Chap 23
Hai mắt Phương Anh vẫn nhìn chằm chằm vào Ngọc Thảo, loại ánh mắt này cho tới bây giờ Ngọc Thảo vẫn chưa từng thấy qua, bình thường gương mặt Phương Anh không có biểu cảm gì, ánh mắt lại bị kính che mất, nên không nhìn ra trong mắt cô có biểu lộ gì, Ngọc Thảo luôn nghĩ ánh mắt Phương Anh chắc là cũng giống như con người của cô, vô thần vô cảm.
Nhưng mà bây giờ thì Ngọc Thảo lại cảm thấy sự nóng bỏng cùng bá đạo và tràn đầy cảm xúc trong đôi mắt đó, thân thể nàng hơi lui về phía sau một chút. Phương Anh đi tới trước mặt Ngọc Thảo, hai tay vịn vào hai bên thành ghế, đem thân thể cô ép sát ra sau lưng ghế.
Ngọc Thảo cảm thấy Phương Anh vô cùng thống khổ giống như là cô đang nhẫn nại cái gì đó "Phanh, chị không sao chứ?" Ngọc Thảo vừa nói vừa đưa tay ra sờ sờ mặt của Phương Anh, gương mặt có chút nóng.
Phương Anh bắt lấy tay Ngọc Thảo, cầm ở trong tay, đầu tiên là nắm thật chặt làm cô nhíu mày một cái, Phương Anh tựa hồ phát giác, từ từ buông lỏng ra, chỉ dùng bàn tay nhẹ nhàng ma sát tay của Ngọc Thảo.
Ngọc Thảo cảm thấy có từng dòng điện từ lòng bàn tay truyền đến, làm tê dại toàn thân nàng, thoải mái đến nỗi lỗ chân lông cũng như dãn ra, từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, Ngọc Thảo nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác tê dại Phương Anh mang lại, âm thanh vô thức từ cổ họng phát ra từng tiếng rên rỉ.
"Uhmmm"
Vốn Phương Anh chính là bị nụ cười ngọt ngào của Ngọc Thảo mị hoặc, hai chân không tự chủ được đi tới, chờ đến khi đi tới trước mặt thì cô mới giựt mình tỉnh lại, nhìn vẻ mặt Ngọc Thảo có chút khẩn trương, làm Phương Anh có cảm giác muốn trêu nàng một chút.
Nhưng cô nào biết được khi bắt lấy cánh tay mềm mại non nớt của nàng thì lại làm cô chìm đắm như vậy, Phương Anh thấy Ngọc Thảo cũng vô tình rơi vào mê trận của cô làm toàn thân Phương Anh như đầy lửa nóng, Phương Anh chợt nuốt nước bọt một cái, cảm giác được cổ họng khô nóng, muốn lập tức đoạt lấy dòng nước ngọt ngào từ Ngọc Thảo.
Phương Anh dời bàn tay sang nơi khác, chầm chậm chuyển đến xương quai xanh tinh xảo của Ngọc Thảo nhẹ nhàng ma sát qua lại, thanh âm của Ngọc Thảo cũng biến hóa lớn hơn, từ hàng loạt tiếng khẽ rên biến thành tiếng rên rỉ dồn dập.
Phương Anh cảm giác nếu mình tiếp tục nữa không phải là càng châm lửa thêm sao, cô cho nên vội vàng ngừng lại động tác khiêu khích.
Ngọc Thảo đột nhiên cảm giác Phương Anh rút tay về, nàng mê mang mở ra đôi mắt nhìn quyến rũ nhìn Phương Anh, bởi vì Phương Anh khiêu khích cho nên thân thể nàng xảy ra chút biến hóa, nhưng bây giờ Phương Anh lại đột nhiên thu tay lại, làm nàng cảm thấy cả người nóng rang khó nhịn, khẩn cầu Phương Anh tiếp tục động tác vừa rồi.
Phương Anh nhìn gương mặt bất mãn mà đỏ lên của Ngọc Thảo, cổ xương quai xanh cũng hơi phiếm hồng, những hình ảnh này cũng vô cùng hấp dẫn Phương Anh thưởng thức.
Phương Anh hết sức khắc chế dục vọng nói với Ngọc Thảo "Nếu em muốn phòng làm việc diễn ra cảnh xuân thì..." Phương Anh nhìn Ngọc Thảo mờ ám.
Ngọc Thảo nuốt nước bọt một cái, ngay sau đó lắc đầu, vội vàng ngồi thẳng dậy, ánh mắt tan rả lúc nảy cũng khôi phục lại, phòng làm việc là nơi kẻ qua người lại, khẳng định không tránh được chuyện một nói mười, vì vậy thận trọng vẫn hơn.
"Buổi tối chị chờ em" nói xong Phương Anh bước nhanh đi ra khỏi phòng làm việc của Ngọc Thảo, trở về phòng làm việc của mình.
"Mặt Phạm tổng sao đỏ quá vậy?" Nhân viên lại bắt đầu bát quái.
"Wendy, đừng có nói hươu nói vượn, làm chuyện của cô đi" Kế toán An nhìn nhìn Kim Duyên sau đó nhắc nhở Wendy.
Wendy giống như mới phát hiện ra tân đại lục cho nên nói không ngừng.
"Đúng vậy đúng vậy, vừa lúc nảy tôi cũng nhìn thấy vậy, lần đầu tiên thấy Phạm tổng cũng đỏ mặt nha, không biết đã xảy ra chuyện gì?" Kế toán Hoàng hỏi.
"Aish, không biết nha, đáng tiếc đáng tiếc a" Wendy bất đắc dĩ thở dài.
"Hai người các ngươi đừng ở chỗ này nói chuyện phiếm, muốn trò chuyện đi phòng trà trò chuyện đi, đừng làm trở ngại làm việc" Kế toán An vội vàng ngăn cản các cô bát quái. Lớn tuổi chính là không giống với những người còn trẻ, ở trường hợp nào, nói gì, điều này là rất trọng yếu.
Kế toán Hoàng cùng Wendy tựa hồ cũng ý thức được, vội vàng im miệng, tiếp tục làm việc bận rộn.
Kim Duyên ở phía sau đem lời của họ nghe rõ ràng, xem ra Phương Anh này cũng không có lạnh lùng như Tiểu Vy nói.
Cốc ...... Cốc ......
"Mời vào "
"Phạm tổng" Kim Duyên đi vào phòng làm việc của Phương Anh nói "Tôi mới nhìn sơ qua báo cáo và số liệu của công ty cô, nói tóm lại là rất rõ ràng, ngày mai tổ công tác của tôi sẽ tới đây bắt đầu công việc, hy vọng Phạm tổng có thể phối hợp"
"Được"
Kim Duyên có chút buồn bực, mình nói một hơi như vậy, mà cái người này lại chỉ trả lời một chữ rồi thôi sao, điều này làm mặt mũi Kim Duyên càng đỏ hơn. Cô là người có lòng háo thắng mạnh mẽ, nghe Tiểu Vy giới thiệu trình độ học vấn lý lịch của Phương Anh thì cô cảm thấy cô ấy có thể là đối thủ của mình, nhưng Tiểu Vy lại thận trọng khuyên cô không nên đối đầu với Phương Anh, người khác càng khuyên cô, cô lại càng muốn mạnh mẽ hơn, không thể không so cao thấp được, cô vốn là muốn Phương Anh biết sự lợi hại của mình.
Phương Anh nhìn thấy Kd ngồi đó không nói gì nữa thì liền hỏi "Còn có việc gì sao?"
"A, tôi còn tưởng rằng Phạm tổng cho là tôi không tồn tại. Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là muốn Phạm tổng giới thiệu một chút về bộ phận tài vụ của cô" Kim Duyên nhìn chằm chằm Phương Anh nói.
"Không phải kế toán Hoàng sẽ giới thiệu rõ ràng với cô sao?"
"Dù sao thì cậu ấy cũng chỉ là kế toán, có rất nhiều vấn đề chuyên sâu cô ấy cũng không biết hết, cho nên tôi muốn nghe Phạm tổng cho cái nhìn chủ quan một chút"
Bởi vì là chuyện công việc, Phương Anh cũng không tiện từ chối nữa, liếc nhìn đồng hồ đeo tay đã qua lúc tan việc, Ngọc Thảo vẫn còn ở chờ mình đưa nàng về nhà "Được, để tôi gọi điện thoại trước đã"
Kim Duyên gật đầu một cái.
Phương Anh không dùng điện thoại nội tuyến, mà đi tới cửa sổ lấy di động ra gọi "Buổi tối có chút chuyện, em về trước đi" Phương Anh nhẹ nhàng nói.
"A? Chị có chuyện gì?" Ngọc Thảo bất mãn cầm điện thoại di động kêu lên.
"Uh, có chút việc, tối nay chị gọi cho em" vừa nói xong liền cúp điện thoại
"Được rồi" Ngọc Thảo buồn bã cầm túi xách rời đi.
"Phạm tổng không phải là gọi điện thoại cho bạn gái chứ? Nếu tôi làm trễ nãy cái người hẹn hò thì trách nhiệm này tôi thật kham không nổi nha" Kim Duyên vừa nói vừa cười.
"Cô muốn biết chuyện gì?" Phương Anh đơn giản trực tiếp hỏi.
Thời gian tiếp theo, cả hai cùng thảo luận về vấn đề tài chính của công ty, nghiệp vụ chuyên môn và những vấn đề kinh tế nóng hỏi gần đây. Mặc dù Phương Anh nói chuyện đơn gian nhưng làm Kim Duyên vô cùng ngạc nhiên, những câu nói đi vào trọng điểm, làm người khác không thể nào phán bác được. Kim Duyên cảm thấy một Tổng giám đốc tài vụ hiểu biết nhiều là chuyện rất bình thường, nhưng mà có thể hiểu vấn đề một cách sâu sắc như vậy, lại có thể đem thâm kế trong đó giảng giải ra, điều này làm cho cô không thể không bội phục Phương Anh.
"Nha, đã trễ thế này rồi, thật là ngại quá, quấy rầy Phạm tổng tan làm, nếu như không ngại cùng nhau ăn bữa cơm đi" Kim Duyên có chút áy náy nói.
Phương Anh thấy không thể từ chối cho nên cả hai cùng đi xuống lầu.
"Phạm tổng cô thích ăn gì? Tôi mời , coi như là bồi thường vì đã quấy rầy cô lâu như vậy" Duyên hào phóng nói .
"Tùy ý"
"Ngại ghê nha Phạm tổng, tôi không biết còn có quán ăn tên tùy ý" Kim Duyên nháy mắt nhìn Phương Anh nói.
"Cô chọn đi" Phương Anh không muốn lãng phí thời gian nữa.
"Vậy tôi quyết định nha" vừa nói Kim Duyên liền gọi một chiếc xe taxi cùng Phương Anh ngồi vào.
Phương Anh không nghĩ tới Kim Duyên lại dẫn mình đi tới chỗ mà cô và Ngọc Thảo đã ăn lẩu hôm trước, xem ra quán lẩu này rất có tiếng tăm, nhiều người như vậy tới ăn. Lúc này đã qua khỏi thời gian ăn cơm một chút nhưng trong quán cũng đông chật kín người.
"Thật ngại quá, bây giờ không còn chỗ trống, hai vị có thể ngồi vào bàn phía bên kia không ạ, ở đó có hai chỗ chung với hai vị khách kia" Phục vụ khách khí nói.
"Không sao, có thể ngồi ăn là được" Kim Duyên không sao cả nói. Vì vậy hai người đi tới chỗ phục vụ nói.
Chỗ đó có sẵn hai người nam nữ trẻ tuổi, thấy Phương Anh cùng Kim Duyên đi tới đây , ngồi, cô gái lặng lẽ hỏi bạn trai "Anh đoán xem họ là quan hệ thế nà?"
"Là người yêu?" Người con trai cũng lặng lẽ quan sát.
"Nhưng mà khi họ ngồi xuống tới giờ cũng không nói chuyện với nhau câu nào" cô gái nói.
"Phạm tổng, cô thích ăn gì" Kim Duyên nghe được hai người kia xì xào bàn tán, không biết tại sao khi họ nói cô và Phương Anh là người yêu thì một chút cô cũng không cảm thấy ghét, ngược lại nghe được họ nói, cô và Phương Anh không nói chuyện với nhau, không giống như người yêu, nhất thời gấp gáp lập tức liền cùng Phương Anh trao đổi. Cô cảm thấy có chút khó hiểu.
Phương Anh gọi mấy món mà lần trước Ngọc Thảo thích ăn, Kim Duyên thấy vậy liền nói "Phạm tổng, cô có vẻ rành đồ ăn ở đây?"
"Uh , đã tới một lần"
"Đi cùng ai vậy?" Lời này vừa nói ra miệng, Kim Duyên đã cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng nói "A a, tôi thuận miệng nên hỏi mà thôi, không có ý gì khác"
Phương Anh nhẹ giọng nói "Đi với bạn"
Kim Duyên cảm thấy khi Phương Anh nói ba chữ kia ra thì trong ánh mắt thoáng qua một tia ôn nhu, nhưng khi nhìn kỹ lại, thì Phương Anh vẫn bộ dạng lạnh lùng kia, Kim Duyên cảm thấy có lẽ cô bị hoa mắt rồi.
Lẩu nóng hổi mang ra, rất hấp dẫn nhưng Phương Anh cảm thấy thiếu đi thứ gì đó, ăn cũng không ngon miệng như lần trước, rất nhanh đã cảm thấy no.
"Phạm tổng, sao cô ăn ít vậy?" Kim Duyên không thể tin nhìn Phương Anh, mặc dù Phương Anh hơi gầy, nhưng mà người cao như vậy không thể chỉ ăn có chút xíu rồi thôi, điều này làm cho Kim Duyên cảm thấy có điểm quái dị.
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro