Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 6


  Hạo Nhiên phun hết cà phê trong miệng mình ra, tiếp đến lại không ngừng ho sặc sụa. Anh chàng bị bất ngờ về hành động của Vũ Thiên khi theo dõi qua màn hình máy tính của trường. Cả văn phòng ITs cũng chết điếng. Không một ai dám phát biểu bất cứ điều gì vào lúc này. Từ sâu trong thâm tâm họ thừa biết, nếu chẳng may không khéo ăn nói mà chọc giận King ngay lúc này thì tiêu. Sắc mặt Nhà Vua đang tối sầm lại. Hạo Nhiên đập mạnh tay xuống mặt bàn đánh "Rầm!" một tiếng rõ to, không nói không rằng, đột ngột đứng bật dậy rời khỏi tổ ITs, để lại sau lưng là những cái nhìn theo căng thẳng của những con người đáng thương còn đang run rẫy. Nhiều người trong số họ còn đang bắt đầu cầu nguyệN. Đức Vua đã nổi cơn thịnh nộ. Chuyện này đã đi quá tầm kiểm soát rồi.

Ở một khu vực khác, cùng lúc đó, Lee cũng cứng người trước những gì được truyền phát trực tuyến khắp trường. Hành động kết thúc trò chơi Hide and Seek năm nay quả là cò nhiều bất ngờ hơn mong đợi. Với Lee, chuyện này thật quá sức tưởng tượng. Quai hàm anh chàng vẫn còn đang trong trạng thái lưng chừng, muốn nói gì đó nhưng không thành. Cạnh bên Lee là Mike, với một vẻ mặt hoàn toàn tương phản. Cậu nhóc có vẻ rất thích thú với việc này. Mike suýt soa:

- Hể, bà chị này coi vậy mà cũng khá ghê nhỉ!

Lee bắt đầu mấp máy môi được mấy từ rời rạc:

- Vũ Thiên... thôi tiêu rồi...

Trở lại với đám đông cuồng nhiệt vây quanh chúng tôi ở Heaven Gate, tôi cuối cùng cũng bỏ cuộc thả Minh Châu ra. Mặc dù chưa đoán được thứ đồ ngọt mà cô ấy vừa ăn, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng nó rất ngon. Để xem... Lee không chuyên về khoản đồ ngọt, vậy thì chắc lại là Công Chúa Thỏ. Cupcake kì trước cô bé ấy làm rất tuyệt. Tôi tự hỏi, không biết lần này Công Chúa đã làm bánh gì nhỉ?

- Hoàng Vũ Thiên! Sao cô dám...

Cuối củng thì cũng có ai đó trong đám người kia lên tiếng. Tôi nhíu mày nhìn sang những thành phần đang bức xúc với mình. Ah, đúng là tôi chưa bao giờ dành được nhiều thiện cảm của những học sinh cấp II hết. Tuy nhiên, không phải tất cả học sinh cấp II đầu đang bất bình với tôi. Cạnh bên đó còn có mấy cô nàng khác còn chưa hết phấn khích, vẫn đang bận ôm mặt ré lên hào hứng. Chậc! Mấy người này lại tính bắt bẻ gì nữa đây?

- Mau xin lỗi Minh Châu ngay!

Tôi nhìn lại nhân vật mà họ vừa đề cập đến. Cô ấy vẫn đứng yên đó, lặng thinh, nét mặt từ đầu tới giờ chưa hề thay đổi. Tôi làm lơ:

- Hừm, Có gì mà phải làm lớn chuyện như vậy chứ?! Minh Châu đâu có giống như là đang nổi giận đâu.

Thình lình ngay lúc đó, một giọng trầm vang lên ngay sau lưng tôi, thanh âm rõ ràng là đang vô cùng tức giận:

- Không phải là Minh Châu không biết nổi giận, mà là hồn phách của con bé còn chưa kịp về lại với thể xác. Nó vẫn đang hóa đá kìa.

Tôi giật nảy người quay lại. Hạo Nhiên dường như đang cố kìm nén cơn giận đến cực độ:

- Vũ Thiên à, cô bé dám...

Rồi lại độ nhiên gào lên:

- NỤ HÔN ĐẦU TIÊN CỦA MINH CHÂU ĐÁNG RA PHẢI ĐỂ DÀNH CHO TÔI MỚI ĐÚNG! SAO CÔ BÉ DÁM CƯỚP NÓ TỪ TAY TÔI HẢ?

Tôi thụt lùi lại. Đáng... đáng sợ quá!

Nói rồi, Hạo Nhiên kéo Minh Châu lại gần mình. Vừa lúc anh ta kịp cúi xuống định hôn thì Minh Châu bỗng hồi tỉnh, nhanh chóng giơ tay đánh"Chát!" một cái rõ to vào má Hạo Nhiên. Đám đông đưa tay che miệng lại vì sững sốt. Tôi rùng mình nhìn chỗ bị đánh đang đỏ rần và sưng tấy lên. Chắc chắn sẽ rất đau! Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Hạo Nhiên thật đáng thương.

King vẫn còn đang đơ mặt vì bất ngờ. Song, gần như ngay lập tức, anh ta đã kịp phản ứng lại:

- Minh Châu...

Nữ Hoàng cau mày giận dữ:

- Đồ biến thái! Anh nghĩ mình đang làm gì vậy?

Tôi đoàn hai chữ "Biến Thái" đang khiến cho Hạo Nhiên bị tổn thương cực độ. Anh chàng gào khóc thảm thiết:

- Minh Châu... Minh Châu... không công bằng chút nào hết! Sao Vũ Thiên có thể hôn em, còn anh thì không chứ? Em mắng cả Vũ Thiên biến thái đi!

Hạo Nhiên chỉ tay về phía tôi. Tôi lườm hắn. Minh Châu cũng theo đó liếc sang tôi. Tôi lại bước lùi trong vô thức. Nguy rồi! Nạn nhân tiếp theo rất có thể là tôi. Tôi phải thủ sẳn từ thế, rút lui ngay khi có thể.

Trái với lo sợ của tôi, Minh Châu ngoài vẻ mặt nghiêm nghị ra thì không còn thêm bất cứ hành động nào. Minh Châu quay đi!

- Về thôi!

Tôi ngớ người ra mất mấy giây đứng đó nhìn Minh Châu. Hớ?

- Còn không mau lên?! - Minh Châu lên tiếng thúc giục khi nhận ra tôi vẫn đứng yên đấy. Tôi đáp lại trong vô thức:

- Ơ, vâng!

Tôi đuổi theo bước chân Minh Châu. Có điều, tôi không phải là người duy nhất bị bất ngờ. Hạo Nhiên cũng đang lâm vào tình trạng tương tự. Tôi nghe tiếng hắn gào lên than thở:

- Gì mà phân biệt đối xử rõ ràng vậy?! Minh Châu! Sao em bất công với anh quá vậy! Chờ anh với!

Đám đông tự động tản ra nhường lối cho cả 3 chúng tôi. Tôi nhìn theo bóng lưng Minh Châu đang cố bước đi nhanh ở phía trước. Đấy là nụ hôn đầu của Minh Châu thật sao? Tệ thật! Tôi là một kẻ có tội thật rồi...




...






Ở Red Forest khi đó, Mike tỏ ra thất vọng:

- Arg... cứ ngỡ là sẽ có cảnh hay để xem. Ai dè lại kết thúc dễ dàng như vậy.

Đương nhiên, trái với Mike, Lee lại đang thở phào nhẹ nhõm:

- May quá... Ôi, từ ngày kết giao với Vũ Thiên, anh cứ bị đau tim.

Mike nhíu mày, gương mặt có chút phật lòng:

- Anh quan tâm cô ta nhiều như vậy sao?

Lee cười gượng. Mike quay đi chỗ khác:

- Hoàng Vũ Thiên tốt được ở điểm nào cơ chứ?! Nhưng mà...

Mike tỏ ra đăm chiêu:

- Là do con quái vật đó đã trở nên mềm mỏng hơn? Hay là hắn đang cố ý nhún nhường đây?

Lee nhìn sang cậu nhóc cạnh mình. Mike nghiêm túc hẳn khi suy nghĩ về vấn đề này:

- Nếu là bình thường thì Hoàng Vũ Thiên vốn đã khó toàn mạng rồi. Vậy mà King chỉ nhẹ giọng hờn trách thôi. Có gì đó rất kì lạ!

Mike nhếch môi:

- Lee à, có phải trong thời gian tôi không có ở đây, rất nhiều chuyện thú vị đã xảy ra phải không?

Lee khẽ nhíu mày rồi gõ nhẹ vào trán cậu trai nhỏ tuổi hơn mình:

- Em bớt hứng thú với mấy chuyện thế này đi! À, em nhiệt tình với Hide and Seek như vậy, bộ thật sự muốn trở thành Knight lắm sao?

Mike nhìn đi chỗ khác:

- Chỉ có mình anh thích làm việc cho gia đình Hoàng Tộc thôi. Tôi không có đâu!

Lee tròn mắt ngạc nhiên. Mike tự động lý giải thêm:

- Vì nghe đồn Hoàng Vũ Thiên khá mạnh nên tôi muốn đi thử xem thế nào. Với cả, lũ người ở Học Viện này tự tung tự tác quá! Dám nhân lúc tôi không có ở đây, tự ý đẩy tôi xuống thứ 2. L chết thì tôi phải là thứ nhất chứ!

Khi nói về chuyện này, Mike có vẻ rất bực dọc. Hiểu ra vấn đề, Lee phì cười:

- Thì ra chỉ có thế.

Đoạn xoa đầu cậu nhóc háo thắng của mình:

- Đừng lo! Trong mắt anh, em lúc nào cũng xếp nhất hết mà.

Đôi gò má của Mike lại ửng hồng lên lần nữa.

- Nhưng lần này em bị gọi về đột xuất như vậy, có chuyện gì nghiêm trọng à?

Mike gật gù:

- Uh, là một nhiệm vụ mới.

Nghe nhắc đến hai từ "Nhiệm Vụ", Lee có chút chột dạ. Bàn tay đang xoa đầu Mike bất chợt ngưng lại. Mike tinh ý nhận ra ngay:

- Anh biết là những chuyện như thế này vốn không thể tránh khỏi mà.

Lee khẽ buông một tiếng thở dài:

- Uh, anh biết. Tất cả chúng ta khi sinh ra đều đã được định đoạt sẫn sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai. Anh không thích như thế. Anh muốn số mệnh thì phải do bản thân mình tự sắp đặt lấy.

- Cho nên anh mới đi ngược truyền thống của gia đình, trở thành một tên nghiện máy tính và công nghệ?

Lee mỉm cười. Mike chớp mắt:

- Chúng ta không giống nhau. Anh được sinh ra trong một gia đình bình thường. Lee à, so với tôi thì anh vãn còn may mắn lắm! Tôi không thể làm như anh được. Ngay từ lúc sinh ra, tôi đã được đào tạo trở thành một kẻ giết người chuyên nghiệp. Nhiệm vụ của tôi là ám sát người khác, dù muốn hay không.

Đôi mắt Lee chợt ánh lên một chút thương tâm:

- Em có từng mong muốn được sống yên bình không Mike?

Mỗi lần đề cập tới chuyện này, Mike lại thấy hơi nhói đau ở lồng ngực. Cậu nhóc rất muốn trả lời là có. Tuy nhiên, bản thân Mike hiểu rằng chuyện này vốn không thể. Dù rất muốn từ bỏ tất cả mọi thứ để được hưởng bình yên cùng với Lee, Mike vẫn ý thức được rằng mình vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự xếp đặt của số phận. Mike chuyển chủ đề:

- Ah nhưng nhiệm vụ lần này thú vị lắm nha!

Lee dư sức nhìn ra là cậu nhóc này đang cố ý né tránh câu trả lời. Lee cũng miễn cưỡng cho qua:

- Mục tiêu là một người rất mạnh à?

Mike chỉ hứng thú khi đối phương là một kẻ mạnh. Trái với Mike, điều này chỉ làm Lee thêm lo lắng.

- Mạnh hay không thì chưa biết. Nhưng vãn sẽ rất thú vị.

Lee tròn mắt ngạc nhiên. Mike cười tít mắt:

- Vì đối tượng lần này chính là hôn thê của Valentino!

Lee há hốc mồm:

- Nhà Falco?

Mike gật đầu, vẫn cười rất tươi.

- Em đùa sao? Thế lực nhà Falco không nhỏ đâu. Đối đầu với họ khác nào tự sát chứ?!

Mike cười:

- Anh nói đúng! Vụ này rất khó nhai. Cho nên tôi đã thỏa thuận, nếu thành công, tôi sẽ được phép làm bất cứ thứ gì mà mình muốn.

Lee mợ to mắt nhìn Mike. Cậu bé nói tiếp:

- Vậy nên, dù có khó khăn đén mức nào, tôi nhất định cũng sẽ cố gắng hoàn thành!

Lee chợt hiểu ra rằng bản thân mình bấy lâu nay vốn vô cùng ích kỉ. Cậu muốn Lee tư bỏ tất cả để cùng mình sống một cuộc sống bình thường. Và đây! Ngay lúc này, Lee chỉ biết bất lực nhìn câu nhóc dấn thân vào nguy hiểm mà chẳng thể làm được gì. Đây là cái giá mà Mike phảo đánh đổi cho sự ích kỉ của Lee. Nghĩ đến đó, Lee bất giác siết chặt nắm tay mình.

- Từ cuộc thanh trừ lần trước trong nội bộ nhà Falco, thông tin về vị hôn thê bí ẩn của Valentino bị lộ ra ngoài. Nghe nói người đàn bà ấy đang theo học ở ngôi trường này. Lee à, anh làm việc trong tổ ITs. Thật may! Anh có thể giúp tôi rà qua danh sách toàn bộ học sinh nữ của trường này được không?

Lee gật đầu:

- Không thành vấn đề! Nhưng tin tức này rất đáng tin cậy không?

Mike nhoẻn miệng cười:

- Rất đáng tin! Bới vì Valentino Falco đã ớ đây rồi.

Đôi mắt Lee mở lớn hết cỡ. Mike nói tiếp:

- Có thể khiến cho Boss nhà Falco đích thân ra mặt như vậy thì đúng là không còn nghi ngờ gì nữa.




...





Valentino Falco là nhân vật nổi tiếng nhất trong thế giới ngầm Mafia. Có rất nhiều yếu tố giúp làm nên tên tuổi của vị thanh niên tuổi đời còn rất trẻ này, và một trong số đó, nổi trội nhất chính là thân phận Boss của nhà Falco - tổ chức Mafia mạnh nhất Bắc Mỹ. Mấy năm gần đây, nhà Faco lại bành trướng thêm thế lực, tăng tầm ảnh hưởng của mình sang cả khu vực Châu Á, khiến cho ai nấy đề dè chừng. Valentino Falco, 19 tuổi, ngoại hình đẹp không thua gì siêu mẫu, trông giống một chàng công tử hào hoa hơn là Boss một tổ chức Mafia khét tiếng. Ai cũng biết rằng Big Boss của nhà Falco, Anthony, vẫn đang sống rất khỏe mạnh. Ấy vậy mà lão già ấy lại dễ dàng chịu nhún nhượng đế thằng cháu láu cá của mỉnh cai quản một tổ chức lớn mạnh như thế này. Điều kì lạ là trên dưới tổ chức, không một ai bày tỏ sự bất bình cả. Việc chuyển giao quyền lực này vốn là một cột móc rất lớn. Nếu không khéo sẽ rất dễ dãn đến sự thất bại và đổ vỡ.

Valentino, bản thân hắn là một con quỷ. Không ai còn lạ gì lịch sử giết người như giết kiến của hắn, và cũng không một ai dám phủ nhận là từ khi giao về tay hắn, sức ảnh hưởng của nhà Falco đối với khu vực Nam Mỹ và Châu Á đã gia tăng đáng kể. Xét về tính thành công, khách quan mà nói, hắn quá hoàn hảo.

Valentino có một vị hôn thê, điều này không ai là không biết. Gần 10 năm trước, nhà Falco đột ngột tuyên bố không nhận lời cầu hôn từ bất kì ai vì đã chọn được hôn thê cho Valentino. Đây là một điều vô cùng bất ngờ và thú vị. Ai cũng mong muốn được biết về thân thế của cô gái này. Sau bao nhiêu mất mát và hi sinh của những hôn thê trước, cô gái lần này được bảo vệ khá nghêm ngặt nhằm đề phòng lịch sử tái diễn. Mọi thông tin về cô ta đều bị giấu nhẹm, đến nổi mọi người quay sang hỏi nhau đầy nghi ngờ rằng liệu vị hôn thê bí ẩn đó có thật sự tồn tại? Hay chỉ là cái cớ để nhà Falco tránh rắc rối? Tuy nhiên, nếu cô ấy là thật, người con gái gia tộc Falco xem trọng như vậy thì hẳn phài là một người không tầm thường.

Tổ chức Falco đã làm rất tốt trong việc che giấu Phu Nhân tương lai trong gần 10 năm. Cho đến thời điểm gần đây nhất, trong vị thanh trừ nội bộ, tin tức về cô gái kia đã bị lộ. Và bắt đầu từ đây, một cuộc thảm sát đã nổ ra.

Valentino chuyển ánh nhìn nghiêm nghị sang những thuộc hạ sau lưng mình. Tay Boss vẫn còn lăm lăm khẩu súng còn nóng.

- Bên đó sao rồi?

Sam gật đầu:

- Đã sạch!

Valentino chớp nhẹ đôi mắt màu xanh biển của mình:

- Ờ. Khỉ thật! Cũng nhiều đấy nhỉ!

Sam đưa mắt nhìn quanh những xác chết nằm la liệt dưới chân họ. Tất cả những người này, tổng cộng không dưới 100 người đều đã bị tiêu diệt bởi một đội hơn 15 người do chính Boss chỉ huy. Việc lần này quả là quá sức tưởng tượng.

- Sam!

Nghe gọi tên, Sam cúi đầu chờ chỉ thị. Valentino lãnh đạm cất giọng đều đều:

- Tôi nghĩ... nếu không manh5 tay một chút thì lũ chuột này sẽ không biết sợ là gì. Anh hãy liên lạc với Al, truyền lệnh của tôi: Điều tra thân phận của tất cả những người bị giết hôm nay. Sau khi tra ra xong thì toàn bộ người thân, họ hàng, gia quyến cùng với tổ chức hay băng đảng mà họ làm việc, giết hết thảy đi.

Sam giật mình. Boss của hắn, gương mặt không hề biến sắc. Sam lập tức nhìn lại những cái xác dưới kia. Nếu thực thi đúng theo mệnh lệnh của Boss thì ít nhất thêm vài trăn người nữa phải chết. Không đùa chứ?

- Anh nghe rõ rồi chứ?

Nhận thấy cái nhíu mày của Boss, Sam lập tức trả lời:

- Vâng!

Boss quay lưng bỏ đi:

- Tốt! Đây xem như một bài học răn đe dành cho lũ sâu bọ ấy.

Chợt dừng bước:

- À, còn nữa...

Sam nhìn lên. Boss đang phóng tầm mắt về một phía xa xôi khác:

- Kể cả những ai đang có ý định tham gia vụ này, cứ giết luôn đi!

Boss bỏ đi. Sam đứng lại đằng sau dõi theo. Tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ việc tin tức của Hoàng Vũ Thiên bị bại lộ. Thật ra thì cũng không đến nổi. Bởi vì tất cả những gì được truyền ra ngoài cũng chỉ có mỗi tên quốc gia và tên trường học mà Phu Nhân tương lai đang theo học. Danh tính của cô ấy vẫn còn là một ẩn số. Vì việc này mà đích thân Boss đã ra mặt, lại còn hạ lệnh tàn sát nhiều người đến như vậy...

Sam khẽ buông một tiếng thờ dài. Boss có căn dặn là không được để cô Vũ Thiên biết chuyện này. Sam tự hỏi, vì sao Boss của hắn lại đặt nhiều tâm tư và một người con gái như vậy? Và Hoàng Vũ Thiên, liệu cô ấy có bao giờ nhìn thấy những mặt đáng sợ này của Boss hay chưa? Giả như phải chứng kiến tất cả những thảm cảnh nhuộm đỏ máu người này, liệu cô ấy có hoảng sợ bỏ chạy hay không? Sam lắc mạnh đầu, cố xua đi hình ảnh Hoàng Vũ Thiên vì ghê tởm mà bỏ trốn. Hắn ở bên cạnh Boss đủ lâu để hiểu tính Boss. Ngài rất ghét bị phản bội. Chỏ cần Hoàng Vũ Thiên bỏ chạy, Boss sẽ không ngầnn ngại gì nổ súng.

Vũ Thiên à, rốt cuộc thì được quan tâm bởi Boss nhà Falco, đối với cô bé là sự may mắn hay bất hạnh đây?




...





Không khí của Hide anh Seek quả nhiên đã hoàn toàn biến mất vào ngày hôm sau khi tôi đến trường. Mọi sự đều trờ lại bình thường, trừ những cái nhìn và nụ cười đầy ẩn ý của vài người dành cho tôi từ lúc tôi bước xuống xe. Đi bên tôi, Minh Châu vẫn giữ nguyên nét mặt bình lặng như không có chuyện gì xảy ra. Tôi thì có chút không hài lòng. Tsk! Cái kiểu che miệng cười vời xì xào bàn tán kia là sao chứ?

Tôi khựng lại mất mấy giây để quay lại nhìn ra phía sau mình, phía bên kia góc đường cách đó khá xa. Minh Châu tỏ ra ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Tôi nhún vai:

- À, không... chỉ là đột nhiên có cảm giác đang bị ai đó theo dõi thôi. Nhưng mà sát khí đó đột nhiên lại biến mất rồi. Kì lạ thật!

Minh Châu chuyển chủ đề, cố xua tan nổi lo của tôi:

- Giờ học đầu tiên hôm nay là lớp Ngữ Văn. Bạn có mang sách theo không?

Tôi cười xòa. Minh Châu đoán ra ngay. Cô ấy nhíu mày:

- Dù là Thiên Tài thì cũng phải cần dùng đến sách đó, Hoàng Vũ Thiên ạ. Bạn có chắc là đầu mình chứa hết được toàn bộ những thứ đó không?

Tôi tỏ ra tự tin:

- Muốn kiểm tra không?

Tôi nhoẻn miệng cười, mặc cho Minh Châu tiếp tục cằn nhắn. Ở bên kia đường, ngay góc mà tôi nhìn lúc nãy, Sam thả bàn tay cầm súng xuống:

- May mà chúng ta đến kịp.

Cạnh đó, James, thân tín của Valentino liền hất mặt về phía đám thuộc hạ:

- Dọn chỗ này đi!

Họ lập tức kéo cái xác vô hồn kia đi. Sam tháo ống giảm thanh khỏi họng súng ra:

- Tiếp tục cho người theo sát cô Vũ Thiên nhưng cẩn thận dừng để cô ấy phát hiện.

James mỉm cười:

- Mà công nhận là cô Vũ Thiên càng lớn càng xinh nhỉ! Phải 3 năm rồi, tôi không được gặp cô ấy.

Từ lúc Valentino trở thành Boss, James được giao nhiệm vụ túc trực ở nhà chính bảo vệ cho Big Boss. Chợt nhớ ra điều gì đó, James nói thêm:

- À, nghe nói Mike Mc Kelv Santon cũng đang theo học ở trường đó.

Sam nhíu mày:

- Là dòng họ ám sát chuyên nghiệp?

James gật đầu. Sam nghiến răng:

- Khỉ thật! Vậy thì chúng ta phải mau chóng khử thằng bé thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro