chương 3 : bắt đầu
Tiếp phần hem qua hẹn
Zô
____________________________________________________
Lạch cạch...
Hắn ngồi bật dậy, đôi mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ. Tiếng động phát ra từ hướng phòng của Kỳ Phong. Lẽ ra giờ này y phải đang nghỉ ngơi, tại sao lại có âm thanh như vậy? Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo dự cảm chẳng lành.
Hắn đứng dậy, định bước ra ngoài kiểm tra, nhưng rồi lại khựng lại. Nếu bây giờ hắn sang đó, lỡ như chỉ là mình đa nghi quá mức thì sẽ làm Kỳ Phong khó xử. Nhưng nếu không đi... cảm giác bất an này cứ như một cái gai nhọn đâm vào lòng hắn.
Cuối cùng, Phạn Việt vẫn quyết định đi xem thử. Hắn khẽ mở cửa, bước chân không gây ra một tiếng động nào.
Từ xa, ánh nến mờ nhạt trong phòng Kỳ Phong vẫn còn sáng.
---
Cùng lúc đó, bên trong phòng, Kỳ Phong lặng lẽ hành động.
Y ngồi trên xe lăn, đôi mắt lạnh như băng, không còn chút yếu ớt nào như ban ngày. Đôi tay thon dài nhẹ nhàng mở một hộp gỗ nhỏ, bên trong là những con trùng độc li ti đang bò nhúc nhích. Những con trùng này sẽ không phát tác ngay mà từ từ ăn mòn sức mạnh của từng tộc nhân, khiến họ dần dần yếu đi mà không hề hay biết.
Y giơ tay, để một con trùng nhỏ bò lên ngón tay mình, ánh mắt bình thản như thể đang nhìn một thứ vô cùng quen thuộc.
“Tất cả chỉ mới bắt đầu.” Y thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng nhưng lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Không ai biết rằng, đằng sau vẻ ngoài yếu đuối và nhu nhược ấy, Kỳ Phong đã âm thầm gieo rắc kịch độc vào Thạch Tộc từ lâu. Và đêm nay, y lại tiếp tục kế hoạch của mình.
Y vươn tay, nhấn một cơ quan nhỏ giấu sau bức bình phong. Một cánh cửa bí mật mở ra, để lộ ra một căn phòng tối bên trong. Ở đó, một người đàn ông đang ngồi bất động trên ghế, ánh mắt trống rỗng, không còn chút thần trí nào.
Đó chính là tộc trưởng Thạch Tộc—cha của Tàng Sơn.
Ông ta đã bị thôi miên hoàn toàn, trở thành con rối trong tay Kỳ Phong.
Y tiến đến gần, đặt tay lên trán ông ta, đôi mắt khẽ nheo lại, như đang xác nhận điều gì đó. Rồi y cười nhạt, giọng nói mang theo chút trào phúng:
“Đợi đến lúc thích hợp... ngươi sẽ đóng vai chính trong vở kịch này.”
Nói rồi, y nhanh chóng thu dọn mọi thứ, đảm bảo không để lại dấu vết. Nhưng ngay lúc đó, y bỗng cảm nhận được một luồng khí quen thuộc đang tiến lại gần.
Là Phạn Việt.
Kỳ Phong lập tức đẩy bức bình phong trở lại như cũ, giấu đi cánh cửa bí mật. Sau đó, y nhanh chóng tắt nến, điều chỉnh lại vẻ mặt, rồi đột ngột ho khan một tiếng, cơ thể khẽ nghiêng đi như thể kiệt sức.
Vừa đúng lúc ấy, Phạn Việt gõ cửa.
“Kỳ Phong, đệ còn thức không?”
Y ho thêm một tiếng, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi: “Huynh... có chuyện gì sao?”
Phạn Việt đứng ngoài cửa, đôi mắt sắc bén quét qua căn phòng trong bóng tối, nhưng rồi hắn lại thở dài. Có lẽ hắn lo lắng quá mức.
“Sao ta có thể nghi ngờ đệ ấy chứ?”
Cuối cùng, hắn gạt bỏ suy nghĩ đó, xoay người rời đi, mà không biết rằng ngay trong căn phòng ấy, một cơn ác mộng đang dần thành hình...
Sáng hôm sau...
Ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh chiếu qua cửa sổ, nhưng Phạn Việt vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng. Hắn thức dậy sớm, những suy nghĩ đêm qua vẫn còn vẩn vơ trong tâm trí. Dù đã gạt bỏ sự nghi ngờ, nhưng cái cảm giác bất an vẫn không buông tha hắn.
Bỗng nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ. Bạch Thước và Tàng Sơn đứng bên ngoài, sắc mặt của họ có phần nghiêm túc.
"Phạn Việt, chúng ta vừa nhận được tin về một vài xác người bị phát hiện trong khu rừng gần đây." Tàng Sơn nói, giọng điệu trầm trọng. "Có thể là dấu hiệu của việc gì đó không bình thường."
Phạn Việt gật đầu, không nói gì thêm. Hắn đã đoán được điều này từ trước. Từ khi Thạch Tộc gặp phải những hiện tượng lạ, hắn biết có điều gì đó không ổn, nhưng chưa tìm ra được manh mối.
“Điều tra cẩn thận.” Phạn Việt ra lệnh, rồi nhìn sang Kỳ Phong, người vẫn ngồi trên xe lăn.
Kỳ Phong vẫn có vẻ mệt mỏi như hôm qua, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt u ám. Nhưng hắn biết, trong những tình huống thế này, y sẽ không thể không bị ảnh hưởng. Phạn Việt nhẹ nhàng nói: "Đệ ở lại nghỉ ngơi cẩn thận. Nếu có gì, ta sẽ quay lại."
Kỳ Phong chỉ gật đầu, mỉm cười yếu ớt. "Huynh yên tâm, ta không sao."
Phạn Việt nhìn vào đôi mắt ấy, vẫn không khỏi lo lắng, nhưng hắn không muốn thể hiện sự bất an. Thậm chí khi rời đi, hắn vẫn không quên nhìn lại một lần nữa, nhưng Kỳ Phong chỉ ngồi im lặng, nhìn về phía cửa sổ, như thể đã hoàn toàn chìm vào những suy nghĩ riêng biệt.
Bạch Thước và Tàng Sơn cùng Phạn Việt rời khỏi phòng, ra ngoài điều tra. Họ di chuyển một cách thận trọng, theo dấu vết của những xác chết được tìm thấy trong khu rừng. Mỗi bước đi, mỗi dấu hiệu đều khiến họ thêm căng thẳng, như thể một cái bẫy nào đó đang được giăng ra từ lúc nào.
Nhưng, không ai biết rằng ngay khi họ rời đi, Kỳ Phong lại nhẹ nhàng quay lại, đôi mắt lạnh lẽo ấy bỗng sáng lên một cách đầy mưu mô. Những bước đi của họ, những nghi ngờ của Phạn Việt, tất cả đều là những phần của vở kịch mà y đã lên kế hoạch từ lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ Phong cười khẽ, nụ cười đầy bí ẩn và lạnh lùng.
Khi cả ba rời đi...
Kỳ Phong ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng sự bình yên ấy chỉ là một lớp vỏ bọc hoàn hảo. Trong lòng y, mọi thứ đã được tính toán kỹ lưỡng.
Bỗng nhiên, một bóng người lặng lẽ tiến vào. Là mẹ của Tàng Sơn. Bà ta khoác trên mình bộ y phục nhã nhặn, nhưng ánh mắt lại đầy sự lo lắng và tức giận. Bà nhìn Kỳ Phong, giọng nói khẽ run lên:
“Ta đã nghe lời ngươi, dẫn dắt Hạo Nguyệt điện chủ đến đây. Giờ thì ngươi chừng nào mới chịu thả phu quân ta?”
Kỳ Phong không hề vội vã đáp lời. Y chỉ mỉm cười, tay nâng nhẹ một tách trà, thổi nhẹ một hơi rồi mới chậm rãi nói:
“Việc này... còn tùy vào bá mẫu có nghe lời hay không.”
Mẹ Tàng Sơn nghiến răng, bàn tay siết chặt vạt áo, ánh mắt đầy căm hận nhưng cũng bất lực.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ta đã làm theo tất cả những gì ngươi yêu cầu, chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hài lòng?”
Kỳ Phong đặt tách trà xuống bàn, đôi mắt hờ hững nhìn bà ta như thể đang quan sát một con cờ trong ván cờ lớn của mình.
“Bá mẫu, ta không hề muốn làm khó người. Nhưng phu quân của bá mẫu... vẫn chưa đến lúc có thể thả ra.” Y mỉm cười, nhưng ánh mắt lại sắc như dao. “Chỉ cần người tiếp tục phối hợp, ta đảm bảo người sẽ được đoàn tụ với hắn. Ngược lại…”
Y dừng lại một chút, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, mang theo một ý vị cảnh cáo không cần nói rõ.
Mẹ Tàng Sơn run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn phải cúi đầu nhẫn nhịn. “Được, ta sẽ làm theo. Nhưng nếu ngươi dám thất hứa…”
Kỳ Phong chỉ cười nhạt, không đáp.
Bên ngoài, gió vẫn thổi, mang theo hơi lạnh của một cơn bão đang dần kéo đến.
Khi ba người đến nơi phát hiện xác chết...
Không khí u ám bao trùm khu rừng rậm rạp. Những tán cây cao vút che lấp ánh sáng, khiến khung cảnh càng trở nên lạnh lẽo và đáng sợ. Gió thổi qua từng kẽ lá, mang theo hơi ẩm và mùi máu tanh nhàn nhạt.
Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn chậm rãi tiến vào khu vực đã được thông báo có xác người. Trước mặt họ, ba cái xác nằm ngổn ngang trên mặt đất, cơ thể cứng đờ, gương mặt méo mó như đã trải qua một cơn đau đớn tột cùng trước khi chết.
Bạch Thước nhíu mày, nhanh chóng kiểm tra thi thể. "Không có vết thương bên ngoài, nhưng sắc mặt lại tím tái... Có thể là trúng độc."
Tàng Sơn quỳ xuống, lật nhẹ cổ tay một trong ba nạn nhân, ánh mắt tối sầm lại. "Không chỉ có độc, mà còn có dấu hiệu bị rút pháp lực. Kẻ nào ra tay... không hề đơn giản."
Phạn Việt đứng thẳng, mắt nhìn quanh một cách cảnh giác. "Nếu là trúng độc, vậy hẳn độc này không phải loại thông thường, mà là một loại có thể từ từ ăn mòn cơ thể mà không để lại dấu vết rõ ràng."
Không khí càng trở nên căng thẳng hơn. Bất giác, một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo âm thanh xào xạc trong rừng. Bạch Thước lập tức quay lại, ánh mắt sắc bén. "Có gì đó di chuyển."
Ngay khoảnh khắc ấy, một bóng đen vụt qua giữa những hàng cây, nhanh đến mức chỉ có thể thấy được vạt áo bay lên trong không trung.
"Đuổi theo!" Tàng Sơn lập tức lao lên phía trước, nhưng bóng đen kia không hề có ý định chạy trốn mà di chuyển một cách có chủ đích, như muốn dẫn dắt họ đến một nơi nào đó.
Phạn Việt cũng cảm nhận được điều khác thường, nhưng vẫn theo sát. Càng đi sâu vào rừng, không khícàng trở nên nặng nề, âm khí dày đặc bao phủ xung quanh.
Bạch Thước chợt dừng bước, giọng nói trầm xuống: "Chúng ta không nên tiếp tục. Cảm giác này... giống như một cấm địa."
Tàng Sơn lúc này mới nhận ra địa thế xung quanh, sắc mặt lập tức thay đổi. "Không ổn, đây là cấm địa trận đá của Thạch Tộc! Mau rời khỏi đây!"
Nhưng đã quá muộn. Ngay lúc đó, bóng đen xuất hiện ngay trước mặt họ. Một luồng lực mạnh mẽ bất ngờ ập đến, khiến Phạn Việt và Bạch Thước bị đẩy lùi về phía sau.
"Tàng Sơn, cẩn thận!" Phạn Việt hét lên, nhưng đã không kịp ngăn cản.
Tàng Sơn đã lao lên, trường kiếm trong tay lóe sáng, vung một đường chém thẳng vào vai kẻ áo đen. Máu tươi văng ra, nhưng kẻ đó gần như không hề kêu đau, chỉ lùi lại một bước rồi lập tức phản công.
Một cước mạnh mẽ đá thẳng vào ngực Tàng Sơn, khiến y văng ra xa, đập mạnh vào một tảng đá lớn. Cơn đau ập đến, nhưng Tàng Sơn vẫn gắng gượng đứng dậy, gương mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Người đó... rõ ràng bị thương, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không chút dao động.
Không nói một lời, bóng đen kia nhanh chóng biến mất vào màn sương mờ ảo, để lại ba người đứng giữa trận địa nguy hiểm.
Phạn Việt siết chặt nắm tay, cảm giác bất an trong lòng ngày càng lớn dần. Một linh cảm mơ hồ nhưng rõ ràng-mọi chuyện đang dần đi theo một hướng mà hắn không thể kiểm soát được nữa.
Về phía Kỳ Phong...
Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh nến lập lòe phản chiếu lên khuôn mặt của Kỳ Phong, tạo nên những mảng sáng tối đầy quỷ dị. Cánh cửa sổ khẽ rung lên theo từng đợt gió, nhưng y vẫn điềm nhiên như không, ánh mắt bình thản quan sát người đàn ông trước mặt-Tàng Hiên, tộc trưởng Thạch Tộc.
Nhưng lúc này, Tàng Hiên không còn là chính mình nữa.
Áo bào hắn đã lấm lem bụi đất, trên vai vẫn còn vết thương do dao Trảm Sơn gây ra, máu đã khô lại thành màu đen sẫm. Đôi mắt hắn đờ đẫn, trống rỗng, không còn chút thần thái nào của một vị tộc trưởng uy nghiêm. Toàn thân hắn căng cứng, cứ đứng thẳng tắp như một con rối bị giật dây, hoàn toàn không có ý thức.
Kỳ Phong chậm rãi tiến đến gần hơn, ngón tay thon dài khẽ lướt qua cổ hắn.
"Xem ra trùng độc đã ăn sâu vào tận cốt tủy."
Y cười nhẹ, nhưng trong đôi mắt lại không có lấy một tia ấm áp.
Tàng Hiên không đáp, chỉ đứng yên như một kẻ mất hồn. Hắn đã hoàn toàn nằm dưới sự khống chế của Kỳ Phong ,từng mạch máu trong cơ thể hắn đều đã bị trùng độc thao túng. Hắn có thể cử động, có thể nghe, có thể nói, nhưng ý thức thật sự đã bị nghiền nát từ lâu.
Giờ đây, hắn chỉ là một con rối sống.
Kỳ Phong cúi đầu, thì thầm như thể đang nói với chính bản thân mình:
"Cha giết con, con giết cha... ân oán chồng chất, chẳng phải rất thú vị sao?"
Ngón tay y lướt qua vết thương trên vai Tàng Hiên, khẽ dùng lực. Một dòng máu mới lập tức rỉ ra, chảy dọc xuống nền đất lạnh.
Kỳ Phong lùi lại vài bước, thản nhiên lau đi vệt máu dính trên đầu ngón tay. Y ngước nhìn gương mặt vô hồn của Tàng Hiên, khẽ cười:
"Đi đi. Hoàn thành vai diễn cuối cùng của ngươi."
Không có tiếng trả lời.
Tàng Hiên lặng lẽ xoay người, từng bước rời khỏi phòng, hòa vào màn đêm tịch mịch.
Kỳ Phong đứng lại trong bóng tối, ánh mắt y trầm xuống, sâu thẳm như vực sâu không đáy.
Ván cờ này, y đã sắp đặt từ rất lâu. Giờ chỉ cần chờ quân cờ cuối cùng bước vào vị trí...
Sáng hôm sau...
Ánh bình minh vừa lên, không khí trong Thạch Tộc đã trở nên ngột ngạt khác thường. Một nhóm lớn tộc nhân tụ tập nơi trung tâm quảng trường, ai nấy đều xôn xao, hoảng loạn. Giữa vòng tròn người ấy, một thi thể mặc áo đen nằm bất động trên nền đá lạnh, máu đã khô đọng thành từng mảng thẫm màu.
Tàng Sơn, Phạn Việt và Bạch Thước bước đến, ánh mắt ba người đồng loạt trầm xuống khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Một tộc nhân nói
"Sáng nay chúng ta phát hiện thi thể này ngay tại cổng lớn của tộc! Ai đó đã cố ý mang hắn đến đây!"
Hắn chính là kẻ đã xuất hiện trong cấm địa tối qua! Nhưng... sao lại chết ở đây
Còn không phải là y chính y sắp đặt sao
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía ba người vừa đến. Tàng Sơn cau mày, cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Y chậm rãi cúi xuống, đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên gương mặt thi thể.
Ngay khoảnh khắc đó, toàn thân y cứng đờ.
"Cha..."
Bàn tay cầm mặt nạ của Tàng Sơn run lên. Trước mắt , gương mặt người đàn ông đã xanh xao vì tử khí, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể nhầm lẫn.
Đó chính là cha -Tàng Hiên, tộc trưởng Thạch Tộc.
Một cơn gió mạnh lướt qua, cuốn theo mùi tanh của máu.
Mọi người nhất thời chết lặng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cơn hoảng hốt lập tức biến thành phần nộ khi thấy vết thương trên vai. Một người hét lên đầy tức giận:
"Tàng Sơn! Chính ngươi đã giết tộc trưởng!"
Lời nói ấy như một mồi lửa, khiến đám đông lập tức náo loạn. Ai nấy đều trừng mắt nhìn Tàng Sơn, một số tộc nhân đã rút vũ khí ra.
"Không thể nào! Sao ta có thể giết cha mình?" Tàng Sơn gắt lên, nhưng khi nhìn xuống thi thể, ánh mắt lập tức trầm xuống.
" Ta .. là ta...ta đã tự tay giết ông ấy"
" Không thể nào "
Bởi vì trên vai thi thể, một vết thương sâu hoắm vẫn còn hiện rõ.
Một vết chém sắc bén... chính là do dao Trảm Sơn của y gây ra tối qua!
Như thể ai đó đã cố tình sắp đặt sẵn, biến y trở thành kẻ giết cha mình!
"Hắn có vết thương do đao của ngươi gây ra! Còn gì để chối cãi nữa?!" Một tộc nhân tức giận quát.
Một người khác xông lên: "Thật đáng hổ thẹn! Giết chính cha ruột của mình, ngươi không xứng đáng sống trong Thạch Tộc!"
Nhiều tộc nhân khác cũng đồng loạt bước tới, sát khílan tràn.
Tàng Sơn chưa kịp phản ứng, từ xa một giọng nói lạnh lùng vang lên, cắt ngang bầu không khí hỗn loạn:
"Dừng tay."
Phạn Việt đứng trên bậc đá cao, đôi mắt sắc bén quét qua toàn trường. Bạch Thước đứng bên cạnh, nét mặt cũng trầm trọng không kém.
Ngay lúc này, từ phía sau, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sức nặng không thể chối từ cất lên:
"Chưa điều tra rõ mọi chuyện, ai dám làm càn?"
Là Kỳ Phong.
Y ngồi trên xe lăn, sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt thì vẫn tĩnh lặng, như thể mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát.
Tộc nhân Thạch Tộc thoáng sững sờ, không ai dám tiến lên nữa.
Phạn Việt bước xuống bậc thềm, giọng hắn trầm thấp:
"Thi thể này bị đưa đến cổng lớn của tộc, không ai biết kẻ nào đã làm. Chưa điều tra rõ, chưa thể kết luận được gì."
"Nhưng vết thương trên người hẳn chính là do dao của Tàng Sơn!" Một tộc nhân vẫn không cam lòng.
Bạch Thước khẽ cau mày, chậm rãi nói:
"Vết thương này đúng là do Trảm Sơn gây ra, nhưng không có nghĩa hung thủ là Tàng Sơn."
Tàng Sơn nằm chặt hai tay, sắc mặt căng thẳng.
chuyện này có điều gì đó rất bất thường. Nhưng vấn đề là... ngay cả bản thân cũng không thể nhớ rõ những gì đã xảy ra sau trận chiến tối qua. Cơn đau đầu, những giấc mơ kỳ lạ, cảm giác bàn tay vấy máu... tất cả đều làm rối loạn suy nghĩ của mình
*Chẳng lẽ, mình thực sự đã ra tay giết chết phụ thân mình sao?*
"Không... không thể nào!"
Tàng Sơn siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Trong khi đó, Kỳ Phong lặng lẽ quan sát mọi người, ánh mắt y thoáng qua một tia tính toán đầy bí hiểm.
Mọi thứ... đang diễn ra đúng như y mong muốn.
Kỳ Phong vốn dĩ nghĩ rằng y đã sắp đặt mọi thứ hoàn hảo, mọi chuyện sẽ diễn ra đúng theo kế hoạch. Nhưng khi thấy Phạn Việt đứng ra bảo vệ Tàng Sơn, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên dâng lên trong lòng y.
Khó chịu.
Y không hiểu tại sao.
Rõ ràng Tàng Sơn chỉ là một con tốt trong ván cờ của y, một quân cờ y có thể tùy ý sắp đặt. Lẽ ra y nên vui mừng khi thấy hắn bị đẩy vào đường cùng, lẽ ra y nên thỏa mãn khi thấy kế hoạch từng bước thành công…
Nhưng tại sao khi nhìn Phạn Việt đứng chắn trước mặt Tàng Sơn, ánh mắt hắn lạnh lùng nhưng đầy kiên định, y lại thấy bực bội đến vậy?
Bàn tay y siết chặt thành quyền, móng tay cắm vào da thịt, nhưng y không cảm thấy đau.
"A Việt, tại sao huynh luôn bảo vệ hắn?"
Câu hỏi ấy vang lên trong đầu Kỳ Phong, nhưng y không thể thốt ra thành lời.
Có gì đó trong lòng y đang dậy sóng, một thứ cảm xúc không nên có, một thứ y không thể gọi tên.
Phạn Việt vẫn đang đứng đó, nhìn thẳng vào những tộc nhân Thạch Tộc, ánh mắt kiên quyết như muốn khẳng định rằng hắn sẽ không để bất kỳ ai động đến Tàng Sơn khi mọi chuyện chưa rõ ràng. Vì hắn tin người huynh đệ của hắn không thể nào làm ra truyện như vậy .
Kỳ Phong nhìn cảnh đó, đôi mắt y tối lại.
Y đã tính toán tất cả, nhưng lại không lường trước được cảm giác này. Một cảm giác lạ lẫm mà y chưa từng trải qua trước đây.
Tối đó.......
Kỳ Phong ngồi lặng trong phòng, ngọn nến chập chờn theo từng cơn gió nhẹ. Y nhìn bàn tay mình—bàn tay đã nhúng chàm quá sâu, đã không còn đường lui.
Y đã hoàn toàn khống chế Tàng Hiên, biến ông ta thành một con rối để rồi tự tay đẩy Tàng Sơn vào tội danh giết cha. Kế hoạch đang diễn ra hoàn hảo, từng mắt xích đều theo đúng dự tính của y.
Nhưng tại sao…
Tại sao khi nhìn thấy Phạn Việt bảo vệ Tàng Sơn, khi thấy ánh mắt hắn không chút do dự mà đứng ra ngăn cản đám đông, y lại cảm thấy khó chịu đến vậy?
Y không biết.
Cảm giác này là gì?
Là tức giận vì có kẻ cản đường? Hay là... một thứ gì đó sâu xa hơn mà y không dám thừa nhận?
Y vốn không nên bận tâm đến những chuyện này.
Tất cả những gì y làm, từ lúc quay lại Thạch Tộc, từ lúc gieo trùng độc vào từng tộc nhân, từ lúc khống chế Tàng Hiên, tất cả đều chỉ có một mục đích duy nhất: trả thù.
Nhưng giờ đây, khi kế hoạch đã gần đến hồi kết, y lại cảm thấy có thứ gì đó không đúng.
Y đang mong chờ điều gì?
Y muốn gì từ Phạn Việt?
Muốn hắn tin y mãi mãi? Muốn hắn không bao giờ nghi ngờ y? Hay là… muốn hắn chỉ đứng về phía y, chứ không phải bất kỳ ai khác?
Kỳ Phong khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại nhạt nhòa hơn bao giờ hết.
Y đã không còn là Kỳ Phong của ngày xưa. Nhưng nếu ngay cả bản thân cũng không biết mình thật sự muốn gì… vậy thì, y còn có thể tin vào điều gì nữa đây?
Kỳ Phong khẽ khép hờ đôi mắt, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn. Một ý cười thoáng hiện nơi khóe môi y, nhưng đáy mắt lại không hề có chút ấm áp.
Dù có những cảm xúc không tên len lỏi trong lòng, nhưng kế hoạch của y vẫn đang diễn ra một cách hoàn hảo.
Tàng Hiên đã chết. Tàng Sơn đã rơi vào tội danh giết cha. Đám tộc nhân Thạch Tộc dù còn hoài nghi nhưng cơn phẫn nộ đã dâng trào, chỉ cần một chút khiêu khích nữa, bọn họ sẽ không kiềm chế được.
Bạch Thước và Phạn Việt, những kẻ duy nhất có thể giữ bình tĩnh trong lúc này, cũng đã bị y thành công làm lung lay.
Mọi thứ đều đi theo ý muốn của y.
Từ lúc y gieo trùng độc vào từng tộc nhân, từ lúc khống chế Tàng Hiên để đẩy ông ta vào con đường chết, từ lúc để lại dấu vết rõ ràng trên người hắn để dẫn mọi nghi ngờ về phía Tàng Sơn—tất cả đều hoàn hảo như một ván cờ được tính toán tỉ mỉ.
Tuyệt đối không có kẽ hở.
Dù có bất cứ ai tra xét, họ cũng không thể tìm thấy điểm nào bất hợp lý. Vì mỗi một chi tiết đều do chính y dựng nên, từng chút một, kéo họ vào chiếc lưới không có lối thoát.
Kỳ Phong mở mắt, ánh nến phản chiếu trong đôi con ngươi sâu thẳm, tựa như vực tối không đáy.
"Đã bắt đầu rồi, không ai có thể dừng lại nữa."
Y thì thầm với chính mình, giọng nói nhẹ tựa cơn gió, nhưng lại mang theo sự chắc chắn đến lạnh người.
Tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, từng âm thanh nặng nề như gõ vào lòng Kỳ Phong.
Y lập tức thu lại vẻ mặt suy tính, ánh mắt thoáng trầm xuống trước khi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Hơi thở y ổn định, vẻ mặt chuyển thành mệt mỏi và yếu ớt như thể đang thật sự kiệt sức.
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, ánh đèn từ bên ngoài hắt vào, kéo theo một bóng người cao lớn—Phạn Việt.
Hắn bước vào, đôi mắt sắc bén lướt nhanh một lượt khắp phòng, như đang dò xét điều gì đó. Kỳ Phong thoáng cảm thấy khó chịu trước ánh nhìn ấy, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, thậm chí còn giả vờ khẽ ho nhẹ vài tiếng, như một kẻ bệnh tật yếu đuối.
"A Việt, huynh lại đến tìm ta sao?" Giọng y nhẹ như gió thoảng, mang theo chút bất ngờ xen lẫn yếu ớt.
Phạn Việt đứng im một lúc, như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi mới khẽ gật đầu. "Đệ nghỉ ngơi được không?"
"Vẫn ổn." Kỳ Phong mỉm cười nhạt, khéo léo tránh đi ánh mắt dò xét của hắn. "Huynh sao vậy? Trông huynh có vẻ… căng thẳng."
Phạn Việt nhìn y một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói:
"Sáng nay, Tàng Sơn bị vu tội giết cha. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta có cảm giác như có kẻ đã sắp đặt tất cả."
Kỳ Phong nghe vậy, ánh mắt khẽ lay động, nhưng rất nhanh đã che giấu đi sự biến đổi trong cảm xúc.
"Ý huynh là có kẻ đứng sau thao túng?"
"Phải."
Kỳ Phong cúi đầu, giấu đi nụ cười thoáng hiện trên môi. Phạn Việt quả nhiên không phải kẻ dễ bị dắt mũi. Nhưng…
Dù huynh có nghi ngờ thì cũng không thể chứng minh được điều gì.
Y ngước lên, đôi mắt trong veo nhưng lại phảng phất chút ưu tư. "Vậy huynh có nghĩ đến ai chưa?"
Phạn Việt im lặng.
Hắn không thể nói ra.
Hắn có nghi ngờ. Nhưng sâu trong lòng, hắn không muốn hướng sự nghi ngờ đó về phía Kỳ Phong.
Không thể nào.
Hắn tự nhủ.
Làm sao đệ ấy có thể là kẻ đứng sau mọi chuyện? Đệ ấy đã trải qua quá nhiều đau khổ, làm sao có thể nhẫn tâm đến mức ấy?
Sự im lặng của Phạn Việt khiến khóe môi Kỳ Phong hơi nhếch lên trong chớp mắt, nhưng rất nhanh y đã cúi đầu, che giấu đi tia sắc bén trong mắt.
"Huynh hãy cẩn thận," y khẽ nói, giọng điệu đầy lo lắng chân thành. "Nếu thật sự có kẻ đứng sau thao túng, hắn chắc chắn không muốn huynh can thiệp vào."
Phạn Việt nhìn y, lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Là lo lắng? Là nghi ngờ? Hay là… một chút bất an khó gọi tên?
Cuối cùng, hắn khẽ gật đầu. "Đệ nghỉ ngơi đi. Ta đi trước."
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, Kỳ Phong khẽ thở dài một hơi, nhưng trong đáy mắt y không hề có chút nhẹ nhõm nào.
*Phạn Việt… huynh vẫn cứ như vậy, luôn cố chấp tin tưởng ta.*
Nhưng…
Niềm tin ấy, rồi sẽ bị chính tay y nghiền nát.
____________________________________________________
Hết rùi cảm ơn cả nhà ủng hộ hen ra bù chương nè chứ tui cũng tùy thời gian lém
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro