Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Phương Anh đem hành lý để ở một bên rồi kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống. Ngọc Thảo nhìn Phương Anh ngồi trên cái ghế nhỏ liền muốn cười, Phương Anh và Thùy Tiên chiều cao không sai biệt lắm, hẳn cũng khoảng 1m78, Ngọc Thảo luôn cảm thấy Phương Anh còn cao hơn Thùy Tiên một chút, đột nhiên ngồi trên một chiếc ghế nhỏ như vậy nhìn thật ngộ nghĩnh, cũng có chút khó khăn cho cô ấy.

"Thảo a, hai đứa chắc đói bụng lắm, để bà ngoại nấu chút gì đó cho hai con ăn" Bà ngoại nhìn Ngọc Thảo cùng Phương Anh từ chỗ thành thị xa như vậy chạy về, khẳng định chưa ăn thứ gì.

"Bà ngoại không cần, tụi con ăn trên đường rồi, có đúng không ta" Nàng vừa nói vừa nhìn Phương Anh.

"Dạ, ăn rồi, bây giờ không đói bụng" Phương Anh lập tức lĩnh hội ý kiến của Ngọc Thảo.

"Thật không đói bụng sao?"

"Dạ, thật không đói. Bà ngoại bà vào phòng ngủ một hồi đi, bây giờ mới hơn ba giờ, con và Phương Anh cất hành lý vào rồi ngủ sau, bà nhanh đi ngủ đi" Ngọc Thảo vừa nói vừa đem bà ngoại đỡ vào trong phòng.

Phương Anh ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ sự sắp xếp của Ngọc Thảo.

"Thật ngại quá, cô mới tới mà đã nhìn thấy những chuyện như vừa rồi phát sinh" Ngọc Thảo vừa cẩn thận đóng cửa nhà lại, vừa nhỏ giọng nói với Phương Anh.

"Không sao"

"Có đói bụng không, tôi lấy chút gì cho cô ăn"

"Không cần, tôi không đói" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo một chút, thoạt nhìn nàng rất mệt mỏi, ngồi xe lâu như vậy, dọc đường lại phát sinh chuyện rắc rối, rốt cục đến nhà còn gặp chuyện không vui nữa, Ngọc Thảo có chút kiệt sức.

"Cô vào phòng tôi ngủ chút đi, mặc dù phòng rất nhỏ nhưng so với ngoài này vẫn ấm hơn, chờ trời sáng tôi với cô lên thị trấn mua đồ giữ ấm"

"Được"

Ngọc Thảo dẫn Phương Anh vào căn phòng nhỏ của mình, căn phòng thật nhỏ, hơn nữa không có giường, chỉ trải một chiếc chiếu trên mặt đất, mùa hè có thể như vậy mà ngủ còn vào đông thì bà ngoại sẽ để những thứ linh tinh lên cho Ngọc Thảo ấm hơn.

Ngọc Thảo nhìn Phương Anh nói "Thật ngại quá, nơi này cái gì cũng không có, cô ngủ tạm đi, chờ có xe tôi sẽ đưa cô về sớm một chút, nơi này gian khổ, sợ cô sẽ không quen"

Phương Anh nhìn hỏi "Cô ngủ chỗ nào?"

Ngọc Thảo sửng sốt một chút, không nghĩ tới Phương Anh lại đột nhiên hỏi nàng cái này, hồi lâu mới lên tiếng "Tôi ngủ bên ngoài được rồi, từ bé tôi đã quen sống ở đây, sẽ không có gì lạ"

"Cùng nhau ngủ đi, sẽ ấm hơn" Phương Anh vừa nói cũng vừa bắt đầu cởi áo.

Ngọc Thảo nhìn Phương Anh cởi áo khoác thuần thục, trong đầu lại nghĩ đến cô ấy ấm áp ôm nàng, rồi lại nghĩ đến nụ hôn nóng bỏng của Phương Anh, mặt nàng đột nhiên phiếm hồng.

Phương Anh kì quái nhìn Ngọc Thảo hỏi "Cô không sao chứ?"

"A, không có sao không có sao, tôi sợ chen vào làm cô ngủ không ngon"

"Cũng không phải là chưa ngủ chung"

Ngọc Thảo bị lời của Phương Anh một lần nữa làm đỏ mặt đến cổ, nếu Phương Anh nói nữa chắc mặt nàng có thể nấu sôi nước.

Xem ra da mặt của Ngọc Thảo rất mỏng vội vàng nói "Một người ngủ sẽ thoải mái hơn, thật đó"

"Không dám ngủ cùng tôi" Phương Anh giương mắt nhìn Ngọc Thảo nói.

Nàng lại tức giận, một cỗ nhiệt khí xông lên đầu "Ai nói không dám!"

"Cô"

"Ai nói tôi không dám, ngủ thì ngủ, Ngọc Thảo tôi mà sợ cô sao" Nàng vừa nói vừa đem áo khoác cùng quần ngoài cởi ra, sau đó liền chui vào chăn, tốc độ này, trong lòng Phương Anh cũng cảm thán.

Phương Anh không nhanh không chậm cỡi áo khoác xuống, áo lông, bên trong là chiếc áo ngắn tay, ngay sau đó bắt đầu cỡi quần.

"Cô...cô muốn làm gì" Ngọc Thảo khẩn trương nhìn Phương Anh.

Phương Anh cảm thấy lúc này Ngọc Thảo vô cùng đáng yêu, biểu hiện giống như tiểu bạch thỏ đang chờ hôi lang tới khi dễ.

"Cởi quần, chẳng lẽ mặc quần jean ngủ" Phương Anh vừa nói vừa cởi quần ra.

Vừa rồi Ngọc Thảo cũng cởi đồ nhưng chỉ cởi áo khoác cùng quần ngoài, bên trong vẫn còn áo bông và quần bông, liền chui vào chăn, bây giờ Phương Anh cởi thành như vậy, làm Ngọc Thảo có chút ngượng ngùng, đem đầu vùi vào trong chăn không dám nhìn Phương Anh.

Đột nhiên cảm thấy chăn bị kéo kéo, một người từ bên ngoài chui vào chăn, thân thể Ngọc Thảo không nhúc nhích, qua hồi lâu cảm thấy Phương Anh giống như không có động tĩnh gì, lặng lẽ xoay người muốn nhìn xem cô ấy ngủ chưa.

Khi Ngọc Thảo xoay người sang, thì thấy Phương Anh nhìn chằm chằm mình, dọa nàng giật mình sợ hãi "Sao cô không ngủ định hù chết tôi à"

"Cô mặc nhiều như vậy ngủ sao?"

"A, không nhiều lắm không nhiều lắm, bình thương tôi đều mặc nhiều như vậy ngủ" Ngọc Thảo nhìn Phương Anh cười haha trong lòng kêu lên: Bình thường lão nương cũng cởi mới ngủ được.

Ngọc Thảo mặc áo lông cùng quần bông ngủ vô cùng không thoải mái, nhích tới nhích lui, Phương Anh bị nàng chơi đùa cũng không có biện pháp ngủ. Đột nhiên Ngọc Thảo cảm giác được Phương Anh nhích lại gần nàng, cầm áo lông của nàng kéo lên, Ngọc Thảo sợ hãi vội vàng kêu lên "Phương Anh, cô làm gì thế?"

Phương Anh không thèm để ý lời Ngọc Thảo một tay giữ hai tay nàng lên cao một tay thì cầm áo lông cởi ra, bên trong lộ ra duy nhất một chiếc áo ngực tơ tầm, Ngọc Thảo vừa tránh bàn tay Phương Anh vừa bảo vệ ngực mình, nàng giận giữ hét lên "Cô muốn làm gì?"

Phương Anh liếc mắt nhìn Ngọc Thảo, nàng cũng đề phòng nhìn lại Phương Anh. Phương Anh bất nhờ chụp lấy chiếc quần bông của nàng cởi ra, Ngọc Thảo cả kinh dùng chân đạp loạn Phương Anh, PA nâng một chân lên đè Ngọc Thảo lại, da thịt chạm nhau làm trong lòng Ngọc Thảo kêu lộp bộp.

Phương Anh hài lòng nhìn Ngọc Thảo lúc này chỉ mặc đồ lót nằm ở trong chăn, sửa lại một chút chăn bị nàng đá loạn, hài lòng nằm trở về, không bao lâu liền phát ra đều đều tiếng hít thở.

Ngọc Thảo đang hoảng sợ chưa kịp hồi tỉnh lại, thì Phương Anh thô lỗ đã rút sạch quần áo của nàng ra, đem nàng chỉ còn lại bộ đồ lót, đầu tiên nàng còn tưởng rằng Phương Anh muốn làm cái gì với mình, đã bày ra tư thế đề phòng, vạn nhất Phương Anh có làm gì bất chính, nàng nhất định một cước đem Phương Anh đạp ra ngoài.

Nhưng cởi quần áo đã lâu, Phương Anh lại một chút động tĩnh cũng không có, nàng cẩn thận lắng nghe, người này đã ngủ, Ngọc Thảo tức giận cũng muốn một cước đem Phương Anh đạp ra ngoài, nhưng lý trí rốt cục chiến thắng xung động, nàng nể tình Phương Anh trên đường che chở cho mình, liền tha thứ cô ấy một lần đi, quyết định xong rồi còn cảm giác mình quá hiền lành hào phóng, sau này phải chú ý hơn mới được.

Ngọc Thảo nằm đưa lưng về phía Phương Anh vẫn chưa ngủ, vừa muốn nhắm mắt lại liền phát hiện trước mặt có con nhện thật to, bị dọa sợ đến nỗi Ngọc Thảo vội vàng lùi về phía sau, vừa lui vừa đúng đụng vào trong ngực Phương Anh, Phương Anh thuận thế một cái liền ôm ngang hông của nàng, đem Ngọc Thảo ôm gọn vào trong lòng.

Da thịt bên ngoài lúc này đang gắt gao dính vào nhau, nhiệt độ hai người cũng dần dần lên cao, Ngọc Thảo bất an giãy chạ thân thể một cái, cánh tay Phương Anh vội vàng đè nàng lại, không để cho nàng tránh thoát.

Ngọc Thảo bị Phương Anh ôm vào lòng, nằm trong ngực cô ấy cảm thấy dị thương thoải mái cùng an tâm, nàng phát hiện Phương Anh chẳng qua là đàng hoàng an phận đem tay khoác lên ngang hông mình, cũng không có động tác gì khác, vì vậy uốn éo người tìm tư thế thoải mái nhất, an tâm nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

Phương Anh thấy rốt cục Ngọc Thảo cũng ngủ thiếp đi, nhẹ nhàng ở trên mặt nàng hôn một cái, ôm chặt Ngọc Thảo cùng nhau ngủ.

Đến gần trưa bà ngoại thấy hai người còn chưa thức dậy, liền lặng lẽ đẩy cửa nhìn một chút, thấy hai người còn ngủ say sưa, chẳng qua là tư thế nhìn vô cùng kì quái, bà ngoại còn tưởng rằng bây giờ người trẻ trong thành phố đều ngủ như vậy, cho nên cũng không có quá nhiều nghi vấn.

Ngọc Thảo ngủ thẳng giấc, duỗi người, từ từ mở hai mắt ra, nhìn chung quanh bốn phía một cái, phát hiện mình đang ở nhà ngoại, nhiệt lượng thoải mái tản mát ra làm nàng nhớ lại lúc nhỏ ngủ cùng bà.

Ngọc Thảo cảm thấy có cánh tay khoác lên bụng mình, nếu di chuyển lên trên một chút nữa thì sẽ chạm phải nơi mềm mại của mình.

Lần này Ngọc Thảo thanh tĩnh không ít, bà ngoại nàng cũng sẽ không ôm mình ngủ như vậy, Ngọc Thảo chậm rãi quay đầu nhìn, vừa quay đầu vừa đúng lúc chống lại ánh mắt của Phương Anh.

Trong nháy mắt Ngọc Thảo mở to mắt bất khả tư nghị nhìn Phương Anh, nhích nửa người ra dùng tay chỉ Phương Anh, nhưng trong miệng không có khạc ra nửa chữ, tối hôm qua nha, không phải là rạng sáng hôm nay mới đúng. Nàng hồi tưởng lại sự việc, Phương Anh cởi quần áo nàng rồi còn ôm nàng ngủ nữa.

A! Cởi quần áo,Ngọc Thảo chợt nhìn xuống dưới, nửa thân trên gần như bại lộ trong không khí, Phương Anh đang híp mắt không ngừng quan sát Ngọc Thảo lộ ra phân nửa thân thể.

"A....đồ lưu manh này, nhìn cái gì" Ngọc Thảo vội vàng đem mình quấn thành một cái bánh chưng chỉ ló đầu ra ngoài nhìn Phương Anh.

"Không có gì đẹp mắt, cô có tôi cũng có" Phương Anh khinh thường ngồi dậy, không ngần ngại chút nào bắt đầu mặc y phục vào.

Cũng đúng mà, Phương Anh cũng là con gái mà, mình làm gì khẩn trương như vậy chứ, Ngọc Thảo có chút ảo não cúi đầu, vì mình mới vừa cả kinh thất sắc mà che giấu.

Phương Anh bò ra ngoài chăn, cầm áo lông mặc vào. Ngọc Thảo len lén liếc mắt nhìn Phương Anh, quả nhiên Phương Anh rất gầy, còn mặc áo tay ngắn màu đen, cả người vô cùng thư thái, nàng đang trộm miểu một cái. Nàng nhìn hai chân thon dài của Phương Anh, chiếc áo bông hơi dài che tới đùi, nàng nhớ lại Phương Anh cũng tính quần lót là một chiếc quần liền phát ngốc một cái bật cười.

Phương Anh quay đầu lại nhìn Ngọc Thảo đang nhìn chằm chằm đùi của mình, còn gương mặt thì tươi cười quái dị, cô từ từ ngồi xổm người xuống, ghé vào trước mặt Ngọc Thảo.

Ngọc Thảo đang cười khúc khích, đột nhiên nhìn thấy Phương Anh chợt một cái xuất hiện ở trước mắt mình, sợ kinh hoảng thất thố, vội vàng nhảy dựng lên, nắm chặt áo lông mặc vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro