Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6 : món quà bất ngờ

Tiếp nhen
Lại 21:00h rùi


____________________________________________________

Sáng hôm sau, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua tầng sương dày, nhuộm một lớp sáng nhàn nhạt lên những tảng đá lớn trong sơn cốc. Hơi sương đọng trên cành lá khẽ rung động khi cơn gió sớm thoảng qua, mang theo chút se lạnh đặc trưng của nơi đây.

Thạch Tộc nằm sâu trong sơn cốc, bốn bề là vách núi dựng đứng, chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào. Sương mù quanh năm bao phủ khiến không khí trở nên âm u, tĩnh mịch. Những căn nhà xây bằng đá xám nối liền nhau, thoạt nhìn như hòa vào tự nhiên, mang theo nét cổ xưa thần bí. Ở chính giữa sơn cốc là một hồ nước nhỏ, mặt hồ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, nhưng hôm nay, sương quá dày khiến mặt nước cũng trở nên mờ ảo, tựa như che giấu điều gì đó bên dưới.

Trong một căn phòng ở phía Đông sơn cốc, ánh đèn vẫn còn sáng.

Phạn Việt bước dọc hành lang lát đá, trên tay cầm một hộp thuốc nhỏ. Hắn không vội, nhưng cũng không chậm rãi, mỗi bước chân đều mang theo sự ổn định và trầm tĩnh.

Tối qua, hắn vẫn luôn suy nghĩ về chuyện xảy ra gần đây. Nhưng điều khiến hắn bận tâm nhất vẫn là Kỳ Phong.

Y lúc nào cũng tỏ ra yếu ớt, nhưng lại luôn kiên cường chịu đựng. Nghĩ đến việc y bị thương, Phạn Việt cảm thấy có chút không yên lòng.

Hắn dừng chân trước căn phòng gỗ, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Phong Nhi, đệ tỉnh chưa?"

Bên trong vang lên tiếng xáo động nhẹ, sau đó là một giọng nói mềm mại nhưng còn chút ngái ngủ:

"A Việt huynh?"

Phạn Việt khẽ cười, đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng đập vào mắt hắn khiến hắn bất giác dừng lại một nhịp.

Kỳ Phong đang ngồi trên xe lăn, tóc dài xõa xuống, vài lọn còn hơi rối vì chưa được chải chuốt. Áo y mặc là loại áo trong bằng lụa mỏng, có lẽ vì sáng sớm trời lạnh nên trên vai còn phủ hờ một chiếc áo khoác. Nhưng điều thu hút Phạn Việt nhất không phải vẻ ngoài yếu ớt kia, mà là biểu cảm của y.

Đôi mắt Kỳ Phong mang theo chút mơ màng chưa tỉnh hẳn, nhưng khi nhìn thấy hắn, ánh mắt ấy lập tức sáng lên, như thể tìm được chỗ dựa an toàn nhất.

Phạn Việt hắng giọng, bước đến gần.

"Đệ còn chưa thay y phục tử tế, sao đã ngồi đây rồi?"

Kỳ Phong chớp mắt, giọng nói mang theo chút hờn dỗi:

"Đệ chờ huynh mà."

Phạn Việt khựng lại.

Hắn nhìn vào ánh mắt Kỳ Phong, trong lòng đột nhiên có chút mềm nhũn.

Hắn hắng giọng lần nữa, đưa hộp thuốc đến trước mặt y.

"Trước tiên để ta xem vết thương của đệ đã."

Kỳ Phong ngoan ngoãn đưa tay ra, nhưng động tác có chút chậm chạp như cố tình.

Phạn Việt cẩn thận cởi phần tay áo y, để lộ ra vết thương băng bó kỹ càng. Hắn nhẹ nhàng tháo lớp vải cũ, ánh mắt thoáng hiện chút nghiêm túc khi thấy da thịt y vẫn còn dấu vết nhạt của vết thương.

"Còn đau không?" Hắn hỏi, giọng trầm thấp đầy quan tâm.

Kỳ Phong chớp mắt nhìn hắn, sau đó khẽ cười:

"Nếu nói đau, huynh sẽ làm gì?"

Phạn Việt không trả lời ngay, mà chỉ cúi đầu bôi thuốc lên vết thương của y một cách cẩn thận. Hắn không quen nói lời dịu dàng, nhưng từng động tác của hắn đều vô thức nhẹ nhàng hơn hẳn.

Kỳ Phong nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên lên tiếng:

"Huynh lúc nào cũng như vậy."

Phạn Việt nhướng mày: "Như thế nào?"

"Lạnh lùng với mọi người, nhưng lại đối xử tốt với đệ."

Phạn Việt dừng tay, liếc nhìn y: "Không phải đệ cũng vậy sao?"

Kỳ Phong khẽ chớp mắt, nụ cười trên môi càng thêm nhẹ nhàng.

Không ai nói thêm lời nào, nhưng không khí giữa hai người lại trở nên yên bình đến lạ.

Sau khi băng bó xong, Phạn Việt định thu dọn hộp thuốc, nhưng bất ngờ bị Kỳ Phong kéo nhẹ tay áo.

"A Việt huynh."

Phạn Việt quay lại nhìn y.

Ánh mắt Kỳ Phong trong veo như nước, giọng nói mềm mại:

"Huynh có thể ở lại với đệ một lát không?"

Phạn Việt im lặng trong giây lát, rồi khẽ gật đầu.

"Được."

Hắn ngồi xuống bên cạnh y, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ánh nắng mờ nhạt xuyên qua lớp sương bên ngoài cửa sổ.

Kỳ Phong nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong lên.

Có vẻ... hôm nay cũng không quá tệ.

Y bừng tỉnh trong lòng, thầm tự nhủ: *Không được* Y quay lại không phải vì sự quan tâm này. Mục tiêu của y là báo thù. Nhưng dù cố gắng trấn tĩnh bản thân, trái tim lại không nghe lời. Mỗi khi ánh mắt Phạn Việt rơi vào mình, mỗi khi hắn nhẹ nhàng chăm sóc y, một cảm giác ấm áp lạ lùng lại dâng lên trong lòng.

Kỳ Phong khẽ mắt, cố gắng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. *Không thể có chuyện đó. Phạn Việt là kẻ mà ta phải trả thù, không phải chỗ dựa.* Nhưng cái cảm giác yên bình mà hắn mang lại lại không thể dối lòng. Làm sao có thể lý giải được sự bình yên này trong khi tâm trí luôn tràn đầy những khúc mắc và mưu đồ?

Đôi tay y siết chặt, nhưng lại không thể kìm nén được một sự dao động sâu thẳm. "Tại sao?" Kỳ Phong tự hỏi. *Tại sao lại cảm thấy trái tim mình loạn nhịp mỗi lần nhìn vào hắn*

Ánh sáng từ cửa sổ hắt lên mặt y, khiến đôi mắt Kỳ Phong càng trở nên sâu thẳm hơn, chứa đựng những suy tư không thể thốt ra. Lẽ nào sự căm hận trong y đã bắt đầu mờ nhạt đi khi Phạn Việt đối xử tốt với mình? Nhưng làm sao có thể, khi mà mọi thứ đã quá rõ ràng, khi mà mục tiêu báo thù chưa thể hoàn thành?

Bất giác, y quay đầu nhìn Phạn Việt đang ngồi bên cạnh, im lặng như một ngọn núi vững chãi. *Phạn Việt, huynh sẽ là kẻ thù của ta, hay là một phần không thể thiếu trong câu chuyện của ta*

Nhưng câu hỏi ấy không thể trả lời ngay lúc này. Y cần thời gian, cần một khoảng không gian để tỉnh táo lại, để xác định rõ mục tiêu của mình. Nhưng trong sâu thẳm, một phần trong y lại không muốn đối mặt với cái cảm giác này, cái cảm giác muốn tin tưởng một người mà mình từng coi là kẻ thù.

Phạn Việt dường như cảm nhận được sự mơ màng trong ánh mắt y, nhưng không hỏi gì thêm. Hắn chỉ ngồi đó, im lặng, như thể để cho y có thời gian tự giải đáp những thắc mắc của chính mình.

Kỳ Phong không thể hiểu nổi chính mình. Hắn ta là kẻ mà y luôn muốn trả thù, nhưng tại sao sự quan tâm ấy lại khiến trái tim y phải đập nhanh như vậy?

Cảm giác này... có phải là do hắn ta thật sự quan tâm, hay chỉ là một cái bẫy mà y tự dựng lên trong tâm trí mình?

Kỳ Phong khẽ nhắm mắt, cảm giác mơ hồ trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn. Y không hận hắn. Chữ 'hận' ấy cứ mãi lẩn quẩn trong đầu y, nhưng khi nhìn vào ánh mắt Phạn Việt, y lại không thể nào cảm nhận được sự căm ghét hay giận dữ. Ngược lại, trong ánh mắt ấy có một sự ấm áp mà y chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác.

Y có thể hận Thạch tộc, hận Tàng Sơn, nhưng không phải Phạn Việt.Những lời tự nhủ cứ vang lên trong đầu, nhưng sao chúng lại không hề có sức thuyết phục? Y không thể phủ nhận rằng ngay từ khi còn bé, Phạn Việt luôn là hình bóng của một người ca ca , một người luôn ở bên cạnh, bảo vệ y dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, và y cũng muốn bảo vệ hắn dù có ra sao

Và... cũng vì thế khi bị bắt nhầm dù có chịu bao đau đớn y chưa bao giờ nói rằng y có ca ca và mắt tím của y là do tráo đổi với người ca ca ấy

Kỳ Phong ngồi im lặng, đôi tay nắm chặt thành quyền, như thể cố gắng nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng. *Không được. Ta không thể yếu lòng. Mục tiêu của ta là báo thù*. Nhưng những lời đó lại không thể che giấu được sự thật. Y không thể phủ nhận cũng không thể thừa nhận rằng trong sâu thẳm trái tim mình, Phạn Việt luôn là người thân duy nhất mà y muốn bảo vệ

Ánh mắt y lướt qua Phạn Việt, người đang ngồi bên cạnh với một vẻ trầm tĩnh, không hề biết được những đấu tranh trong lòng y. *Rốt cuộc thứ ta muốn ở ngươi. ...... là gì?* Y tự hỏi. Những gì Phạn Việt đã làm cho y, những lần hắn chăm sóc, bảo vệ, tất cả đều không thể xóa nhòa trong lòng y, dù rằng trong tâm trí y luôn tồn tại hình bóng của Thạch tộc và Tàng Sơn-những kẻ đã làm tổn thương y.

Nhưng tại sao, khi nghĩ về Phạn Việt, một cảm giác khó tả lại tràn ngập trong lòng y?

Cái suy nghĩ ấy khiến trái tim Kỳ Phong không thể lặng yên. Y đã từng nghĩ, khi quay lại, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho Phạn Việt. Nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Y không thể thừa nhận điều này. Không thể nói ra, vì sợ rằng mình sẽ yếu đuối, sợ rằng sự thật sẽ khiến tất cả những gì đã xây dựng lên bị phá vỡ. Mục tiêu báo thù vẫn còn đó, nhưng sự quan tâm của Phạn Việt như một liều thuốc độc, làm cho lòng y dao động mỗi lần nghĩ đến.

Kỳ Phong cảm thấy ngột ngạt. Y không thể đối diện với cảm giác này. Y quay đầu đi, không nhìn vào ánh mắt của Phạn Việt nữa, sợ rằng mình sẽ không thể giữ được sự kiên quyết. "Không được yếu lòng."

Kỳ Phong vẫn giữ vẻ ngoài yếu ớt, ánh mắt mơ màng như thể luôn chìm trong cơn buồn ngủ, cử chỉ dịu dàng như một con thú nhỏ cần được bảo vệ. Nhưng mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, khi không ai chú ý, sự thay đổi của y không thể không được nhận thấy.

Lúc này, Kỳ Phong không còn là người yếu đuối, không còn là đệ đệ luôn cần sự che chở từ Phạn Việt. Trong bóng tối, y như một bóng ma, nhẹ nhàng, tinh vi, và đầy toan tính. Y không cần ai biết, không cần ai thấy, nhưng khi đêm đến, trong những căn phòng tối tăm, Kỳ Phong trở thành một người khác.

Hắn không còn ngồi lặng lẽ trên xe lăn, đôi mắt đượm vẻ buồn ấy không còn xuất hiện. Thay vào đó là ánh mắt sắc bén, đầy lạnh lẽo, như thể những gì hắn che giấu trong suốt cả ngày đều muốn bộc lộ ra vào ban đêm. Khi không có ai xung quanh, y ra khỏi chiếc giường nhỏ của mình, lặng lẽ bước ra ngoài, nơi chỉ có ánh trăng mờ ảo và gió đêm lạnh giá.

Kỳ Phong, trong bóng tối, vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình. Y vẫn nhớ rõ lời thề, vẫn nhớ rõ lý do khiến mình quay trở lại đây. Mặc dù đã được Phạn Việt chăm sóc, được những người khác quan tâm, nhưng trong lòng y, những vết thương xưa kia vẫn chưa lành, và sự hận thù vẫn còn. Thạch tộc đã lấy đi tất cả của y, còn Tàng Sơn, trong mắt y, là kẻ đã góp phần làm nên những bi kịch trong cuộc đời mình.

Y không thể quên. Y không thể tha thứ.

Vào mỗi đêm, Kỳ Phong thường đứng một mình bên cửa sổ, nhìn vào bóng tối vô tận, tự hỏi liệu khi sự trả thù của y hoàn thành, liệu có thể tìm thấy bình yên cho chính mình? Hay là sự trả thù đó chỉ làm y trở thành một người lạnh lùng, cô độc hơn nữa?

Từng đêm, nỗi lo lắng, sự phân vân giữa lý trí và cảm xúc càng lớn dần, nhưng y không thể ngừng lại. Cảm giác hận thù và nỗi đau trong lòng y dường như đã ăn sâu vào máu thịt, khiến y không thể ngừng tìm kiếm câu trả lời cho những bí ẩn mà mình luôn che giấu.

Nhưng khi ngày lại đến, Kỳ Phong vẫn là một người khác. Y quay lại với vẻ yếu đuối, dịu dàng như trước, đối xử tốt với mọi người, đặc biệt là Phạn Việt. Lần nữa, y lại khép lại những suy nghĩ và những cơn sóng dữ trong lòng, giả vờ quên đi tất cả những gì đã xảy ra. Y vẫn là đệ đệ ngoan ngoãn mà Phạn Việt luôn tin tưởng, vẫn là người mà Bạch Thước và Tàng Sơn không bao giờ nghi ngờ.

Nhưng thực sự, ai mới là người biết rõ nhất Kỳ Phong? Ai mới hiểu rằng vẻ yếu đuối ấy chỉ là lớp vỏ bọc để giấu đi những âm mưu, những kế hoạch mà chỉ một mình y biết rõ?

Trong bóng tối, ánh nến mờ nhạt lay động phản chiếu dáng hình mảnh mai của Kỳ Phong. Y khẽ nhắm mắt, những ngón tay thon dài gõ nhẹ lên tay ghế, từng nhịp chậm rãi nhưng mang theo một tiết tấu kỳ lạ, như thể y đang cân nhắc điều gì đó.

Bên ngoài, tiếng gió rít qua những vách đá cao, mang theo hơi lạnh xuyên thấu vào từng kẽ hở. Một màn sương mỏng lượn lờ như những dải lụa mờ ảo, che phủ con đường mòn dẫn ra khỏi căn phòng.

Kỳ Phong mở mắt.

Y nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm gương đồng đặt trên bàn. Trong gương, hình ảnh phản chiếu của y trông có chút mơ hồ, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực trong bóng tối.

"Phạn Việt..." Y khẽ gọi cái tên ấy, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng, nhưng lại chất chứa một thứ cảm xúc phức tạp khó phân định.

Y không hận hắn.

Nhưng y cũng không thể để hắn cản đường mình.

Y từ từ đứng dậy, tay khẽ nâng lên, một luồng khí đen thoát ra từ đầu ngón tay, xoay tròn giữa không trung rồi biến mất trong tích tắc. Không ai biết y vừa làm gì, cũng không ai biết y đang nghĩ gì.

Chỉ có chính y hiểu rõ-

Cuộc chơi này vẫn chưa kết thúc.

---

Sáng hôm sau, tin tức về sự mất tích của mẹ Tàng Sơn đã lan khắp tộc. Những lời đồn đại bắt đầu dấy lên, nghi ngờ, sợ hãi và hoang mang bao trùm cả sơn cốc.

Tàng Sơn đứng giữa ánh mắt sắc lạnh quét qua từng gương mặt.

"Từ hôm qua đến giờ, các người đã bàn tán đủ chưa?" Giọng hắn trầm thấp, nhưng lại mang theo uy thế áp đảo.

Không ai dám lên tiếng.

Bạch Thước đứng bên cạnh, ánh mắt hơi lóe lên một tia suy tư.

Chỉ có Phạn Việt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, chắp tay sau lưng, ánh mắt sắc bén quét qua đám trưởng lão.

"Tàng Sơn đã nói sẽ tự mình điều tra, các người không cần phải phí công chỉ trích." Hắn cất giọng, từng lời đều chắc nịch như đá tảng.

Các trưởng lão im lặng, dù trong lòng vẫn có kẻ không phục.

Tàng Sơn hừ lạnh. "Nếu ta tìm ra kẻ chủ mưu, các người sẽ làm gì?"

Một trưởng lão chậm rãi lên tiếng: "Nếu thật sự có kẻ đứng sau, tất nhiên chúng ta sẽ không dung thứ."

"Tốt." Tàng Sơn cười lạnh, ánh mắt tràn đầy ý vị thâm sâu.

Khi rời khỏi đại điện, Bạch Thước bỗng cất giọng: "Ngươi nghĩ ai đã ra tay?"

Tàng Sơn không trả lời ngay, mà chỉ cười nhạt. "Có lẽ phải hỏi một người khác."

Phạn Việt nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

Trong lòng hắn, một tia nghi ngờ lướt qua như bóng chim.

Có điều, hắn chưa từng nghĩ đến việc đặt Kỳ Phong vào vòng nghi vấn.

Hắn không muốn.

Hoặc có lẽ... hắn không dám.

Kỳ Phong lặng lẽ đứng từ xa, nhìn xuống tình cảnh trong đại điện. Đám trưởng lão thì thầm bàn tán, kẻ nghi ngờ, kẻ bất mãn, ánh mắt dồn hết lên người Tàng Sơn. Tàng Sơn dù có mạnh mẽ đến đâu, cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi áp lực của cả tộc đang chĩa mũi nhọn về mình.

Y nhẹ nhàng siết tay áo, khóe môi khẽ nhếch lên.

-Rất tốt.

Y vốn không cần trực tiếp ra tay. Chỉ cần gieo một hạt giống, cơn bão nghi ngờ sẽ tự nó nảy mầm, lan rộng, gặm nhấm tất cả.

Mọi người đều đang nghi ngờ Tàng Sơn.

Mà Tàng Sơn, dù có giãy giụa thế nào, cũng không thể dễ dàng thoát ra khỏi vũng bùn này.

Kỳ Phong khẽ cúi đầu, lặng lẽ xoay người, rời khỏi nơi hỗn loạn ấy.

Y cần chuẩn bị một món quà.

Một món quà thật đặc biệt... dành riêng cho Tàng Sơn.

Ba ngày sau.

Giữa đêm, một tiếng hét chói tai vang lên trong sơn cốc, xé toạc màn tĩnh mịch.

Người hầu của Tàng Sơn run rẩy quỳ dưới đất, mặt cắt không còn giọt máu. "Thiếu chủ... thiếu chủ, người mau đến xem!"

Tàng Sơn nhíu mày, sải bước đi ra ngoài.

Nhưng khi vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn khựng lại.

Trước cửa phòng hắn, một cái xác bị treo lơ lửng trên cành cây lớn. Đôi mắt mở to, miệng méo xệch như đang cố gào thét trước khi chết. Máu chảy từ cổ xuống, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải cái xác.

Mà là dòng chữ được viết bằng máu trên tường.

"Kế tiếp, sẽ là ngươi."

Bàn tay Tàng Sơn siết chặt.

Không khí xung quanh lạnh đi mấy phần.

Bạch Thước và Phạn Việt cũng đã đến, ánh mắt cả hai đều trầm xuống khi nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này.

Bạch Thước quay sang Phạn Việt, thấp giọng: "Ngươi nghĩ sao?"

Phạn Việt không trả lời ngay.

Ánh mắt hắn quét qua dòng chữ, rồi dừng lại trên vết máu còn chưa khô.

Tàng Sơn nghiến răng: "Là kẻ nào!"

Không ai đáp.

Nhưng trong bóng tối, một người khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.

Kỳ Phong đứng trên mái ngói, nhìn xuống màn kịch do chính y đạo diễn.

Y cúi đầu, nhẹ nhàng cười khẽ.

-Món quà này, Tàng Sơn, ngươi có thích không?

Ba người đứng trước thi thể của mẹ Tàng Sơn. Căn phòng chìm trong mùi hương nhang trầm, nhưng không thể lấn át được hơi lạnh từ cái chết.

Xác bà ta được đặt ngay ngắn trên giường, khuôn mặt bình thản đến lạ, không hề có dấu vết vùng vẫy hay đau đớn. Cả Tàng Sơn và các trưởng lão đã kiểm tra nhiều lần, nhưng không ai tìm ra nguyên nhân cái chết.

Cửa phòng đóng kín. Chỉ có Tàng Sơn, Phạn Việt và Bạch Thước ở lại điều tra.

Tàng Sơn khoanh tay, giọng nói trầm đục, đầy mệt mỏi nhưng xen lẫn nghi hoặc:

"Không có dấu vết trúng độc. Không có ngoại thương. Ngay cả khí tức cũng không có gì bất thường."

Phạn Việt đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén quét qua thi thể. Hắn cẩn thận kiểm tra từng chi tiết: từ đôi tay, khóe mắt, đến từng đường gân xanh mờ nhạt trên cổ bà ta.

Bạch Thước cũng cau mày: "Không phải trúng độc, cũng không phải bị ám sát. Vậy chỉ còn một khả năng-"

Tàng Sơn nhìn nàng chằm chằm, chờ đợi.

Bạch Thước chậm rãi nói: "Là bị thao túng linh hồn."

Phạn Việt khẽ nhíu mày. Hắn không bất ngờ trước giả thuyết này, nhưng điều khiến hắn khó hiểu chính là...

"Nhưng nếu linh hồn bị thao túng, đáng lý phải có dấu vết để lại."

Linh hồn không thể bị khống chế mà không để lại chút khí tức nào. Nếu có kẻ nào đó ra tay, hẳn phải lưu lại dấu vết của pháp lực. Nhưng Phạn Việt đã kiểm tra rất kỹ, từ cơ thể đến xung quanh phòng, đều hoàn toàn sạch sẽ.

Bạch Thước lắc đầu: "Nếu là một kẻ đủ mạnh và đủ cẩn thận, thì có thể xóa sạch dấu vết."

Tàng Sơn nghiến răng, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Hắn đã mất cha, nay lại mất mẹ, mà kẻ đứng sau vẫn còn trong bóng tối.

Hắn gằn giọng: "Có thể là ai?"

Bạch Thước trầm ngâm: "Nếu là kẻ có thể thao túng linh hồn mà không để lại dấu vết... thì chỉ có-"

Nàng chưa kịp nói hết câu, Phạn Việt đã ngắt lời: "Không thể là Kỳ Phong."

Tàng Sơn và Bạch Thước đồng loạt quay sang nhìn hắn.

Phạn Việt thản nhiên nói: "Ta hiểu rõ đệ ấy. Kỳ Phong không làm chuyện này."

Bạch Thước im lặng một lúc, rồi gật đầu: "Được, vậy bỏ qua khả năng đó. Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ."

Nàng bước đến gần thi thể, vén nhẹ tay áo của mẹ Tàng Sơn.

"Nhìn kỹ đi, trên da bà ta có gì đó rất kỳ lạ."

Tàng Sơn cúi xuống quan sát, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, có thể thấy những đường vân mỏng như tơ nhện trải dài trên da, giống như những dấu ấn vô hình chỉ xuất hiện khi linh hồn đã bị xâm nhập quá sâu.

Phạn Việt chạm nhẹ vào những đường vân ấy, rồi rút tay lại. Hắn lặng lẽ suy nghĩ, rồi chậm rãi nói:

"Nếu như không có dấu vết pháp lực... vậy có thể kẻ đứng sau không trực tiếp sử dụng pháp thuật mà dùng một thứ khác."

Bạch Thước lập tức hiểu ra: "Ngươi nói là trùng độc?"

Trùng độc là một loại tà thuật hiếm hoi có thể thao túng linh hồn mà không để lại dấu vết pháp lực. Nếu sử dụng trùng độc đặc biệt, thậm chí còn có thể xóa sạch mọi dấu hiệu trước khi nạn nhân chết.

Nhưng thứ này rất hiếm, chỉ có một số tộc đặc thù mới có thể sử dụng.

Bạch Thước nhìn Phạn Việt: "Vậy chúng ta cần tìm ra loại trùng độc nào đã được dùng."

Phạn Việt khẽ gật đầu. Hắn nhìn xuống thi thể một lần nữa, ánh mắt càng thêm thâm trầm.

Tàng Sơn trầm giọng: "Ta sẽ cho người điều tra. Nếu tìm ra kẻ đã hạ độc... ta nhất định sẽ không tha cho hắn."

---

Bên ngoài phòng, Kỳ Phong lặng lẽ đứng sau bức bình phong, nghe rõ từng câu từng chữ.

Y khẽ cười.

-Trùng độc à?

Nếu bọn họ có thể tìm ra, thì đã không phải Phạn Việt và Tàng Sơn nữa.

Món quà y dành cho Tàng Sơn, không phải thứ có thể dễ dàng phá giải như vậy.

Nhưng y vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

Bởi vì vở kịch này, còn chưa đến hồi kết.

Y trở về phòng

"Xem ra cũng đã đến lúc ta diễn rồi "

Khi Kỳ Phong trở về phòng, ánh nến trong phòng vẫn còn leo lét cháy, hắt bóng y lên vách tường thành một đường nét mong manh và yếu ớt. Y khẽ thở dài, đưa tay xoa nhẹ thái dương, như thể mệt mỏi sau một ngày dài. Nhưng thật ra, y không mệt.

Bất kể là ai, chỉ cần chạm vào Bạch Trạch Tộc của y, thì kết cục đều sẽ như nhau. Nhưng y không vội. Mọi thứ phải thật tự nhiên, từng bước, từng bước một...

Nghĩ vậy, Kỳ Phong điều chỉnh sắc mặt, ép bản thân trông thật uể oải, rồi cẩn thận thu dọn lại một ít đồ. Y lặng lẽ mở hộp đựng bánh bao mình đã chuẩn bị từ sáng sớm. Lớp bột mềm mịn, mùi hương nhàn nhạt tỏa ra, mang theo một chút ấm áp.

"Thứ huynh thích, đệ chưa từng quên."

Y khẽ thì thầm một mình, rồi đặt hộp bánh cẩn thận vào lòng, nhẹ nhàng đẩy xe lăn ra khỏi phòng.

Khi Kỳ Phong đến nơi, Phạn Việt và Bạch Thước đang ngồi bên bàn ăn. Căn phòng đơn giản nhưng ấm cúng, ánh nến lay động phản chiếu trên khuôn mặt hai người.

Trước mặt họ là một mâm cơm đơn giản, nhưng bầu không khí lại có vẻ nghiêm túc.

Bạch Thước gắp một miếng thức ăn, vừa ăn vừa nói:

"Theo ta thấy, vụ này không đơn giản như chúng ta nghĩ. Nếu đúng là trùng độc, thì kẻ ra tay có thể không phải người của Thạch Tộc, mà là kẻ đến từ bên ngoài."

Phạn Việt nhấp một ngụm trà, ánh mắt sâu thẳm:

"Cũng có thể là người trong tộc, nhưng đã học được tà thuật này."

Bạch Thước gật đầu, ánh mắt lóe lên tia suy nghĩ.

Kỳ Phong im lặng nhìn họ một lúc, rồi mới nhẹ giọng nói:

"Xem ra Bạch cô nương đã đến trước ta một bước."

Bạch Thước hơi sững lại, quay sang nhìn y.

Kỳ Phong mỉm cười nhàn nhạt, nâng hộp bánh bao lên, rồi bình thản nói:

"Hai người cứ ăn đi, ta không làm phiền nữa."

Nói rồi, y điều khiển xe lăn chuẩn bị rời đi, nhưng ngay khi bánh xe vừa lăn được một chút, Phạn Việt đột nhiên lên tiếng:

"Đến ăn cùng đi."

Giọng hắn không nặng không nhẹ, nhưng lại mang theo một sự kiên định không thể từ chối.

Kỳ Phong dừng lại một chút, rồi khẽ cười, nâng hộp bánh bao trong tay lên:

"Ta chỉ mang ít bánh bao đến thôi. Trước kia, A Việt thích ăn bánh bao nhân măng, nên ta hỏi mọi người xem măng mọc ở đâu, sáng sớm đã ra sau núi hái một ít."

Phạn Việt đang cầm chén cơm, động tác khựng lại.

Bạch Thước cũng thoáng ngạc nhiên.

Căn phòng chợt rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Phạn Việt đặt chén cơm xuống, nhìn Kỳ Phong thật sâu, giọng trầm xuống:

"Sau này không cần làm vậy vì ta."

Kỳ Phong mím môi, không đáp.

Không khí bỗng trở nên nặng nề.

Bạch Thước nhẹ giọng giải thích:

"Có lẽ Phạn Việt lo lắng cho ngươi. Thạch Tộc không hề yên bình như ngươi nghĩ. Những năm gần đây đã có quá nhiều chuyện xảy ra... Nếu là người mới, thì hạn chế ra ngoài vẫn tốt hơn."

Kỳ Phong khẽ cười, giọng điệu mềm mại như gió thoảng:

"Ta hiểu rồi."

Y không phản bác, cũng không nói thêm. Chỉ cúi nhẹ đầu, ánh mắt như ánh nước hồ thu, mơ hồ mang theo chút yếu ớt khó nhận ra.

Phạn Việt nhìn y, ánh mắt thoáng qua chút dao động.

Y lên tiếng

" Là ta liều lĩnh, ta chỉ muốn A Việt nếm thử tay nghề của ta"

Bạch Thước lên tiếng

" Ta cũng ko có ý trách ngươi , chỉ là khó lám cậu và Phạn Việt mới gặp lại nhau, nên cẩn thận thì hơn ".

Y tiếp lời

" Bạch cô nương nói đúng ".

" Giờ ta là kẻ tàn phế, linh lực yếu ớt, thật sự ko nên mạo hiểm"

Chợt con sóc của y nhảy lên bàn vừa gặm bánh bao, con sóc vừa đảo đôi mắt tròn xoe nhìn Kỳ Phong, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Kỳ Phong cúi đầu, dùng ngón tay chạm nhẹ vào đầu nó, giọng điệu mềm mại nhưng có chút trách cứ:

"Ngươi biết rõ đây là bánh ta chuẩn bị cho A Việt, sao còn giành?"

Con sóc nhỏ vẫn ôm chặt bánh bao, đuôi khẽ vẫy vẫy, bộ dáng không hề có chút ăn năn.

Phạn Việt nhìn cảnh này, mỉm cười .

" Đệ lúc nào cũng nuông chiều nó như vậy sao?"

Kỳ Phong khẽ cười:

"Nó là bạn của ta."

nhìn cách Kỳ Phong đối xử với nó, nàng chợt cảm thấy lời này không hề tùy tiện.

Con sóc này có lẽ không chỉ là một con thú nhỏ đơn thuần.

Phạn Việt cũng không hỏi thêm, chậm rãi nâng chén trà lên nhấp một ngụm.

Câu chuyện nhanh chóng quay về chủ đề chính-vụ án của mẹ Tàng Sơn.

Mọi người tiếp tục bàn bạc, còn con sóc nhỏ thì yên vị trên vai Kỳ Phong, cắn dở bánh bao, đôi mắt tròn xoe lặng lẽ quan sát tất cả.

Trong đôi mắt ấy, không ai biết nó đang suy nghĩ điều gì. Như chủ nhân của nó

____________________________________________________

Hết rùi cảm ơn mọi người ủng hộ

À lâu lâu thấy tự nhiên nó nháy chương hơi xa lạ tác giả "quen tay " hen

Vì cái quen tay đó nên chiều phải ra chuộc lỗi vì làm mọi người hú vía á:)))

Bye

Mãi iu 😘 💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro