Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5

Buổi tiệc bắt đầu tiến vào tiếc mục hấp dẫn nhất, MC đề nghị Trần tổng lên bục rút một lá bài tùy ý, người bị chọn sẽ phải biểu diễn một tiết mục gì đó cho những khán giả bên dưới xem.

Tiểu Vy lên đài tùy tiện rút một lá bài đưa cho MC, MC nhìn lá bài hét lớn "Q cơ vị đồng nghiệp nào có lá Q cơ mời lên sân khấu"

"A! Là Nguyễn tổng" không biết người nào hô to một tiếng, dọa Ngọc Thảo giật mình, Ngọc Thảo nảy giờ uống không ít rượu, nên khi MC gọi người có lá bài Q cơ lên sân khấu nàng cũng không nghĩ người đó là mình.

Ngọc Thảo bị đồng nghiệp bộ phận tiêu thụ đẩy lên sân khấu, mọi người hưng phấn muốn được thấy Ngọc Thảo biểu diễn, cô không có biện pháp nào khác nên đành chiều theo ý số đông "Vậy tôi nhảy một bài có được không?"

"Được.." tất cả mọi người lại ồn ào lên, nhân viên bộ phận tiêu thụ biết Ngọc Thảo nhảy rất tốt cho nên cổ vũ vô cùng khoa trương.

Ngọc Thảo uống nhiều rượu, lúc này mặt hơi có chút hồng, cả người tản mác cảm giác xinh đẹp quyến rũ, nàng chớp mắt nhìn mọi người dưới đài ngọt ngào cười một tiếng, nhất thời mê đảo nam nữ cả hội trường.

Ngọc Thảo quay sang nói với MC cái gì đó, MC gật đầu một cái, trở lại phía sau sân khấu.

Âm nhạc mạnh mẽ vang lên, Ngọc Thảo vặn vẹo thân thể, tìm được tiết tấu, đầu tiên là hơi nhẹ nhàng đung đưa, đợi cho cả người nóng lên, liền bắt đầu vũ điệu mềm dẻo.

Không nghĩ tới Ngọc Thảo sẽ chọn một bài hát của Britney - I'm A Slave 4 U, bản thân lời ca không có gì, nhưng cả bài hát cùng với vũ điệu làm cho người ta cảm thấy có chút mập mờ.

Thân thể cô vô cùng mềm mại, giống như mặt biển, tùy ý cho nước chảy hoa trôi, nàng tóc dài xinh đẹp, biên độ vặn vẹo càng lúc càng lớn, ánh mắt của nàng phối hợp với đường cong thân thể giống như nữ vương tùy ý vũ động mê đảo chúng sinh.

Giống như rất lâu Ngọc Thảo không có nhảy, cũng rất lâu không có hưởng thụ khoái cảm đến như vây, nàng nhắm mắt lại, để cho tiết tấu mãnh liệt đem nàng bao vây, cảm giác như chỉ có mình nàng trong một thế giới riêng, tùy ý chìm đắm trong đó.

Đồng nghiệp bên dưới cũng nhảy theo cô, mỗi người nhiệt liệt sắp điên rồi. Sau lưng cô bỗng nhiên xuất hiện một người, không biết là người nào, hai tay ôm hông của nàng, cơ thể dính sát vào nàng, tiết tấu của cả hai kết hợp cùng nhau. Ngọc Thảo quay đầu lại thì thấy là nhân viên bộ phận tiêu thụ Thuận Nguyễn, một nhân viên tài vụ bên dưới nhìn lên dùng hết toàn thân khí lực lớn tiếng hô "Thật là đẹp trai ngây người"

Thanh âm kia xuyên qua đám người truyền tới bên tai Ngọc Thảo, nàng cười khẽ, nhìn nhân viên tài vụ kia tặng một nụ hôn gió.

Thuận Nguyễn làm một ít động tác trêu đùa, làm cho mọi người bên dưới thét chói tai, ánh mắt của hắn nghịch ngợm như một đứa trẻ, tay đặt lên hông Ngọc Thảo, cảm giác vô cùng mập mờ.

Ngày thường Ngọc Thảo tuy rằng rất phóng khoáng, nhưng không hiểu sao nàng rất ghét có người khác chạm vào thân thể mình, bây giờ Thuận Nguyễn dán chặc thân thể vào người nàng, làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nàng đối với sự đụng chạm của Phương Anh thì lại không bài xích, điều này làm Ngọc Thảo không thể hiểu nổi.

Phương Anh nhìn ánh mắt mơ màng của Ngọc Thảo thì vô cùng khó chịu, cô biết Ngọc Thảo không muốn nhảy nữa, vì vậy liền đi lên sân khấu đem Ngọc Thảo xuống, người trên sân khấu dưới sân khấu còn đang nhảy hăng say, căn bản không chú ý tới có người đem nhân vật chính mang đi, chỉ có Thùy Tiên cùng Mỹ Linh chú ý tới, Thùy Tiên nhìn Mỹ Linh nói "cuối cùng cũng có người khắc chế được cậu ấy"

"Ai khắc ai cũng chưa biết à nha" Mỹ Linh cười nói.

Ngọc Thảo bị Phương Anh kéo xuống đầu óc vẫn rất tỉnh táo, nhưng mà mới vừa kịch liệt nhảy múa một phen đầu có hơi choáng váng.

Cả người nàng dựa vào người Phương Anh, Phương Anh không có thói quen dùng nước hoa, nhưng Ngọc Thảo lại cảm nhận được một mùi hương nhàn nhạt trên cổ cô. Ngọc Thảo dùng sức ngửi, phát hiện ngày càng rõ ràng hơn, cho nên càng ngày càng áp sát mũi vào cổ Phương Anh.

Phương Anh nhìn Ngọc Thảo ở trên người mình ngửi tới ngửi lui, càng có cảm giác Ngọc Thảo giống như một con mèo con khả ái, không tự chủ lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve sau ót nàng.

Ngọc Thảo cảm nhận được Phương Anh vuốt ve, thích ý nhắm mắt lại dựa vào Anh để cho Anh mặc sức vuốt mái tóc mình.

Cuối cùng cũng đến tiết mục cuối cùng, tất cả mọi người mong đợi nhìn về phía MC. MC hắng giọng một cái nói "Tiết mục tiếp theo chính là bật mí chiếc hộp to ở giữa hội trường" âm hưởng phối hợp rất tốt, một trận đánh trống kết thúc, MC hét thật to "Cả hội trường tắt đèn một phút" ngay sau đó toàn bộ căn phòng đều lọt vào trong bóng tối.

Vừa mới bắt đầu tắt đèn có người còn không phản ứng kịp, bắt đầu nhao nhao lên, nhưng qua vài giây thì như hiểu dụng ý nên cũng im lặng chờ đợi.

Ngọc Thảo còn đang hưởng thụ vuốt ve của Phương Anh, thế nào lại bị cúp điện, nàng chợt ngẩng đầu lên, nhìn đông nhìn tây một chút, cái gì cũng không thấy được. Ngọc Thảo cảm thấy bên hông căng thẳng, vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt của Phương Anh, bởi vì khoảng cách rất gần, Ngọc Thảo cảm nhận Phương Anh đang nhìn chăm chú nàng, nhưng bây giờ quá mờ, cho nên nàng muốn vươn tay xác nhận lần nữa.

Tay mới vừa đưa đến giữa không trung, nàng cảm nhận được một cỗ nhiệt khí đánh tới, ngay sau đó một đôi môi mềm mại chạm vào môi của nàng, nụ hôn xuất hiện bất ngờ làm Ngọc Thảo mê man, nhất thời không khống chế được cơ thể, liền ngã về phía sau.

Khi Phương Anh hôn lên môi Ngọc Thảo cảm giác nàng run rẫy một chút, sau đó thân thể không ngừng ngã về phía sau, cô vội vàng dùng sức khóa cơ thể Ngọc Thảo quanh hai cánh tay, thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng, toàn bộ quá trình môi Phương Anh không hề rời đi đôi môi mềm mại của Ngọc Thảo chút nào.

Hai người hôn xong thì đèn vẫn chưa sáng lên, nếu không thì cả hai có thể nhìn rõ mặt nhau lúc này, hồng còn hơn cả đít khỉ , Phương Anh nắm tay Ngọc Thảo cùng chạy ra ngoài.

Trên đường đi hai người ai cũng không lên tiếng, cứ như vậy lôi kéo tay nhau.

"Cô" Hai người đồng thời nói.

"Cô nói trước đi" Hai người lại rất ăn ý đồng thời nói tiếp.

"Ha Ha" khó có khi nào Phương Anh lại cười vui vẻ như vậy.

"Này, thì ra cô cũng biết cười nữa nha" Ngọc Thảo vội cười nhạo nói, bình thường đều là bị Phương Anh cười nhạo khó có cơ hội như vậy, làm sao nàng có thể bỏ qua cho được.

"Tôi chưa từng nói tôi không biết cười"

"Nhưng trước giờ tôi chưa từng thấy cô cười, cả ngày mặt không chút biểu cảm, làm như ai thiếu cô cả tỷ vậy" Ngọc Thảo cười nói.

"Không phải cô đang thiếu tôi cả tỷ sao"

"Hứ"

Ngọc Thảo cùng Phương Anh ngồi xuống đón xe taxi.

"Hôm nay không lái xe?" Phương Anh hỏi.

"Uhm, đoán được nhất định sẽ uống rượu cho nên không có lái xe tới"

Hai người cùng nhau trở lại nhà Ngọc Thảo, Phương Anh nhìn Ngọc Thảo sửa soạn lại hai cái balo thật lớn, cộng thêm một vali hành lý.

"Cô muốn đi du lịch?" Phương Anh nhìn hành lý trên mặt đất hỏi.

"Không có, tôi chuẩn bị để về nhà bà ngoại, cả năm nay vẫn chưa về thăm bà"

"Mang theo cả ba túi hành lý?"

"Đúng vậy, ở quê cái gì cũng thiếu thốn cho nên mỗi lần trở về tôi đều phải mua nhiều một chút, không phải năm nào tôi cũng có thể về thăm bà"

"Sao không gọi tài xế trong công ty chở về, không cần tự mình phải mang đi"

"Chỗ đó là vùng quê mà, cô chưa tới nên không biết ở đó giao thông không thuận tiện, tôi đi về cũng không thể ngồi máy bay, chỉ có thể ngồi xe lửa thôi" Ngọc Thảo ôm mấy túi hành lý xếp gọn vào phòng, nhăn lại mày, thật là nặng.

"Tôi về cùng cô" Phương Anh nói rất nhỏ.

"Hả" Ngọc Thảo cho là mình nghe lầm, ngẩng đầu nhìn Phương Anh.

Khó có khi nào Phương Anh lại lúng túng, ánh mắt đảo khắp phòng, không dám nhìn Ngọc Thảo. Nàng lập tức hứng thú, nàng cảm thấy khó thấy được biểu cảm thú vị của Phương Anh, bước nhanh đi tới trước mặt Phương Anh từng chữ từng câu nói "Cô nói muốn cùng tôi về quê hả?"

Phương Anh nhìn bộ mặt tựa tiếu phi tiếu của Ngọc Thảo, ánh mắt như là nhìn thấy báo vật, chớp chớp không ngừng, làm Phương Anh đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cầm Ngọc Thảo, đem mặt nàng tiến lại gần mình.

Ngọc Thảo bị Phương Anh làm sợ hết hồn, đột nhiên nhớ tới cả hai vừa mới hôn nhau lúc nảy, khuôn mặt lập tức hồng đến tận cổ. Phương Anh rất hài lòng với biểu cảm của Ngọc Thảo, ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói "Đúng, nhớ giúp tôi mua vé xe" nói xong xoay người rời đi.

Ngọc Thảo nhìn Phương Anh đi khỏi, thật lâu mới phục hồi tinh thần lại. "Aaaaaaa" nàng quát to một tiếng, rõ ràng là tự mình nghĩ đi trêu cợt người ta, thế nào ngược lại làm cho người ta trêu cợt mình, một hơi nuốt không trôi a.

Đứng nghĩ một hồi Ngọc Thảo lập tức si ngốc nở nụ cười, Phương Anh nói muốn cùng mình trở về, lần này có người xách hành lý giúp mình rồi, tinh thần Ngọc Thảo lập tức tỉnh táo hẳn, nhìn xem một lượt coi có cần mang thêm gì không.

Mấy ngày sau đó Phương Anh và Ngọc Thảo vội vàng làm hết công việc của mình, Phương Anh cũng không có ở nhà Ngọc Thảo nữa, hai người giống như không có bất kì liên hệ gì trong cuộc sống. Hôm nay là ngày đi làm cuối cùng trước khi nghỉ tết, tất cả mọi người không lòng dạ nào làm việc, lúc ẩn lúc hiện trò chuyện chờ ngày tết.

"Tên Nguyễn Thúc Thùy Tiên kia, công ty cô không có chuyện gì làm hay sao, mỗi ngày đều tới nơi này báo cáo, cô về nhà là có thể thấy vợ mình, sao cứ thích nương nhờ ở đây vậy" Ngọc Thảo thật không ưa Thùy Tiên lúc nào cũng dính lấy Tiểu Vy như vậy, ngày nào cũng về sớm rồi chạy tới Trần thị, đợi cho Tiểu Vy làm xong việc năm giờ rưỡi là ôm lấy người chạy mất cho nên nàng thật tức giận nhìn Tiểu Vy nói.

Thật ra thì chủ yếu là gần đây Tiểu Vy về sớm nên việc còn lại phải giao cho nàng làm, công việc toàn áp lên người người nàng, Ngọc Thảo bị công việc làm cho thật sự thở không thông nổi nữa, cho nên ngày cuối cùng liền chạy tới văn phòng Tiểu Vy nổi đóa lên.

"Ai cha cha, bà xã ơi, em có nhìn thấy có người ganh tị với chúng ta không" Thùy Tiên thật không chút sợ chết nói.

Bây giờ Tiểu Vy nhìn không nổi nữa vội vàng nói "Được rồi, được rồi, hai người cũng không cần náo loạn. Ngọc Thảo mình biết cậu rất lâu không được nghĩ ngơi, lần này có thể nghĩ thêm vài ngày, trở về quê thăm bà ngoại lâu một chút, chắc lâu rồi cậu không về thăm bà" Tiểu Vy quan tâm nói.

"Sao? Ngọc Thảo còn bà ngoại ở quê nữa? Sao không dọn tới sống cùng luôn?" Thùy Tiên kỳ quái hỏi.

"Người già không muốn nhúc nhích, chỉ nguyện ý sống chết ở quê, mỗi lần trở về cũng không dễ dàng chút nào ngồi xe xong phải đổi xe đò người già không muốn đi chút nào đâu" Ngọc Thảo nói.

Tiểu Vy biết mỗi lần Ngọc Thảo về nhà thăm bà sẽ oán trách một phen đường xá thật khó đi nhưng chắc chắn sẽ không quản khó khăn mà về thăm bà. Thật ra thì cả ba người Tiểu Vy, Mỹ Linh và Ngọc Thảo thì gia cảnh nhà Ngọc Thảo là kém nhất, cha mẹ đều là dân cờ bạc, tài sản bao nhiêu cũng làm mất sạch, từ nhỏ Ngọc Thảo đã được bà ngoại dẫn đi. Mỗi lần cha mẹ vì chuyện tiền bạc mà đánh nàng, Ngọc Thảo chỉ có thể trốn trong ngực bà ngoại mà khóc.

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro