Chương 2 : mặt nạ
Phạn Việt đứng lặng lẽ quan sát, ánh mắt của hắn không thể rời khỏi Kỳ Phong và con sóc nhỏ. Mỗi hành động của y, mỗi biểu cảm dù nhỏ nhất, đều khiến trái tim hắn rung động. Cảm giác đau đớn vì những gì Kỳ Phong đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua vẫn chưa thể nguôi ngoai, nhưng ít nhất giờ đây, hắn thấy cậu có một chút bình yên.
Bạch Thước đứng bên cạnh, cũng không khỏi cảm thấy sự phức tạp trong tình huống này. "Kỳ Phong..." cô gọi nhẹ nhàng, nhưng không hề có sự vội vàng hay sự khó xử nào trong giọng nói. "Cậu có thể kể cho chúng tôi biết về con sóc này không?"
Kỳ Phong nhìn con sóc trong tay mình, đôi mắt dịu lại, ánh sáng ấm áp toát lên từ khuôn mặt y. "Con sóc này..." Cậu ngừng lại một chút, như tìm kiếm từ ngữ để giải thích. "Nó là bạn của ta trong những ngày tháng đó, những lúc ta cô đơn nhất."
Phạn Việt lặng lẽ quan sát, chờ đợi câu chuyện tiếp theo. Cảm giác bất an trong lòng hắn lại dâng lên, nhưng hắn vẫn đứng yên, không làm phiền y. Kỳ Phong khẽ cười một cách buồn bã, rồi tiếp tục.
"Trong suốt thời gian bị giam giữ, khi mà mọi thứ trở nên tối tăm, con sóc này là một trong những lý do khiến ta còn có thể tiếp tục sống. Nó là sự hiện diện nhỏ bé nhưng lại có sức mạnh lớn lao, giúp ta không đánh mất mình."
Bạch Thước và Phạn Việt đều im lặng, cảm nhận được những gì Kỳ Phong đang giấu kín trong lòng. Dù lời nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng trong đó có biết bao nhiêu nỗi đau, những ký ức không dễ dàng nhắc lại. Phạn Việt cúi đầu, đôi mắt ngập tràn sự áy náy. "Nếu ta biết, ta đã không để đệ phải chịu đựng những điều này."
Kỳ Phong không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve con sóc trong tay. Những lời nói của Phạn Việt như một lời tự trách, nhưng cậu biết, dù có nói thế nào đi nữa, những điều đã qua cũng không thể thay đổi. "Ta đã không còn là Kỳ Phong mà huynh từng biết," cậu nói, đôi mắt vẫn nhìn vào con sóc, giọng nói trở nên yếu ớt. "Ta chỉ còn lại là một người đã mất đi tất cả."
Phạn Việt bước đến gần, đôi tay nắm chặt. "Không, đệ vẫn là Kỳ Phong, người mà ta sẽ bảo vệ đến suốt đời."
Bạch Thước nhìn hai người, rồi quay đi, để cho họ có một khoảnh khắc riêng tư. Phạn Việt ngồi xuống bên cạnh Kỳ Phong, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu. "Nếu đệ cần ta, ta sẽ luôn ở đây. Đừng tự giam mình trong những đau khổ nữa, Kỳ Phong."
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt dần dần có chút sáng lại. Dù sự mệt mỏi vẫn còn rõ rệt trên khuôn mặt cậu, nhưng Phạn Việt cảm nhận được rằng một phần ký ức, một phần tình cảm nào đó đã được khơi dậy.
Kỳ Phong nắm chặt tay Phạn Việt, đôi môi mấp máy, cuối cùng cũng thốt lên một câu, ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa: "Cảm ơn huynh."
Trong giây phút ấy, giữa họ không còn khoảng cách, không còn những nỗi đau cũ. Tất cả chỉ còn lại sự an ủi và tình yêu thương thầm lặng, như một lời hứa hẹn sẽ luôn bên nhau, dù cho thế giới này có thay đổi thế nào.
Nhưng ................................
* Phạn Việt à e rằng ta không phải Kỳ Phong mà ngươi từng biết nữa rồi *
Suy nghỉ ấy chỉ y biết nó thật sự là gì...
____________________________________________________
Mọi người thấy là hem, con sóc nào đúng hem như mô tả tui nói rồi truyện ko theo motip của Phim chỉ vài chi tiết dựa vào đó còn lại tui biến tấu và viết hoàn khác nếu mọi người thấy khó chịu thì ko cần cố gắng đọc với truyện lâu lâu viết theo sở thích tui có lẽ ko hợp với vài người nên ko cần ép bản thân nhé.
Mãi iuuu 😘😘😘😘
Zô
____________________________________________________
Nhưng... sâu thẳm trong đôi mắt y, một tia lạnh lẽo chợt lóe lên rồi biến mất. Những lời của Phạn Việt thật ấm áp, nhưng chúng không thể xóa bỏ sự thật rằng y đã không còn là Kỳ Phong của ngày xưa nữa.
Y trở về không phải để tìm lại bản thân, cũng không phải để hàn gắn những vết thương cũ. Y trở về để kết thúc mọi thứ.
y đã sống trong bóng tối quá lâu. Quá khứ của y với Thạch Tộc và Tàng Sơn chỉ là những ký ức nhuốm máu . Những kẻ từng nắm giữ vận mệnh của y, những kẻ đã khiến y trở thành con người ngày hôm nay, sẽ phải trả giá.
Phạn Việt không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt y, hoặc có lẽ hắn nhận ra nhưng lại không muốn tin vào điều đó. Hắn vẫn nghĩ rằng y chỉ là một đệ đệ đáng thương, một người cần được bảo vệ.
Nhưng y không còn là kẻ yếu đuối nữa.
Kỳ Phong khẽ nắm chặt tay, cảm nhận con sóc nhỏ vẫn đang rúc vào vai mình. Một chút ấm áp len lỏi trong tim y, nhưng rồi y lập tức gạt bỏ nó. Không thể để thứ gì làm lay động quyết tâm của mình được.
Khi đưa thuốc vào cho Kỳ Phong cô nhìn thấy
Bạch Thước dường như nhận ra điều gì đó. Cô quan sát Kỳ Phong thật kỹ, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua tâm can y. Nhưng rồi cô chỉ thở dài, không nói gì.
Phạn Việt vẫn ở đó, vẫn tin tưởng y, vẫn không hề phòng bị.
Một chút áy náy thoáng qua trong lòng Kỳ Phong, nhưng rồi y lại dập tắt nó.
Bởi y đã không sớm còn là Kỳ Phong của Phạn Việt.
Và sớm thôi, mọi thứ sẽ sụp đổ.
Hoàn toàn
Những ngày sau đó, Kỳ Phong sống như chưa từng có gì thay đổi. Y vẫn là thiếu niên yếu ớt ngồi trên xe lăn, đôi mắt vẫn mang nét buồn nhuốm đầy mệt mỏi. Ban ngày, y hiền lành ngoan ngoãn, nụ cười dịu dàng như cánh hoa trắng mỏng manh trước gió. Khiến Phạn Việt yêu thương bảo bọc, khiến Bạch Thước không thể nắm bắt, khiến tất cả Thạch Tộc dần dần quên đi bóng tối mà y từng trải qua.
Y tinh tế đến mức không ai có thể nghi ngờ. Nếu cần tỏ ra yếu đuối, y sẽ khẽ rũ mi, giọng nói run rẩy mà đáng thương. Nếu cần khiến người khác mềm lòng, y sẽ cười nhẹ, đôi mắt trong veo như thể chưa từng vướng bụi trần.
Phạn Việt cứ ngỡ Kỳ Phong vẫn là tiểu đệ bị tổn thương ngày nào, vẫn là đứa trẻ họ từng bỏ quên trong bóng tối.
Nhưng họ đâu biết... ban đêm, khi màn kịch dịu dàng kết thúc, y hóa thành một kẻ khác.
---
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, Kỳ Phong ngồi trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo tựa hàn băng. Trên bàn là những mảnh giấy trải dài, ghi chép từng chi tiết về Thạch Tộc và Tàng Sơn-những kẻ mà y thề phải tận diệt.
Y đã thâm nhập quá sâu vào lòng địch, đến mức không ai có thể nghi ngờ y. Và thế là, từng bước một, y bắt đầu dệt nên một mạng lưới mưu kế tinh vi.
Một vài tin tức vô tình bị rò rỉ. Một vài người đột nhiên biến mất. Một vài bí mật bị vạch trần đúng lúc để gieo rắc hoài nghi trong lòng những kẻ cầm quyền.
Y không vội vàng.
Bởi vì báo thù không phải là chuyện trong một sớm một chiều.
Mà là từng bước, từng nhát dao đâm vào trái tim kẻ thù, để chúng tự hủy hoại lẫn nhau trong chính sự ngờ vực và sụp đổ.
Và khi màn kịch kết thúc, khi tất cả chìm trong biển lửa, Kỳ Phong sẽ là kẻ duy nhất mỉm cười trong bóng tối.
Ban ngày, Kỳ Phong vẫn là vị tiểu công tử yếu đuối, luôn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Phạn Việt và các tộc nhân. Y nhẹ nhàng cười, thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng, khiến ai ai cũng nghĩ y vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nhưng đằng sau nụ cười dịu dàng ấy, y đã sớm hạ trùng độc vào huyết mạch của từng kẻ trong Thạch Tộc.
Trùng độc này không phải loại độc phát tác ngay lập tức. Nó len lỏi vào cơ thể, bám vào kinh mạch, ẩn sâu trong máu thịt. Ban đầu, chẳng ai nhận ra có điều bất thường-chỉ là cơ thể hơi mệt mỏi, pháp lực có chút suy giảm, nhưng không đủ rõ ràng để khiến ai nghi ngờ.
Một tộc nhân bị ảnh hưởng? Không sao, có thể do thời tiết thay đổi.
Hai tộc nhân bị ảnh hưởng? Chắc chỉ là trùng hợp.
Nhưng khi cả tộc đều dần yếu đi, khi các trưởng lão nhận ra pháp lực không còn lưu chuyển trôi chảy như trước, thì đã quá muộn.
Bởi vì trùng độc không thể giải.
Và người duy nhất có thể kiểm soát chúng-chính là Kỳ Phong.
Trùng độc mà Kỳ Phong gieo xuống không phải thứ đơn giản có thể phát hiện trong một sớm một chiều. Y đã kiên nhẫn, từng chút một, để chúng thâm nhập vào kinh mạch, bám rễ vào huyết nhục của từng tộc nhân mà không ai hay biết.
Ban đầu, không có dấu hiệu gì bất thường. Các trưởng lão vẫn bàn luận đại sự, các tộc nhân vẫn ngày ngày tu luyện, sinh hoạt chẳng khác gì trước đây. Nhưng từng ngày trôi qua, trùng độc âm thầm gặm nhấm bọn họ, làm suy yếu sức mạnh mà họ không hề nhận ra.
Chỉ khi nào Kỳ Phong muốn, chỉ khi y ra lệnh, thứ độc ấy mới phát tác.
Và đến lúc đó, tất cả sẽ chỉ có thể quỳ dưới chân y, mặc y thao túng vận mệnh của họ theo cách mà y muốn.
Mặc cho Kỳ Phong âm thầm thực hiện kế hoạch của mình, bên ngoài, Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn vẫn tiếp tục điều tra về sự mất tích bí ẩn của tộc trưởng Thạch Tộc.
Tàng Sơn không thể bỏ qua chuyện này-người mất tích chính là cha hắn, người đứng đầu Thạch Tộc. Cả tộc đã giấu nhẹm đi tin tức này, nhưng những kẻ thật sự quan tâm thì không thể làm ngơ.
Phạn Việt có trực giác của riêng mình. Hắn cảm nhận được điều gì đó không đúng, nhưng trước mặt hắn, Kỳ Phong vẫn chỉ là một đệ đệ yếu ớt cần được bảo vệ.
Chẳng ai ngờ rằng, giữa những bí ẩn chồng chất, người mà họ đang cố tìm kiếm lại có liên quan đến kẻ mà họ tin tưởng nhất.
Ngọn nến lay động trong căn phòng tĩnh mịch, ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt Kỳ Phong, tạo nên những mảng sáng tối chập chờn.
Y ngồi lặng lẽ bên bàn, một tay chống cằm, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu ngọn lửa nhỏ, nhưng trong đáy mắt lại lạnh lẽo như băng.
Bên cạnh y, những tấm bản đồ, những mảnh giấy ghi chép dày đặc chi tiết về Thạch Tộc, về từng nhân vật chủ chốt, về hành tung của Phạn Việt, Bạch Thước và Tàng Sơn.
Mọi chuyện đang đi đúng hướng.
Kỳ Phong nhẹ nhàng xoay một chiếc nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng đầy suy tính. Trùng độc đã ăn sâu vào Thạch Tộc, không ai nghi ngờ y, và cuộc điều tra của Phạn Việt cũng không thể chạm đến sự thật mà y đang che giấu.
Tất cả vẫn còn quá sớm để kết thúc.
Nhưng không lâu nữa đâu...
Bàn tay y khẽ siết chặt, đôi môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt, tựa như một đóa hoa trắng đang dần nở rộ trong bóng đêm.
" Các người rồi sẽ.......lụi tàn"
Kỳ Phong khẽ nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên một góc khuất trong căn phòng. Đó là nơi không ai để ý, nơi bóng tối che giấu một sự thật mà ngay cả Phạn Việt, Bạch Thước hay Tàng Sơn cũng không thể ngờ tới.
Tộc trưởng Thạch Tộc... chưa từng biến mất.
Ông ta chưa chết, chưa bị bắt, cũng chưa rời khỏi nơi này. Ông ta chỉ đơn giản là bị giam cầm-ngay trong chính lãnh thổ của Thạch Tộc, ngay trong sự kiểm soát chặt chẽ của Kỳ Phong.
Y đã sắp đặt tất cả.
Từ khi trở về, Kỳ Phong không vội ra tay ngay. Y dùng thời gian để từng bước sắp xếp mọi thứ, để trùng độc lan tỏa, để sự nghi ngờ dần dần hình thành giữa những kẻ có quyền lực trong tộc.
Còn về phần tộc trưởng... y đã giữ ông ta ở một nơi mà không ai nghĩ tới, một nơi gần đến mức đáng sợ.
Kỳ Phong chậm rãi đứng dậy, lăn bánh xe tiến về phía tấm bình phong cuối phòng. Ngón tay y khẽ chạm vào mép gỗ, nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở.
Bên trong, một bóng người gầy gò, bị trói chặt, ánh mắt mờ đục vì giam cầm lâu ngày.
Tộc trưởng Thạch Tộc.
Người từng đứng trên cao, từng nắm giữ vận mệnh cả một tộc lớn... giờ đây chỉ là một con cờ trong tay Kỳ Phong.
Bên trong căn phòng kín, ánh nến chập chờn chiếu lên một bóng người gầy gò, bị trói chặt trên chiếc ghế gỗ nặng nề. Đôi mắt ông ta trống rỗng, không còn tia sáng của một tộc trưởng kiêu hùng năm nào. Từng đường gân trên cổ nổi lên yếu ớt, miệng khô khốc, nhưng ông ta không lên tiếng cầu xin, không giãy giụa, cũng không phản kháng.
Bởi vì lúc này, ông ta đã không còn là chính mình nữa.
Kỳ Phong khẽ cười, chậm rãi lăn xe đến gần, ánh mắt phủ một lớp sương mù khó đoán.
"Ngươi đã từng rất mạnh mẽ, đúng không?" Y nhẹ nhàng cất tiếng, giọng điệu như đang thì thầm với một con rối vô tri. "Tộc trưởng Thạch Tộc, người mà ai cũng kính nể. Nhưng rồi sao? Ngươi đã mất tất cả, giống như ta trước kia."
Y vươn tay, những ngón tay thon dài chạm vào thái dương ông ta. Một tia sáng màu xanh nhạt lóe lên trong chớp mắt, như một sợi tơ mỏng manh len lỏi vào tâm trí người trước mặt.
Tộc trưởng Thạch Tộc hơi run rẩy, nhưng rồi lại rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Ánh mắt ông ta vẫn mở to, nhưng bên trong đã không còn ý thức riêng.
Kỳ Phong đã hoàn toàn khống chế ông ta.
Không phải bằng xiềng xích, không phải bằng thuốc độc, mà là bằng sức mạnh tinh thần thâm sâu đến đáng sợ.
Từ lâu, y đã không còn là thiếu niên yếu ớt chỉ biết trốn chạy. Những năm tháng sống trong địa ngục đã rèn giũa y trở thành một kẻ có thể kiểm soát cả người sống lẫn người chết, một kẻ có thể thao túng những kẻ từng xem y là vô dụng.
Tộc trưởng Thạch Tộc chỉ là con tốt đầu tiên trong ván cờ của y.
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Y khẽ cười, tiếng cười nhẹ nhàng mà đầy lạnh lẽo. Tay y lướt qua trán ông ta, một câu lệnh nhẹ bẫng vang lên, như một sợi chỉ vô hình siết chặt hơn nữa vào tâm trí kẻ đáng thương trước mặt.
"Từ nay, ngươi chính là con rối trung thành nhất của ta."
Tộc trưởng Thạch Tộc khẽ cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên, đều đều không chút cảm xúc:
"Tuân lệnh."
Kỳ Phong nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Bước tiếp theo của vở kịch đã sẵn sàng.
Không lâu nữa, cả Thạch Tộc sẽ quỳ dưới chân y.
Đột nhiên
Kỳ Phong vừa hoàn tất việc khống chế tộc trưởng Thạch Tộc thì bên ngoài vang lên một tiếng gõ cửa trầm ổn.
"Phong Nhi, đệ ngủ chưa?"
Là giọng của Phạn Việt.
Ánh mắt Kỳ Phong lóe lên một tia sắc bén. Y liếc nhanh về phía tộc trưởng Thạch Tộc vẫn đang ngồi im lặng như một con rối vô tri, sau đó lập tức kéo tấm bình phong che kín lại.
Không thể để Phạn Việt nghi ngờ.
Làn sương lạnh trong mắt y tan biến trong chớp mắt, thay vào đó là vẻ yếu ớt quen thuộc. Kỳ Phong vội lăn bánh xe ra cửa, cố tình điều chỉnh hơi thở có chút gấp gáp như vừa bị đánh thức.
Cánh cửa mở ra, ánh nến từ ngoài hắt vào, chiếu lên gương mặt có chút tái nhợt của y.
"A Việt?" Y khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút ngạc nhiên pha lẫn buồn ngủ. "Trễ thế này rồi, sao huynh còn ở đây?"
Phạn Việt quan sát y một lát, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu điều gì đó, nhưng trước mặt hắn vẫn chỉ là một Kỳ Phong yếu ớt, dáng vẻ mong manh như thể chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể làm y ngã xuống.
Hắn chậm rãi bước vào, không hề hay biết rằng chỉ cách đó vài bước chân, sau tấm bình phong kia, sự thật kinh hoàng đang được che giấu.
Phạn Việt bước vào phòng, ánh mắt không rời khỏi Kỳ Phong, nhưng hắn cũng không thể không chú ý đến những chi tiết xung quanh. Căn phòng có vẻ bình thường, nhưng hắn cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Bức bình phong ở góc phòng, những tấm màn che phủ nửa cửa sổ, tất cả đều khiến Phạn Việt cảm thấy có sự che giấu nào đó. Cảm giác lo lắng lạ lùng dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn phải cẩn thận hơn trong mỗi bước đi.
Hắn chầm chậm bước vào, ánh mắt liếc nhanh xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có gì không ổn. Nhưng không, tất cả vẫn yên tĩnh, như thể không có gì đáng nghi. Hắn định tiến lại gần bức bình phong, nơi mà hắn cảm thấy có một sự kỳ lạ trong không khí.
Chưa kịp bước thêm bước nào, Kỳ Phong đột ngột ho khẽ một tiếng. Giọng y yếu ớt, thanh âm có chút nghẹn lại. Phạn Việt dừng lại ngay lập tức, quay lại nhìn, đôi mắt lo lắng hơn bao giờ hết.
"Đệ sao vậy?" Phạn Việt vội vã tiến lại, nhưng Kỳ Phong đã lùi lại một chút, hơi nghiêng người, dáng vẻ mệt mỏi.
"Không sao đâu... chỉ là một cơn ho nhẹ thôi," Kỳ Phong nói, giọng yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn cố gắng tránh nhìn vào Phạn Việt. Lúc này, hắn nhận thấy cơ thể Kỳ Phong có vẻ mệt mỏi hơn bình thường.
"Đệ đã uống thuốc chưa?" Phạn Việt vội vã tiến lại gần, đặt tay lên trán Kỳ Phong, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hơn bình thường. "Đệ có vẻ sốt rồi. Sao không nói với huynh? Huynh không muốn đệ phải chịu đựng như thế này."
Kỳ Phong hơi mở mắt, lướt qua Phạn Việt, rồi lại khẽ nhắm lại, đôi môi khẽ cong lên như muốn cười, nhưng lại mang theo vẻ mệt mỏi vô hạn. "Đừng lo, huynh. Đệ chỉ mệt một chút thôi. Chắc là do gió lạnh thôi." Y cố gắng nói ra những lời bình thản, nhưng trong giọng nói lại mang một chút yếu ớt không thể giấu diếm.
Phạn Việt nhìn y không rời, nhưng vẫn không thể nào gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng. Hắn dừng lại, đứng bên cạnh Kỳ Phong, cảm thấy rằng có điều gì đó rất không ổn trong căn phòng này. Mỗi bước hắn tiến vào, mỗi lời y nói, đều khiến hắn không thể yên tâm.
Lúc này, Kỳ Phong lại khẽ ho một lần nữa, nhưng lần này, tiếng ho ấy kèm theo một biểu hiện rõ rệt của sự kiệt sức. Y tựa người vào thành giường, ánh mắt dần trở nên mơ màng như thể không thể duy trì được tỉnh táo thêm nữa.
Phạn Việt không thể không lo lắng. Hắn đặt tay lên vai Kỳ Phong, nhẹ nhàng đưa y nằm xuống giường. "Đệ thật sự không sao chứ? Huynh cảm thấy đệ không ổn."
Kỳ Phong khẽ lắc đầu, đôi mắt nhắm lại, rồi lại mở ra nhìn Phạn Việt, nhưng lần này, trong ánh mắt y có một thứ gì đó khó diễn tả, như thể một cơn bão đang ẩn giấu trong sâu thẳm. Y nhẹ nhàng nói: "Huynh đừng lo, huynh chỉ cần ở đây, đệ sẽ không sao đâu."
Phạn Việt đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kỳ Phong, nhưng có một chút nghi ngờ đang âm ỉ trong lòng hắn. Dù nhìn thấy rõ vẻ yếu ớt của y, nhưng trong sự bình thản ấy lại có một điều gì đó khiến Phạn Việt không thể an tâm.
Kỳ Phong tiếp tục giả vờ mệt mỏi, ngả người vào thành giường và nhắm mắt như thể kiệt sức. Mỗi cử động của y đều có vẻ chậm rãi, yếu ớt, khiến Phạn Việt không khỏi cảm thấy lo lắng. Hắn tiến lại gần, đôi tay vươn ra, nhưng một phần trong hắn lại nhắc nhở bản thân phải thận trọng hơn.
"Đệ không sao chứ?" Phạn Việt hỏi, giọng lo lắng nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi Kỳ Phong. Hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng, một sự yên lặng quá hoàn hảo. Nhưng hắn không thể phủ nhận rằng nhìn vào Kỳ Phong lúc này, hắn thấy sự yếu đuối chân thật, không có gì đáng ngờ.
Kỳ Phong nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói lạc đi vì mệt mỏi: "Đệ chỉ mệt chút thôi, huynh đừng lo." Mặc dù ánh mắt y nhìn Phạn Việt đầy vẻ yếu ớt, nhưng có một điều gì đó trong đôi mắt ấy khiến Phạn Việt cảm thấy không thể hiểu hết.
Phạn Việt không muốn làm Kỳ Phong khó chịu, nên hắn không hỏi thêm nữa, dù trong lòng vẫn lấp lánh nghi ngờ. Hắn vươn tay đặt lên trán y một lần nữa, cảm nhận được hơi nóng của cơ thể. Mặc dù cơ thể Kỳ Phong có vẻ yếu, nhưng cảm giác lo lắng trong hắn vẫn không hề giảm bớt.
"Đệ chắc chắn không sao chứ?" Phạn Việt hỏi lại, lần này có chút cương quyết hơn. Tuy nhiên, sự lo lắng trong giọng nói của hắn lại được che giấu khá khéo léo.
Kỳ Phong không trả lời ngay lập tức. Y chỉ khẽ nhắm mắt lại, như thể muốn tránh né ánh mắt của Phạn Việt, rồi cất tiếng một cách nhẹ nhàng, gần như là thì thầm: "Không sao đâu, huynh đừng lo quá. Đệ chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi."
Phạn Việt nhìn y thật lâu, đôi mắt sắc bén lướt qua từng đường nét trên gương mặt Kỳ Phong. Dù có cảm giác có gì đó không ổn, nhưng hắn cũng không thể tìm thấy bằng chứng rõ ràng nào. Kỳ Phong vẫn là đệ đệ mà hắn yêu thương, người mà hắn đã bảo vệ suốt thời gian qua.
Cuối cùng, hắn buông tay xuống, không nói gì thêm. Những nghi ngờ vẫn còn trong lòng, nhưng Phạn Việt không thể làm gì ngoài việc tin tưởng vào lời nói của Kỳ Phong lúc này. Hắn lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, một phần trong lòng hắn muốn ở lại bảo vệ y, nhưng phần còn lại lại cảm thấy có một cái gì đó đang lảng tránh mình.
"Đệ nghỉ ngơi đi. Nếu cần gì, huynh sẽ ở đây." Phạn Việt nói, giọng trầm ấm, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác bất an khó tả.
Kỳ Phong nhẹ gật đầu, đôi mắt vẫn nhắm lại, nhưng trong sự yên tĩnh ấy, có một thứ gì đó khiến Phạn Việt không thể gạt bỏ hoàn toàn sự nghi ngờ. Mặc dù hắn không thể tìm ra lý do, nhưng hắn không thể không cảm nhận được rằng mọi chuyện đang dần đi vào một vở kịch mà Kỳ Phong đã sắp đặt, và hắn vẫn chỉ là một phần trong đó, không thể nhìn rõ hết mọi chuyện.
Phạn Việt trở về phòng, trong lòng vẫn còn lấn cấn về cuộc gặp gỡ vừa rồi. Hắn ngồi xuống, ánh nến nhấp nháy phản chiếu lên gương mặt mang đầy suy tư của hắn. Bàn tay khẽ siết lại, những cảm giác mơ hồ cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí.
Hắn nhớ lại ánh mắt của Kỳ Phong-yếu ớt, có chút trốn tránh, nhưng lại không hề có vẻ sợ hãi. Nhớ lại giọng nói của y-mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng lại có chút gì đó quá hoàn hảo. Cả cách y đột nhiên ho khan khi hắn định lại gần bức bình phong, tất cả đều khiến hắn cảm thấy không ổn.
"Có điều gì đó không đúng..." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt trầm xuống.
Nhưng rồi, hắn lại thở dài, bàn tay đưa lên xoa nhẹ mi tâm.
"Sao ta có thể nghi ngờ đệ ấy?"
Đó là Kỳ Phong, là đệ đệ mà hắn đã từng bảo vệ bằng cả mạng sống, là người mà hắn luôn muốn dành mọi thứ tốt đẹp nhất. Dù có bao nhiêu bất an, bao nhiêu mơ hồ, hắn cũng không thể tự cho phép bản thân nghi ngờ y.
Có lẽ chỉ là do hắn lo lắng quá mức. Có lẽ do hắn bị những chuyện gần đây làm ảnh hưởng tâm trí, nên suy nghĩ nhiều hơn cần thiết.
Phạn Việt khẽ cười nhạt, tự chế giễu bản thân. Hắn đã quá đa nghi rồi.
Hắn đứng dậy, định dập ngọn nến để nghỉ ngơi, nhưng rồi lại chợt dừng lại.
Cảm giác ấy, cái cảm giác khó chịu và bức bối trong lòng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Nó như một cái gai nhỏ, cắm vào sâu trong tâm trí hắn, khiến hắn không thể hoàn toàn yên lòng.
Hắn lặng người một lúc, rồi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ nó đi.
Kỳ Phong vẫn là Kỳ Phong, đệ đệ của hắn. Và hắn... không có lý do gì để nghi ngờ y cả.
Nhưng đêm đó...
Phạn Việt trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng vẫn còn vương vấn chút nghi ngờ nhưng hắn tự nhủ có lẽ chỉ là do mình quá lo lắng. Nhưng đúng lúc ấy, giữa màn đêm tĩnh lặng, một âm thanh rất nhỏ vang lên.
Lạch cạch...
____________________________________________________
Hết rùi mong cả nhà ko chê
Lịch thì lung tung mông lung ko có lịch cụ thể chừng nào rảnh thì mình viết nhe
Mãi iu 💓💓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro