Chap 20
Phương Anh nhìn Ngọc Thảo nói "Phương Anh, Minh Tú" sau đó cũng không nói gì thêm, Ngọc Thảo cũng bất đắc dĩ nhìn hai người phía sau, cũng không biết mới vừa rồi Phương Anh nói ai là ai.
"A a, Phương Anh, cô vẫn như cũ không thay đổi nha, vậy để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Mai Phương Thúy, người này là Nguyễn Minh Tú, chúng tôi là đồng nghiệp cũ của Phương Anh " Phương Thúy nhìn Ngọc Thảo nói.
"À, thì ra là đồng nghiệp cũ" Ngọc Thảo cười cười nói "Tôi là là đồng nghiệp hiện tại, Nguyễn Lê Ngọc Thảo "
"Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô là bạn gái Phương Anh chứ" Phương Thúy nhìn chằm chằm Phương Anh nói "Người như cô chắc không động tâm với người nào đâu phải không Phương Anh"
Ngọc Thảo cảm thấy như câu nói của Phương Thúy nói ra mang hàm nghĩa khác
"Nguyễn tiểu thư đúng không, tôi là tổng giám đốc tập đoàn See, đây là danh thiếp của tôi" Phương Thúy vừa nói liền đưa danh thiếp của mình cho Ngọc Thảo, Minh Tú cũng vội vàng đưa danh thiếp của mình. Ngọc Thảo nhìn một chút, hai người đều thuộc tập đoàn See, một là Tổng giám đốc, một là quản lý tài vụ.
Sau đó Ngọc Thảo cũng đưa danh thiếp của nàng cho cho hai người họ.
"Thì ra là tổng giám đốc tiêu thụ của Trần thị, từ lâu đã nghe tiếng tăm của vị mỹ nữ giám đốc tiêu thụ ở Trần thị, hôm nay nhìn thấy quả nhiên danh bất hư truyền nha" Phương Thúy nhìn Ngọc Thảo nói.
"Không có không có, cô quá khen rồi, hai vị mới đúng là mỹ nữ" Ngọc Thảo cũng bắt đầu khoa trương.
Phương Anh có chút bất mãn nhìn hai vị khách không mời, Minh Tú phát hiện Phương Anh bất mãn, lặng lẽ đẩy Phương Thúy một cái, muốn bảo cô ấy đừng làm rộn, hay là đi thôi, đáng tiếc hôm nay cô ấy giống như nhìn thấy Phương Anh rồi lại không chịu từ bỏ ý đồ.
Thật ra thì trong lòng Minh Tú rất hiểu, Phương Thúy đang ghen tỵ , bởi vì lúc Phương Anh còn làm cho See, cô ấy rất thích Phương Anh, đáng tiếc Phương Anh đối với ai cũng lãnh lãnh đạm đạm như vậy, đối với Phương Thúy lại càng lạnh lùng hơn, điều này làm cho lòng tự ái của Phương Thúy bị đả kích lớn. Từ nhỏ là thiên kim đại tiểu thư hóng hách, khi gặp Phương Anh liền thay đổi rất nhiều nhưng Phương Anh vẫn nhất mực không để tâm.
Lúc đi làm Phương Thúy luôn tìm cách cho Phương Anh chú ý, như làm thủng lốp xe, giấu báo cáo của cô, nhưng Phương Anh đều nhịn hết, điều này càng làm cho Phương Thúy bực mình.
Sau đó Phương Thúy đi công tác, đi gần hai tháng, sau khi trở lại trước tiên liền chạy tới phòng làm việc tìm Phương Anh, đáng tiếc khi vừa mở cửa ra thì không thấy Phương Anh ngày nhớ đêm mong đâu mà chỉ thấy một lão già ngồi trong phòng.
"Phương Anh đâu?" Phương Thúy hướng lão nam nhân hét lớn .
"Cô hỏi Tổng giám đốc tài vụ trước kia?" lão nam nhân rất có phong độ hỏi.
"Đúng, cô ấy đâu?"
"Cô ấy đã nghỉ việc gần hơn nửa tháng, tôi là Tổng giám đốc mới, tên là ......" chưa kịp nói xong, Phương Thúy đã vọt ra khỏi phòng làm việc, chạy thẳng tới bộ phận nhân sự .
"Phương Anh nghỉ việc tại sao không nói cho tôi?" Phương Thúy nổi giận đùng đùng hướng về phía quản lý nhân sự kêu lên .
"Có gì không?" Quản lý nhân sự biết Phương Thúy thích Phương Anh, đáng tiếc cô ấy đối với Phương Thúy không quan tâm, Phương Thúy liền cả ngày đều theo Phương Anh, ngay cả quản lý nhân sự cũng nhìn không vừa mắt, lần này Phương Thúy đi công tác, Phương Anh nói muốn từ chức, quản lý nhân sự cố ý đè ép tin tức không có nói cho Phương Thúy.
Phương Thúy vì tức giận mà đỏ mắt kêu lên "Cái gì.... có gì không? tôi hỏi tại sao Phương Anh nghỉ việc không nói với tôi"
Quản lý nhân sự không lên tiếng, lại dùng một ánh mắt khác nhìn Phương Thúy, quả nhiên Phương Thúy liền im lặng, yên lặng rời khỏi phòng nhân sự, trở lại phòng làm việc của mình. Sau đó suốt một tuần không thấy Phương Thúy tới công ty, chỉ biết cô ở nhà nghỉ bệnh, nhưng cũng không ai biết bệnh gì chỉ có chính cô mới biết.
Một tuần lễ sau mọi người lại thấy Phương Thúy tràn đầy sức sống, mọi người cho là cô nghĩ thông suốt, cho nên lại thay đổi trở về bộ dáng lúc trước. Thật ra thì Phương Thúy tự giam mình ở trong nhà suốt một tuần lễ, nhớ lại ban đầu mình đùa giỡn Phương Anh, Phương Anh cũng thủy chung một biểu cảm, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
Phương Thúy cho là Phương Anh chính là người như vậy, bất kể đối với người nào đều giống nhau, Phương Anh đối với mình như vậy, đối với người khác chắc cũng như vậy, cho nên cô nghĩ thông suốt, trở lại làm một người tràn đầy sức sống với công việc.
Cô cũng nhờ người đi tìm Phương Anh, nhưng không biết tại sao vẫn thủy chung không tìm được chỗ của Phương Anh, cũng không biết bây giờ cô làm việc ở nơi nào, điều này làm cho Phương Thúy đối với nhừng người cô thuê vô cùng bất mãn,...
Gần đây nghỉ tết, mọi người cũng về quê, cô bận với nhiều việc nên tạm ngừng việc tìm Phương Anh, nhưng Phương Thúy nghĩ sau khi qua tết sẽ cho người tìm Phương Anh tiếp tục.
Không nghĩ tới hôm nay cùng Minh Tú đi dạo phố, cư nhiên ở trên đường gặp Phương Anh, còn để cho chính mắt cô thấy được một mặt khác của Phương Anh, nhìn cô ấy đối đãi quan tâm với Ngọc Thảo, cái loại cưng chìu đó, là điều cô muốn từ lâu nhưng vẫn mãi không nhận được.
Phương Thúy vẫn cho là tim Phương Anh làm bằng đá, cái gì đánh cũng không nhúc nhích được cô, trước kia cô không muốn, ngay cả Phương Thúy dùng nhan sắc dụ dỗ, Phương Anh đều không động lòng chút nào, cho nên Phương Thúy vẫn cảm thấy cho dù thế giới thay đổi ra sao thì Phương Anh cũng vẫn vậy.
Nhưng mà cô sai lầm rồi, lúc cô nhìn thấy Phương Anh mua kem cho Ngọc Thảo, Phương Thúy cũng biết địa vị Ngọc Thảo trong lòng Phương Anh cũng không giống như cô. Khi Ngọc Thảo đùa bỡn muốn Phương Anh ăn kem, Phương Anh ra vẻ vô cùng cưng chìu, hưởng thụ Ngọc Thảo làm nũng, nhất nhất nghe lời của Ngọc Thảo.
Trong lòng Phương Thúy vô cùng khó chịu, khi biết Ngọc Thảo cũng là đồng nghiệp của Phương Anh, lòng ghen tỵ lòng của cô liền tràn đầy lồng ngực, căm hận muốn đoạt lại Phương Anh từ Ngọc Thảo.
Phương Thúy thấy Phương Anh muốn dẫn Ngọc Thảo đi, cô tiến lên một bước đi tới trước mặt hai người quát "Phương Anh, rốt cuộc cô có ý gì?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn luôn rất chính xác, cho nên Ngọc Thảo đã sớm cảm thấy Phương Thúy cùng Phương Anh có cái gì đó, nhưng nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Phương Anh hiện tại Ngọc Thảo cũng nghĩ không ra giữa họ là quan hệ gì.
Phương Anh giương mắt nhìn Phương Thúy một chút. Cô ta lập tức phát hiện ánh mắt của Phương Anh cùng vẻ mặt đều thay đổi, vẻ mặt nhìn Ngọc Thảo với vẻ mặt nhìn cô hoàn toàn khác nhau, bây giờ nhìn Phương Thúy cũng giống hệt như nhìn cô lúc còn làm việc ở See, trong ánh mắt toát ra hồ băng ngàn năm, làm Phương Thúy cảm thấy người trước mặt không thuộc về cô, vĩnh viễn đều chạm không tới.
"Phương Anh, tại sao lúc tôi đi công tác, cô không nói tiếng nào mà lại từ chức, tại sao?" Phương Thúy nhìn chằm chằm Phương Anh lớn tiếng hỏi, hoàn toàn không để ý Ngọc Thảo.
Bởi vì Phương Thúy lớn tiếng làm người đi đường liếc mắt nhìn họ. Giống như hai nữ nhân vì một người nam nhân mà ghen tuông tranh giành, còn nam nhân ở giữa hai nữ nhân này khó có thể lựa chọn, cho nên mới có vẻ mặt này.
"Muốn đổi hoàn cảnh" Rốt cục Phương Anh cũng khạc ra mấy chữ trả lời Phương Thúy. Ngọc Thảo đứng kế bên thở phào nhẹ nhỏm, cũng may Phương Anh chịu mở miệng, không thì Phương Thúy nhất định tức hộc máu.
Phương Thúy lần đầu tiên nhìn Ngọc Thảo, đã cảm thấy ánh mắt của nàng có thể mị hoặc lòng người. Ở trong đôi mắt nàng của có thể thấy được sự quyến rũ, bốc lửa, khả ái, đáng yêu, hấp dẫn.
Không phải Phương Thúy không thừa nhận Ngọc Thảo có mị lực, nhưng mà cô cũng không kém, tại sao Phương Anh lại coi trọng Nguyễn Lê Ngọc Thảo mà không thèm nhìn tới cô một lần, tại sao ? tại sao ?
Phương Thúy thật rất muốn lớn tiếng chất vấn Phương Anh rốt cuộc tại sao? Cô có điểm nào thua kém Nguyễn Lê Ngọc Thảo chứ.
Trong mắt Phương Thúy lóe lên vô vàn suy nghĩ, mỗi một loại cũng có thể làm cho cô phải hỏi Phương Anh lý do vì sao, nhưng cô cũng không có dũng khí hỏi thành lời, sợ nghe được câu trả lời, Phương Thúy không biết, cũng không muốn biết.
"Hoàn cảnh của Trần thị so với See có tốt hơn không?" Phương Thúy đau lòng hỏi Phương Anh.
Ngọc Thảo ở một bên có chút không nhịn được, hai người coi như là đồng nghiệp cũ gặp mặt còn là tình nhân cũ gây gổ nữa, những thứ này đều làm việc shopping của nàng bị trễ nãi.
Ngọc Thảo vừa định hỏi Phương Anh có thể đi chưa, thì Phương Thúy đã nhanh hơn nàng "Không biết Nguyễn tiểu thư ngoại trừ là đồng nghiệp của Phương Anh thì còn có quan hệ nào khác hay không?"
"Có hay không cũng không liên quan đến vị tiểu thư đây nha" Ngọc Thảo cười trả lời.
Nhiều năm làm ở bộ phận tiêu thụ rèn luyện cho Ngọc Thảo cách ăn nói lanh lợi, những chuyện thế này nhất định nàng không để thua Phương Thúy.
"Nếu như tôi nói có thì sao?" Phương Thúy vẫn như cũ không thuận theo không buông tha nhìn chằm chằm Ngọc Thảo hỏi.
"A? Phải không? Vậy xin hỏi Mai tiểu thư cùng Phương Anh trước kia là quan hệ thế nào?" Ngọc Thảo cố ý dùng từ 'trước kia' hai chữ nói nhấn mạnh, cho dù các người là quan hệ thế nào, tất cả đều là chuyện lúc trước, quan trọng nhất vẫn là bây giờ, Phương Anh đứng ở một bên nhìn.
"Thảo, đây là Phương Thúy, đồng nghiệp trước kia của tôi. Thúy, đây là Ngọc Thảo, bạn gái tôi" Đơn giản hai câu, chỉ có vỏn vẹn 20 chữ, nhưng lại làm ra vô vàng biến hóa trong lòng hai nữ nhân.
Lúc này Ngọc Thảo cũng không lên tiếng, ánh mắt bàng quan nhìn mọi người, nàng biết bây giờ nàng là người chiến thắng, làm người thắng không cần thiết cùng kẻ thua trận giảng hòa, vì vậy bất động thanh sắc nhìn Phương Thúy.
End chap
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro