Chap 28
Trước kia Ngọc Thảo cảm thấy Phương Anh không đẹp gì mấy, chỉ có thể nói là nhìn được mắt một chút. Nhưng lúc này càng nhìn thì nàng càng cảm thấy Phương Anh đẹp gấp mười lần trước kia, lạnh lùng nhưng mà làm nàng điên đảo.
Phương Anh đứng đó không nhúc nhích nhìn Ngọc Thảo, những thứ khác không thể nào hấp dẫn được sự chú ý của cô.
Lúc này trong mắt Phương Anh chỉ có một mình Ngọc Thảo.
Ngọc Thảo cảm thấy tính tình Phương Anh làm nàng rất an tâm, Phương Anh không giống như Thùy Tiên vui vẻ hoạt bát, con gái phụ nữ gì nhìn thấy đều muốn sáp tới gần. Thái độ Phương Anh lãnh đạm, vẻ mặt lạnh lùng, bình thường những cô gái sẽ không dám tới gần, chỉ có những kẻ không sợ chết mới dám, nàng nhìn mấy cô gái trước mặt đi tới chỗ Phương Anh đưa đẩy, thật vô cùng bất mãn, vị trí bên cạnh Phương Anh là của một mình nàng.
Vì thế nàng đi tới gần Phương Anh, không ít người cũng nghĩ nàng tới mê hoặc Phương Anh, mấy cô gái không cam chịu yếu thế tiếp tục khiêu khích, Ngọc Thảo vội ôm chầm lấy cánh tay Phương Anh kéo cô đi khỏi chỗ đó. Mấy cô gái đứng phía sau đều tức giận nhìn Ngọc Thảo, họ dùng ngôn ngữ khó nghe chửi sau lưng nàng.
Chờ đến khi Ngọc Thảo kéo Phương Anh về công ty thì mới yên tâm thở phào "Em thật hối hận để chị ăn mặc như vậy đến đón em"
Phương Anh nhìn thấy bộ dạng ghen tuông của Ngọc Thảo thì thỏa mãn, làm ra vẻ khiêu gợi nói "Hẳn là sau này chị không nên để em mua quần áo thế này cho chị mặc"
Ngọc Thảo thấy Phương Anh giả vờ hai tay ôm chặt cổ áo nàng liền bật cười.
"Khi nào có thể đi?" Phương Anh ôm Ngọc Thảo nhẹ giọng hỏi. Đã hơn tám giờ, Ngọc Thảo vẫn chưa ăn cơm chiều, điều này làm Phương Anh thật đau lòng.
"Rất nhanh, chờ bọn họ dọn dẹp hết thì có thể đi" Ngọc Thảo vừa hưởng thụ Phương Anh ôm ấp vừa nói.
"Buổi tối em muốn ăn gì?"
"Em muốn tới quán lẩu lần trước ăn, được không?" Ngọc Thảo làm nũng nói.
"Được" Phương Anh cưng chìu hôn lên mặt nàng.
Chờ công nhân đem mọi thứ trong triễn lãm dọn dẹp xong thì đã chín giờ, hai người mang bụng đói đi tới quán lẩu, tuy rằng đã hơn chín giờ nhưng trong quán vẫn ồn ào đông khách.
Cả hai rất đói bụng, ngồi xuống liền gọi đồ ăn, hoàn toàn không chú ý đến một cặp mắt sắc bén đang nhìn nhất cử nhất động của họ,
Buồi chiều Phương Anh cấp Kim Duyên bộ mặt lạnh lùng làm việc, sau đó Kim Duyên về nhà, cô về tới nhà liền nhận được điện thoại.
"Duyên, buổi tối có thể cùng đi ăn với anh không?" Gin dùng âm thanh ôn nhu như trước nói chuyện với Kim Duyên.
"Không đi, không có tâm trạng" Tất cả tức giận của Kim Duyên đều phát tiết lên người Gin.
"Sao vậy Duyên, có phải công việc làm em không vui hay không?"
"Không, anh thật phiền, tôi cúp máy đây" Kim Duyên nói xong liền cúp điện thoại.
Cô vừa buông điện thoại thì điện thoại lại reo lên.
"Anh muốn gì?" Kim Duyên quát to
"Không tốt nha, anh chỉ muốn mời em ăn cơm, có chuyện gì buồn bực cứ xả lên người anh, anh là kim cương nên rất cứng" Gin vẫn tốt tính như vậy.
Lúc này Kim Duyên cảm thấy cô có chút thô bạo với Gin, chuyện không hề liên quan đến Gin, cô không nên như vậy, liền thay đổi khẩu khí "Được rồi, ăn món gì?"
"Em muốn ăn gì chúng ta đi ăn món đó, tất cả đều nghe theo em"
"Ăn lẩu đi, quán lẩu đó anh biết rồi đúng không?" Kim Duyên không hiểu sao cô lại muốn tới quán lẩu đó ăn nữa.
Khi vào quán lẩu, tâm tình Kim Duyên hoàn toàn không đặt lên người Gin mà luôn nhớ lại lúc cô và Phương Anh ăn lẩu hôm đó, mãi cho đến khi Phương Anh ôm Ngọc Thảo đi vào thì hồn cô mới bay trở về.
Kd chỉ nghe hai người ngồi bên cạnh nói chuyện "Oa, cậu xem cô gái kia thật xinh đẹp nha, dáng người cũng rất chuẩn nữa"
"Xời, sao cậu không nhìn người đi cùng với cô gái kia, cô ấy cũng thật là đẹp trai ngất trời nha"
Kd nghĩ bụng, con gái đẹp gái thì phải rồi, có gì đâu mà lạ phải la hét như vậy, nhưng con gái mà lại đẹp trai thì rất hiếm, cô cũng tò mò ngẩng đần nhìn.
Nếu Kd không thấy thì thôi, nhưng mà cô ngẩng đầu lên liền thấy Phương Anh và cô gái ở phòng trà hôm trước. Cách ăn mặc của Phương Anh làm cô chút nữa thì nhận không ra, bình thường cô ấy luôn mặc tây trang màu tối, chưa bao giờ thay đổi, nhưng bây giờ lại mặc một bộ đồ màu sáng thế này, tuy rằng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng cách phối quần áo như vậy càng làm Phương Anh thêm anh tuấn.
Gin xem Kd đánh giá đôi nam nữ kia, vốn Gin cũng ngại ngùng xấu hổ ngắm Ngọc Thảo, nhưng bây giờ Kd cũng đang nhìn họ, nên hắn cũng không chút e dè nhìn Ngọc Thảo từ trên xuống dưới. Tóc dài mượt mà xõa trên vai, một bộ trang phục của Gucci, mặc trên người nàng giống như là chỉ dành riêng cho nàng, vô cùng vừa vặn, dáng người nóng bỏng gợi cảm, khuôn ngực như ẩn như hiện khiêu khích tầm mắt mọi người, đôi chân thon dài trắng nõn làm người khác không nhịn được muốn tiến lên vuốt ve, cả người hoàn mỹ làm bất kỳ tên đàn ông nào nhìn cũng muốn phạm tội.
Kd thấy Gin tham lam nhìn người phụ nữ khác thì liền nổi trận lôi đình, Gin cười trộm một chút, cũng may Kd không làm quá chuyện, vẫn chừa chút mặt mũi cho hắn. Nếu hắn biết Kd ghen không phải vì mình mà vì người khác không biết hắn sẽ có biểu hiện gì?
Kd bất mãn khi Gin nhìn họ, nhưng cô cũng không hơn gì mấy, ánh mắt không rời khỏi Phương Anh và cô gái kia, Kd cũng chỉ biết Ngọc Thảo là nhân viên trong công ty, cũng không biết cô là ai, lần trước chỉ gặp qua một lần ở phòng trà, sau đó cũng không có gặp lại nữa.
Kd nhìn họ, cả hai ngồi sát bên cạnh nhau. Ra ngoài ăn lẩu mà còn ngồi sát một bên, nhìn nữ nhân kia giống như không xương ngồi dựa sát vào Phương Anh. Phương Anh cũng giống như thật hưởng thụ, từ đầu đến cuối không có chút lạnh lùng hay oán trách.
Từ đầu đến cuối Phương Anh đều ngồi đưa lưng về phía Kd cho nên cô căn bản không hề thấy biểu tình của Phương Anh, cũng may cô không nhìn thấy, nếu thấy rồi chắc chắn sẽ tức tới nỗi hộc máu mà chết!
Có thể nói Phương Anh tươi cười suốt lúc ăn, nói có hơi khoa trương nhưng so với tính cách của Phương Anh thì muốn cười như vậy vô cùng không dễ chút nào, ngay cả Ngọc Thảo cũng cảm thấy Phương Anh cười rộ lên rất đẹp.
"Phanh, cười tươi lên rất đẹp, bình thường sao không chịu cười nhiều một chút, khuôn mặt lúc nào cũng vô cảm, làm như ai thiếu nợ chị không bằng" Ngọc Thảo vừa há miệng ăn đồ ăn Phương Anh đút vừa nói.
" Chị nhớ rõ là em thiếu chị không ít tiền" Phương Anh ôm thắt lưng Ngọc Thảo nói.
"Hứ, tiền em thiếu thì nhớ rõ lắm, hôm nào em giàu to rồi liền trả hết cả vốn lẫn lời cho Phanh lun" Ngọc Thảo bĩu môi làm bộ giận hờn nói.
"Đừng, em đừng trả, chị mới có lý do đi theo em chứ" Phương Anh cưng chiều nhéo nhéo mũi của nàng.
"Phanh đối xử với em tốt như vậy, em không để Phanh rời xa em đâu" Ngọc Thảo vừa nói vừa nhéo má Phương Anh âm thầm cười trộm.
Ngọc Thảo cảm thấy hai người thân mật chắc chắn sẽ có người nhìn thấy, nhưng nàng không quan tâm, từ lúc vào đây nàng đều bị họ nhìn đến khó chịu rồi, bởi vì có Phương Anh mà nàng mới thả lỏng được một chút.
Kd nhìn động tác của Ngọc Thảo thật chói mắt, Phương Anh cũng không tránh, cứ để mặc cho Ngọc Thảo nhéo má cô, quan hệ hai người xem ra không đơn giản.
Không biết khi Trần Tiểu Vy biết sẽ phản ứng thế nào, người của cô còn nuôi một phụ nữ khác bên ngoài.
Gin và Kd đã ăn xong từ lâu, nhưng Gin thấy Kd vẫn nhìn hai người kia không rời mắt nên hắn cũng không lên tiếng. Gin thấy Kd bỗng nhiên cười lên, hắn không hiểu liền hỏi "Có gì vui làm em cười? Nói ra với anh một chút được không?"
Kd nhìn Gin liếc mắt một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía trước, từ đó đến giờ, tuy rằng Kd rất chán ghét hắn nhưng cũng không có liếc hắn đáng sợ như vậy, giống như là muốn đem hắn nuốt sống. Gin đổ mồ hôi ngồi im lặng không nhúc nhích.
Kỳ thật Phương Anh và Ngọc Thảo vẫn vô cùng trong sạch, tuy rằng ngủ chung một giường nhưng nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi. Lần trước chuyện thân mật xém chút nữa phát sinh, nhưng vì Ngọc Thảo bị "bà dì cả" ghé thăm nên họ chỉ âu yếm nhau rồi thôi. Sau đó là những ngày vô cùng bận rộn của Ngọc Thảo, chỉ có đêm nay, không biết có chuyện gì phát sinh nữa hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro