Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 30

Phương Anh và Ngọc Thảo đi tới bệnh viện, trong phòng cấp cứu vị nữ bác sỹ trẻ tuổi nhìn thấy Phương Anh bị phỏng thành như vậy mà còn bình tĩnh ngồi an ủi bạn gái làm cô có cái nhìn khác hẳn đối với Phương Anh.

"Bị phỏng bởi thứ gì vậy?" Vị nữ bác sỹ phân tán sự chú ý của Phương Anh khi dùng cồn sát khuẩn cho cô.

"Là nồi lẩu đang sôi" Ngọc Thảo thấy Phương Anh vẫn không phản ứng, nàng vội đáp lời bác sỹ kia.

Nữ bác sỹ thấy Phương Anh từ đầu chí cuối chỉ nhìn một mình bạn gái, đối với những lời của mình thì không hề để vào mắt, nữ bác sỹ cảm thấy Phương Anh thật ngạo mạn, vì thế động tác trên tay cũng thô lỗ hơn.

Phương Anh hơi cau mày, Ngọc Thảo nhìn thấy liền vô cùng đau lòng. Nàng nhẹ nhàng dùng tay vuốt hai hàng chân mày đang cau lại của Phương Anh ôn nhu hỏi "Có phải rất đau không?"

Phương Anh thấy Ngọc Thảo đau lòng vì mình, cô liền bày ra một bộ mặt thoải mái làm Ngọc Thảo an tâm, một bàn tay còn lại nắm chặt tay Ngọc Thảo không ngừng xoa bóp làm cho nàng thả lỏng.

Nữ bác sỹ thấy cả hai như vậy thì có loại cảm giác không nói thành lời.

Nữ bác sỹ giúp Phương Anh sát trùng vết phỏng, thoa thuốc rồi băng bó lại. "Nhớ kỹ đừng để chạm vào nước, cũng không được để đồ vật khác trúng vào, một ngày thay thuốc ba lần, hai tuần là có thể khôi phục" Nữ bác sỹ mở khẩu trang ra nói với Phương Anh.

Nữ bác sỹ cố ý nhìn lên tên bệnh nhân ở phòng cấp cứu, Phạm Ngọc Phương Anh, tên cũng giống như người, từ khi vào đây đến giờ vẫn chưa nói một câu nào, ngoại trừ "hừ" một tiếng khi bị mình mạnh tay, suốt quá trình chỉ chú ý cô gái bên cạnh, xem ra quan hệ hai người cũng không đơn giản. Nữ bác sỹ nhìn trong hồ sơ thì thấy Phương Anh là con gái, vì vậy dụng tâm kín đáo nhìn Phương Anh và Ngọc Thảo mỉm cười.

Phương Anh và Ngọc Thảo về đến nhà, Ngọc Thảo không nói câu nào, chỉ ôm chặt lấy Phương Anh không rời. Phương Anh biết Ngọc Thảo lo lắng cho cô, nhưng điều đó càng làm cô không thích, Phương Anh chỉ muốn người phụ nữ của mình thật vui vẻ, vô ưu vô lo sống bên cạnh cô.

"Thảo, nhìn chị này" Phương Anh dùng một tay nâng mặt Ngọc Thảo lên.

Ngọc Thảo nhìn Phương Anh, vẻ mặt xót xa cùng đau lòng, Ngọc Thảo một mực tự trách bản thân, tại vì nàng mà liên lụy Phương Anh, làm cho Phương Anh bị thương.

Phương Anh biết rõ Ngọc Thảo đang nghĩ gì "Em đừng tự trách mình nữa, bảo hộ em là việc chị phải làm, còn nhớ lúc trước chị đã từng nói gì không? Những khi em gặp chuyện chị sẽ luôn bên cạnh em" Phương Anh ôn nhu nhìn Ngọc Thảo nói.

Ngọc Thảo thấy Phương Anh không những không giận nàng mà còn an ủi nàng, Ngọc Thảo liền nhào vào lòng cô khóc nức nỡ "Phanh, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy, em là đứa con gái thích gây chuyện, ngoại trừ bà ngoại thì chị là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy" Ngọc Thảo vừa khóc vừa lớn tiếng nói với Phương Anh.

"Đồ ngốc" Phương Anh cưng chìu ôm Ngọc Thảo vào trong ngực, để cho nàng khóc thỏa thích.

Đợi đến khi Ngọc Thảo khóc thật mệt thì nàng mới chịu nín, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói "Phanh, em không cho phép chị rời khỏi em, có nghe không?" Nàng bá đạo tuyên bố.

"Được, chị đồng ý với em, vậy bây giờ có thể cười được chưa?" Phương Anh trêu ghẹo nàng.

"Hừ" Ngọc Thảo hừ một tiếng rồi đứng dậy "Em đi trải drap giường, từ nay em sẽ hầu hạ chị"

"Chị không tàn phế" Phương Anh bất đắc dĩ nhìn Ngọc Thảo.

"Không được, từ giờ trở đi phải nghe lời của em" Ngọc Thảo vừa nói vừa đi vào phòng

Phương Anh nhìn theo bóng lưng Ngọc Thảo, trong lòng ngọt ngào mỉm cười.

Tuy tay trái của Phương Anh bị thương nhưng cũng không trở ngại việc cô thích ôm Ngọc Thảo ngủ vào buổi tối. Ngọc Thảo ôm Phương Anh, cẩn thận tránh chỗ bị thương của cô ra, không cho chăn đụng vào. Mỗi đêm, cả hai giống như hai đứa trẻ sinh đôi, gắt gao ôm chặt nhau ngủ.

"Chị không muốn nghĩ phép sao?" Ngọc Thảo thấy Phương Anh mặc đồ vào thì liền lo lắng hỏi

"Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ, chị còn cánh tay phải để ký tên, không sao đâu, chỉ có một mong muốn là mỗi ngày được em chở tới công ty" Phương Anh đứng bên cạnh Ngọc Thảo nói.

"Được, không thành vấn đề, Phanh có thể tự mặt áo không, để em giúp" Ngọc Thảo giúp Phương Anh mặc áo vào, cài nút sau đó thắt cravat thật ngay ngắn cho cô. Hiện tại Phương Anh đã khôi phục lại hình tượng như trước kia, tây trang tối màu thật oai phong.

Phương Anh đến công ty, cả phòng tài vụ đều ôm xồm lên, không biết vì sao tay trái của Phạm tổng lại bị thương, Kim Duyên đều đem những chuyện này tạc vào trong lòng. Quả nhiên Phương Anh tới chưa bao lâu thì Tiểu Vy cũng chạy tới, đi vào văn phòng nửa giờ cũng chưa ra. Tối hôm qua làm gì không gấp mà bây giờ lại gấp, Kim Duyên mắng thầm trong lòng.

Phương Anh tiễn Tiểu Vy đi chưa bao lâu thì Mỹ Linh cũng tới hỏi thăm, lúc ở nhà, cô và Ngọc Thảo đã cùng nhau thương lượng, nếu có ai hỏi thì nhất trí nói là do Phương Anh bị phỏng khi đi ăn lẩu.

Mỹ Linh nhìn Phương Anh, dĩ nhiên là cô không tin như lời Phương Anh nói, nhưng thấy biểu tình của Phương Anh không có gì thay đổi nên cũng đành tin cô một lần, chờ khi Mỹ Linh ra khỏi phòng thì Phương Anh mới thở phào một hơi, quả nhiên khó đối phó hơn Tiểu Vy. Tiểu Vy vừa nghe Phương Anh nói ăn lẩu bị phỏng thì liền dặn dò cô lần sau nhớ cẩn thận, còn Mỹ Linh thì lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn cô, cũng may là biểu tình của cô vẫn bình thường cho nên nhất thời Mỹ Linh cũng không tìm ra sơ hở nào.

Đại tổng tài cùng Đỗ tổng đến thăm Phạm tổng cho nên Tổng giám đốc tiêu thụ cũng phải tới, vì thế đến trưa thì Ngọc Thảo lót tót đi vào phòng tài vụ.

"Nguyễn tổng, cô tới thăm Phạm tổng hả?" Nhân viên tài vụ ra đón tiếp

Kim Duyên vừa ngẩng đầu thì nghe nhân viên tài vụ nói tới Nguyễn tổng, thì ra người mà cô thấy ở phòng trà lần trước là cô gái này, cũng là nữ nhân tối hôm qua, tuy nhiên cách ăn mặc so với hôm qua khác rất nhiều nhưng ánh mắt vẫn không lừa được người khác, Kim Duyên nhìn chằm chằm Ngọc Thảo.

"Uhm, buổi sáng có chút việc nên đến trễ, cô ấy có trong phòng không?" Ngọc Thảo cười nói với nhân viên tài vụ.

"Có, có, hiện tại Phạm tổng đang trong phòng, cô nhanh vào đi" Nhân viên tài vụ vội đẩy nàng đi vào trong

Ngọc Thảo gõ gõ cửa đi vào văn phòng Phương Anh.

Phương Anh vừa nhìn thấy Ngọc Thảo liền mỉm cười "Ngay cả thỏ cũng đến thăm chị"

"Đúng, Trần tổng và Đỗ tổng đã tới thăm chị rồi, em cũng phải giả vờ tới thăm chị nữa chứ" Ngọc Thảo ngồi xuống đối diện Phương Anh, nhìn cô mỉm cười vui vẻ nói.

Phương Anh phì cười thành tiếng.

"Phanh cười cái gì?" Ngọc Thảo nhìn Phương Anh giống như thấy quái vật.

Phương Anh thu hồi tươi cười, đi tới trước mặt Ngọc Thảo, cô nâng cằm nàng lên để Ngọc Thảo nhìn mình, trán kề trán nhẹ giọng nói "Thỏ cười rất đáng yêu" sau đó nhanh chóng hôn trụ môi nàng, Phương Anh làm càn, môi lưỡi như là hút lấy mật ngọt từ Ngọc Thảo. Phương Anh dùng đầu lưỡi mở khớp hàm Ngọc Thảo, chiếc lưỡi mềm mại xâm chiếm độ ấm bên trong, cả hai bắt đầu dành cho nhau nụ hôn nóng bỏng, Ngọc Thảo thật tự nhiên nghênh đón Phương Anh khiêu khích, cho đến khi cả hai đều thiếu dưỡng khí mới luyến tiếc rời nhau.

Cốc... cốc

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Phương Anh liền đi về chỗ ngồi của cô, đợi vài giây sau mới nói "Mời vào"

Kim Duyên ôm một chồng tư liệu đi vào

"Phạm tổng, nếu hai người có việc, tôi ra ngoài trước" Ngọc Thảo nhìn Kim Duyên gật gật đầu sau đó nói với Phương Anh.

Kim Duyên cũng nhìn Ngọc Thảo gật đầu sau đó đi tới ngồi đối diện Phương Anh.

"Phạm tổng, mấy hôm nay đã kiểm tra gần hết tổng công ty bên này, hiện tại muốn đến mấy công ty con xem một chút, tôi biết là các người độc lập hạch toán, nhưng có vài hợp đồng lớn tôi muốn tới công ty con xem kỹ hơn"

"Được, gọi kế toán Hoàng cùng đi với cô" Giọng Phương Anh không chút độ ấm.

"Phạm tổng, cô không thấy việc này để một kế toán đi không hợp lý sao?" Kim Duyên bất mãn vô cùng

Phương Anh ngẩng đầu nhìn Kim Duyên nhưng cũng không nói chuyện.

Kim Duyên không thể làm gì khác, nề hà lắc lắc đầu "Quên đi, cô muốn sắp xếp thế nào thì cứ như vậy đi, đến lúc đó gọi kế toán Hoàng đi cùng tôi cũng được" Nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.

"Phanh về chưa?" Ngọc Thảo gọi điện thoại tới hỏi.

"Chờ chị năm phút nữa, em đứng trước cửa thang máy đi"

"Uhm"

"Buổi tối chị muốn ăn gì, em sẽ làm" Ngọc Thảo dựa vào thang máy hỏi Phương Anh.

"Chỉ cần không có độc là được"

"Hứ, đáng ghét, đi siêu thị mua đồ ăn với em, đại tiểu thư sẽ trổ tài cho đằng ấy xem" Ngọc Thảo nói xong liền làm động tác xăn tay áo.

"Được"

Hai người đi vào một siêu thị lớn, Phương Anh phụ đẩy xe một tay, Ngọc Thảo đi bên cạnh lựa chọn thực phẩm.

"Để em đẩy xe, chị đi theo em được rồi" Ngọc Thảo nhìn thấy Phương Anh đẩy xe liền chạy nhanh lại.

Phương Anh nghĩ nghĩ gì đó liền nói "Được"

Ngọc Thảo vừa đẩy xe vừa chọn thực phẩm, Phương Anh đi bên cạnh, tay phải ôm ngang thắt lưng nàng, cả hai cùng cầm một túi đồ ăn vặt xem hạn sử dụng, nhìn vào giống như một đôi vợ chồng trẻ đang rất hạnh phúc làm người khác ngưỡng mộ.

Nói đến đồ ăn vặt, Ngọc Thảo liền mua một đống lớn. Nàng còn hùng hồn tuyên bố "Ngày mai là ngày nghỉ, phải ở nhà ăn cho thật thoải mái"

Phương Anh không nói gì, vẫn ôm Ngọc Thảo như cũ, nhìn nàng cầm từng túi đồ ăn để vào trong xe, đột nhiên Phương Anh cúi đầu sát bên tai nàng nhẹ giọng nói "Em ăn nhiều đồ ngọt như vậy không sợ mập sao?" Nói xong cô còn dùng chóp mũi cọ cọ vành tai Ngọc Thảo.

Tai Ngọc Thảo rất mẫn cảm, nàng bị Phương Anh thổi ra nhiệt khí như vậy cả người liền run rẫy, trong người như có trăm ngàn con kiến đang cắn cắn, thật ngứa ngáy khó chịu, nàng đỏ mặt lớn tiếng nói "Em mập chị sẽ không thương nữa phải không"

Mọi người chung quanh đều nghe Ngọc Thảo lớn tiếng, tất cả đều quay đầu lại nhìn đôi vợ chồng trẻ này, họ nói nhỏ với nhau, cô dâu lại giận rồi.

Ngọc Thảo thấy mọi người đều nhìn mình thì liền đem tất cả tội danh đổ lên đầu Phương Anh, bổ nhào vào trong lòng ngực Phương Anh làm nũng "Đều tại chị không tốt, mọi người cười nhạo em rồi kìa, đồ đáng ghét"

"Đúng, đúng, đúng là chị không tốt. Vậy còn không đi nhanh lên" Phương Anh vuốt tóc nàng.

"Chị còn chưa trả lời em, có phải em mập lên chị sẽ không thương em nữa?" Ngọc Thảo ngẩng đầu nhìn nhìn Phương Anh, bộ mặt y như bé gái làm nũng.

Phương Anh cúi đầu trầm tư một chút, quả nhiên lại làm Ngọc Thảo bất mãn, nàng vừa định đánh cho Phương Anh mấy cái thì lại nghe cô ôn nhu nói "Thương, mặc kệ em thành dạng gì cũng thương"

Câu nói của Phương Anh làm trong lòng Ngọc Thảo đầy ngọt ngào, nắm đấm chuẩn bị vung ra liền mềm nhũn ôm sau lưng Phương Anh.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro