Chương 1 : Trùng Phùng
Cuộc hội ngộ bất ngờ
Phạn Việt và Bạch Thước cùng nhau tiến vào làng nhỏ, nơi người dân đang tụ tập đông đúc, xôn xao. Trong không khí lo lắng, họ thấy một người thanh niên đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt hốc hác và mệt mỏi, bất tỉnh.
Bạch Thước lập tức bước đến, nhưng Phạn Việt dừng lại một bước, ánh mắt không thể rời khỏi người ấy. Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong anh, khiến trái tim anh đập mạnh.
"Phạn Việt, sao huynh lại dừng lại?" – Bạch Thước nhìn anh, nhưng Phạn Việt không trả lời. Hắn chỉ bước nhanh về phía người đang ngồi trên xe lăn.
Càng gần, hắn càng nhận ra những chi tiết đặc biệt. Một chiếc sáo nhỏ, cũ kỹ treo bên cổ người kia – một chi tiết quen thuộc mà anh không thể quên. Chính chiếc sáo này, Kỳ Phong đã từng treo và đó là kỹ vật hắn tặng cậu khi còn là đứa trẻ, trước khi tất cả những biến cố xảy ra.
Phạn Việt khụy gối xuống trước mặt người ấy, không giấu nổi sự xúc động trong ánh mắt. "Kỳ Phong"
Phạn Việt không kìm được cảm xúc, anh vươn tay ra chạm vào cánh tay Kỳ Phong, khẽ lay người y "Là ta. Ta đã tìm thấy đệ rồi, Kỳ Phong. Đệ không sao rồi. Đệ sẽ không phải chịu đựng nữa đâu."
Phạn Việt không đáp, chỉ nhẹ nhàng kéo Kỳ Phong vào vòng tay mình. Dù cơ thể y đang yếu ớt, nhưng trái tim hắn không bao giờ từ bỏ.
Phạn Việt và Bạch Thước vội vã đưa Kỳ Phong về nhà của Bạch Thước. Bóng tối bao trùm khắp không gian, chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu sáng căn phòng. Bạch Thước nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để chữa trị cho Kỳ Phong, nhưng Phạn Việt vẫn chưa thể nào gỡ bỏ nổi hình ảnh Kỳ Phong yếu ớt trên xe lăn.
Khi Bạch Thước làm sạch vết thương và kiểm tra cơ thể Kỳ Phong, Phạn Việt đứng bên cạnh, ánh mắt không thể rời khỏi y mình. Mỗi động tác của Bạch Thước đều khiến hắn cảm thấy nỗi đau xâm chiếm tâm hồn.
Bạch Thước nhìn kỹ những vết thương trên người Kỳ Phong, rồi thở dài, lắc đầu. "Những vết thương ngoài da chỉ là vết tích nhỏ. Nhưng chân của y ấy... Linh mạch đứt nói ra là đã tàn phế."
Phạn Việt cảm thấy một cơn đau xé lòng. Hắn nhìn chân y, nơi mà linh mạch đã hoàn toàn bị đứt đoạn, một phần cơ thể không thể cứu vãn.
Bạch Thước tiếp tục nói: "Chắc chắn cậu ấy đã phải chịu đựng đau đớn tột cùng, không chỉ ở thể xác mà còn trong tâm hồn."
Phạn Việt cảm thấy trái tim mình như bị đâm thủng. "Đệ ấy đã phải chịu đựng những gì..." – hắn thì thầm, nhưng lời không thể thoát ra.
Bạch Thước nhìn Phạn Việt, ánh mắt cô đầy sự đồng cảm, nhưng cũng lộ rõ sự tiếc nuối. "Cậu ấy còn sống, và đó là một kỳ tích. Nhưng dù sao, những vết thương sâu trong tâm hồn... cần một khoảng thời gian dài để chữa lành."
Phạn Việt ngồi xuống cạnh giường, nhìn Kỳ Phong đang nằm bất động, tim hắn như vỡ vụn. "Ta sẽ không để đệ phải chịu đựng nữa. Anh hứa."
Lời nói ấy như một lời thề, một lời cam kết mà hắn sẽ làm mọi thứ để đưa Kỳ Phong trở lại. Nhưng lúc này, chỉ còn lại sự im lặng, trong căn phòng tối tăm với những nỗi đau không thể nói thành lời.
Phạn Việt ngồi bên cạnh giường, không dám rời mắt khỏi Kỳ Phong. Cả đêm dài trôi qua, hắn không ngủ, chỉ im lặng canh chừng, nhìn em trai nằm bất động. Những nỗi đau dâng lên trong lòng hắn, khi nhớ lại những gì Kỳ Phong đã phải trải qua. Hắn tự hỏi, liệu có thể làm gì để y không phải chịu đựng thêm nữa?
Cảm giác thời gian kéo dài vô tận, nhưng cuối cùng, một cử động nhỏ từ Kỳ Phong đã khiến Phạn Việt giật mình. Kỳ Phong bắt đầu động đậy, rồi chậm rãi ngồi dậy. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu yếu ớt chiếu lên khuôn mặt gầy guộc của y, và Phạn Việt ngay lập tức tiến lại gần, lo lắng.
Kỳ Phong nhìn quanh, đôi mắt mờ mịt như chưa thể nhận thức rõ ràng nơi mình đang ở. Y quay sang nhìn Phạn Việt, nhưng khuôn mặt của hắn không làm y nhận ra. Đôi mắt ngơ ngác, và vẻ mặt của Kỳ Phong không chút biểu cảm, chỉ có sự hoang mang. "Ngươi là ai?" – giọng Kỳ Phong yếu ớt, nhưng mang đầy sự hoang mang và sợ hãi.
Phạn Việt nhìn y, nỗi đau và lo lắng tràn ngập trong lòng. " Ta là A Việt." – hắn khẽ nói, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong mình. " Đệ không nhớ ta sao?"
Kỳ Phong nhìn anh một lúc lâu, rồi lại quay đi, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Y hoang mang, không nhận ra người trước mặt. "Ca ca?" – y lặp lại, giọng nói như một câu hỏi không có đáp án.
Phạn Việt cảm thấy như trái tim mình bị siết chặt. "Phải,ta là A Việt. Đệ không nhớ sao?" – hắn nhẹ nhàng nói, hy vọng y có thể tỉnh lại hoàn toàn, nhớ lại tất cả.
Kỳ Phong vẫn nhìn hắn bằng đôi mắt vô hồn, như thể những ký ức quý giá đã bị xóa sạch. "Đây là đâu?" – Cậu hỏi lại, ánh mắt trống rỗng.
Phạn Việt ngồi xuống cạnh giường, nắm lấy tay Kỳ Phong, cố gắng làm y cảm thấy an tâm. "Đệ đã bị thương, và Bạch Thước đã chữa trị cho đệ." – hắn nói với giọng nhẹ nhàng, cố gắng giải thích mọi chuyện.
Kỳ Phong vẫn ngồi im lặng, không nói gì thêm. Y như đang cố gắng tìm lại chút ký ức, nhưng sự trống rỗng trong đầu khiến mọi thứ trở nên mơ hồ. Phạn Việt không thể làm gì hơn ngoài việc ngồi bên cạnh, kiên nhẫn chờ đợi y nhớ lại.
Khi Kỳ Phong nghe thấy tên "Phạn Việt", đôi mắt cậu bất chợt lóe lên, dường như có một chút gì đó quen thuộc, như thể có một sợi dây liên kết mong manh kéo cậu lại gần sự thật. Y nhìn chằm chằm vào Phạn Việt, rồi sau đó, không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, Kỳ Phong chậm rãi đưa tay ra, ôm chặt lấy hắn
"Ca ca..." – Giọng Kỳ Phong nghẹn ngào, như thể tìm lại được một phần ký ức bị mất. Y ôm Phạn Việt thật chặt, cảm giác an toàn và ấm áp lan tỏa trong cơ thể y.
Phạn Việt có thể cảm nhận được sự vui mừng và nhẹ nhõm trong vòng tay của Kỳ Phong. Hắn khẽ vỗ về lưng y, ánh mắt tràn ngập tình cảm. "Đệ nhớ rồi, đúng không?" – hắn thì thầm, giọng đầy sự yêu thương.
Tuy nhiên, khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi ấy không kéo dài lâu. Chỉ trong giây lát, ánh mắt của Kỳ Phong dường như thay đổi. Y lùi lại một chút, thở hổn hển như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó trong lòng. Bàn tay của Kỳ Phong bất ngờ đẩy nhẹ Phạn Việt ra, cơ thể cậu lùi lại một chút, ánh mắt trở nên lạnh lùng và đầy phòng bị.
"Giờ huynh.. là điện Chủ." – Kỳ Phong cất giọng, mỗi từ đều mang theo sự né tránh
" Ta quên mất là không được làm như vậy"
Phạn Việt sững người, không hiểu vì sao y lại phản ứng như vậy. Hắn nhìn y, nỗi đau lại dâng lên trong lòng. "Kỳ Phong, đệ không cần phải lo lắng. Ta không thay đổi, ta vẫn là A Việt mà đệ biết." – hắn nói, cố gắng chạm vào tay Kỳ Phong, nhưng y lại lùi ra xa hơn.
"Ta vẫn là Ca ca của đệ, Kỳ Phong. Dù đệ có nghĩ thế nào, ta vẫn là ca ca mà đệ từng biết, sẽ luôn là người bảo vệ đệ." – Phạn Việt nói, giọng hắn kiên định nhưng vẫn đầy dịu dàng, mong muốn xóa bỏ mọi khoảng cách giữa hai người.
Kỳ Phong không đáp, chỉ đứng im, ánh mắt không thể che giấu sự mâu thuẫn trong lòng. Y không biết phải làm gì với những cảm xúc phức tạp này, không biết liệu có thể tin tưởng vào Phạn Việt, người giờ đây đã trở thành Hạo Nguyệt Điện Chủ, hay không.
Phạn Việt hỏi cậu năm xưa đã xảy ra chuyện gì
Kỳ Phong ngồi trên giường, đôi mắt y nhìn xa xăm như thể đang quay lại những ký ức mà cậu không muốn nhớ. Phạn Việt vẫn đứng đó, ánh mắt lo lắng nhìn y. Sau một lúc im lặng, Kỳ Phong khẽ lên tiếng, giọng y trầm buồn:
"Lý do ta bị bắt... là vì huynh." – Câu nói của Kỳ Phong như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Phạn Việt. Anh sững người, đôi mắt mở lớn, không hiểu cậu đang muốn nói gì.
Kỳ Phong thở dài, đôi mắt tràn ngập nỗi đau. "Họ nhắm đến huynh, nhưng lại bắt nhầm ta. Tất cả... vì đôi mắt tím của huynh."
Phạn Việt lùi lại một bước, ánh mắt hắn tràn đầy sự ngạc nhiên và áy náy. "Đôi mắt tím của ta?" – hắn lặp lại, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng.
Kỳ Phong gật đầu, bàn tay vô thức nắm chặt chăn. "Huynh còn nhớ không? Năm đó, chúng ta đã đổi mắt cho nhau"
Phạn Việt đứng im, như bị đông cứng lại. Anh không thể tin được rằng y mình đã chịu cảnh này nhiều đến vậy vì ta
"Ta bị bắt vì họ nghĩ ta là huynh. Họ tra tấn, hành hạ ta, chỉ để ép ta khai ra thứ mà ta không hề biết. Ta đã cố gắng chịu đựng, vì ta nghĩ huynh đang ở ngoài kia, sống một cuộc đời tốt đẹp. Nhưng cuối cùng,
Phạn Việt cảm thấy như mình không thể thở nổi. Hắn bước lại gần Kỳ Phong, ánh mắt tràn đầy sự đau đớn và hối hận. "Kỳ Phong, ta.. Ta không biết. Nếu ta biết, ta sẽ không bao giờ để đệ phải chịu đựng như vậy. Ta đáng lẽ phải bảo vệ đệ..."
"Nhưng huynh đã không ở đó." – Kỳ Phong cắt ngang, giọng cậu lạnh lùng hơn. "Ta không trách huynh, nhưng ta cũng không thể tha thứ cho huynh"
Những lời của Kỳ Phong như một cú đánh mạnh vào trái tim Phạn Việt. Anh cảm thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Anh quay lưng bước nhanh ra khỏi phòng, lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi và đau khổ.
Ra đến ngoài sân, Phạn Việt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh mắt đầy sự hối hận. "Kỳ Phong, ta đã nợ đệ quá nhiều... Làm sao ta có thể bù đắp được tất cả đây?" – hắn thì thầm, giọng nói như bị gió cuốn đi, chỉ còn lại sự cô độc và đau đớn trong lòng hắn.
Bạch Thước cầm thuốc trên tay, bước vào phòng nơi Kỳ Phong đang nằm. Phạn Việt cũng đi theo sau, vẫn không thể rời mắt khỏi y, lòng đầy lo lắng và áy náy. Bạch Thước đặt thuốc xuống bàn cạnh giường và chuẩn bị kiểm tra vết thương của Kỳ Phong.
Kỳ Phong nhìn Bạch Thước và Phạn Việt, khẽ gật đầu, rồi từ từ đưa tay nhận lấy hộp thuốc. Nhưng trước khi Bạch Thước kịp rời đi, Kỳ Phong đột ngột lên tiếng:
"Huynh... có thể giúp ta một việc không?" – Giọng y nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự yêu cầu kín đáo.
Phạn Việt nhướn mày, bối rối. "Có chuyện gì sao?" – hắn hỏi.
Kỳ Phong chỉ vào chiếc xe lăn mà y vẫn ngồi, đôi mắt có vẻ khó khăn. "Trên xe lăn, có một ít đồ vật. Nếu có thể, huynh và Bạch Thước hãy tìm giúp ta." – Cậu dừng lại một chút, đôi môi mím lại như thể đang che giấu điều gì.
Bạch Thước và Phạn Việt đều cảm thấy có điều gì đó không ổn. Bởi lẽ, khi họ kiểm tra chiếc xe lăn, họ đã chắc chắn rằng không có gì ngoài một vài vật dụng cơ bản. Phạn Việt và Bạch Thước nhìn nhau, rồi quyết định rời khỏi phòng, để Kỳ Phong có không gian riêng.
Cả hai bước ra ngoài và dừng lại, nhìn nhau trong một khoảnh khắc im lặng. "Cậu ấy có thể đang giấu điều gì đó," – Bạch Thước thì thầm, đôi mắt đầy suy tư.
Phạn Việt gật đầu, lo lắng. "Ta cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ về Kỳ Phong. Đệ b,ấy không phải là người dễ dàng mở lòng."
Bạch Thước nhìn về phía cửa phòng. "Chúng ta phải cẩn thận."
Khi cả hai quay lại vào phòng, Kỳ Phong đã tự mình ngồi dậy, đặt thuốc xuống giường. Anh nhìn thấy trong tay Kỳ Phong một con sóc nhỏ được băng bó cẩn thận, nằm im trong lòng bàn tay y Phạn Việt và Bạch Thước sững sờ, không ngờ cậu lại giữ một con vật như vậy.
Kỳ Phong mỉm cười, ánh mắt cậu dịu dàng và ấm áp. – Cậu nhẹ nhàng vuốt ve con sóc
Bạch Thước và Phạn Việt nhìn nhau, lòng đầy sự . Phạn Việt cảm thấy một cơn sóng lạ trong tim khi thấy nụ cười của Kỳ Phong, nụ cười mà hắn chưa từng thấy trong suốt thời gian dài qua. Người đệ đệ của hắn, người luôn che giấu nỗi đau và những bí mật sâu kín trong lòng, giờ đây lại có thể cười một cách trong sáng và không gánh nặng.
Kỳ Phong tiếp tục vuốt ve con sóc, nhìn vào nó như thể tìm thấy một chút an ủi trong những năm tháng đau khổ. "Dù ta không thể cứu được bản thân mình, nhưng người thì lại có thể "
Phạn Việt đứng yên, không biết phải nói gì. Hắn chỉ có thể nhìn y trong im lặng, cảm giác yêu thương dâng lên trong hắn, kèm theo đó là sự đau đớn khi nhận ra Kỳ Phong đã phải trải qua quá nhiều, ngay cả khi hắn không hề hay biết.
Con sóc nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay Kỳ Phong, ngoan ngoãn uống từng giọt thuốc mà y cẩn thận bón cho. Nhưng khi uống xong, nó bất ngờ dùng hàm răng nhỏ xíu cắn nhẹ vào tay áo của Kỳ Phong, như đang muốn kéo y lại. Đôi mắt đen láy của nó nhìn cậu đầy lo lắng, như thể hiểu rằng y cũng cần thuốc để khỏe lại.
Kỳ Phong mỉm cười
Con sóc nhỏ vẫn cắn lấy tay áo Kỳ Phong, không chịu buông ra. Ánh mắt nó sáng lên, như cố gắng thuyết phục chủ nhân mình. Kỳ Phong chỉ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng vuốt ve đầu nó.
"Ngươi cứ uống cho khỏe," – y nhẹ nhàng nói, giọng cậu trong trẻo lại pha lẫn chút mệt mỏi. "Ta không sao. Ngươi cần sức khỏe để tối mai còn đi cùng ta."
Phạn Việt vừa bước vào phòng, nghe được những lời này thì lập tức khựng lại. Anh nhìn đệ đệ mình, đôi mắt tràn đầy khó hiểu và đau đớn.
"Đệ tính đi đâu?" – Giọng Phạn Việt cất lên, trầm thấp nhưng kiềm chế, mang theo sự bất an rõ rệt.
Kỳ Phong khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức giấu đi cảm xúc trong đôi mắt. Y ngẩng đầu, nhìn Phạn Việt, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. "Huynh là Điện Chủ cao quý. Ta không thể ở đây mãi làm gánh nặng cho huynh. Từ lâu, ta đã không còn thuộc về thế giới này nữa."
Phạn Việt cảm thấy như tim mình bị bóp nghẹt. Hắn bước nhanh đến bên giường, ánh mắt đầy đau khổ. "Huynh đã tìm đệ bao nhiêu năm. Giờ trùng phùng, đệ lại muốn rời đi? Tại sao? Chẳng lẽ đệ không hiểu huynh đã lo lắng cho đệ như thế nào sao?"
Kỳ Phong quay mặt đi, tránh ánh mắt của ca ca "Huynh lo lắng vì trách nhiệm. Còn ta... không còn gì để giữ ở đây nữa. Chân ta tàn phế, linh mạch đã đứt đoạn, ta không còn giá trị gì cả."
"Đệ sai rồi!" – Phạn Việt gần như hét lên, đôi mắt hắn đỏ hoe. Hắn ngồi xuống, nắm chặt vai Kỳ Phong, ánh mắt đau đớn nhìn đệ đệ mình. "Đệ là đệ đệ của huynh! Không cần biết đệ ra sao, huynh chỉ cần đệ sống, chỉ cần đệ ở bên cạnh huynh. Đệ hiểu không?"
Kỳ Phong vẫn giữ im lặng, đôi mắt y nhìn xuống bàn tay đang vuốt ve con sóc nhỏ. Một lúc sau, y khẽ thì thầm, giọng nói như gió thoảng: "Nhưng huynh là Điện Chủ. Ta thì có gì? Một kẻ tàn phế, một gánh nặng... ta không muốn làm huynh phải bận tâm thêm nữa."
"Đệ không phải là gánh nặng!" – Phạn Việt nói, giọng hắn run rẩy. "Đệ là người thân duy nhất của huynh. Thiên hạ có lớn thế nào cũng không bằng đệ. Nếu đệ rời đi, huynh phải làm sao ?"
____________________________________________________
gu tui là kiểu mấy bé thụ phải yếu đuối trong tay lão công nên mọi ko thích cũng thông cảm nha, nhưng chỉ là trước mặt lão công thui chứ đằng sau bé nó hơi bị quậy à
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro