Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 4 : kẻ bí ẩn


Ý là có lịch mà kiểu bị nôn ý tui viết tui còn nôn mà nên thôi ra bữa nay mai đi học rùi ko ra đc âu 😘

Tiếp tiếp

____________________________________________________

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm Thạch Tộc

Mấy ngày trôi qua, căng thẳng trong Thạch Tộc vẫn chưa có dấu hiệu lắng xuống. Vụ án Tàng Hiên chết ngay trong lòng tộc, với bằng chứng quá rõ ràng, đã khiến Tàng Sơn trở thành tâm điểm của sự nghi ngờ.

Một đứa con giết cha—tội danh ấy đủ để khiến cả tộc nổi giận.

Mọi người xôn xao, những lời đàm tiếu vang lên không ngớt. Mặc cho Phạn Việt cố gắng giữ bình tĩnh, điều tra thật kỹ càng, nhưng áp lực từ tộc nhân ngày càng lớn.

Bạch Thước đã tự mình khám nghiệm thi thể. Quả nhiên, vết dao trên người Tàng Hiên khớp với dao Trảm Sơn của Tàng Sơn. Nhưng có một điều kỳ lạ—các vết thương khác trên cơ thể ông ta lại mơ hồ khó đoán, như thể có một loại kịch độc nào đó đã tàn phá nội tạng ông từ trước.

Bạch Thước nhíu mày suy nghĩ. Nếu thật sự Tàng Sơn giết cha mình, vậy tại sao lại có dấu hiệu nhiễm độc?

Nhưng chưa kịp tìm ra manh mối, nàng lại phát hiện thêm một chuyện đáng sợ hơn—trong Thạch Tộc bắt đầu có người ngã bệnh.

Ban đầu chỉ là một vài người ho khan, mệt mỏi, tưởng chừng như bị phong hàn. Nhưng rồi triệu chứng ngày càng nghiêm trọng hơn: khớp xương đau nhức, hơi thở nặng nề, da dẻ tái nhợt.

Đám người bị bệnh này… đều là tộc nhân có địa vị trong Thạch Tộc, những kẻ có tiếng nói đủ mạnh để ảnh hưởng đến phán quyết của cả tộc.

Như có một thế lực vô hình nào đó đang dần dần bóp nghẹt cả Thạch Tộc từ bên trong.

Phạn Việt bắt đầu nghi ngờ

Phạn Việt đứng bên cửa sổ, ánh mắt sắc bén như chim ưng, nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn bên ngoài.

Hắn không phải kẻ ngu ngốc.

Dù mọi thứ đều đổ dồn vào Tàng Sơn, nhưng hắn luôn có cảm giác rằng tất cả đã được sắp đặt một cách quá hoàn hảo.

Một đứa con giết cha ngay lúc có người ngoài đến điều tra? Một vụ án rõ ràng đến mức sơ hở? Những người nắm quyền trong tộc đột nhiên ngã bệnh?

Có gì đó… không đúng.

Phạn Việt chậm rãi khép mắt, nhớ lại cuộc đối thoại vài hôm trước với Kỳ Phong. Y đã rất lo lắng, rất dịu dàng an ủi hắn.

Nhưng có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy ánh mắt y khác thường.

Rất nhanh thôi, suy nghĩ ấy lại bị gạt bỏ. Không thể nào.

Hắn không muốn tin. Không dám tin.

"Sáng nay có ba tộc nhân nữa bị bệnh."

Giọng Bạch Thước vang lên, kéo hắn về thực tại. Nàng bước vào, vẻ mặt nghiêm trọng.

Phạn Việt mở mắt, trong ánh mắt hắn thoáng hiện một tia sắc lạnh.

"Ngươi nghĩ đây là độc?"

Bạch Thước gật đầu. "Nhưng là loại độc gì thì ta chưa xác định được. Rất kỳ lạ, nó không phát tác ngay mà ngấm vào từng chút một."

Phạn Việt trầm mặc. Một loại độc thâm nhập vào cơ thể mà không ai hay biết, lại chỉ phát bệnh sau một khoảng thời gian?

Chẳng lẽ…

Hắn siết chặt tay, trong lòng nổi lên một suy đoán đáng sợ.

Nếu có kẻ chủ mưu đứng sau, vậy mục tiêu của hắn rốt cuộc là gì?

Giết Tàng Hiên chỉ là khởi đầu, tiếp theo chính là… thao túng cả Thạch Tộc?

Mà kẻ có thể làm chuyện này, nhất định phải là người ở rất gần, có khả năng tiếp xúc với tất cả tộc nhân.

Ai mới có thể làm được chuyện đó?

Bạch Thước trầm giọng nói: "Ta cần thêm thời gian để điều tra. Nhưng ta lo rằng, nếu cứ tiếp tục thế này, không sớm thì muộn sẽ có thêm người chết."

Phạn Việt khẽ nhắm mắt, giấu đi cảm xúc trong đáy lòng.

Hắn không muốn nghi ngờ… nhưng trực giác của hắn lại thì thầm với hắn một cái tên.

Cái tên mà hắn không bao giờ muốn nghĩ đến.

Kỳ Phong.

Nhưng nếu hắn sai thì sao? Nếu hắn chỉ đang bị những suy đoán mơ hồ đánh lừa thì sao?

Hắn lắc đầu, giọng trầm thấp: "Chúng ta cần tìm ra chân tướng trước khi Thạch Tộc tự sụp đổ."

----

Trong phòng Kỳ Phong…

Y ngồi bên bàn, chậm rãi rót trà. Hương trà thanh nhẹ lan tỏa trong không gian yên tĩnh.

Y biết, Phạn Việt đã bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng cũng chẳng sao.

Bởi vì… hắn sẽ không dám tin.

Phạn Việt có thể sắc bén thế nào đi nữa, cũng không thể vượt qua rào cản trong lòng hắn—lòng tin với Kỳ Phong.

Y nhẹ nhàng xoay tách trà, ánh mắt phản chiếu trong dòng nước ấm, như thể đang suy ngẫm điều gì đó rất thú vị.

Trò chơi này đã bắt đầu từ lâu. Y chỉ cần một bước cuối cùng, là có thể nghiền nát toàn bộ Thạch Tộc, và biến tất cả bọn họ thành quân cờ trong tay mình.

Một nụ cười nhợt nhạt thoáng qua trên môi y.

Không ai có thể thoát khỏi ván cờ này.

Không ai cả.

Sóng ngầm trong Thạch Tộc đã bắt đầu phải nói là nó đã bắt đầu từ khi.......y xuất hiện rồi

Những ngày tiếp theo, vụ án vẫn chìm trong màn sương bí ẩn. Cả ba người—Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn—vẫn kiên trì điều tra, nhưng mọi manh mối thu được đều không đủ rõ ràng.

Che giấu bằng chứng quá mức hoàn hảo.

Vết dao Trảm Sơn trên người Tàng Hiên đã quá rõ ràng để kết tội Tàng Sơn, nhưng nếu thật sự hắn là hung thủ, thì tại sao vết thương kia lại không chí mạng?

Nếu đã muốn giết cha mình, sao lại không ra tay dứt khoát?

Hơn nữa, trước khi chết, Tàng Hiên đã trúng độc—điều này càng khiến vụ án thêm phần phức tạp.

Ai đã hạ độc? Mục đích là gì?

Bạch Thước và Tàng Sơn đều đi khắp Thạch Tộc để tìm kiếm thêm manh mối, nhưng bất kể họ truy xét thế nào, câu trả lời vẫn lẩn tránh như một bóng ma.

Chỉ có một người dường như vẫn giữ vẻ bình tĩnh giữa cơn bão.

---

Phạn Việt—Sự ngờ vực bị chôn giấu

Phạn Việt đứng trước hành lang dài, đôi mắt trầm ngâm nhìn xuống khoảng sân rộng của Thạch Tộc.

Trong lòng hắn có một nỗi bất an không thể gọi tên.

Tất cả mọi thứ đều diễn ra quá khéo léo.

Một đứa con giết cha ngay trước mặt khách quý, một hung khí không thể chối cãi, một chuỗi sự kiện liên tục đẩy Thạch Tộc vào bế tắc.

Và trong cơn hỗn loạn ấy, chỉ có một người duy trì được vẻ điềm nhiên lạnh nhạt.

Kỳ Phong.

Hắn đã nghi ngờ. Đã từng.

Nhưng rồi hắn lại tự cười nhạo chính mình.

Sao hắn có thể nghi ngờ đệ ấy?

Hắn nhớ lại những ngày trước đây, khi Kỳ Phong luôn ngồi bên cửa sổ đọc sách, ánh mắt y lúc nào cũng phảng phất nét yếu đuối. Một kẻ như vậy, làm sao có thể là chủ mưu?

Mỗi khi y ho khan, bàn tay gầy guộc khẽ siết lấy vạt áo, thân hình gầy gò run lên từng chút—hình ảnh ấy quá mức chân thật.

Nhưng…

Phạn Việt lại nhớ đến một điều.

Trong phòng của Kỳ Phong, bức bình phong đặt rất gần cửa sổ.

Hôm trước, khi hắn đến thăm y, chỉ cần kéo nhẹ bức bình phong ấy, hắn có thể nhìn rõ hơn bên trong phòng.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc hắn định làm vậy…

Kỳ Phong đã ho sặc sụa, sắc mặt tái nhợt như sắp ngất, khiến hắn phải vội vã đỡ lấy y.

Lúc ấy, hắn không nghĩ nhiều.

Nhưng giờ đây, mỗi lần nhớ lại, cảm giác khó chịu trong lòng hắn lại càng sâu hơn.

Có phải y cố tình không?

Có gì sau bức bình phong đó?

Câu hỏi này cứ ám ảnh hắn, khiến hắn không thể nào yên lòng.

---

Chiều hôm ấy, Thạch Tộc tổ chức một buổi yến tiệc nhỏ, mục đích là để xoa dịu tộc nhân sau những biến cố liên tiếp.

Kỳ Phong được Phạn Việt dìu đến, vẫn là dáng vẻ yếu đuối, khẽ tựa vào xe lăn, đôi mắt mang theo chút ưu tư.

Mọi người nâng chén, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng chẳng ai thật sự vui vẻ.

Phạn Việt thì luôn quan sát mọi thứ. Hắn để ý rằng Kỳ Phong hầu như không chạm vào đồ ăn, chỉ nhấp nhẹ ly trà trước mặt.

Nhưng điều đáng nói là Bạch Thước cũng không ăn nhiều.

Nàng cầm đũa, nhưng không động vào thức ăn mà chỉ lặng lẽ quan sát từng người trong bàn tiệc.

Bỗng nhiên, một tộc nhân ngồi cách đó vài chỗ khẽ nhăn mặt, ôm lấy bụng.

Rồi một người khác.

Rồi một người nữa.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức không ai kịp phản ứng.

Ba người đã trúng độc.

Tộc nhân xung quanh náo loạn. Ai đó la lớn:

"Độc! Trong tiệc có độc!"

Phạn Việt lập tức bật dậy, quét mắt nhìn khắp nơi. Có kẻ đã ra tay!

Bạch Thước nhanh chóng lao đến kiểm tra người trúng độc, còn Tàng Sơn nghiến răng nhìn chằm chằm những kẻ vừa ngã xuống.

Phạn Việt cảm nhận được một ánh mắt lướt qua mình.

Hắn quay đầu lại.

Kỳ Phong.

Y vẫn ngồi đó, gương mặt không biểu hiện cảm xúc, chỉ nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình thản như thể tất cả những gì đang xảy ra đều không hề liên quan đến y.

Một sự bình thản quá mức đáng sợ.

Lúc này, trái tim Phạn Việt chợt trầm xuống.

Phải chăng… mọi chuyện đều đã nằm trong tay y?

Không khí trong đại sảnh căng thẳng như sợi dây cung sắp đứt. Ba tộc nhân đã trúng độc, người thì ôm bụng lăn lộn, kẻ thì sắc mặt tái nhợt như sắp lìa đời.

Tiệc rượu vui vẻ phút chốc hóa thành cơn ác mộng.

Phạn Việt đứng giữa sảnh, ánh mắt sắc bén quét qua từng người. Kẻ nào đã ra tay?

Bạch Thước nhanh chóng kiểm tra triệu chứng của người trúng độc, đôi mắt nàng ánh lên sự sắc sảo, nhưng ngay lúc đó—

“Bạch Thước, cẩn thận!”

Một bóng đen lao vút đến từ phía trần nhà, mang theo một con trùng độc to bằng nắm tay.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, con trùng ấy đã phóng thẳng về phía Bạch Thước, bộ hàm sắc nhọn giương ra đầy đe dọa.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc đó—

“A Thước, cẩn thận!”

Kỳ Phong đột nhiên lao đến, thân hình gầy gò bật khỏi xe lăn.

Soạt!

Con trùng độc cắn thẳng vào tay y.

Không ai ngờ đến điều này.

Một người suốt ngày ngồi xe lăn, yếu ớt đến mức mỗi cơn gió lạnh cũng khiến y ho khan, lại có thể nhanh đến vậy.

Bạch Thước kinh hãi, vội vàng đỡ lấy Kỳ Phong, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Phạn Việt thì gần như chết sững.

Hắn lập tức lao đến, quỳ xuống cạnh Kỳ Phong, nắm lấy cổ tay y, giọng nói trầm thấp nhưng lộ rõ vẻ hốt hoảng:

"Phong Nhi, đệ thế nào rồi? Đệ cảm thấy thế nào?"

Kỳ Phong khẽ nhíu mày, đôi mắt hơi mơ hồ nhìn Phạn Việt, rồi gắng gượng lắc đầu.

“Không sao... May mắn không trúng chỗ hiểm.”

Y thều thào, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.

Bạch Thước vội vàng kiểm tra vết cắn.

“Trùng độc này… có độc tính cực mạnh, nếu không kịp giải độc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Tàng Sơn nắm chặt nắm đấm, giận dữ gầm lên:

"Là ai?! Là kẻ nào dám giở trò này?!"

Nhưng lúc này, chẳng ai quan tâm đến hung thủ nữa. Tất cả đều đổ dồn ánh mắt vào Kỳ Phong.

Người vừa liều mạng cứu Bạch Thước.

Phạn Việt ôm chặt lấy Kỳ Phong, đôi mắt lạnh lùng nhìn những tộc nhân đang xôn xao.

"Đủ rồi."

Hắn nói, giọng nói không lớn, nhưng lại mang theo uy nghiêm khiến tất cả lập tức im lặng.

"Hiện tại quan trọng nhất là cứu đệ ấy. Mọi chuyện khác để sau."

Rồi không để ai kịp phản ứng, hắn bế thẳng Kỳ Phong lên, hướng thẳng về phòng của y.

Trên đường đi, Kỳ Phong mở mắt, yếu ớt cất giọng:

"A Việt... Đừng trách họ... Bọn họ cũng chỉ vì lo lắng cho Thạch Tộc..."

Phạn Việt khẽ siết chặt cánh tay, ánh mắt hắn thoáng qua một tia đau lòng.

Một người như Kỳ Phong, rõ ràng có thể đứng ngoài mọi chuyện, nhưng y vẫn liều mình vì Bạch Thước.

Một người như vậy… sao có thể là kẻ chủ mưu?

Sự nghi ngờ còn sót lại trong hắn, hoàn toàn tan biến.

Hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ đệ ấy nữa.

Người yếu đuối như vậy, chỉ suốt ngày ngồi xe lăn, có thể làm được gì?

---

Sau cánh cửa đóng kín…sự thật và mãi là bí ẩn

Sau khi Phạn Việt rời đi, cả đại sảnh vẫn chìm trong bầu không khí nặng nề.

Bạch Thước nhìn vết máu còn đọng lại trên nền đá, lòng không khỏi dậy lên một cảm giác kỳ lạ.

Lúc ấy, khi con trùng độc lao đến, tại sao Kỳ Phong lại phản ứng nhanh như vậy?

Một người vốn dĩ luôn yếu ớt, luôn cần có người dìu đỡ, vậy mà hôm nay lại có thể lao khỏi xe lăn, vượt qua tất cả để đỡ đòn?

Bạch Thước khẽ nhíu mày.

Có gì đó… không đúng.

Nhưng nàng không nói ra.

Vì hiện tại, người duy nhất có được lòng tin tuyệt đối của Phạn Việt chính là Kỳ Phong.

Tối hôm đó, khi ba người đang ngồi điều tra cùng nhau...

Trong gian phòng nhỏ, ánh đèn dầu bập bùng phản chiếu lên từng chồng giấy tờ, bản đồ trải rộng trước mặt. Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn đều tập trung cao độ, cố tìm ra manh mối giữa hàng loạt sự kiện rối ren vừa xảy ra.

“Những người trúng độc trước đó không có điểm chung rõ ràng.” Bạch Thước cau mày, ngón tay lướt qua từng cái tên. “Nhưng nếu kẻ chủ mưu thực sự muốn ám sát ai đó, tại sao lại làm quá mơ hồ như vậy?”

Tàng Sơn nghiến răng. “Hắn muốn tạo ra sự hỗn loạn.”

Phạn Việt im lặng, ánh mắt dừng lại trên tấm bản đồ của Thạch Tộc, nơi có ghi chú về các cấm địa và trận pháp cổ xưa. Hắn có cảm giác rằng mọi chuyện đều có liên kết, chỉ là chưa tìm ra điểm mấu chốt.

Bỗng—

“Rầm…”

Một âm thanh bất thường vang lên từ bên ngoài, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Ba người lập tức cảnh giác.

“Có người!” Tàng Sơn bật dậy, rút dao Trảm Sơn bên hông.

Phạn Việt ra hiệu cho cả hai giữ im lặng. Hắn khẽ nghiêng người, đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Cạch… cạch…

Tiếng bước chân rất khẽ, nhưng rõ ràng đang cố ý di chuyển quanh khu vực này.

Bạch Thước lặng lẽ thổi tắt ngọn đèn, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Bên ngoài, có tiếng vải khẽ sột soạt—

“Kẻ đó đang di chuyển muốn ra khỏi Thạch tộc.” Phạn Việt nhận định, rồi lập tức ra hiệu.

“Tàng Sơn, bao vây từ hướng Tây. A Thước, vòng ra cửa sau. Ta sẽ đuổi theo hắn.”

Không ai chần chừ.

Chỉ trong nháy mắt, ba bóng người lặng lẽ tách ra, từng bước tiến về phía bóng đen bí ẩn kia.

Bóng đen ấy di chuyển rất nhanh, gần như lướt qua giữa các mái hiên.

Nhưng ngay khi y vừa định phóng đi—

“Đứng lại!”

Phạn Việt lao đến, mũi kiếm vung thẳng về phía kẻ khả nghi.

Xoẹt!

Chỉ một tích tắc, bóng đen xoay người né tránh, nhưng không hoàn toàn thoát khỏi đòn tấn công.

Một vệt máu bắn ra.

Người kia lảo đảo một chút, nhưng vẫn tiếp tục bỏ chạy.

“Ngươi nghĩ có thể thoát sao?”

Giọng Tàng Sơn trầm xuống.

Hắn đã chặn sẵn phía trước.

Bạch Thước xuất hiện từ phía sau, vòng vây khép chặt.

Kẻ kia không còn đường lui.

Dưới ánh trăng, gương mặt người đó dần hiện rõ—

Ba người đồng loạt kinh ngạc.

“Là ngươi?!”

____________________________________________________

Hôm nay có gần 3000 từ hơi ngắn nhỉ tại chương 3,4 là 4000-5000 từ với đó cũng là số từ tiêu chuẩn mà tại nay bí ý tưởng với ko có thời gian nên ngắn mọi người thông cảm

À mà đoán xem người đó là ai nào

Bye:3. Mãi iu 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro