Thùy Linh chạm vào môi Ngọc Thảo, hai người giống như hai quả cầu lửa nhanh chóng bốc cháy, Thùy Linh dùng đầu lưỡi tham tiến vào miệng Ngọc Thảo, một dòng nước ngọt ngào đi cùng với mùi vị rượu làm Thùy Linh nhịn không được hừ nhẹ một tiếng. Đầu lưỡi Thùy Linh như một con cá chui vào khoang miệng Ngọc Thảo, cả hai thân mật quấn lấy nhau, vô hạn triền miên, cũng không biết hôn đến khi nào, Thùy Linh chậm rãi hôn lên hai má Ngọc Thảo, hôn lên mắt, môi, sóng mũi, vành tai, hôn xuống cổ nàng. Ngọc Thảo chịu không được cả người run rẫy. Thùy Linh ôm Ngọc Thảo đặt lên giường lớn mềm mại, lúc Thùy Linh hôn lên hai khỏa tròn đầy của Ngọc Thảo, nàng bị tác dụng của cồn càng thêm xinh đẹp quyến rũ, ức chế không được toàn thân nóng bỏng, bắt đầu rên rỉ "Tôi...tôi nóng quá...nóng quá..."
Thùy Linh cảm thấy trong cơ thể có một cỗ khao khát mãnh liệt nên miệng lẩm bẩm nói "Tôi...tôi muốn...tôi muốn..." Thùy Linh hôn lên bụng Ngọc Thảo, sau đó một đường hôn xuống dưới đùi, cuối cùng là tiến đến mảnh đất vô hạn thần bí kia, nơi đó tản ra hương vị làm cho người ta phát cuồng. Điều này làm cô càng sôi trào khí huyết, cô đưa tay đặt trước cửa hang động, chậm rãi thăm dò vào bên trong...
Lúc này Ngọc Thảo đã bị tác dụng của rượu và Thùy Linh mang đến khoái cảm, hai tầng công kích làm nàng hoàn toàn mất hết phương hướng, căn bản không biết bản thân đang chịu đựng cái gì, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm liền mất đi tri giác.
--
Trưa ngày hôm sau Ngọc Thảo mới tỉnh lại, nàng cố mở to mắt nhìn xung quanh bốn phía một chút, đây không phải nhà nàng cũng không phải nhà Phương Anh, chỗ này là đâu?
Ngọc Thảo nghĩ muốn ngồi dậy nhưng cả người vô lực, đau đầu càng lợi hại hơn, làm nàng bỏ qua ý muốn ngồi dậy. Ngọc Thảo nằm trên giường nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi nàng rời khỏi nhà Phương Anh. Lúc Ngọc Thảo ra khỏi nhà, nàng bất tri bất giác lại đến quán ăn khi xưa mình giúp việc, sau đó càng ngoài ý muốn lại gặp được Lương Thùy Linh, cô ấy chính là cô gái năm xưa nàng có cảm tình. Nàng đi theo Thùy Linh đến quán ăn của cô ấy, cùng với vị đầu bếp năm xưa hay chiếu cố nàng ăn cơm, sau đó lại cùng Thùy Linh đi lên lầu uống rượu, sau đó thì...
Ngọc Thảo kéo cái chăn trên người mình ra, sau khi nhìn thân thể mình, dùng đầu ngón chân để nghĩ thì cũng biết nàng và Thùy Linh đã xảy ra chuyện gì sau khi say rượu.
Ngọc Thảo từ từ ngồi dậy mặc quần áo của nàng vào, nhìn thấy di động rớt trên mặt đất, nhặt lên xem thì thấy đã sớm hết pin từ lâu, lúc ra khỏi nhà rõ ràng là còn đầy pin, làm thế nào mà mới một đêm đã hết sạch?
Đột nhiên Ngọc Thảo nhớ lại, hôm qua nàng ra ngoài không có nói với Phương Anh, hơn nữa đã suốt đêm nàng không về, bây giờ đã là trưa ngày hôm sau, chắc chắn Phương Anh sẽ rất lo lắng đi tìm mình, nghĩ đến đây Ngọc Thảo vội mang giày vào chạy nhanh ra ngoài.
_____
Tối hôm đó, tan ca xong lập tức về nhà, mở cửa ra thì thấy trong nhà im ắng không có người, cô nghĩ Ngọc Thảo đang ngủ cho nên rất nhẹ nhàng đi vào trong phòng, mở cửa phòng ngủ cũng không thấy Ngọc Thảo nằm trên giường, vào phòng tắm tìm cũng không có.
"Thảo?" Phương Anh gọi nhưng không có ai đáp lại, "Thảo" Phương Anh gọi to một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời, cô vội lấy di động gọi đi, di động gọi được nhưng chỉ nghe tiếng đổ chuông mà không có người nghe máy, Phương Anh bắt đầu sốt ruột, cô tự trấn an mình có lẽ Ngọc Thảo ra ngoài cho khuây khỏa nên không cài chuông điện thoại vì thế mới không nghe thấy mình gọi, Phương Anh ngồi trong phòng khách chờ nàng.
Cô ngồi chờ đến mười giờ tối cũng không có tin tức gì của nàng, Phương Anh lo lắng điên cuồng, cô liều mạng gọi điện cho Ngọc Thảo, gọi đến khi điện thoại hết pin cũng không có người nghe máy.
Phương Anh gọi cho Gin và Phương Khánh cùng tất cả thủ hạ đi tìm Ngọc Thảo, tối hôm đó, tất cả các bang phái đều bị người của Phương Anh lục tung nhưng kết quả vẫn như vậy, vẫn không tìm thấy bóng dáng của Ngọc Thảo đâu, Phương Anh càng không có cách nào bình tĩnh nữa, suốt một buổi tối lòng cô đều như có tảng đá treo lên, không thể nào thả lòng được.
Ngọc Thảo từng nói, cho dù gặp chuyện gì nàng cũng sẽ không sợ hãi, bởi vì nàng tin Phương Anh tìm thấy nàng, nhưng hiện tại, Phương Anh cho nhiều người đi tìm như vậy cũng không tìm thấy nàng, Phương Anh lo lắng Ngọc Thảo xảy ra chuyện, nếu thật sự là vậy, cô sẽ không thể nào tha thứ cho bản thân.
Cô không nên nghe lời Ngọc Thảo đi làm, hẳn là nên ở nhà với nàng mới đúng, Phương Anh rầu rĩ cúi đầu, vô cùng hối hận.
"Tách" một tiếng, Ngọc Thảo dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, nàng vừa vào trong liền thấy Phương Anh ngồi trên sô pha hai mắt đỏ ngầu, Ngọc Thảo nhìn đôi mắt Phương Anh, khẳng định cả đêm cô ấy không ngủ, điên cuồng đi tìm mình.
"Thảo" Phương Anh thấy Ngọc Thảo mở cửa đi vào, cô nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng, sau đó lập tức chạy đến ôm chặt lấy nàng không chịu buông ra.
"Phanh, thật xin lỗi, em..." Ngọc Thảo chưa nói xong đã khóc òa lên.
"Chỉ cần em không sao là tốt rồi, tốt rồi" Phương Anh cũng nhịn không được run rẫy nói. Có trời biết Phương Anh lo lắng cho Ngọc Thảo thế nào, cô sợ Ngọc Thảo xảy ra chuyện, bản thân điều động nhiều người như vậy cũng không tìm được nàng, điều này làm Phương Anh lần đầu tiên cảm thấy mình rất vô dụng, ngay cả người mình yêu thương nhất cũng bảo hộ không được.
Phương Anh ôm Ngọc Thảo ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng để nàng bình ổn lại.
"Thảo" Phương Anh nhẹ nhàng gọi tên nàng. "Tối qua em đi đâu?" Vẫn không nhịn được lo lắng, Phương Anh hỏi.
Ngọc Thảo nhìn nét mắt mệt mỏi vì lo lắng cho mình của Phương Anh, nàng đột nhiên cảm thấy mình thật dơ bẩn, dơ bẩn đển nỗi không xứng đáng với Phương Anh.
"Em..." Ngọc Thảo khó có thể mở miệng đem chuyện tối hôm qua kể cho Phương Anh.
Phương Anh nhìn nàng muốn nói lại thôi, chỉ biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, đột nhiên Phương Anh phát hiện phía trong cổ áo của Ngọc Thảo có một dấu hôn thật sâu. Từ khi bà ngoại qua đời, Phương Anh vẫn chưa chạm qua Ngọc Thảo, mà dấu hôn trước mặt cô lúc này rõ ràng như vậy, hơn nữa cả đêm Ngọc Thảo không về, sau khi về nhà lại ấp a ấp úng muốn nói gì đó lại thôi. Phương Anh lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, khó trách mình điều động nhiều người như vậy cũng không có chút tin tức nào của Ngọc Thảo, nghĩ tới đây Phương Anh cảm thấy mình thật mỉa mai. Phương Anh từ từ đứng lên, cô không nhìn Ngọc Thảo cũng không có biểu hiện gì, nói "Tôi đi làm trước" Nói xong liền về phòng thay quần áo, sau đó rời đi.
Lúc Ngọc Thảo thấy Phương Anh không phản ứng gì chỉ nhìn chằm chằm trên cổ mình, nàng biết Phương Anh nhất định nhận ra, quả nhiên sau đó Phương Anh liền lạnh lùng đứng lên thay quần áo rời khỏi nhà.
Ngọc Thảo im lặng nằm trên giường suốt cả một ngày, động cũng không động, nhớ lại giữa trưa nàng tỉnh lại liền thấy Thùy Linh để lại trên bàn số điện thoại di động, nàng nhìn nhìn nhưng cũng không có cầm đi, nàng với Thùy Linh tính là gì? Tình một đêm? Hay là bù đắp lại tâm nguyện trước đây chưa hoàn thành? Bản thân Ngọc Thảo không hiểu tại sao mình lại như vậy, nàng ngồi dậy để lại một mảnh giấy sau đó rời khỏi nhà Phương Anh.
Ngọc Thảo trở về nhà nàng, giống như cái xác không hồn trải qua ba ngày. Ngày đầu tiên quay về nàng đã quên quần áo mình đặt chỗ nào, tủ lạnh cũng không có gì đề ăn. Ngày thứ hai khi vào phòng tắm nàng mới nhận ra, từ khi mình sống cùng với Phương Anh, được cô ấy chăm sóc từng chút một, quần áo nàng thay ra đều do Phương Anh dọn dẹp, bỏ vào máy giặt giặt sạch, sau đó xếp ngay ngắn vào tủ, tuy rằng Phương Anh là người có tiền, nhưng cô vẫn không thích thuê người làm dọn dẹp nhà của họ, đích thân cô làm tất cả mọi việc thật ngăn nắp gọn gàng, ngoại trừ chuyện rửa chén ra thì Phương Anh không để Ngọc Thảo động vào bất cứ việc gì khác.
Ngày thứ ba Ngọc Thảo nằm trên giường khóc suốt một ngày, đã ba ngày Phương Anh cũng không đi tìm nàng, một cuộc điện thoại hay một tin nhắn cũng không nhận được, Ngọc Thảo biết nàng rất khó được tha thứ, nhưng mà nàng vẫn ôm một hy vọng, hy vọng Phương Anh có thể tha thứ cho nàng, đi tìm nàng. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc đã làm nàng thất vọng...
Ngọc Thảo điều chỉnh tốt tâm trạng lại, đến công ty đi làm. Lúc Tiểu Vy nhìn thấy bộ dạng tiều tụy không chút sức sống của Ngọc Thảo, cô nhịn không được liền hỏi "Thảo, cậu muốn nghĩ ngơi vài ngày nữa không, chuyện công ty khoan hãy lo" Tiểu Vy nghĩ Ngọc Thảo vẫn còn vì chuyện của bà ngoại mà thương tâm.
Bà ngoại đột nhiên ra đi làm Ngọc Thảo rất khó tiếp nhận, tiếp theo đó lại là chuyện xảy ra với Thùy Linh càng làm nàng không thể nào vượt qua, nhưng chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, toàn bộ trách nhiệm đều do nàng, Ngọc Thảo muốn trốn tránh cũng không được, cho nên nàng chỉ có thể ép buộc bản thân trấn tỉnh lại, một lần nữa bắt đầu cuộc sống không có Phương Anh.
Ngọc Thảo đi làm trở lại, nàng cố ý không lên tầng 25 nữa, chỉ ở tầng 20 làm việc, nàng muốn tránh mặt Phương Anh, nàng sợ nếu mình vô tình gặp cô ấy ngoài hành lang thì nàng sẽ không khống chế được bản thân. Ngọc Thảo hiểu tính cách của Phương Anh, lúc cô ấy quyết định chuyện gì đó thì sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng nàng đã quên một điều, từ lúc Phương Anh gặp nàng về sau, cô ấy đã không còn là Phương Anh của trước kia nữa.
"Jenny, cô thấy sắc mặt Phạm tổng không, gần đây sắc mặt cô ấy vô cùng khó coi nha" Kế toán Hoàng nói nhỏ với Jenny.
Tuy rằng Jenny không biết Phương Anh và Ngọc Thảo đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng là hai người không còn đi chung với nhau nữa, điều này làm cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Ba ngày này, Phương Anh cũng không hơn gì Ngọc Thảo, làm việc như kẻ không hồn, ngày đầu tiên Phương Anh làm hai phần cơm, khi dọn lên bàn thì mới phát hiện Ngọc Thảo đã đi khỏi, tờ giấy Ngọc Thảo để lại vẫn dán trên tủ lạnh. Ngày hôm sau Phương Anh trở về cũng vẫn là căn phòng trống rỗng, không còn giọng nói của Ngọc Thảo, cả phòng im ắng làm cho cô hít thở khó khăn. Ngày thứ ba Phương Anh ở trong phòng bếp đập nát tất cả chén dĩa.
End chap.
Huhu tọi phanh quớ hà😭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro