Chap 3
Phù phù một tiếng Ngọc Thảo ngã chổng vó.
"Ui da... " Ngọc Thảo vừa xoa mông vừa mắng "Phương Anh, cô là cái đồ đáng ghét, cái đồ mặt tê liệt dám làm tôi ngã"
"Do cô bảo tôi buông tay, tôi nghe lời cô mà còn bị cô mắng" Phương Anh tỏ vẻ vô cùng nghe lời.
Ngọc Thảo cảm thấy mình lại bị đùa giỡn, hơn nữa lúc nãy Phương Anh còn nói nặng lời với nàng, rất nhanh ngồi dưới đất khóc lên.
Lúc này làm Phương Anh khó xử, lúc nãy chửi cô thì thấy thật bình thường, Ngọc Thảo là như vậy. Cô thấy nàng khóc thật thương tâm, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, có phải mình nghĩ xa quá rồi không?
Phương Anh ngồi xổm xuống, vuốt tóc Ngọc Thảo nói " Đừng khóc, mặt mày lem hết rồi"
Ai, Phương Anh của chúng ta quả thật không thích ồn ào, lúc thì mặt tê liệt không biểu cảm, lúc thì giả chết không để ý, khó có lúc nào ôn nhu như lúc này.
Lúc này Ngọc Thảo khóc càng lớn hơn, Phương Anh không có cách nào khác đành ôm nàng vào lòng, làm cho nàng tựa vào trong ngực mình, ban đầu Ngọc Thảo còn giãy dụa, nhưng khí lực yếu hơn Phương Anh, có phản ứng cũng vô ích, một lúc sau không phản kháng nữa mà đem đầu dựa vào càng xâu hơn trong ngực Phương Anh.
Một bên vừa khóc một bên vừa kể lể "Mấy người tức giận liền nhắm vào tôi, có phải tôi làm sai đâu, chuyện gì cũng đổ cho tôi" Ngọc Thảo thương tâm nói.
"Không, không nhắm vào cô"
"Có! Tôi nói có là có, nhất là cô đó"
"Không có"
"Có, có"
Phương Anh phát hiện không thể nói đạo lý cùng Ngọc Thảo được, đơn giản im miệng để Ngọc Thảo khóc thoải mái.
Ngọc Thảo khóc mệt thì ngừng lại, ở trong ngực Phương Anh nghẹn ngào, thuận tiện đem nước mắt nước mũi chùi lên áo Phương Anh.
Phương Anh thấy nàng ngừng khóc thì lau nước mắt cho nàng, tay Phương Anh không được mềm mại, làm mặt nàng cảm giác có chút thô ráp, nhưng Ngọc Thảo thật thích cảm giác này, nàng còn dùng mặt cọ cọ tay Phương Anh.
Phương Anh nhìn nàng, hảo tâm nhắc nhở "Mặt mũi không giống ai, người khác nhìn sẽ không nhận ra"
Ngọc Thảo nghe xong liền đen mặt, đẩy Phương Anh ra tức giận nói "Tôi vậy đó, ai nhận không ra thì kệ, lão nương thiên sinh lệ chất không phải dựa vào trang điểm mới xinh đẹp" Dứt lời liền hùng hổ chạy về văn phòng.
Phương Anh sững sờ một chút, cô nói gì sai nữa sao? Mình chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi mà, vậy cũng giận nữa? Xem ra cô nên không nói chuyện thì hơn, nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít, tốt nhất nên im lặng thì hơn.
------
Chớp mắt đã đến tết âm lịch, bộ phận hành chính trong công ty muốn tổ chức một buổi tiệc, làm mọi người náo nhiệt cả lên, địa điểm ngay tại căn tin tầng 12 của công ty, trước khi tiệc diễn ra một tuần, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị, phía trên là một cái sân khấu nhỏ, đem mấy chiếc bàn ăn thì được kéo lại thành vòng tròn làm giống như một buổi tiệc đứng, chính giữa để trống, nghe nói là có bất ngờ gì đó. Về phần bất ngờ thì ngay cả Trần tổng cũng không biết, mỗi khi có người đi vào bộ phận hành chính, mấy người trong đó đều cười gian, bảo trì bí mật, vì thế cũng không ai tìm hiểu gì thêm.
Trong nhà Ngọc Thảo vô duyên vô cớ mọc ra thêm Phương Anh, làm nàng phải dọn ra thư phòng ngủ, cái tên Phương Anh chết tiệt cũng không phải lúc nào cũng ở nhà, những hôm nàng nhân cơ hội cô đi vắng định trờ về giường của mình thì Phương Anh giống như hồn ma liền xuất hiện. Ngọc Thảo nghĩ bụng, không lẽ Phương Anh rình nàng, cứ mỗi tối nàng muốn về phòng ngủ thì cô ta lại xuất hiện.
Trên thực tế thì chỉ trùng hợp, Phương Anh chẳng thèm rình Ngọc Thảo làm gì, nếu có việc nhiều sẽ không về nhà, còn khi không có việc gì thì chắc chắn sẽ mỗi ngày đi gặp Ngọc Thảo.
"Đỗ tổng, cậu có biết bộ phận hành chính chuẩn bị tiết mục bí mật gì không?" Ngọc Thảo ngồi chéo chân uống cà phê.
"Aizz, mình thật không biết nha, người của bộ phận hành chính thật hẹp hòi, điều tra nửa ngày cũng không ra được mấu chốt, mấy vị giám đốc cũng thần thần bí bí. Cậu không tìm hiểu sao?" Mỹ Linh nhìn Ngọc Thảo hỏi.
"Nếu tìm hiểu rồi thì tới hỏi cậu làm gì, mỗi lần phái mỹ nhân tới đó điều tra thì lần nào cũng như lần nấy, mặt xám như tro ủ rũ trở về, làm bộ phận tiêu thụ thật là mất mặt" Ngọc Thảo nói cũng thật khoa trương.
"Ha Ha" hai người ngồi trong phòng trà vừa tán gẫu vừa cười.
"Thật đúng là hâm mộ hai vị tổng giảm đốc của bộ phận nhân sự và tiêu thụ nha, hai người thân nhau như vậy, mỗi ngày đều nghe họ cười đùa với nhau" Hai nhân viên tài vụ vụng trộm nói với nhau.
"Đúng vậy, cô xem bộ phận tài vụ của chúng ta xem, mỗi ngày đều là không khí trầm lặng không chút sức sống"
"Ai bảo tổng giảm đốc của chúng ta là người như vậy, cùng những người khác không có qua hệ tốt, cho tới bây giờ chưa thấy tổng giám đốc bộ phận khác tới phòng này, mỗi lần có người tới luôn hỏi xong chuyện liền đi ngay, ở lại một chút cũng không hề" Nhân viên tài vụ tức giận nói.
"Hai người to nhỏ cái gì?" Kế toán Hoàng hỏi.
"Còn chuyện gì khác, ngoài chuyện bộ phận tài vụ của chúng ta quá im ắng" Nhân viên tài vụ nhìn kế toán Hoàng nói.
"Ai không cho mấy người nói chuyện, nếu làm việc tốt cũng có thể thỉnh thoảng tán gẫu vài câu"
"Làm sao dám, lần trước tiểu Tinh tới chơi, cô ấy thật hài hước làm cho mọi người cũng vui lây, đang lúc vui vẻ thì tổng giám đốc về, mặt lạnh lùng liếc mỗi người một cái sau đó liền đi về phòng, từ lần đó tiểu Tinh bị dọa bỏ chạy có đánh chết cô ấy cũng không dám tới" Nhân viên tài vụ diễn tả lại biểu cảm của Phương Anh lúc đó.
Nhất thời làm mọi người phòng tài vụ đều bật cười, nhân viên kia cũng đỏ mặt ngượng ngùng, nhanh chân chạy về chỗ ngồi của mình.
"Tổng giám đốc của chúng ta tuy ít nói nhưng không phải người hay làm khó dễ người khác, còn trẻ tuổi nhưng có rất nhiều kinh nghiệm, tất cả báo cáo tài chính qua tay cô ấy đều được giải quyết ổn thỏa, tuyệt đối không chút sai lầm nào, mọi người học hỏi giám đốc nhiều một chút về sau sẽ có lợi cho tiền đồ" Kế toán Hoàng đã lớn tuổi cho nên suy nghĩ cũng chính chắn hơn.
"Tôi mới không cần, tuổi còn trẻ thì phải nhân lúc nói chuyện yêu đương rồi, chứ suốt ngày cứ ốm đống báo cáo để rồi ế à" Nhân viên tài vụ lớn tiếng nói.
Lúc này Phương Anh từ ngoài bước vào, đúng lúc nghe được cả câu nói của nhân viên kia, tối hôm qua cô giành phòng với Ngọc Thảo thắng lợi cho nên hôm nay tâm trạng cũng không tệ "Vậy cô đi nói chuyện yêu đương đi, dù sao gần đây cũng không có chuyện gì gấp" Nói xong thì đi thẳng vào văn phòng của mình.
Lúc này mấy người bên ngoài đều ngây dại không hiểu chuyện gì, nhân viên tài vụ vội chạy lại hỏi kế toán Hoàng"Ô ô, kế toán Hoàng, tổng giám đốc nói vậy có phải muốn khai trừ tôi không, tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà" vừa nói vừa khóc huhu lên.
Kế toán Hoàng nhất thời luống cuống tay chân, vì thế vội vào phòng của Phương Anh.
"Phạm tổng"
Phương Anh nghe kế toán Hoàng xin cho nhân viên kia thì thuận miệng nói "Không cần phải nói, để cho cô ấy đi đi"
Kế toán Hoàng nghe xong thì hiểu Phạm tổng không muốn cậu cầu tình nữa, không biết nên xử lí thế nào đây.
Không nghĩ tới tổng giám đốc lại vô tình như vậy, sắp tới lễ mừng năm mới rồi còn khai trừ nhân viên nữa, dù sao thì cô bé kia cũng không làm chuyện gì sai, chỉ là vô tình nói một câu, cậu không thể hiểu nổi tổng giám đốc của mình.
Phương Anh thấy kế toán Hoàng đứng đó không chịu rời thì hỏi "Kế toán Hoàng, cậu còn chuyện gì"
Kế toán Hoàng nghe Phương Anh hỏi thì cũng thành thật nói "Phạm tổng, cô định khai trừ wendy thật sao?"
Phương Anh sửng sốt "Có ý gì?"
Kế toán Hoàng cũng bị Phương Anh hỏi mà ngạc nhiên "Vừa rồi không phải Phạm tổng nói để Wendy đi hay sao?"
"Lúc nảy không phải cô ta nói muốn đi nói chuyện yêu đương sao, lúc này cũng không có chuyện gì làm, cũng sắp mừng năm mới rồi, cho nên cứ để cô ấy đi"
"A Phạm tổng, ý cô là đồng ý cho Wendy về sớm một chút" vẻ mặt kế toán Hoàng bất khả tư nghị nhìn Phương Anh.
"Ukm"
"Ai nha, hồi nảy bọn tôi còn nghĩ Phạm tổng muốn sa thải Wendy, làm cô ấy sợ hãi đang khóc bên ngoài, tôi phải nhanh ra cho con bé ấy biết tin" Kế toán Hoàng chưa kịp nói cảm ơn thì đã đi mất.
Phương Anh thấy kế toán Hoàng chạy ra ngoài thì thầm nghĩ, mình thật không thích hợp làm người tốt chút nào, lần trước hảo tâm nói chuyện với Ngọc Thảo thì lại bị mắng, lần này muốn để wendy đi hẹn hò thì bị gán mát là muốn khai trừ người ta, Phương Anh lắc lắc đầu tiếp tục nhìn báo cáo trong tay.
Kế toán Hoàng kể đầu đuôi câu chuyện cho wendy nghe, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, cô hít hít cái mũi nói "Kế toán Hoàng, cậu không gạt tôi chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi, lừa cô làm gì, nhanh thu dọn đi, hiếm có khi nào tổng giám đốc cho cô về sớm một hôm, nhớ là tối đến công ty dự tiệc nha" Kế toán Hoàng buồn cười nhìn Wendy.
Cô nàng vui mừng xách túi ra về, nghĩ thầm phải chuẩn bị thật đẹp tới công ty dự tiệc, vừa đi vừa cười chút nữa đụng trúng Ngọc Thảo.
"A, Nguyễn tổng"
Ngọc Thảo nghe cô hét lớn như vậy vội ra dấu "Nói nhỏ chút"
Wendy liền nhỏ giọng "Nguyễn tổng, có chuyện gì sao?"
Hai người đứng trước cửa phòng tài vụ khoa tay múa chân nói chuyện, cũng không biết là nói chuyện gì.
"Tổng giám đốc có ở đây không?" Ngọc Thảo hỏi nhỏ.
"Dạ có, hôm nay xem ra tâm tình tổng giám đốc rất tốt, còn cho tôi nghĩ nửa ngày" Wendy vui cười hớn hở nói.
"Cho cô nghĩ nửa ngày à, xem ra tâm trạng đang tốt" vừa dứt lời, Ngọc Thảo nghênh ngang đi vào văn phòng Phương Anh.
Cốc Cốc
"Mời vào"
Đây là lần đầu tiên Ngọc Thảo vào văn phòng Phương Anh quả nhiên văn phòng cũng như người, bốn phía đều buông màn, rõ ràng là ban ngày mà vào phòng cứ tưởng ban đêm, Ngọc Thảo cảm thấy không khí có điểm quái dị.
Phương Anh ngẩn đầu nhìn Ngọc Thảo đứng đó hết nhìn đông tới nhìn tây, cô không nói gì hết.
Cuối cùng vẫn là Ngọc Thảo bị Phương Anh nhìn chằm chằm nói "Phạm tổng, hôm nay bận không?" Nói vừa dứt lời nàng lập tức muốn cắn lưỡi chết cho rồi, ngẫm lại thì tài ăn nói của nàng cũng không tồi, làm sao mà lúc nói chuyện với Phương Anh thì lưỡi lại xoắn lại như thế.
"Có một chút" Phương Anh trả lời
"Ukm, tối nay công ty tổ chức tiệc, cô định mặc đồ này luôn?" Ngọc Thảo lại nói vòng vo.
Phương Anh nhìn quần áo trên người mình, áo sơ mi màu lam nhạt, cà vạt đen, quần tây dài, ổn trọng những cũng thoải mái, liền hướng Ngọc Thảo gật gật đầu.
Ngọc Thảo nói tiếp " buổi tối chỉ là tiệt tất niên, không cần mặc nghiêm túc như vậy đâu"
Phương Anh không hiểu sao Ngọc Thảo lại chạy tới hỏi cô mấy chuyện ăn mặc này, Phương Anh nhìn Ngọc Thảo không lên tiếng, để xem coi nàng định làm trò gì.
Ngọc Thảo bị Phương Anh nhìn chằm chằm liền đơn giản trực tiếp hỏi "Phạm tổng, cô lấy được lá bài nào?"
End Chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro