Chap 16
Chờ đến khi ngồi vào trong xe, Ngọc Thảo mới bắt đầu chân chính khóc, khóc thút thít, một chiếc khăn tay lau cũng không hết nước mắt, sau đó lại dựa vào người Phương Anh, bao nhiêu nước mắt nước mũi các thứ cọ cọ trên áo cô. Chờ cho khóc thật mệt mõi rồi mới chịu nín, cô ngẩng đầu đòi Phương Anh lấy nước cho mình uống, uống nước xong thì nằm trong lòng Phương Anh ngủ thiếp đi. Dọc đường đi nàng chỉ uống một chút nước, gì cũng không chịu ăn làm Phương Anh vô cùng lo lắng.
"Thảo, Thảo có muốn ăn chút gì không?" Phương Anh nhỏ giọng hỏi.
Ngọc Thảo lắc lắc đầu, cọ cọ vào người Phương Anh tiếp tục ngủ. Phương Anh sờ trán cô, nguy rồi, sốt cao quá. Thì ra là sốt cao nên mới không muốn ăn gì hết, hiện tại mới rời nhà ga một chút, còn thật lâu mới về đến thành phố, Phương Anh không có biện pháp chỉ có thể lấy quần áo mặc vào thêm cho Ngọc Thảo để nàng có thể đổ mồ hôi mà bớt sốt.
Ngọc Thảo sốt cao đầu óc có chút mơ hồ, không biết lúc này là khi nào, nàng đột nhiên phát hiện Phương Anh không có bên cạnh, Ngọc Thảo hoảng hốt ngồi bật dậy tìm bốn phía xung quanh. Không phải mới vừa rồi còn ngồi trên xe đò sao, bây giờ đã lên xe lửa, Phương Anh đâu rồi? Nhất thời nàng mất phương hướng không biết phải làm thế nào.
Bà cô ngồi đối diện Ngọc Thảo thấy ánh mắt nàng hốt hoảng liền hảo tâm nói "Cô gái, tìm bạn trai sao, cậu ấy đi lấy nước ấm rồi, lập tức về, cô đừng nôn nóng quá"
Ngọc Thảo nhìn bà ấy nhất thời không biết bà ấy đang nói gì, nàng sốt ruột muốn đích thân đi tìm Phương Anh thì thấy cô cầm một cái ly nước thất lớn đi từ bên ngoài vào.
"Tỉnh rồi sao?"
"Đi đâu vậy?"
Hai người đồng thời hỏi nhau, một người là mang theo sự quan tâm trong lời nói, còn một người thì giống như làm nũng với người kia.
"Đi lấy nước ấm cho cô uống thuốc" Phương Anh vừa nói vừa đặt ly nước lên bàn. Sau đó xoay qua sờ trán Ngọc Thảo vẫn còn rất nóng, nếu tối nay không hết sốt thì sẽ đi bệnh viện.
"Lại đây, uống hết số thuốc này mau lên" Phương Anh cầm nước và thuốc đi tới trước mặt Ngọc Thảo.
"Nóng" Ngọc Thảo bĩu môi chỉ vào ly nước nói.
Phương Anh không ngừng lắc lắc ly nước làm cho nước nhanh nguội một chút. Vòng vo một hồi, cô uống thử một ngụm xem còn nóng hay không "Được rồi, không còn nóng nữa, uống nhanh lên"
Lúc này Ngọc Thảo mới cầm ly nước và thuốc hạ sốt uống vào.
"Ngủ một chút đi, khi nào tới tôi sẽ gọi" Phương Anh đắp chăn cho Ngọc Thảo xong vừa định đứng lên thì nàng đã kéo cô lại, nằm trên đùi cô, thoải mái cọ cọ cái đầu.
Phương Anh cưng chiều để cho Ngọc Thảo nằm trên chân mình, nhanh lấy chăn đắp kín cho nàng sau đó ôm bả vai Ngọc Thảo vỗ về làm cho nàng chìm vào giấy ngủ, Ngọc Thảo cũng thuận thế ôm thắt lưng Phương Anh nhắm mắt an tâm ngủ.
"Chàng trai cậu đối với bạn gái cũng thật tốt nha, hèn gì khi cậu đi thì cô ấy vô cùng khẩn trương muốn đi tìm cậu" Bà cô đối diện nhìn Phương Anh nói.
Phương Anh lễ phép gật gật đầu cuối xuống nhìn Ngọc Thảo, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng làm nàng ngủ thật an ổn.
Bà cô tiếp tục câu được câu không cùng Phương Anh trò chuyện, hỏi Phương Anh và Ngọc Thảo quen biết bao lâu, làm việc ở đâu, khi nào thì đám cưới,.... Phương Anh chỉ mỉm cười lễ phép phụ họa theo.
Bà cô thấy Phương Anh lãnh đạm thì nghĩ chắc là cô cũng mệt cho nên không bắt chuyện nữa, chính mình cũng đi ngủ. Phương Anh thấy bà ấy ngưng lải nhải lại cuối đầu nhìn Ngọc Thảo tự hỏi, không biết sau này Ngọc Thảo cỡ tuổi của bà cô đó thì có lải nhải như vậy không?
Phương Anh cũng dựa vào xe ngủ, khi cô thức dậy thì ngoài trời đã tối dần, vì vào đông nên mới chỉ có 3h nhưng đã không còn ánh sáng. Hai chân cô đã bắt đầu không có cảm giác, cô thấy Ngọc Thảo vẫn còn ngủ nên ngồi im không dám nhúc nhích để cho nàng ngủ thêm chút nữa.
Cô sờ trán Ngọc Thảo, đã không còn nóng như lúc sáng nữa, xem ra thuốc hạ sốt đã có công hiệu, cô kéo chân ra nhìn thử thì thấy Ngọc Thảo ra rất nhiều mồ hôi, cả người đều ướt đẫm mồ hồi, nếu không thay ra thì chút nữa gió lạnh thổi qua sẽ tiếp tục cảm.
Phương Anh đem chân kéo ra giúp Ngọc Thảo cởi quần áo dính mồ hôi ra, sau đó nhanh chóng cầm quần áo sạch mặc vào cho nàng, Phương Anh nhích tới nhích lui làm Ngọc Thảo không thoải mái, mắt nhắm mắt mở nhéo tai Phương Anh nhỏ giọng "Đừng nhúc nhích" sau đó tiếp tục ngủ.
Phương Anh có chút buồn cười nhìn Ngọc Thảo, cô cũng nhéo nhéo lỗ tai nàng một cái, làm Ngọc Thảo phe phẩy lắc đầu sau đó cọ sát vào lòng cô.
Bà cô đối diện thấy hai người mờ ám nhịn không được mở miệng nói "Cậu trai bạn gái cậu cũng thất thường lắm hả?"
"Thỉnh thoảng" Phương Anh mở miệng trả lời.
Bà cô thấy Phương Anh cũng chịu trả lời mình thì bắt đầu luyên thuyên không ngừng, cũng may là người soát vé tới kiểm tra thì bà ấy mới chịu ngưng lại.
"Thảo, Thảo dậy mau tới nhà rồi" Phương Anh vỗ vỗ hai má Ngọc Thảo gọi.
Ngọc Thảo bất mãn trở mình muốn ngủ tiếp, lại bị Phương Anh ôm ngồi thẳng lên.
"Ah, cái gì vậy?" Ngọc Thảo oán giận nói.
"Tới rồi, muốn nằm ngủ trên xe lửa luôn phải không?" Phương Anh vừa sửa soạn hành lý vừa nói với Ngọc Thảo, nhân viên trên tàu cũng bắt đầu thu dọn chân đệm, Ngọc Thảo thấy vậy mới chịu nhanh chóng mang giày vào chờ Phương Anh nắm tay dẫn nàng đi xuống xe.
Không biết là do thuốc hạ sốt còn công dụng hay sao, mà khi Ngọc Thảo lên xe taxi thì vẫn còn rất buồn ngủ, nàng lại dựa vào bả vai Phương Anh tiếp tục ngủ. Khi về tới nhà, lần này Phương Anh không có đánh thức Ngọc Thảo dậy, cô thanh toán tiền xe, rồi bế Ngọc Thảo ra ngoài, đi tới cửa lớn lục tìm trong túi xách nửa ngày cũng không tìm thấy chìa khóa nhà.
"Thảo, Ngọc Thảo có phải cô không đem chìa khóa theo không?" Phương Anh cau mày hỏi.
"Hả? Cái gì? Chìa khóa gì?" Ngọc Thảo còn mê ngủ, mơ mơ màng màng hỏi lại Phương Anh.
"Tôi hỏi cô ra khỏi nhà có mang theo chìa khóa không?"
"A, không thể nào, tôi nhớ rõ là mình chắc chắn có mang theo mà" lúc này Ngọc Thảo hoàn toàn tỉnh lại, lục tìm trong balo một phen, cũng không tìm thấy chìa khóa, Ngọc Thảo bỉu môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Phương Anh.
Phương Anh thấy gương mặt vợ bé của Ngọc Thảo thì liền lôi nàng ra ngoài, đón một chiếc taxi ngồi vào.
"Đi đâu?" Ngọc Thảo rốt cục mở miệng hỏi, nghĩ thầm chắc chắn Phương Anh sẽ không mang nàng đi bán, cho nên an tâm ngồi trên xe.
Phương Anh không lên tiếng, nói địa chỉ cho tài xế xong thì liền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Lúc này Ngọc Thảo cũng tức giận, hừ, bày ra bộ mặt đó cho ai xem chứ.
"Tài xế dừng lại, tôi muốn xuống xe" Ngọc Thảo lớn tiếng nói với tài xế.
Lái xe thông qua kính chiếu hậu nhìn Phương Anh, thấy cô không phản ứng cũng không dám dừng xe lại.
"Anh có nghe tôi nói không, tôi bảo dừng xe lại, dừng xe" Ngọc Thảo thấy tài xế không để nàng vào trong mắt liền nổi trận lôi đình.
Tới đèn đỏ tài xế dừng lại, Ngọc Thảo thuận thế mở cửa xuống xe, nàng không để ý trên đường có nhiều xe lớn, không hề sợ mình bị nghiền thành đống thịt vụng.
Phương Anh giữ chặt cửa xe không cho nàng mở cửa, Ngọc Thảo liền liều mạng giãy dụa, suy nghĩ phải thoát khỏi Phương Anh, nhưng cô vẫn là cố chấp không chịu buông tay.
Đột nhiên Ngọc Thảo ngừng phản kháng, Phương Anh cảm thấy kì lạ nhìn nàng, thấy thân thể nàng không ngừng run rẫy, làm cô sợ hãi. Lấy tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, liền thấy nàng nghẹn ngào khóc nức nỡ. Phương Anh đau lòng ôm nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng làm cho nàng bình tĩnh lại.
Ngọc Thảo bị Phương Anh ôm thì nói "Cô.......cô hung dữ với tôi, chỉ có cái chìa khóa thôi mà, không tìm được thì kêu thợ sữa khóa lại mở, tại sao lại hung dữ với tôi"
"Tôi không hung dữ với em" Phương Anh tự giải thích.
"Còn nói không hung dữ, bày ra bản mặt xấu xa đó cho ai xem" Từ trong lòng ngực Phương Anh, Ngọc Thảo ngẩng đầu dậy chỉ vào Phương Anh nói.
Phương Anh cầm cái tay Ngọc Thảo đang chỉ vào mũi mình ôn nhu nói "Là tôi sợ chìa khóa bị người khác nhặt được, dụng tâm muốn hại em, đợi khi em ở nhà một mình thì rất nguy hiểm"
"Không sợ, tôi có học karate" Ngọc Thảo thấy Phương Anh dịu dàng với mình thì cũng nhỏ nhẹ lại.
Nghe Ngọc Thảo nói nàng có học karate làm Phương Anh kinh ngạc. Ngọc Thảo nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phương Anh thì mặt nghênh cao hơn, nhìn cô cười quyến rũ.
Phương Anh phát hiện ra sơ hở, Ngọc Thảo nếu có học võ thì chắc chắn khi bị bọn cướp trên xe đò trấn lột sẽ không ngồi yên nhìn như vậy.
"Học bao lâu rồi?" Đột nhiên Phương Anh hỏi.
"Quên rồi" Ngọc Thảo hốt hoảng cúi đầu.
Cái này càng làm Phương Anh thêm khẳng định suy nghĩ của mình, chỉ giỏi dọa người khác "Chị thử kể xem mình học được những gì?"
"Aish, cái người này kì ghê, thật phiền phức, người ta học lâu rồi" Ngọc Thảo không kiên nhẫn nói.
"Chị chỉ học vài ngày?"
"Cái gì học vài ngày, học một tháng" Đột nhiên Ngọc Thảo phát hiện mình bị Phương Anh đùa giỡn, vội vàng che miệng lại, mở to mắt nhìn Phương Anh.
Phương Anh thấy Ngọc Thảo khẩn trương như vậy thật là đáng yêu.
"Dừng lại ở đây được chứ?" Tài xế dừng xe lại hỏi Phương Anh.
Phương Anh nhìn nhìn "Được rồi" Sau đó trả tiền xe rồi kéo Ngọc Thảo xuống.
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro