Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 24

Thấy Phương Anh ăn nhanh như vậy, Kim Duyên cũng không còn tâm trạng để ăn tiếp, sau đó cô gọi người đến tính tiền. Khi ra ngoài cửa, Kim Duyên nhìn Phương Anh cứ nghĩ rằng cô ấy sẽ đưa cô về nhà, nhưng mà xem ra không phải như vậy, nên cô chỉ có thể mở miệng nói "Phạm tổng, không đưa tôi về sao? Một cô gái đi về ban đêm không an toàn" Nói xong lời này Kim Duyên cảm thấy mình điên thật rồi, bình thường tăng ca tới hai ba giờ sáng là chuyện thường xuyên, giờ này mới chín giờ mà cô nói không an toàn, Kim Duyên cảm thấy mình thật buồn cười.

Phương Anh nhìn Kim Duyên sau đó gọi một chiếc taxi cùng nhau lên xe.

"Xin hỏi đi đâu?" Tài xế thấy hai người ngồi lên xe nên nhanh chóng quay lại hỏi.

Phương Anh vẫn ngồi im không hé môi, cô cũng không biết nhà Kim Duyên ở chỗ nào. Kd sửng sốt nửa ngày mời hồi phục lại tinh thần, sau đó nói địa chỉ nhà với tài xế taxi. Phương Anh nghe thấy địa chỉ liền giật mình một chút, nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại, giống như không có phát sinh chuyện gì.

Xe chạy rẽ vào một con đường, qua một nhà hàng và một quán kem nổi tiếng, rất nhanh đã đến nhà Kim Duyên.

"Phạm tổng, cảm ơn cô đã đưa tôi về" Kim Duyên lịch sự nói với Phương Anh.

"Không có gì"

"Tạm biệt"

Ngay cả câu chào Phương Anh cũng không nói chỉ gật đầu một cái, Kim Duyên có chút xấu hổ, chỉ đành xoay người xuống xe đi vào nhà.

Phương Anh cho tài xế taxi dừng xe ngay chỗ quán kem nổi tiếng lúc nảy, cô nhớ Ngọc Thảo rất thích ăn kem, định sẽ cho nàng một bất ngờ.

Cũng thật trùng hợp, nhà Kim Duyên cách Ngọc Thảo cũng không xa, chỉ qua mấy dãy là tới.

"Bán một cây kem hai màu" Phương Anh nói với nhân viên bán kem.

Phương Anh cầm kem trên tay đi nhanh về nhà Ngọc Thảo.

Kd ở trước cửa nhà mình bực bội một hồi, đấu tranh tư tưởng sau đó cũng ra ngoài mua kem. Cô rất thích quán kem này, hơn nữa vừa mới ăn cơm xong, lúc nảy Phương Anh ăn ít nên cô cũng không dám ăn no, hiện tại bụng vẫn cảm thấy thiếu, con sâu tham ăn trong bụng cũng bắt đầu ngọ nguậy.

Cô cũng đi bộ tới chỗ quán kem, ai ngờ vừa đi tới cửa liền thấy Phương Anh đi ra, Kim Duyên thấy Phương Anh cầm kem hai màu đi về phía mình, điều này làm Kd vui mừng không thôi, lúc xe chạy ngang quán kem này cô thấy Phương Anh nhìn vào đó mấy lần, nhưng không nghĩ tới cô ấy còn đi mua kem cho mình ăn nữa, thì ra Phương Anh cũng không lạnh lùng không cảm xúc như Tiểu Vy nói, mà cô còn rất biết cách chăm sóc, trong lòng Kd âm thầm cao hứng.

Phương Anh không nghĩ tới vừa bước ra khỏi cửa liền đụng phải Kim Duyên nhìn thấy ánh mắt như cầu vòng đủ sắc của cô ấy, làm Phương Anh cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

"Phạm tổng, sao cô biết tôi thích ăn kem hai màu, cảm ơn nha" Vừa nói xong thì cũng cầm lấy cây kem trong tay Phương Anh "Ummm, kem hai màu ăn ngon lắm nha" Kim Duyên cắn một miếng nói.

Phương Anh thấy Kim Duyên đoạt que kem mà cô mua cho Ngọc Thảo mà còn nghĩ là mua cho cô ấy, đành bỏ đi "Tôi đi trước"

Phương Anh quyết định đi mua một cái khác cho Ngọc Thảo.

"Cảm ơn Phạm tổng, lần sau tôi mời cô ăn" Kim Duyên cầm cây kem vừa ăn vừa đi về nhà.

Phương Anh đi vào mua cây kem khác tới nhà Ngọc Thảo gõ gõ cửa.

"Ai đó?" Ngọc Thảo bực mình với tiếng gõ cửa liên tục bên ngoài.

Phương Anh nhíu mày, xem ra cô không đưa Ngọc Thảo về nhà đã làm nàng không vui.

Ngọc Thảo vừa mở cửa ra liền thấy Phương Anh đứng trước cửa cầm que kem trên tay, gương mặt vô cùng quái dị.

Ngọc Thảo dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn Phương Anh, xem ra cũng không muốn cho Phương Anh đi vào nhà "Đã trễ thế này Phanh đến đây làm gì?" Khẩu khí Ngọc Thảo vô cùng không tốt.

Phương Anh cầm que kem giơ lên trước mặt Ngọc Thảo "Mua kem cho em ăn"

Ngọc Thảo giật lấy que kem vừa ăn vừa nói "Phanh đừng nghĩ rằng một cây kem là có thể dụ được em, em không phải người dễ bị dụ đâu" Xem ra hôm nay nàng rất là bất mãn Phương Anh.

"Vậy em muốn thế nào?" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo hỏi

"Sau này mỗi ngày đều phải đưa em về nhà"

"Được" Phương Anh sảng khoái đáp ứng.

"Ngoài ra vẫn còn...." Ngọc Thảo nghiêng người để Phương Anh đi vào nhà.

"Khai mau, sao lại tan tầm trễ như vậy, có chuyện gì quan trọng? Bình thường em thấy chị chẳng có chuyện gì nhiều, buổi chiều lúc nào cũng về sớm hơn em" Ngọc Thảo vừa làu bàu vừa ăn kem.

Phương Anh đem chuyện Kim Duyên kể ra hết từ đầu chí cuối cho Ngọc Thảo, sau đó liền thấy đôi mắt Ngọc Thảo nhíu lại không còn chút khe hở, bàn tay thì nhanh chóng nắm lỗ tai Phương Anh "Phanh giỏi lắm, chưa khi nào mời em ăn cơm mà lại dám đi mời cơm cô gái khác"

Đột nhiên Ngọc Thảo rất không thích chuyện Phương Anh đi ăn cơm với cô gái khác.

"Là cô ấy mời chị" Phương Anh sửa lại cho đúng.

"Em mặc kệ, dù sao thì sau này em chưa cho phép thì không được đi ăn cơm với cô ấy" Ngọc Thảo bá đạo tuyên bố.

Phương Anh cảm thấy may mắn là cô vẫn chưa nói chuyện mình bị Kim Duyên đoạt lấy cây kem cho nàng nghe, nếu Ngọc Thảo mà biết chắc sẽ ném luôn cây kem cô mua.

"Có nghe không" Ngọc Thảo bất mãn vì Phương Anh không phản ứng lại lời nàng, thuận thế kéo kéo lỗ tai Phương Anh.

Phương Anh thật thà nói với Ngọc Thảo "Được" Chờ Phương Anh nói xong thì cả người cũng dựa hẳn vào người Ngọc Thảo.

Phương Anh dựa vào người Ngọc Thảo, nghe được mùi sữa tắm cùng hương thơm da thịt trên người nàng, nhất thời lạc vào không khí mê hồn,

Ngọc Thảo bị Phương Anh dựa vào, cả người không chút thoải mái, nhìn Phương Anh gầy nhưng mà sao lại nặng như vậy, nàng kêu lên "Phanh, nặng quá, chị tránh ra"

Phương Anh nhẹ nhàng thay đổi tư thế, làm giảm sức nặng trên người Ngọc Thảo nhưng bả đầu vẫn chôn ở cổ nàng, Ngọc Thảo cảm nhận được có cỗ nhiệt khí phả ra trên cổ, làm nàng sợ hãi muốn thoát khỏi.

Ngay tại thời điểm kiệt lực khắc chế, Phương Anh thấy biểu hiện của Ngọc Thảo thì vô cùng thỏa mãn, tự chủ trước giờ luôn tan rả trước mặt Ngọc Thảo, Phương Anh liếm nhẹ vành tai Ngọc Thảo.

"Ahh..." Ngọc Thảo nhịn không được kêu ra một tiếng.

Không cho nàng có cơ hội phản kháng, Phương Anh hôn một đường từ vành tai nàng xuống dưới.

"Uhm...Uhmm" Ngọc Thảo nhắm mắt hưởng thụ cảm giác ăn mòn cơ thể

"Ahrh..." Nàng cả kinh kêu lên

Phương Anh ngậm lấy vành tai nàng, không ngừng cắn nhẹ, Ngọc Thảo thật sự chịu không được tra tấn như vậy, dùng sức đem Phương Anh đẩy ra.

Ngọc Thảo một bên thở hổn hễn một bên nhìn Phương Anh, nàng bị ánh mắt nóng rực của Phương Anh nhìn làm cho cả người nóng lên.

Phương Anh hôn nhẹ nhàng lên đôi môi ngọt ngào của Ngọc Thảo, đầu lưỡi lướt qua vành môi có chút lạnh, một cỗ hương vị kem đánh tới, Phương Anh liều mạng đoạt lấy dưỡng khí trong khoang miệng Ngọc Thảo.

"Uhmm...Uhmm" Ngọc Thảo nhẹ giọng rên rỉ, Phương Anh nhân cơ hội này liền tiến đầu lưỡi linh hoạt vào trọng miệng nàng, đảo qua đảo lại, lập tức cùng chiếc lưỡi thơm ngọt của Ngọc Thảo dây dưa, gần như điền cuồng cắn mút lấy ý thức của cô

Hai tay Ngọc Thảo không ý thức, tự giác vòng lên cổ Phương Anh, thân thể cả hai gắt gao dán chặt một chỗ.

Phương Anh hôn một đường từ môi đến cằm Ngọc Thảo, dọc theo chiếc cổ trơn mịn và xương quai xanh tinh xảo, Phương Anh mềm nhẹ liếm cắn làm Ngọc Thảo không ngừng thở dốc.

Bàn tay Phương Anh cũng nhẹ nhàng sờ bộ ngực đang phập phồng của Ngọc Thảo, ngón tay ma sát qua lại, xoay tròn. Xuyên qua lớp áo ngủ mỏng, Phương Anh cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của Ngọc Thảo. Phương Anh nhanh chóng nới lỏng cravat và khuy áo sơ mi.

Ngọc Thảo có điểm thẹn thùng nhìn Phương Anh, Phương Anh cũng thâm tình nhìn lại nàng, nhẹ nhàng hôn trụ môi Ngọc Thảo, lần này cô hôn rất nhẹ rất sâu, giống như chú chó nhỏ vươn lưỡi liếm môi Ngọc Thảo, sau đó tiến vào trong cùng nàng dây dưa.

Nhiệt độ cơ thể hai người không ngừng tăng lên,  đã cảm thấy hôn thôi vẫn chưa đủ, hai tay ôm lấy vòng eo Ngọc Thảo, từ vạt áo tiến vào da thịt mịn màng bên trong. Cơ thể nàng nóng lên làm Phương Anh muốn ngừng nhưng không được, cô lướt đầu ngón tay dọc theo sóng lưng Ngọc Thảo.

"Uhmmm" Ngọc Thảo cong thắt lưng rên rỉ kêu ra tiếng.

Bàn tay Phương Anh dọc theo sóng lưng dần dần tiến lên, ra phía trước, tham lam ôm trọn hai ngực mềm mại của Ngọc Thảo, xuyên qua nội y, Phương Anh vuốt ve qua lại, ngẫu nhiên bóp nhẹ một chút.

Ngọc Thảo kiềm chế không được, thân thể không ngừng vặn vẹo, dường như đang bất mãn với khiêu khích mà Phương Anh mang lại.

Ngọc Thảo bị Phương Anh khiêu khích cảm thấy cả người khô nóng, một cỗ dòng nước ấm trong người chảy ra, làm cho Ngọc Thảo một trận giật mình, nàng dùng toàn lực đẩy Phương Anh ra sau đó chạy vào phòng tắm.

Phương Anh đang chuẩn bị cởi bỏ nội y Ngọc Thảo, thì lại bị nàng đột ngột đẩy ra, làm Phương Anh không hiểu nguyên nhân, cô nửa ngồi nửa quỳ trên sô pha. Không biết là do Ngọc Thảo bị hành động của cô dọa hay là nàng không thích tiếp xúc thân mật như vậy. Phương Anh chạy nhanh vào phòng tắm gõ cửa kêu lên "Thảo em làm sao vậy?"

Ngọc Thảo mở cửa phòng tắm ra, gương mặt đỏ hồng vẫn chưa tan hết, Phương Anh sốt ruột hỏi "Em sao thế, không thích tôi đối xử với em như vậy?"

Ngọc Thảo đỏ mặt lắc đầu, Phương Anh không hiểu rốt cục là chuyện gì, không thích hay là không biết? Phương Anh nhìn Ngọc Thảo đầy lo lắng

"Thảo, rốt cục là sao?" Phương Anh nâng gương mặt Ngọc Thảo lên, ép nàng phải nhìn vào cô.

Ngọc Thảo bị Phương Anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, nàng ôm cổ Phương Anh, dựa vào lồng ngực cô, rầu rĩ nói "Người ta đang bị 'dì cả' tới"

Điều này làm Phương Anh an tâm không ít nhưng cũng vô cùng tiếc nuối, bất quá cũng tại 'bà dì cả' kia, Phương Anh còn nghĩ Ngọc Thảo không thích cô đụng chạm thân mật, làm cô lo lắng nửa ngày. "Không sao, có gì mà phải thẹn" Phương Anh nâng khuôn mặt đỏ bừng của Ngọc Thảo lên, nhìn nàng an ủi nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro