Chap 13
"Hai đứa dậy rồi à, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn cơm" Bà ngoại thấy Ngọc Thảo đỏ mặt đi ra cùng Phương Anh.
"A, thế mà đã trưa rồi" Ngọc Thảo nhìn đồng hồ đeo tay một chút thì đã nhanh 12h trưa, vội vàng lôi kéo Phương Anh đi đánh răng rửa mặt. Hai người đi ra cửa nhà lượn quanh phía sau căn nhà, nơi đó ao nuôi ca ngoài sân sau, xem ra bình thường đánh răng rửa mặt, giật quần áo rửa rau cái gì cũng đều ở chỗ này giải quyết.
"Nhà vệ sinh ở đâu?" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo hỏi. Đến nhà Ngọc Thảo tới giờ vẫn chưa đi vệ sinh, cô có chút gấp gáp.
"Ách.... Để tôi đưa cô đi, ở đó hơi bẩn mong cô bỏ qua" Ngọc Thảo có vẻ lúng túng nhìn Phương Anh nói.
"Cô muốn cùng theo tôi vào nhà vệ sinh?" Phương Anh có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Thảo.
Khụ khụ... Ngọc Thảo ho một trận mãnh liệt vội vàng nói "không.......không phải, tôi chỉ đưa cô tới đó thôi, không phải muốn đi vào cùng cô"
Thật ra Phương Anh hiểu ý Ngọc Thảo, nhưng mà cố tình trêu chọc làm cho nàng mặt đỏ tai hồng vội vàng giải thích. Tâm tình Phương Anh tốt hẳn lên, lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Ngọc Thảo đang nói đột nhiên thấy Phương Anh cười, ý thức được mình lại bị Phương Anh trêu chọc, nàng bực tức đánh cho cô một cái. Phương Anh không tránh cũng không đánh lại, để mặc Ngọc Thảo đánh mình, cô không cảm thấy đau mà ngược lại cảm thấy rất ấm áp.
Phương Anh nhìn nhà vệ sinh trước mặt, đúng là không thể gọi nhà vệ sinh được. Mọi người hẳn thấy qua nhà xí thời cổ đại đi, thời cổ đại là dùng cây trúc hoặc là cỏ che chắn, mà trước mắt nhà vệ sinh mà dùng bao bố che lại đơn giản, đi vào trong có một cái hố to, ngay tại hố sẽ giải quyết tất cả vấn đề khó chịu.
Bốn phía ngay cả đèn chiếu cũng không có, nếu đi vào ban đêm không chừng sẽ lọt xuống hầm phân. Ngọc Thảo nhìn Phương Anh đi vào trong nửa ngày cũng không ra, ở bên ngoài kêu một tiếng.
Một lát sau cũng không có phản ứng, Ngọc Thảo có chút nóng nảy, muốn đi vào xem một chút, nhưng lại ngượng ngùng, đang bên ngoài đảo qua đảo lại, liền thấy Phương Anh từ trong nhảy ra ngoài, vội vàng tức giận hỏi "Tôi mới vừa gọi sao cô không trả lời"
Phương Anh nhìn nét mặt khẩn trương của Ngọc Thảo, tròng mắt đảo một vòng hỏi "Nếu tôi té xuống cô có cứu tôi không?"
Ngọc Thảo không chút nghĩ ngợi nói "Cứu tất nhiên là cứu"
Phương Anh hài lòng nghe Ngọc Thảo trả lời tiếp tục nói "Bên trong thật hôi, nếu mở miệng nói chuyện chắc xỉu trong đó luôn" vừa nói vừa đi tới chỗ cái ao đánh răng rửa mặt.
Ngọc Thảo đứng trước nhà xí ngẩn ngơ, thì ra Phương Anh sợ mùi hôi nên không trả lời mình, tự dưng lại đi khẩn trương làm gì, nàng rầu rĩ đi đánh răng rửa mặt rồi vào nhà ăn cơm.
Hôm nay là giao thừa, buổi trưa bà ngoại tùy tiện làm thức ăn, buổi chiều Ngọc Thảo và Phương Anh sẽ ra thị trấn mua thức ăn về nấu một bữa cơm phong phú.
Phương Anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhỏ, ăn cơm cùng đồ ăn thanh đạm mà bà ngoại Ngọc Thảo làm, cô ăn hết không thừa chút gì.
"Mấy thứ này ăn có quen không? So với đồ ăn trong thành phố chắc là không bằng rồi" Bà ngoại nhìn Phương Anh hòa ái nói.
"Không, bà ngoại làm cơm cùng thức ăn, ăn thật ngon" Phương Anh nhìn bà ngoại hiền lành nói "Tối nay giao thừa để con và Ngọc Thảo làm cơm cho, bà ngoại nghĩ ngơi đi"
Bà ngoại có chút giật mình nhìn Phương Anh nói "Con biết nấu cơm?"
"Dạ ở một mình, bình thường đều là tự mình nấu ăn"
"Vậy cha mẹ con đâu, không sống chung với con?" Bà ngoại quan tâm hỏi.
Ngọc Thảo nhìn nhìn Phương Anh, mặc dù làm cùng một công ty, cũng biết nhau một thời gian, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng không có hỏi đến chuyện trong nhà Phương Anh, cũng không biết Phương Anh sống một mình hay là sống cùng cha mẹ, cha mẹ của cô làm gì? Hết thảy nàng cũng không biết, ngay cả nhà Phương Anh ở chỗ nào nàng cũng không biết. Nếu như bị người khác biết, nàng và Phương Anh 'đồng giường cộng chẩm' thì không biết họ sẽ nghĩ thế nào.
(Đồng giường cộng chẩm: ngủ chung một giường)
"Họ không sống với con" Phương Anh lạnh nhạt nói.
Ngọc Thảo sửng sốt một chút, nhìn Phương Anh cũng không có bất kì biểu lộ gì, giống như đang nói một chuyện không hề liên quan đến mình, điều này làm cho Ngọc Thảo cảm thấy có chút khó xử, vội vàng nói tránh đi "Vậy chúng ta ăn cơm xong thì đi ngay ra thị trấn mua thức ăn đi, thuận tiện giúp cô mua thêm quần sưởi ấm, không thì tối nay sẽ chết rét mất"
"A! Con chỉ mặc một chiếc quần?" Bà ngoại không dám tin nhìn Phương Anh.
"Không có đâu ngoại, cô ấy mặc hai cái, còn một cái quần lót nữa" Ngọc Thảo nói xong liền nằm trên bàn cười như điên.
"Đứa nhỏ này" Bà ngoại cười sờ sờ đầu Ngọc Thảo nói "Thảo nhà bà cái miệng hư lắm nhưng lòng dạ thì rất tốt, con đừng buồn nó"
"Bà ngoại" Ngọc Thảo mất hứng, miệng mình hư khi nào chứ, rõ ràng là nói sự thật mà, chính miệng Phương Anh nói cho nàng nghe mà.
Phương Anh bất động thanh sắt nhìn Thảo, Thảo liếc cô một cái sau đó tiếp tục ăn cơm.
Phương Anh và Ngọc Thảo cơm nước xong vốn định giúp bà ngoại rửa chén, nhưng bà ngoại lại đẩy hai người bọn họ ra trấn mua thức ăn sợ đi trễ thì không còn thức ăn ngon nữa, tối nay là giao thừa nên nhà nào cũng phải có mâm cơm sung túc.
Ngọc Thảo hỏi mượn bác Sáu một chiếc xe đạp kiểu xưa "Phương Anh cô biết chạy xe đạp không? Nếu không thì tôi sẽ chở cô, nhưng mà cũng lâu rồi tôi không chạy xe nên không đảm bảo không làm cô ngã ra đất đâu"
Phương Anh nhìn Ngọc Thảo một chút "Để tôi chở cô cho, nhưng tôi cũng không chắc là sẽ không làm cô té đâu"
Ngọc Thảo tức giận đem xe đạp quăng cho Phương Anh,Phương Anh leo lên xe, Ngọc Thảo vội vàng đặt mông ngồi ở phía sau, tay gắt gao vịn lấy yên xe, trong lòng thầm mắng nếu cô mà làm tôi té, tôi sẽ kéo theo cô cùng chết chung.
Đường trong thôn quanh co gập ghềnh không dễ đi, dọc theo đường đi Phương Anh cùng Ngọc Thảo phải chịu cú sốc vì đất đá lõm chõm, Ngọc Thảo ngồi phía sau không nhìn thấy gì nên Phương Anh cứ đi nhầm đường mãi, đi tới đi lui mà chưa tới thị trấn làm Ngọc Thảo tức giận vô cùng.
Phương Anh thắng xe lại, Ngọc Thảo mất thăng bằng nhào về phía trước, nàng liền vội vàng hỏi "Sao vậy, đụng vào thứ gì sao?"
Phương Anh xoay người nhìn Ngọc Thảo, kéo nàng xuống xe, Ngọc Thảo cho là xảy ra chuyện gì vội vàng xuống xe đi tới phía trước nhìn Phương Anh không hiểu rốt cục thế nào.
Phương Anh đem Ngọc Thảo ôm ngang, để cho nàng ngồi ở trước hoành xe "Cô ngồi phía trước chỉ đường, tôi mà chạy một hồi lại đi sai đường, đến tối cũng chưa ra tới trấn"
Ngọc Thảo ngồi phía trước hoành xe, bị Phương Anh ôm gọn trong lòng, nàng vừa ngượng vừa bực tức ngắt nhéo Phương Anh mấy cái mới chịu ngồi yên.
"Ngồi yên, không được lộn xộn, té bây giờ" Phương Anh nói giọng mang tính cảnh cáo.
Ngọc Thảo rụt cổ một cái, không dám động đậy nữa.
Phương Anh chạy gần một tiếng thì mới tới được trấn, trong trấn nhỏ thật đúng là nào nhiệt, tiếng rao hàng thay nhau vang lên, bởi vì buổi tối chính là giao thừa, nên tất cả mọi người rất phấn khởi mua sắm thức ăn chuẩn bị.
Phương Anh đem xe khóa lại để ở một bên, Ngọc Thảo hưng phấn lôi kéo Phương Anh đi tới chỗ đông người "Có bao giờ mua đồ ở những nơi này chưa?" Ngọc Thảo vừa đi vừa hỏi.
"Chưa" Phương Anh nhìn đông nhìn tây một hồi rồi mới trả lời.
"Cũng biết là cô chưa từng mua đồ những chỗ thế này, một chút nữa đi theo tôi nhìn tôi mua"
"Uh"
Hai người đi tới chỗ bán cá Ngọc Thảo hỏi "Ông chủ, con cá này bán thế nào?"
Chủ hàng cá vừa nhìn Ngọc Thảo ăn mặc cũng biết không phải là người ở đây, hơn nữa người lại dáng dấp đẹp, vội vàng nuốt từng ngụm nước bọt nói "Ai nha, tiểu cô nương, cô thật có mắt chọn, con cá này là tôi mới bắt được, tất cả đều là cá còn sống, xem cô thật tinh mắt, con cá này coi như bán rẻ cho cô mười lăm đồng một cân"
Ngọc Thảo nhìn ông chủ kia một cái không lên tiếng, liền lôi kéo Phương Anh đi. Chủ hàng cá kêu to "Cô gái chớ đi a, tính kiếm chút lời mà cũng không được" Câu nói kế tiếp bị tiếng ồn che khuất Phương Anh cũng không nghe thấy.
"Sao lại không mua?" Phương Anh hỏi.
"Con cá này nhiều lắm là ba đồng một cân, nếu ngày tết cũng chỉ tăng lên tám đồng một cân, hắn đòi mười lăm đồng một cân, tôi không có dại để hắn lừa" Ngọc Thảo làm ra vẻ bà chủ gia đình nói chuyện với Phương Anh.
Hai người lại tới một hàng bán rau, Ngọc Thảo ngồi xuống nhìn bà chủ già cả bán rau ngồi ở ven đường sau đó chọn mấy loại rau nàng cần mua cho vào túi ni lông để bà cụ cân, nàng cũng không có hỏi giá trước.
"Tổng cộng mười hai đồng, chỗ này có chút trái cây tươi cô có muốn lấy thêm không" Bà cụ nói xong liền lấy mấy trái táo trong giỏ ra, táo cũng không tính là tươi lắm nhưng nhìn vẫn còn nguyên vẹn.
"Được lấy thêm vài quả táo"
"Rau và táo tổng cộng 31 đồng, tính cô 30 thôi"
Ngọc Thảo nhìn người bán hàng mỉm cười, vẫn trả đủ 31 đồng cho bà cụ.
Cả hai tiếp tục đi về phía trước. Phương Anh đi bên cạnh Ngọc Thảo, hôm nay nàng không trang điểm, tóc cũng kẹp lên tùy ý, thỉnh thoảng mỉm cười, nhìn cả người nàng tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
"Không hỏi tôi tại sao trả 31 đồng sao?" Ngọc Thảo thấy Phương Anh vẫn nhìn mình nên chủ động hỏi.
"Khi nào cô muốn nói tự nhiên sẽ nói" Thật ra thì Phương Anh cảm thấy căn bản là Ngọc Thảo không quan tâm giá trị cho nên tuyệt không phải là vấn đề tiền. Ngọc Thảo hỏi như vậy nhất định là có đạo lý.
"Khi còn bé nhà bà ấy cách vách nhà tôi, một nhà ba miệng ăn không giàu có lại hạnh phúc mỹ mãn, sau đó bởi vì một tai nạn xe cộ cả nhà cũng chỉ còn lại mình bà ấy, mấy năm trước bởi vì tinh thần có chút thất thường, một mực chạy trên đường nói là phải chờ chồng và con trai trở về, trời lạnh mà chỉ mặc đồ mỏng manh đứng ở bến xe, nói thế nào cũng không chịu đi, kiên trì phải đợi bọn họ trở lại" Ngọc Thảo nhìn Phương Anh một chút tiếp tục nói "Năm trước tôi trở về có đưa bà ấy đi bệnh viện chữa bệnh một thời gian, bây giờ tốt hơn nhiều, ít nhất có thể buôn bán duy trì cuộc sống của mình, bà ấy không muốn người khác giúp đỡ hoặc bố thí, chỉ muốn dựa vào bản thân mình tự bươn chải"
Phương Anh không biết Ngọc Thảo cả ngày cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lại có nhiều chuyện phiền muộn như vậy, cô đưa tay ra ôm ôm nàng, làm nàng an tâm phấn chấn hơn.
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro