Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35

"Loan, có thật là cô vừa thấy Phạm tổng cười không?" Như Ngọc chạy nhanh lại đứng kế bên Kiều Loan.

"Thật mà, lúc nảy cô ấy đi ra trên mặt còn hiện rõ nụ cười" Kiều Loan nói một cách chân thật.

"Sao tôi không thấy vậy, khuôn mặt vẫn y như trước, lạnh băng không chút biểu cảm"

"Cô đứng xa làm sao thấy được, kệ cô, tôi đi đây" Kiều Loan nói xong liền đi vào toilet.

Vội vã đến sáu giờ thì Phương Anh và nhóm người cũng kết thúc công việc hôm nay, Trịnh tổng muốn mời họ lại dùng cơm, nhưng Phương Anh đã từ chối, cô rất muốn chạy nhanh về khách sạn gọi điện cho Ngọc Thảo.

Gần bảy giờ, Phương Anh về tới khách sạn, cô gọi bữa tối trên phòng, vừa ăn tối vừa ôm điện thoại nói chuyện phiếm với Ngọc Thảo, một khi nói chuyện thì Ngọc Thảo luôn nói không dứt, thỉnh thoảng Phương Anh mới phụ họa thêm vài câu.

Nói chuyện cho tới khi điện thoại hết pin, Phương Anh chạy nhanh đi sạc điện thoại sau đó dùng điện thoại khách sạn gọi cho Ngọc Thảo, vốn định tiếp tục nói chuyện cùng Ngọc Thảo nhưng điện thoại di động vừa mới sạc pin lại reo lên, Phương Anh nhìn thì thấy một dãy số lạ, cô cúp điện thoại với Ngọc Thảo sau đó thì bắt di động.

"Alo"

"Phương Anh hả, tôi là Kiều Loan, lúc nảy không hiểu sao điện thoại cô luôn ở chế độ đường dây bận vậy" Từ bảy giờ Kiều Loan đã gọi điện tới, suốt ba tiếng đồng hồ đường dây luôn báo máy bận, điều này làm Kiều Loan cảm thấy kỳ lạ, bình thường thấy Phương Anh ít nói như vậy không lý nào nói chuyện điện thoại lâu như thế.

"Lúc đó đang gọi điện" Phương Anh trả lời ngắn gọn.

"À, vậy sao, vốn định hỏi cô ăn cơm chiều chưa, nhưng bây giờ cũng mười giờ, chắc cô đã ăn rồi?"Kiều Loan quan tâm hỏi.

"Rồi"

"Vậy không quấy rầy cô, nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon, bye"

"Bye"

Phương Anh nhắn tin cho Ngọc Thảo nói: Đồng nghiệp gọi đến, bây giờ chị phải làm việc, em ngủ sớm một chút.

Không lâu sau Ngọc Thảo nhắn lại: Uhm, Phanh cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon!

"Ngủ ngon"

Phương Anh mở máy tính tiếp tục làm việc, cô không dám nói chuyện với Ngọc Thảo nữa, sợ nói rồi sẽ không muốn ngừng, vì thế làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cô.

Ngày làm việc thứ năm là tổng kết hội nghị, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Phương Anh đem báo cáo bày ra.

"Phạm tổng, báo cáo này có thật do cô làm không, chỉ có chút thời gian mà cô đã làm xong?" Trịnh tổng kinh ngạc há mồm trợn mắt nhìn Phương Anh. Tuy rằng hắn không hiểu kế toán lắm nhưng với việc xác lập báo biểu thì tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa mỗi ngày làm việc với cường độ cao, thật không biết Phương Anh dùng thời gian nào để hoàn thành.

"Lần này vất vả cho mọi người, cảm ơn đã hợp tác" Phương Anh nhìn mọi người.

"Không đâu không đâu, có thể hợp tác với Phạm tổng là vinh hạnh của chúng tôi" Trịnh tổng vội nói.

"Đặt vé máy bay chưa?" Phương Anh nhìn Trịnh tổng hỏi.

"Đặt rồi, đặt rồi. Máy bay cất cánh vào sáng mai, tối nay có thể ngủ ngon lấy lại tinh thần"

"Chuyến cuối cùng hôm nay là mấy giờ?"

"Đêm nay?" Trịnh tổng kinh ngạc nhìn Phương Anh.

"Đúng"

"Ngọc chuyến bay cuối cùng hôm nay là mấy giờ" Trịnh tổng lớn tiếng hỏi.

Như Ngọc nhìn lịch chuyến bay, "Trịnh tổng, chuyến cuối là 10 giờ, nhưng tối nay có mưa, có thể chuyến bay sẽ bị hoãn"

"Phạm tổng, cô tính thế nào" Trịnh tổng nhìn Phương Anh.

Phương Anh khoát tay ý bảo thôi đi, sáng mai bay cũng được.

Tới giờ tan tầm, Trịnh tổng chuẩn bị đưa Phương Anh và Kim Duyên về khách sạn, Kim Duyên vào toilet một chút, còn Trịnh tổng thì đã xuống lầu, Phương Anh đi tới bên cạnh Như Ngọc nói "Giúp tôi đổi lại chuyến bay tối nay"

"Phạm tổng, buối tối ở đây và bên kia đều có mưa, sẽ rất nguy hiểm" Như Ngọc nhìn Phạm nói.

"Không sao, cô đổi đi" Phương Anh nói xong thì cầm mắt kính đi xuống lầu.

Buối tối Phương Anh gọi cho Ngọc Thảo nói cô phải họp, khi nào xong sẽ gọi cho nàng, tuy rằng Ngọc Thảo có chút mất hứng nhưng nàng cũng không nói gì, dù sao thì Phương Anh đang đi công tác chứ không phải đi chơi.

Ngọc Thảo đợi cho đến mười hai giờ thì Phương Anh mới gọi lại, nàng khó chịu kêu to "Phanh họp gì mà lâu vậy?"

"Uhm, có chút việc nên chậm trễ"

Ngọc Thảo nghe được có tiếng mưa thì liền hỏi "Bên kia mưa à, chỗ chúng ta cũng mưa rất to"

"Uhm, đúng vậy, mưa to lắm"

Phương Anh cầm điện thoại để Ngọc Thảo tùy ý nói chuyện, mãi cho đến khi Ngọc Thảo đột nhiên nói "Phanh, chờ em một chút, không biết giờ này mà ai còn tới gõ cửa"

Ngọc Thảo vừa cầm điện thoại vừa đi ra mở cửa "Ai vậy?"

Ngọc Thảo nhìn thấy cả người Phương Anh ướt sũng đứng trước mặt, tay trái bị thương thì cầm điện thoại còn tay kia thì cầm hành lý, Ngọc Thảo hô to một tiếng "Phanh"

Nói xong liền chạy tới nước mắt rơi không ngừng ôm chặt Phương Anh.

Phương Anh đặt hành lý và di động xuống rồi cũng ôm chầm lấy người mà đã năm ngày cô không được gặp,Ngọc Thảo vùi đầu vào cổ Phương Anh, nàng phân biệt không rõ là nước mưa hay là nước mắt, Ngọc Thảo dùng mặt nàng cọ xát da thịt ẩm ướt của Phương Anh. Phương Anh sững sốt khi Ngọc Thảo hôn cô bất ngờ, môi hai người kề sát đối phương, hôn nhau triền miên, cho đến khi Ngọc Thảo hít thở khó khăn thì Phương Anh mới buông nàng ra, Ngọc Thảo dựa trên người Phương Anh từng ngụm từng ngụm thở hỗn hễn.

Chờ Ngọc Thảo bình tĩnh lại nàng liền hỏi "Sao về lúc này, không phải nói công tác một tuần?"

"Em muốn nhìn toàn thân chị ướt đẫm nói chuyện với em sao?" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo hỏi.

Ngọc Thảo vội mang hành lý của Phương Anh vào nhà. Phương Anh vào phòng tắm, nhanh chóng cởi ra quần áo ướt sũng, tắm rửa một chút, thay đổi một thân quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoang khoái ra ngoài.

Ngọc Thảo nhìn Phương Anh đi tới, băng gạc trên tay trái đã ướt hết, bác sĩ dặn không thể làm ướt, bây giờ thì hay rồi, ướt toàn bộ. Ngọc Thảo cau mày nhìn tay Phương Anh.

"Tay bị ướt hết rồi, làm sao đây?" Ngọc Thảo đau lòng nói.

"Không sao, thay băng một lần nữa là được" Nói xong Phương Anh liền tháo vải băng bị thấm nước ra, chuẩn bị thay cái khác

Ngọc Thảo nhìn thấy mu bàn tay bị phỏng của Phương Anh, miệng vết thương thật đáng sợ, nàng đau lòng nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Phương Anh "Phanh còn đau không?"

"Không đau, chỉ là vết thương nhỏ, không có việc gì"

"Nghiêm trọng như vậy còn nói vết thương nhỏ" Ngọc Thảo bất mãn nói.

"Vậy Thảo giúp chị băng bó lại đi" Phương Anh đưa băng gạc mới cho Ngọc Thảo.

Ngọc Thảo nhớ lại hôm đó bác sĩ băng lại như thế nào, năm phút sau, bàn tay Phương Anh như cái đùi gà, nàng không nhớ cách băng lại, chỉ biết đem gạc quấn lên từng vòng từng vòng, càng ngày càng nhiều.

Phương Anh cười cười, đem băng gạc tháo ra lần nữa rồi tự mình băng lại, chỉ lát sau thì cô đã băng bó thật tốt, không giống như Ngọc Thảo làm vừa nảy.

Ngọc Thảo bĩu môi nhìn bàn tay Phương Anh, ngượng quá nên mặt mày bí xị

"Sao vậy? Làm gì mà trề môi dữ vậy?"

"Sao cái gì chị cũng giỏi hơn em" Ngọc Thảo bất mãn kêu lên.

"Bởi vì chị thông minh hơn em"

"Hứ, tự cao tự đại"

"Đúng rồi, chị có mua quà cho em" Nói xong Phương Anh liền lấy từ trong hành lý ra hai phần quà đặt trên giường.

Ngọc Thảo nhìn nhìn một chút rồi mở quà ra xem, nhìn thấy đầu tiên là hai cái đồng hồ cát bé bé, nàng đặt trên giường để cát từ từ chảy xuống, suốt ba phút Ngọc Thảo đều không nhúc nhích ngồi nhìn đồng hồ cát chằm chằm.

"Em thích nó hả?" Phương Anh có chút không xác định được, cô không nghĩ Ngọc Thảo sẽ thích loại đồ vật này.

"Em rất thích, thích cảm giác lặng lẽ nhìn cát trong đồng hồ rơi xuống, cảm giác rất an tĩnh" Ngọc Thảo sâu kín nói.

Lần đầu tiên Phương Anh thấy Ngọc Thảo nói chuyện với biểu cảm tịch mịch như vậy, cảm giác rất đặc biệt.

"Phanh, chị giúp em làm đồng hồ cát thành móc khóa di động đi, vừa lúc có hai cái, chúng ta mỗi người một cái nha" Ngọc Thảo vui vẻ cầm đồng hồ cát nhìn Phương Anh.

"Được" Nói xong Phương Anh liền cầm hai cái di động lại.

Trong lúc Phương Anh làm móc khóa treo di động, Ngọc Thảo mở hộp quà còn lại "Woa, Phanh chị giàu thật, cái này là bông tai cùng vòng ta số lượng có hạn của Cartier đó" Ngọc Thảo hét to.

Phương Anh cảm thấy lúc nảy nàng im lặng làm cô thật đau lòng, bây giờ lại bắt đầu ồn ào lên, thế này mới giống Ngọc Thảo thường ngày.

"Thích không?"

"Thích, là con gái ai cũng thích" Ngọc Thảo cầm vòng tay đeo lên đem tới trước mặt Phương Anh hỏi "Đẹp không?"

"Đẹp" Phương Anh thành thật nói. Chiếc vòng đeo trên tay Ngọc Thảo hiện rõ ánh sáng lóa mắt, giống như chỉ có đeo trên tay nàng thì mới có giá trị của nó.

"Chị giúp em đeo bông tai" Ngọc Thảo cầm bông tai đưa cho Phương Anh.

Phương Anh cẩn thận đeo bông tai cho Ngọc Thảo, động tác nhẹ nhàng sợ làm nàng đau. Vành tai khêu gợi mang theo bông tai hình giọt nước, càng thêm mị lực, Phương Anh lưu luyến vuốt ve vành tai Ngọc Thảo không rời.

"Nhanh bỏ ma trảo của chị xuống, em muốn lại soi gương" Ngọc Thảo lắc đầu đẩy tay Phương Anh ra, nhanh chóng xuống giường đi tới bàn trang điểm.

End Chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro