{Bonus 4}End fic
"Ngọc Thảo, Mỹ Linh, ngày mai tới nhà mình ăn đồ nướng đi, đã lâu không thấy Ngọc Anh và Trúc Linh của hai cậu" Tiểu Vy chống cằm nhìn Ngọc Thảo và Mỹ Linh nói.
"Được, đã lâu chúng ta không tụ tập. Kể từ khi có bảo bối rồi ai cũng bận tối mắt tối mũi" Mỹ Linh cười nói.
"Được, để mình dẫn Anh Thảo cùng đi" Chuyện Ngọc Thảo nhận nuôi Anh Thảo, Mỹ Linh và Tiểu Vy cũng biết, nhưng họ vẫn chưa thấy qua đứa bé này.
"Quyết định như vậy nha"
Chủ nhật, Phương Anh và Ngọc Thảo mỗi người nắm tay một đứa, hai nhóc con cầm tay nhau đi vào nhà Tiểu Vy.
"Ngọc Thảo và Phương Anh tới rồi, Ngọc Anh lại đây cho dì ôm một cái nào" Mỹ Linh chạy lại ôm lấy Ngọc Anh.
"Đứa bé này tên Anh Thảo đây sao? Giống cậu thật nha Phương Anh" Mỹ Linh ôm Ngọc Anh nhìn Anh Thảo nói.
"Đúng nha, đúng nha, cô xem ánh mắt này thật đúng là giống hệt Phương Anh" Thùy Tiên đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện.
"Phải không đó? Sao mình thấy không giống, mình còn thấy con bé giống mình đó chứ" Ngọc Thảo cười vui vẻ nói.
"Anh Thảo chào hai dì đi con" Ngọc Thảo chỉ Mỹ Linh và Tiểu Vy.
"Chào hai dì" Anh Thảo ngoan ngoãn kêu lên.
"Tới đây nào các bạn nhỏ, ra vườn hoa chơi nha" Tiểu Vy nói với bốn đứa trẻ.
"Ngọc Anh chúng ta ra vườn hoa chơi đi" từ bên ngoài chạy vào lôi kéo tay Ngọc Anh đi.
"Chờ một chút, đợi Anh Thảo với. Anh Thảo chúng ta cùng đi vườn hoa chơi đi" Ngọc Anh nắm tay Anh Thảo cùng nhau chạy ra vườn hoa.
"Đây là Anh Thảo của mình, chị ấy sẽ bảo vệ mình" Ngọc Anh nghễnh đầu kiêu ngạo nói. Ngọc Anh thấy Thùy Vy và Trúc Linh đều không có ai bảo vệ, điều này làm cô bé càng thêm đắc ý.
"Anh Thảo, mình tên là Thùy Vy, nhà mình rất nghèo, rất nghèo đó, mình đói bụng mấy ngày rồi, cậu có gì cho mình ăn không?" Thùy Vy vừa nhìn thấy một người lạ không quen, lập tức bày ra một bộ đáng thương đi hỏi Anh Thảo muốn xin đồ ăn vặt.
Còn Trúc Linh thì ngồi một bên trên ghế, tay cầm một quyển sách bé bé, nhìn về hai người chị kia, cũng không để ý tới màn diễn quen thuộc của Thùy Vy nữa.
Anh Thảo vừa nghe có người muốn lấy quà vặt từ trong tay mình thì vội vàng bảo vệ túi áo kêu lên "Mình... mình cũng rất nghèo, không có đồ ăn đâu"
Thùy Vy vừa nhìn Anh Thảo khó dụ như vậy, lại chuyển sang Ngọc Anh "Tiểu Anh cậu cho mình ăn bánh đi, mình bị đói mấy ngày rồi" Thùy Vy lại giả bộ làm ra bộ dạng đói sắp xỉu nói với Ngọc Anh.
Ngọc Anh dễ tin người, lục tìm trong túi áo, mới phát hiện lúc ra cửa, đã đem toàn bộ bánh kẹo đưa cho Anh Thảo giữ "Mình đem cho Thảo giữ rồi " Ngọc Anh nhìn Thùy Vy nói.
"Vậy cậu gọi Anh Thảo cho mình ăn với" Thùy Vy vẫn nhìn chằm chằm Ngọc Anh không thôi.
"Thảo" Ngọc Anh nhẹ nhàng kêu lên "Cho Thùy Vy ăn một chút đi, bạn ấy rất đáng thương, đã mấy ngày chưa được ăn" Ngọc Anh chính là dễ lừa gạt như vậy, Thùy Vy tùy tiện nói mấy câu cô bé liền tin.
"Không ... không được , đây là bánh của chúng ta mà" Đối với phương diện ăn uống Anh Thảo luôn luôn là rất khẩn trương, trước kia sợ đói, cho nên bây giờ bất kể lúc nào, Anh Thảo cũng để trong túi một ít đồ ăn, nếu không đói bụng cũng sẽ để cho yên tâm.
"Ngọc Anh nói cho mình ăn mà" Thùy Vy thấy Anh Thảo chậm chạp không chịu lấy đồ ăn ra, một bước nhảy qua tiến lên nói. Thùy Vy luôn dùng nụ cười của mình mê hoặc trẻ con cũng như người lớn, chỉ cần cô bé mở miệng thì thứ gì cũng có, bây giờ đột nhiên gặp người khó giải quyết làm Thùy Vy vô cùng tức giận, đưa tay giật lấy đồ ăn trong túi của Anh Thảo.
Dù sao thì Anh Thảo cũng lớn hơn Thùy Vy hai tuổi, mặc dù thiếu ăn lâu ngày, nhìn cũng không cao lắm, nhưng so về khí lực thì Thùy Vy sợ rằng còn không phải là đối thủ của Anh Thảo, Anh Thảo dùng một chút lực liền đem Thùy Vy đẩy ngã trên đất.
Thùy Vy vừa thấy mình bị thua thiệt thì khóc lên, chạy vào nhà gọi cứu binh.
"Tại sao con không có tiền đồ chút nào vậy Thùy Vy, đánh người ta không được lại khóc chạy về" Thùy Tiên dạy dỗ Thùy Vy khi nhìn thấy con bé chạy vào mách.
"Thảo, chuyện gì vậy con, Thùy Vy nói con đẩy con bé" Thùy Tiên nhìn Anh Thảo hỏi.
Anh Thảo vừa thấy Thùy Vy dẫn ba ba chạy tới, một bộ lo lắng làm mọi người thấy rất tội nghiệp.
Anh Thảo có chút sợ nắm chặt túi đồ ăn, cảnh giác nhìn ba ba của Thùy Vy.
Từ xa Ngọc Thảo đã nhìn thấy mấy đứa trẻ cãi nhau, sau đó thấy Thùy Tiên đi tới, Anh Thảo liền đặc biệt khẩn trương, nàng cũng vội vàng chạy tới .
"Thảo, thế nào, nói mẹ nghe xảy ra chuyện gì ?" Ngọc Thảo chạy đến đem Anh Thảo ôm lại nhẹ nhàng trấn an.
"Ngọc Thảo, con gái cô đẩy ngã con gái của tôi, cô xem trên tay trên người đều là cỏ" Thùy Tiên vội vàng ôm Thùy Vy tới cho Ngọc Thảo nhìn trên người và trên tay con bé.
"Hứ, Thùy Tiên tôi cho cô biết, nhất định là con gái cô chọc Anh Thảo trước, cũng không biết cô dạy con thế nào, rõ ràng trong nhà có tiền như vậy, hết lần này tới lần khác đứa nhỏ này liền thích khóc than mình nhà nghèo, vừa nhìn cũng biết giống như cô, thích chiếm tiện nghi" Ngọc Thảo không thể để con gái bảo bối của mình bị con gái Thùy Tiên khi dễ được.
"Ngọc Thảo, cô đừng ngậm máu phun người a, chớ ỷ vào Phương Anh cưng chìu cô, cô liền có thể tùy tiện đổ thừa người khác" Thùy Tiên cũng không chịu thua nói.
Tiếng cãi vả của hai người nhanh chóng làm cho Tiểu Vy, Mỹ Linh và Phương Anh cũng chạy tới.
"Sao rồi, mấy đứa nhỏ chơi với nhau thì nháo nháo một chút có sao đâu, hai người các cậu lớn rồi cũng cãi nhau nữa" Mỹ Linh buồn cười nhìn Ngọc Thảo và Thùy Tiên, hai người này giống như là trẻ con chưa lớn, vừa thấy mặt đã cãi không ngừng.
"Phanh, chị nhìn kìa, Thùy Vy khi dễ Anh Thảo nhà chúng ta"
"Cô nói bậy, là Anh Thảo khi dễ Thùy Vy nhà tôi"
Anh Thảo rất khẩn trương nhìn Phương Anh và Ngọc Thảo, sợ các nàng bởi vì mình không cẩn thận đẩy Thùy Vy mà không thương mình nữa, cô bé sợ cảnh sống những ngày phải chịu đánh đập và không có cơm ăn như trước kia. Đột nhiên Anh Thảo oa một tiếng khóc lớn, vừa khóc còn vừa nói "Mẹ đừng ... đừng bỏ mặc con, sau này Anh Thảo nhất định sẽ ngoan ngoãn, sẽ không ... sẽ không đẩy ngã bạn ấy nữa, oa —— " Anh Thảo ngồi dưới đất khóc rống không dứt.
Lần này cũng làm cho Thùy Tiên cũng sợ hết hồn, Ngọc Thảo vội vàng ngồi xổm người xuống ôm Anh Thảo an ủi "Thảo ngoan, đừng khóc đừng khóc, mẹ sẽ không bỏ mặc con, mỗi ngày ba ba cũng sẽ làm rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon cho con ăn, có được hay không" Ngọc Thảo vừa vỗ sau lưng Anh Thảo vừa nói.
"Thật....thật không ba ba?" Anh Thảo nhìn Phương Anh hỏi.
"Thật, mỗi ngày ba ba sẽ làm đồ ăn ngon cho các con ăn, nhưng mà sau này cũng con không thể đẩy các bạn nữa nha" Phương Anh nhẹ nhàng nói.
"Dạ...dạ, con sẽ không đẩy bạn nhỏ nữa" Anh Thảo vội vàng nói.
"Trúc Linh, nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mỹ Linh lại ôm con gái, ôn nhu hỏi.
Trúc Linh đóng quyển sách lại, chậm rãi nói "Vẫn là chiêu cũ, Thùy Vy muốn xin kẹo của Ngọc Anh, nhưng mà kẹo của Ngọc Anh đều ở chỗ Anh Thảo, Anh Thảo không chịu cho, Thùy Vy muốn đi cướp, vì vậy liền bị Anh Thảo lỡ tay đẩy ngã" Dáng vẻ Trúc Linh y như người lớn, khẩu khí thành thục chững chạc, hiểu chuyện như một đứa trẻ mười tuổi.
Tiểu Vy vừa nghe con gái mình lại đi chọc con người ta, cô liền đến cạnh Anh Thảo nói "Anh Thảo, Thùy Vy không hiểu chuyện, con đừng khóc nữa nha"
"Thùy Vy " Mặt Tiểu Vy lạnh lùng gọi.
Thùy Vy sợ hãi lôi kéo tay của Thùy Tiên, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, ở nhà Thùy Vy sợ nhất chính là mẹ, ba ba tốt nhất, chuyện gì cũng theo ý mình, bây giờ mẹ dữ dội như vậy gọi mình, tám phần là không có chuyện gì tốt, tuy sợ mẹ nhưng Thùy Vy cũng chậm rãi đi lại.
"Con lại nói xin lỗi Anh Thảo, sau này không cho phép đòi kẹo của Ngọc Anh và Anh Thảo nữa, trong nhà nhiều bánh kẹo như vậy con không ăn, tại sao lại thích đi xin người khác" Điểm này Tiểu Vy cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Thùy Vy thích ăn quà vặt, Thùy Tiên mua rất nhiều để trong nhà, nhưng mà cho tới bây giờ con bé cũng không ăn. Mỗi lần ngoài là lại đi lừa người khác lấy quà vặt, miệng lưỡi ngọt ngào ai cũng tưởng là con bé đã bị bỏ đói mấy ngày.
Thùy Vy không tình nguyện đi tới trước mặt Anh Thảo, không được tự nhiên nói "Anh Thảo, xin lỗi nha"
"Anh Thảo con cũng nói xin lỗi Thùy Vy đi, sau này không được đẩy ngã bạn nữa" Phương Anh đứng sau lưng Anh Thảo nói.
"Thùy Vy ... Thùy Vy thật xin lỗi, mình ... sau này mình cũng không đẩy cậu nữa"
"Tốt rồi, tốt rồi, chúng ta vào ăn thịt nướng thôi" Mỹ Linh dẫn Trúc Linh và mấy đứa nhỏ vào nhà.
Anh Thảo đi nhanh lên lôi kéo tay Ngọc Anh nói "Nhanh lên một chút, Ngọc Anh chúng ta đi ăn thịt nướng đi, chậm sẽ không còn đó" Hai đứa nhỏ vừa nói chuyện vừa chạy theo Mỹ Linh.
Ngọc Thảo khổ sở nhìn Phương Anh. Phương Anh ôm nàng dịu dàng nói "Em yên tâm, sau một thời gian nữa sẽ tốt thôi"
"Thùy Vy, sau này không cho phép con xin bánh kẹo của bạn nhỏ khác, nghe không" Tiểu Vy cũng nhẹ giọng nói.
"Dạ, con biết rồi, sau này con không dám nữa" Thùy Vy mới vừa thấy Anh Thảo khóc thảm như vậy cũng có chút sợ hãi nói.
"Vậy chúng ta cũng đi vào ăn đi" Thùy Tiên ôm lấy Thùy Vy và Tiểu Vy đi vào.
Bốn đứa nhỏ lần đầu tiên gặp nhau trong cảnh tượng như vậy.
—-
"Anh Thảo, Ngọc Anh. Có chú Gin nè, chú Nam Khánh, Chú Phương Khương và dì Phương Khánh nè. Các con muốn theo người nào học tập?" Phương Anh gọi hai đứa nhóc ra hỏi.
"Con muốn theo chú Gin học kéo đàn violon" Anh Thảo có chút khẩn trương nói.
"Wow, Anh Thảo muốn học kéo đàn violon nha, tại sao vậy?" Phương Anh thật tò mò tại sao Anh Thảo lại thích đàn violon chứ.
"Bởi vì Ngọc Anh nói em ấy thích nghe" Anh Thảo nói thật rõ ràng.
"Tiểu Anh" Phương Anh nhìn Ngọc Anh nói "Con thích đàn violon, tại sao không chịu học cùng chú Gin?"
"Con chỉ thích nghe, không thích học" Ngọc Anh quệt mũi nói với Phương Anh.
"Vậy con muốn học với ai?"
"Chú Phương Khương ạ" Ngọc Anh không chút do dự trả lời.
"Ừ? Tại sao vậy chứ?" Phương Anh khó hiểu vì sao Ngọc Anh lại muốn cùng Phương Khương học luật.
"Bởi vì chú Nam Khánh rất hung dữ, con sợ lắm. Dì Phương Khánh thì mỗi ngày đều nhìn máy vi tính, không thú vị. Còn chú Phương Khương là tốt nhất, chịu theo con đi chơi, cho nên con quyết định đi theo chú ấy học tập" Ngọc Anh không chút che giấu động cơ của mình.
"......" Phương Anh không nói nên lời, nhìn hai đứa ngây thơ, Phương Anh quyết định tôn trọng lựa chọn của các con mình.
Vì thế mà hai đưa trẻ bị tách ra, đưa đến chỗ Gin và Phương Khương để chúng học tập. Anh Thảo đi theo Gin lưu diễn khắp nơi trên thế giới, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày chỉ có không tới một tháng thời gian có thể trở về bên cạnh Phương Anh cùng Ngọc Thảo.
Còn Ngọc Anh thì đi theo Phương Khương sang Anh học tập, một năm cũng chỉ có thời gian cực kỳ ít ỏi có thể trở về nhà nhìn mẹ và ba ba.
Nhưng mà vào ngày sinh nhật của bốn người, bất kể Anh Thảo hay Ngọc Anh có nhiều bận rộn nhiều mệt mỏi thì cũng sẽ chạy về nhà cùng ba ba và mẹ chúc mừng. Anh Thảo không biết mình sinh ra lúc nào, vì vậy Phương Anh và Ngọc Thảo quyết định chọn ngày mà họ nhận nuôi Anh Thảo là ngày sinh nhật của cô bé.
Thùy Vy và Trúc Linh cũng được ba mẹ đưa đi học tập ở những đất nước khác nhau, bốn đứa trẻ thỉnh thoảng sẽ liên lạc với nhau một chút thông qua email, ngày thường chỉ biết học tập và nghiên cứu nên có rất ít thời gian gặp nhau.
Theo thời gian trôi đi, bọn nhỏ cũng đã từ từ lớn lên ......
Nguyễn Thúc Thùy Vy thừa kế Nguyễn thị và Trần thị, khi cô tốt nghiệp, ngày đó cũng chính thức trở thành tổng tài của tập đoàn Trần thị, thuận lợi thế chỗ của Tiểu Vy.
Thùy Vy cũng là tổng tài của Nguyễn thị, nhưng mà tất cả hoạt động vận hành của tập đoàn Nguyễn thị đều có Trúc Linh phụ trách, khi Trúc Linh tốt nghiệp cũng chính thức về làm phó tổng của Nguyễn thị.
Phạm Lê Ngọc Anh kế thừa danh hiệu luật sư nổi tiếng của Phương Khương, chưa tốt nghiệp đại học đã vang danh khắp nơi, được khen là thế hệ thần thoại tiếp theo sau Phương Khương. Khi cô tốt nghiệp cũng chính thức trở thành luật sự của một đoàn luật sư danh tiếng, đồng thời cũng là bà chủ bí mật của đoàn luật sư đó.
Nguyễn Lê Anh Thảo được đệ nhất nghệ sĩ violon dạy đàn, vì vậy trở thành người nối tiếp Gin trở thành tay đàn violon tiếng tăm trên thế giới. Đồng thời cũng thừa kế chức vị giáo hoàng từ tay Phương Anh, là giáo hoàng tiếp theo của đế quốc SenVang.
**********
Hellu hellu fic này tới đây là hết ròi.
Tạm biệt và hẹn gặp lại ở fic mới nha( nhớ vote và cho mik 1 follow nhoa)❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro