Chap 10
Ngọc Thảo kêu lên, không nghĩ Phương Anh lại vì chút lợi nhỏ như thế mà chấp nhận ở chỗ này làm cường đạo, còn muốn chiếm nàng làm của riêng, điều này làm Ngọc Thảo khó mà chấp nhận.
Tên đàn ông to con nghe Phương Anh đòi chia cô bảy hắn ba nên vô cùng tức giân, nghĩ trong lòng rằng Phương Anh không để ai trong mắt nữa rồi, hắn thấy Phương Anh có chút tài lẻ cho nên mới muốn chiêu mộ, không ngờ tên tiểu tử này cũng lớn lối thật.
"Phương Anh, cô điên rồi, lại muốn đi giúp bọn cường đạo này" Ngọc Thảo hét to lên.
"Còn có cô nữa" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo nói.
"Cái gì còn có tôi, cô muốn ở lại chỗ này cùng bọn cường đạo lêu lổng tôi không ngăn được cô, nhưng cô đừng đem tôi cùng bọn họ mà lẫn lộn"
Phương Anh làm bộ bắt đắc dĩ sửa lại tóc một chút nhìn Ngọc Thảo nói "Nơi này không tốt sau?"
"Tốt cái rắm"
"Haha, nữ nhân nóng tính này không hợp ngươi rồi tiểu tử, cứ theo đại ca... Đại ca giới thiệu cho ngươi vài em, đảm bảo dịu ngoan, phục vụ ngươi sướng đến chết mới thôi, haha"
Phương Anh tựa tiếu phi tiếu nhìn Ngọc Thảo, bỗng nhiên xuống xe cùng tên to con.
"Phương Anh " Ngọc Thảo không nhịn được kêu lên.
Phương Anh cũng không thèm nhìn tới cô, một mạch cùng tên kia xuống xe, ngoài xe trời đã tối, ở trên xe căn bản không thấy được người bên ngoài, trong lòng Ngọc Thảo có chút gấp gáp, muốn xuống xe đuổi theo, nhưng lại nghĩ đến Phương Anh mặt tê liệt kia, nàng đi tới chỗ nhân viên bán vé xe thì dừng lại.
"Chạy xe nhanh lên đi" Trên xe đột nhiên có người hét lớn.
"Chạy cái đầu anh, bạn tôi còn chưa lên xe" Ngọc Thảo quay đầu lại hướng người nói chuyện kêu lên.
"Tên tiểu tử đó và bọn cường đạo đi rồi, sẽ không quay lại nữa đâu, chúng ta đi nhanh đi" Lại có người từ sau se la lên.
Tài xế và nhân viên bán vé cũng nhìn Ngọc Thảo, lúc này nàng không biết nên làm gì, nàng không muốn bỏ lại Phương Anh, nhưng nàng cũng không biết Phương Anh sẽ trở lại hay không "đợi thêm 5' nữa, đợi thêm 5' có được hay không" Ngọc Thảo nhìn hướng tài xế nói.
"Không được đợi, đợi bọn chúng tới giật tiền nữa sao"
"Lúc nảy sao không thấy mấy người lớn tiếng, bây giờ lại phóng rắm" Ngọc Thảo không nhịn được nói.
Người kia nghe Ngọc Thảo nói cũng không trả lời lại, mọi người im lặng, tài xế cũng kiên nhẫn chờ thêm 5' nữa.
5' trôi qua Phương Anh vẫn không quay lại, ai cũng không dám xuống xe, không biết bên ngoài tình huống thế nào. Ngọc Thảo không nhịn được muốn xuống xe xem một chút, nhân viên bán vé xe kéo nàng lại "Đừng xuống xe, nơi này hẻo lánh, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì có mà bỏ mạng chỗ này"
Ngọc Thảo nghe vậy càng lo lắng cho Phương Anh hơn, sợ cô xảy ra chuyện gì, nhưng lại không dám xuống xe, chỉ có thể ở cửa xe hét lớn "Phương Anh, Phương Anh, cô nghe được tôi thì trả lời một tiếng"
Nàng đứng đợi rất lâu cũng không có phản ứng, "Lãi xe, mau lái xe, đừng ở chỗ quỷ quái này nữa"
Tài xế nhìn Ngọc Thảo lần nữa, nổ máy xe tựa hồ cũng chuẩn bị lái đi, Ngọc Thảo vẫn đứng ở trên bật thang chỗ cửa xe hướng ra ngoài nhìn, nhưng mà bên ngoài tối đen một mảnh, cái gì cũng không thấy rõ.
Xe rốt cục vẫn phải chậm rãi khởi động, Ngọc Thảo nắm tay vịn cửa, thân thể hơi có chút run rẫy.
Đột nhiên một cái tay bắt lấy thùng xe, nhân viên bán vé hét tô một tiếng "Có người"
Tài xế vội vàng thắng xe lại, chỉ thấy Phương Anh ba bước thành hai nhảy lên xe.
"Phương Anh " Ngọc Thảo kinh ngạc hét lớn.
"Vé xe mua rất đắt, đâu có dễ bỏ được" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo nói.
Đột nhiên Ngọc Thảo đánh liên tục vào người Phương Anh kêu lên "Phương Anh đồ khốn kiếp này, tự nhiên lại bỏ đi, có biết người ta lo lắng hay không" Ngọc Thảo ôm Phương Anh khóc lóc kể lể.
"Tôi chỉ đi lấy chút đồ trở về, ai bảo mọi người không chịu chờ" Phương Anh trêu chọc Ngọc Thảo.
"Lấy cái gì?" Ngọc Thảo vừa lau nước mắt vừa hỏi.
Phương Anh kéo Ngọc Thảo vào trong sau đó đi tới chỗ bà lão bị ngã ngồi dưới đất đỡ bà ấy lên nói "Bà cụ, đây là đồ của bà" tiếp tục đi về phía người đàn ông ốm yếu đem tiền trả lại cho hắn, hắn nhìn thấy tiền kích động nửa ngày vẫn chưa phục hồi.
"Chàng trai trẻ" Bà cụ kêu lên "Nhiều tiền quá, những thứ này không phải của ta" Bà cụ nhìn tiền trên tay mình, rõ ràng bà chỉ có 400 nghìn, nhưng lúc này Phương Anh lại đưa bà một xấp tiền thật dày.
"Bà cầm đi, mua chút gì về cho cháu bà ăn" Ngọc Thảo nhìn bà cụ nói, nói xong lại nhìn nhìn Phương Anh, nàng biết số tiền đó là do Phương Anh để thêm vào nên cũng không nói gì thêm.
"Tài xế, lái xe đi, bọn chúng cũng sẽ không tới nữa" Phương Anh ngồi vào chỗ của mình nói với tài xế.
Tài xế vội khởi động xe lần nữa, nhanh chóng lái xe khỏi đó.
Ngọc Thảo trở về chỗ ngồi nhìn Phương Anh, trên mặt Phương Anh vẫn như cũ không có biểu hiện gì, để cho người ta vĩnh viễn không đoán ra được cô đang suy nghĩ gì. Phương Anh và Ngọc Thảo là hai loại người hoàn toàn bất đồng, hỉ nộ ái ố của Ngọc Thảo luôn hiện rõ trên mặt, nhưng Phương Anh thì hoàn toàn ngược lại, khuôn mặt vĩnh viễn là như vậy, cho dù gợn sóng cũng không sợ hãi, cho tới bây giờ không thấy cô biểu lộ vui buồn, tựa như một bức tượng không có tình cảm, thủy trung duy trì một tư thái.
"Bọn họ...." Ngọc Thảo vừa định hỏi Phương Anh chuyện của mấy tên kia, thì liền bị Phương Anh ôm ngồi trở lại trên đùi cô, lần này Ngọc Thảo ngồi vô cùng tự nhiên, giống như vị trí này chỉ thuộc một mình cô.
"Bao lâu nữa thì đến?" Phương Anh ôm Ngọc Thảo nhẹ giọng hỏi.
"Vốn khoảng 11h đêm là có thể đến nơi, nhưng lại bị chuyện lúc nảy trì hoãn nên có lẽ là phải hơn 12h mới tới"
"Vậy ngủ một lúc, thức dậy liền có thể đến nơi"
Ngọc Thảo nhìn Phương Anh tựa hồ rất mệt mỏi, Phương Anh ôm bên hông Ngọc Thảo đầu tựa vào cổ nàng, tìm vị trí thoải mái xong liền ngủ.
Ngọc Thảo nhẹ nhàng lấy mắt kính của Phương Anh xuống, nhìn thấy gương mặt tĩnh lặng của cô, bộ dạng lúc ngủ của Phương Anh nhu hòa hơn bình thường, theo đường cong gương mặt của Phương Anh, Ngọc Thảo lấy tay vuốt ve mặt cô giống như Phương Anh cũng thực hưởng thụ nàng vuốt ve nên hai cánh tay ôm nàng cũng siết chặt hơn.
Khóe miệng Ngọc Thảo cong lên, hai tay vòng ở cổ Phương Anh, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói "Cảm ơn"
Ngọc Thảo cảm thấy được Phương Anh ôm trong ngực có cảm giác thật an toàn, nàng vòng tay ôm cổ Phương Anh hai người cứ như vậy ôm thật chặc ngủ thiếp đi.
"Đến rồi, đến rồi" nhân viên bán vé xe hô to, tài xế rẽ vào một bến xe cũ kỹ rách nát bên đường.
"Đến rồi sao?" Phương Anh nhìn Ngọc Thảo hỏi.
"A a, không có đâu, còn phải đi một chiếc xe mui trần nữa" Ngọc Thảo cười nói.
"Xe mui trần?"
"Đúng vậy"
"Chỗ này cũng có xe mui trần?" Phương Anh nhìn quanh bốn phía một cái, trống rỗng, nếu không có bảng trạm xe, căn bản không biết nơi này là trạm xe, khắp nơi đều là đất bỏ hoang, rác vứt bừa bãi khắp nơi.
Bởi vì đã nửa đêm, trên đường vắng ngắt, không có nhiều người, có cũng chỉ là một số người mới vừa xuống xe, Phương Anh nhìn hồi lâu cũng không thấy 'xe mui trần' mà Ngọc Thảo nói.
"Bác Sáu, bác Sáu, con ở chỗ này" Đột nhiên Ngọc Thảo hướng về phía một người đàn ông khoảng 40 tuổi kêu lên.
Bác Sáu nghe được Ngọc Thảo la lên, vội vàng như một làn khói chạy tới nói "Ash nha, Ngọc Thảo con đã tới, hôm nay xe chạy thế nào mà chậm hơn một giờ so với bình thường vậy, bác lo muốn chết, con cũng biết nơi này trị an không tốt lắm, để cho bác Sáu nhìn kĩ một chút, có sao không?"
Bác Sáu vừa nhìn Ngọc Thảo vừa nói, hoàn toàn không có chú ý Phương Anh đứng bên cạnh, chờ bác Sáu chú ý tới Phương Anh thì đã là 5' sau.
"Người này là....?" bác Sáu kinh ngạc phát hiện, bên cạnh Ngọc Thảo còn có một người, mới vừa rồi ông còn tưởng rằng đây là cái bóng không biết nhúc nhích.
"Bác Sáu, đây là đồng nghiệp của con, Phương Anh" Ngọc Thảo giới thiệu "Phương Anh, đây là bác Sáu của tôi"
Phương Anh hướng bác Sáu gật đầu xem như chào hỏi, Ngọc Thảo nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Phương Anh, Phương Anh liền nhìn nàng một cái, một chút phản ứng cũng không có, thiếu chút nữa đem nàng tức chết.
"Ai nha, Thảo là đối tượng của con đúng không, còn là đồng nghiệp nữa. Con đừng thấy ta sống ở quê mà không biết nha, bác nhìn một cái là biết quan hệ hai đứa là gì ngay" bác Sáu cười hì hì nói.
Phương Anh giống như một cái cây đứng đó không nhúc nhích, bất kể người khác nói cái gì, cô cũng chỉ có một dạng phản ứng là không nhúc nhích, tự như bây giờ bác Sáu hiểu lầm cô là nam, còn hiểu lầm cô là bạn trai của Ngọc Thảo, Phương Anh vẫn như cũ đứng vững vàng bất động một chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu giải thích.
Ngọc Thảo vô cùng buồn bực, rột cuộc ở tình huống nào thì Phương Anh sẽ chủ động nói chuyện hoặc là biểu lộ sắc mặt một chút đây? Không biết mình có cơ hội nhìn thấy không? Ngọc Thảo nghẹo cổ nhìn Phương Anh.
"Được rồi, được rồi, Thảo chúng ta mau trở về thôi, bà ngoại con nhất định đang chờ ở nhà, đêm nay trễ một giờ, chúng ta vào trong thôn còn phải đi hai giờ nữa, mau lên xe đi" bác Sáu thúc giục.
"A, đúng rồi, mau lên xe thôi" Ngọc Thảo vừa nói vừa kéo Phương Anh đi tới chiếc xe 'mui trần' của bác Sáu.
Phương Anh nhìn chiếc xe 'mui trần', chính xác là 'mui trần' nha, bác Sáu nhảy lên chỗ buồng lái sau đó hối thúc Ngọc Thảo.
Ngọc Thảo và Phương Anh đem hành lý dồn lên xe, sau đó tìm một vị trí ngồi vào.
"Sao rồi, bị chiếc xe 'mui trần' này dọa sợ rồi phải không" Ngọc Thảo cười nói.
Phương Anh gật đầu một cái, cùng Ngọc Thảo leo lên xe, thật ra đây là một chiếc xe kéo. Một buồng lái kéo theo một cái thùng xe không có mui ở phía sau, Ngọc Thảo gọi là xe 'mui trần' thật chính xác nha.
Trời đã rạng sáng hơn một giờ, trên đường vắng vẻ, nên xe chạy đúng là rất nhanh, gió lạnh xông thẳng vào ống quần Phương Anh, cô ngồi đó run run chịu đựng.
Ngọc Thảo đoán được trời rất lạnh cho nên mặc rất dày, nàng quay sang nhìn Phương Anh lúc này cô giống như bị đông lạnh không có chút phản ứng.
Ngọc Thảo nhìn thấy Phương Anh lạ, cảm giác như có gì đó không đúng lắm, vội nắm chân Phương Anh lại, nhíu mày lớn tiếng hỏi "Phương Anh, cô mặc mấy cái quần?"
End chap.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro