Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 4



Mặt trăng màu đỏ hiện ra ngay trước mắt và tôi thì đang chìm dần xuống đáy đại dương. Tôi khẽ buông một tiếng thở dài.

Ah, lại là giấc mơ này.

Tôi vẫn nhớ lần đầu nhìn thấy cảnh này là khi còn nhỏ, lúc một trong những người bảo vệ tôi phải hi sinh tính mạng vì nhiệm vụ. Ông ta không phải là người đầu tiên chết trước mặt tôi, nhưng chẳng hiểu vì sao ấn tượng về đêm hôm ấy lại trở nên sâu sắc đến thế. Sau ngày đó, những cơn mơ kiểu này cứ thi thoảng bất chợt ùa về, không ngừng lập đi lập lại. Vì sao lại là Mặt Trăng đỏ? Vì sao lại là đáy đại dương?

- Chào buổi sáng, cô Vũ Thiên!

Tôi bị tiếng động lách cách của ly tách đánh thức. Tôi từ từ ngồi dậy đưa tay vuốt ngược chỗ tóc rối ra sau, trong khi Al loay hoay kéo tấm màng nhung để ánh sáng ban mai len vào phòng qua khung cửa sổ lớn. Tôi nhìn sang chiếc khay mà Al đặt trên chiếc bàn cạnh giường mình. Trong ấy có vài lát bánh mì nướng, một ít bơ mức và một ly sữa ấm. Anh ta cất giọng:

- Vì đã khá muộn nên tôi quyết định đánh thức cô. Thật xin lỗi.

Tôi kéo chăn ra khỏi người mình, lại đưa tay bóp trán. Tôi hình như đã ngủ khá lâu rồi nên mới có cảm giác choáng váng này.

- Muộn lắm rồi sao?

Al vừa nói dọn các thứ trong khay ra một chiếc bàn nhỏ cho tôi:

- Vâng, hơn 9 giờ sáng rồi.

Tôi khép hờ mi mắt mình. Vậy là tôi đã ngủ hết 13 tiếng. Chưa bao giờ tôi ngủ nhiều như vậy.

- Val đâu?

- Boss đã ra ngoài từ sớm. Ngài ấy có một vài chuyện phải hoàn thành trước khi rời khỏi đây. Bos đã căn dặn tôi đưa cô đến trường sau bữa sáng.

Al bước lùi lại sau khi mọi thứ đã được bày biện xong:

- Tôi sẽ đợi cô dưới nhà. Xin phép!

Xong, anh ta cúi đầu rồi rời khỏi phòng.




...






Al rẽ tay lái vào cổng Học Viện Thiên Vũ, hướng về phía bãi đỗ xe dành cho khách viếng thăm ngôi trường này. Anh ta cẩn trọng quan sát cô gái ngồi sau xe mình qua gương chiếu hậu ngay từ lúc cả hai bắt đầu khởi hành cho tới khi đến nơi. Boss chẳng những chưa giết anh ta mà còn tiếp tục giao nhiệm vụ tháp tùng cô Vũ Thiên. Al Cứ suy nghĩ hoài về hành động của Boss. Rất nhiều lần Al cam đoan cầm chắc cái chết trong tay nhưng ngài ấy vẫn cứ dửng dưng lơ là không thèm để tâm tới những sai lầm nghiêm trọng mà hắn đã mắc phải. Sự thờ ơ của Boss âu cũng là điều may mắn. Tuy nhiên, quá nhiều lần như thế thì dĩ nhiên sẽ trở nên vô cùng bất thường. Boss không phải kẻ dễ dàng bỏ qua cho những thuộc hạ chuyên làm hỏng chuyện. Người vô-dụng như Albert, kẻ thất bại liên tục hết lần này đến lần khác mà vẫn được trọng dụng giao cho nhiệm vụ giữ an toàn cho một nhân vật tầm cỡ như thế vầy thì lại càng không thể.

Boss à, ngài thật ra đang mưu toan chuyện gì đây?

Al bắt đầu nghĩ theo một hướng khác. Có khi nào Boss thật ra đang trừng phạt hắn bằng hành động ngấm ngầm khủng bố tinh thần không ta? Hắn vốn biết sự tàn ác và nhẫn tâm của Boss. Ngài một khi đã không vừa mắt ai thì sẽ không giết ngay mà hành hạ người ấy cho tới chết. Nghĩ đến đây, Al khẽ rùng mình. Hóa ra hắn không hề gặp may. Hắn chỉ là đang nhận lấy sự trừng phạt chậm rãi tùe Boss. Boss biết hắn đang lo sợ nên đã cố ý vờn đuổi, làm cho hắn bị chính nỗi sợ hãi này ám ảnh cho tới khi hoá điên và chết dần trong đấy.

Bị gặm nhấm bởi lo lắng không biết mình sẽ chết lúc nào. Điều này còn đáng sợ hơn là ăn một phát đạn ngay đầu và ngã lăn xuống đất.

- Anh không sao chứ Al?

Nhận thấy Al đang co người trong xe trong khi tôi đã rời khỏi đó được một lúc, tôi đã chủ động dừng ại để thăm hỏi. Bình thường Al sẽ luôn chạy ra trước mở cửa cho tôi. Nhưng hôm nay trông anh ta có vẻ hơi bị phân tâm. Biểu hiện run rẫy này là đang bị hoảng sợ sao?

- Vâng...

Al bước ra ngoài. Sắc mặt anh ta càng tái đi. Nếu là đang sợ hãi thì nguyên nhân chỉ có một. Tôi lại thấy mình có lỗi với Al. Anh ta không được may mắn vì bị giao phó phải theo sát tôi.

- Al à, anh đã cố gắng hết sức mình rồi. Chỉ là tôi không giống với những tiểu thơ khác, không ngoan ngoãn nằm trong tấm lưới bảo vệ. Tôi tự thấy mình hay hành động theo cảm tính, kéo theo nhiều phiền phức cho anh. Xin lỗi nha!

Anh giật mình hoảng hốt rồi cứ gập đầu lia lịa:

- Không phải thế! Xin cô đừng nói như vậy! Tôi mới là là người có lỗi. Nhiều năm trước tôi được giao nhiệm vụ giải cứu cô khỏi nhà chính nhưng bất thành. Đến hôm nay Boss lại tin tưởng để cho tôi ở cạnh cô nhưng hết lần này đến lần khác, tôi đã khiến cô gặp nguy hiểm. Xin hãy cho tôi một cơ hội nữa. Sau chuyện này, tôi sẽ lập tức tự sát.

Chân mày tôi giật liên hồi. Có vẻ như cơn khủng hoảng tinh thần mà Al trải qua rất lớn, hoàn toàn quá tầm kiểm soát của anh ta. Val đã nói gì mà khiến anh ta bị sốc như vậy? Tôi đúng là kẻ có tội.

- Eh...Al à, có phải Val đã đe doạ sẽ giết anh không?

Val sực nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Boss đêm qua. Ngài ấy tuyệt nhiên không hề đề cập đến chuyện giết chóc. Từ đầu đến cuối chỉ toàn hỏi han về cô Minh Châu thôi. Kì lạ thật! Boss biết người gây nhiều nguy hiểm cho cô Vũ Thiên là cậu Hạo Nhiên, nhưng dường như lại không mấy quan tâm về cậu ta. Vì sao Boss lại hứng thú với cô Minh Châu như vậy?

- Al?

Al hơi ngước lên một chút. Xong, anh ta quỳ xuống, cúi sát đầu để mặt mình chạm vào chân tôi rồi thành khẩn cầu xin:

- Cô Vũ Thiên, cả đời tôi chỉ biết sống và làm việc vì Boss. Cô là người rất quan trọng đối với ngài ấy, cho nên dĩ nhiên cũng sẽ rất quan trọng đối với tôi. Vậy nên, xin cô hãy chấp nhận cho kẻ hèn này được theo sát bên cạnh cô.

Al rốt cuộc cũng nhận ra tầm quan trọng của vị phu nhân tương lai này. Kẻ luôn hành động theo chuẩn mực như Boss lại trở thành tâm tính bất thường như vầy, chung quy từ đầu đến cuối cũng vì phu nhân. Đáng ra hắn đã bị giết từ nhiều năm trước, nhưng do cô bé này khiến cho Big Boss hứng khởi, làm cho tâm trạng của Bos cũng vì thế mà khá lên cho nên hắn mới thoát chết. Lần thứ hai trên Love Paradise. Nếu cô Vũ Thiên bảo không cần hắn thì Boss sẽ chẳng ngần ngại gì nổ súng ngay. Rồi đến tận bây giờ, sự hiện diện của hắn ngày hôm nay cũng bởi vì được cô bé này ưu ái. Từ đầu đến cuối, số mệnh hắn sống hay chết vốn đều phụ thuộc vào người con gái mang tên Hoàng Vũ Thiên.

- Anh muốn tôi trở thành chủ nhân của anh?

Al trở nên bối rối. Hắn không dám nghĩ xa tới mức này:

- Ơ, không phải thế! Tôi không xứng. Ý tôi là... cô cứ xem tôi như con Chó theo bên cạnh mình cũng được. Tôi sẽ...

- Tôi chấp nhận! - Tôi cắt ngang lời Al - Tôi sẽ là chủ nhân của anh. Nhưng tôi có một điều kiện. Đó là từ nay về sau, sinh mạng của anh thuộc về tôi. Anh chỉ được phép chết vì tôi. Đổi lại, tôi cũng sẽ dùng hết sức lực và khả năng của mình để bảo vệ anh. Tuyệt đối không để ai làm hại anh.

Al ngước mặt lên. Trên ấy, người con gái kia bỗng dưng toả sáng như đấng Chúa Trời. Al hiểu ra rằng nếu là cô Vũ Thiên thì hắn đã có thể yên tâm không lo bị giết bất ngờ nữa.

- Còn anh?

Al tỉnh người, vội cúi xuống hôn lên chân tôi:

- Chủ nhân...

Tôi hơi gật đầu:

- Được rồi! Anh đứng lên đi. Chúng ta không có nhiều thời gian nên chuyện hành lễ này để sau vậy. Có một nơi tôi cần phải đến.

Nói rồi tôi liền lập tức quay mặt bước đi. Đằng sau ấy, Al cũng nhanh chóng thu xếp và nối gót theo sau.




...





Khôi Nguyên đặt một bông hoa dưới chân bể kính rồi cất tiếng nói:

- Khi ta bảo với con rằng con rất hợp với những bông hoa, con lập tức tự tay trồng cả một vườn hoa rồi nâng niu và trân quý chúng. Sau đó ta bảo con gợi lên hình ảnh của những con thỏ trắng xinh xắn, con liền nuôi rất nhiều thỏ trong vườn. Yên Vũ à, cả đời con luôn cố gắng làm cho ta vui, vậy còn bản thân con thì sao?

Khôi Nguyên áp bàn tay vào mặt kính, nơi cô Công Chúa đẹp tựa Thiên Thần kia đang say ngủ trong một bể dung dịch. Đây là cách duy nhất để duy trì sự sống cho Nàng Tiên Tóc Vàng.

- Từ nay trở về sau, ta sẽ luôn ở bên con, sẽ không bao giờ rời xa con nữa.




...





Tôi và Al dừng bước ở một khu rừng nằm khuất sâu trong địa phận Học Viện Thiên Vũ. Hệ thống giao thông công cộng trong trường, khu nhà nghỉ, khu thực tập sinh, toàn bộ những nhu cầu thiết yếu dành cho học sinh đều không được đặt ở xung quanh đây. Kể cả bảng điện tử và loa phát thanh cũng không có. Quả nhiên là có ai đó đang cố tình che giấu đi nơi này. Có tổng cộng 3 điểm mù không nằm trên bản đồ của trường và đây chính là điểm thứ 3.

- Cô Vũ Thiên!

Tôi nhìn sang Al. Anh ta quay trở lại sau khi đi thám thính xung quanh và chắc chắn rằng nơi này không tồn tại bất cứ một mối nguy hại nào. Al khẽ gật đầu ra hiệu là tất cả đều ổn. Tôi chạm tay vào bức tường phủ đầy dây leo trước mặt mình. Thật lạnh lẽo!

- Hãy đi tìm một cánh cổng.

Al tròn mắt ngạc nhiên. Tôi bình thản nói tiếp:

- Một cánh cổng có ổ khoá. Sau đó, hãy tìm cách mở nó ra.

Al cúi đầu rồi liền đi thực thi. Tôi đã dặn anh ta phải mang theo những thiết bị bẻ khoá trước khi rời khỏi nhà sáng nay. Al thầm nhủ: thì ra đều được dùng cho việc này. Nhưng thứ gì ẩn nấp đằng sau bức tường lớn kia chứ? Một Khu Vườn Trí Tuệ khác chăng?

- Là Heaven Gate!

Al lập tức nhìn sang tôi. Anh ta vẫn đang tự hỏi làm thế nào mà tôi lại đọc được suy nghĩ của anh ta. Mặtt khác, tôi lại đang tự hỏi bản mình vì sao lại biết được những chuyện này. Cánh cổng với tên gọi Heaven Gate, một tòa nhà nằm ẩn đăng sau, những thứ quái dị đó tự dưng nhảy múa trong đầu tôi một cách vô thức, và tôi thì chỉ việc nói chúng ra mà thôi.




...





Chúng tôi tìm đến một toàn nhà đằng sau bức tường phủ đầy dây leo ấy. Quả nhiên ngoài kia có một cánh cổng được ngụy trang rất tốt bởi những tàn cây rậm. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến đây. Thật kì lạ! Thế thì tại sao cảm giác này lại thân thuộc đến thế?

- Đợi tôi ở đây.

Tôi đưa tay ngăn lại khi Al có ý muốn cùng tôi đi vào bên trong. Biết được nỗi bất an của Al, tôi liền trấn an:

- Sẽ không có nguy hiểm nào đâu. Tôi chỉ đi thăm Công Chúa Thỏ lần cuối thôi.

Al hơi ngần ngừ một lúc rồi cúi đầu bước lùi lại. Tôi tìm thấy chú Khôi Nguyên trên tầng 4 của toà nhà. Đấy là một căn phòng tối được thắp sáng bằng ánh đèn mờ ảo. Chú Khôi Nguyên không hề ngạc nhiên khi trông thấy tôi, cứ như thể chú ấy đã sớm biết tôi sẽ tìm đến đây.

- Con đến thăm Công Chúa Thỏ?

Tôi chưa vội trả lời chú ấy. Thay vào đó, tôi mở đầu một câu chuyện khác:

- Năm 4 tuổi, sau cái chết của một người bảo vệ, cháu đã có một giấc mơ rất lạ. Mọi thứ trong mơ không hề đáng sợ. Chúng chỉ đơn thuần là một vài hình ảnh rời rạc không mang ý nghĩa gì cả. Nhưng rồi chẳng hiểu vì đâu cơn mơ ấy cứ liên tiếp lặp đi lặp lại nhiều lần cho tới tận bây giờ. Cháu đã tìm đến chú, mong nhận được hồi đáp. Chú kiên nhẫn lắng nghe cả câu chuyện rồi bảo rằng đấy dường như là một nỗi ám ảnh. Mọi thứ sẽ ổn, nỗi ám ảnh rồi cũng sẽ phai mờ dần theo năm tháng, khi cháu trưởng thành và đủ mạnh mẽ để vượt qua nó.

Tôi ngừng nói. Những hình ảnh như thác lũ bất chợt ùa về trong đầu lúc này khiến cho tôi vô cùng khó chịu.

- Đó sẽ là một câu trả lời thật hoàn hảo, nếu cháu không bắt đầu nhớ ra rằng ngày hôm đó bầu trời mù mây, từ đầu đến cuối Mặt Trăng vốn không hề xuất hiện. Vậy nên những gì mà cháu đã mơ về không phải là sự ám ảnh, mà là một phần kí ức được khơi gợi lại trong tiềm thức: Kí ức của cháu về Mặt Trăng đỏ và nơi này. Cháu là ai?

Khôi Nguyên áp tay vào cột kính nơi người con gái tóc vàng đang trôi nổi trong bể nước màu đỏ nhạt.

- Những gì mà cháu đang nhìn thấy không phải đã là một câu trả lời quá rõ ràng rồi sao?

Mặt Trăng mà tôi luôn mơ về chính là ánh sáng từ bóng đèn tròn trên đầu cột nước. Tất cả đều khớp trí nhớ của tôi. Ah, thì ra những ký ức này đều là chút tiềm thức mà tôi cảm nhận được lúc còn là một mẫu vật thí nghiệm trong bể kính. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho những tình huống xấu nhất về xuất thân của mình. Tuy nhiên, khi phải nhìn và nghe thấy chúng tận mặt thì bản thân dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể đứng vững được. Tôi chính là phiên bản được tạo ra trước Công Chúa Thỏ.

- Để ta kể cháu nghe một câu chuyện cổ tích đầy nghịch lý. Chúng ta hãy tạm gọi đấy là A Forbidden Tale nhé! Ngày xửa ngày xưa, có một nàng Tiên Tóc Vàng sở hữu nguồn trí tuệ vô biên nhưng lại chịu sự giam cầm trên toà tháp cao. Được tạo ra trước nàng ấy ở Heaven Gate là một tiên nữ khác, dù không có trí tuệ phi phàm nhưng lại may mắn có được một cơ thể hoàn mỹ hơn nên tiên nữ kia. Chúa Trời không thật sự là người thuần khiết. Ông ấy mang hiềm khích rất lớn với hai người bạn của mình nên đã quyết định trả thù bằng cách bắt gia đình họ phải chia lìa nhau. Vậy nên, ngài ấy đã tráo đổi con của các bạn mình với tiên nữ đầu tiên mà mình tạo ra. Hai đứa trẻ kia lớn lên, bị vòng quay định mệnh xô đẩy lại gần nhau để rồi sau này, chúng sẽ căm thù và tìm cách diệt trừ nhau. Nàng Tiên Tóc Vàng biết được bí mật này, hiểu được nỗi day dứt trong lòng Cha mình. Nàng ấy bèn tìm cách thay đổi kết cục. Vì muốn bảo vệ người chị em còn lại, Tiên Nữ Tóc Vàng chấp nhận vấy bẩn bản thân, trở thành mộ kẻ tội đồ. Thật đáng thương! Những gì cô ấy nhận lại là tình cảnh của ngày hôm nay, một giấc ngủ thiên thu.

Tôi thấy mình chìm sâu vào câu chuyện của chú Khôi Nguyên. Chúa Trời và sự ích kỷ của ông ta sao? Khi ý thức trở lại thì tôi đã thấy chú Khôi Nguyên đứng ngay trước mặt mình. Chú chạm tay vào mặt tôi:

- Ta có lỗi với tất cả các con. Công Chúa đã cố gắng cảnh báo về chuyện con và Minh Châu không nên ở cạnh nhau nhưng dường như cành ngăn cấm, các con lại càng mạnh mẽ đấu tranh để vượt qua nó. Vũ Thiên à, con vốn không nên gặp Minh Châu, không nên quá gần gũi với nó. Chỉ như vậy, hai con mới có thể lặng lẽ sống tiếp cuộc sống hiện tại của mình, vô tư không biết gì cho đến cuối đời.

Bí mật về thân phận của tôi được che giấu hoàn hảo bởi gia đình tôi hoàn toàn tin tưởng chú Khôi Nguyên và bệnh viện do nhà chú ấy vận hành. Toàn bộ hồ sơ sức khoẻ của chúng tôi đều do chú ấy quản lý. Tôi quay lưng bỏ đi. Ha! Công Chúa Thỏ không hề thua như cô ấy vẫn tưởng. Trái lại, cô ấy đã chiến thắng một cách vẻ vang. Tôi thật sự không thể chống lại tiên tri của Công Chúa Thông Thái, không thể chống lại định mệnh này. Hai chúng tôi không nên ở bên cạnh nhau...




...





- Hệ thống đăng nhập hiển thị thẻ của Vũ Thiên?

Minh Châu đứng ngồi không yên khi biết chuyện này. Từ sáng sớm nay, Nữ hoàng đã không ngừng dò la tin tức về cô bạn cùng lớp của mình. Học sinh cấp III gật đầu:

- Vâng. Nhưng camera của trường vẫn không bắt được hình ảnh của Hoàng Vũ Thiên. Cô ấy dường như đang cố ý lẩn tránh.

Minh Châu cúi mặt. Đôi môi xinh xắn kia đang mím lại:

- Không thể nào đâu... Vũ Thiên... Vũ Thiên không có lý do gì phải tránh mặt. Nhất là sau bao nhiêu sóng gió mà chúng tôi đã vượt qua. Có khi nào bạn ấy đến chỗ Công Chúa Thỏ không? Chúng ta cùng đến Khu Vườn Trí Tuệ một chuyến nào! Chắc chắn Vũ Thiên đang ở đó!




...





Nhưng Minh Châu đã đoán sai hoàn toàn. Người tôi đang thăm viếng hiện tại là Hạo Nhiên. Thật tình thì anh ta cũng đã có chút bất ngờ khi tôi đột ngột xuất hiện ở trụ sở ITs. Chúng tôi chọn khuôn viên gần đó làm nơi trò chuyện. Nhà Vua tựa người vào một thân cây cạnh đó, cố ý cho hai tay vào túi quần trong khi đôi mắt thi thoảng liếc về phía Al, kẻ đứng cách đấy không xa đang dán chặt cái nhìn về phía chúng tôi. Hạo Nhiên đang cố chứng tỏ với Al là anh ta không hề có ý muốn gây chiến.

- Cô bé khiến tôi ngạc nhiên đấy, Hoàng Vũ Thiên ạ. Ai mà ngờ được mối liên hệ giữa cô bé và nhà Falco lại lớn như vậy. Là tôi đã đánh giá thấp cô bé rồi.

Tôi khép nhẹ mi mắt. Tôi tìm đến anh ta không phải để bàn chuyện này.

- Minh Châu thế nào rồi?

Tôi lại một lần nữa được chứng kiến đôi mắt mở to mất mấy giây của King. Hạo Nhiên không nghĩ là tôi lại bỏ qua cuộc hội ngộ với em gái anh ta trước khi đến đây.

- Con bé vẫn ổn. À mà Minh Châu vẫn đang tìm cô bé từ sớm tới giờ đấy!

Tôi buông một tiếng thở hắt. Biết được Minh Châu bình yên, như vậy đã là quá đủ rồi.

- Tôi sẽ rời khỏi đây, có lẽ cả đời cũng không quay lại nữa. Minh Châu... nhờ anh chăm sóc thật tốt cho cô ấy.

Hạo Nhiên suýt há hốc mồm giữa những lời này. Tôi hiểu vì sao anh ta kinh ngạc như vậy. Tôi điềm tĩnh nói tiếp:

- Anh là một kẻ vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, dù thế nào thì anh cũng không hề có ý làm hại Minh Châu. Cuộc tranh đoạt ngôi vị và chiếc vương miện đỏ, danh hiệu Mad King, tất cả cũng chỉ vì muốn bảo vệ người con gái quan trọng nhất của mình. Anh đơn thuần chỉ muốn khẳng định rằng bất cứ ai xem nhẹ sự yếu đuối của Queen và muốn lật đổ cô ấy sẽ phải đón nhận cơn thịnh nộ của King.

Hạo Nhiên khẽ nhíu mày. Tôi mỉm cười:

- Anh từng bảo tôi là người có thể hiểu được suy nghĩ của anh mà. Sẽ có nhiều người lợi dụng sự thất thủ của Princess để thúc tiến Minh Châu khởi động vòng quay X - Press. Hãy bảo vệ cô ấy, ngay cả khi phải theo hướng tàn nhẫn nhất, xin hãy cứu Minh Châu.

Tôi vốn biết con đường này là không hề dễ dàng. Hạo Nhiên đã chọn cách trở thành người hi sinh. Anh ta vừa đáng trách, vừa đáng thương. Nhưng nếu đổi lại là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ tàn nhẫn như thế...




...





Minh Châu xông vào phòng hội trưởng cậu lạc bộ ITs giữa lúc Hạo Nhiên đang xem lại mớ hồ sơ chất cao trên bàn làm việc.

- Minh Châu?

Nữ Hoàng hộc tốc tiến lại gần:

- Vũ Thiên... em nghe nói Vũ Thiên vừa ở đây.

Hạo Nhiên buông một tiếng thở dài:

- Ừ, cách đây 40 phút. Cô bé ấy đã đi rồi. Vũ Thiên nhắn lại bảo em phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt.

Minh Châu siết đôi bàn tay ở giữ lồng ngực mình. Sao bao nổ lực, Queen vẫn không tìm thấy được người mà cô ấy mong đợi. Sự hụt hẫng hiện rõ trên gương mặt và vầng trán lấm tấm mồ hôi kia.

- Bạn ấy có nói bao giờ quay trở lại không?

Hạo Nhiên đứng dậy tiến lại gần em gái. Linh cảm người anh trai mách bảo là anh ta nên ôm thật chặt Minh Châu lúc này:

- Hoàng Vũ Thiên sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.

Quả nhiên, Minh Châu đã trở nên cực kì kích động:

- Anh nói dối! Làm sao mà Vũ Thiên lại đột ngột bỏ đi như vậy chứ? Làm sao mà cô ấy không chịu gặp em? Làm sao mà...

- Minh Châu! Bình tĩnh lại. - Hạo Nhiên nhanh chóng giữ chặt lấy Queen. Đứa em gái đáng thương đang oà khóc trong lòng anh ta. Hạo Nhiên siết chặt vòng tay hơn - Có anh ở đây. Anh sẽ luôn ở bên em.



...





Al trộm quan sát chủ nhân nhỏ của mình qua mặt gương bên trên tay lái. Tôi chống một tay lên thành cửa sổ xe, mệt mỏi tựa đầu mình vào đó. Al không kiềm được tò mò bèn hỏi:

- Cô thật sự không muốn gặp cô Minh Châu sao?

Tôi trả lời khi đôi mắt đã khép lại:

- Gặp rồi thì sao? Minh Châu nhất định sẽ tìm mọi cách giữ tôi lại. Như vậy chỉ gây thêm tổn thương cho bạn ấy.

Al chuyển hướng rẽ vào cổng ngôi biệt thự nằm tách biệt trên núi, nơi trú ẩn của Val và người nhà Falco:

- Cũng đúng.

Xe đi được một đoạn nữa thì đến cửa chính. Al tắt máy chuẩn bị rời đi thì tôi chợt hỏi:

- Anh có tin vào tiên tri và định mệnh không Al?

Al khựng lại một chút rồi cười:

- Tôi thích tự mình tạo nên tương lai hơn.

Tôi hơi ngã người ra sau ghế và lẩm bẩm một cách thờ ơ:

- Vậy à?

Mặc dù không hiểu vì sao chủ nhân lại nói mấy chuyện kì lạ này nhưng Al cũng tinh ý nhận ra là chủ đề nên kết thúc như thế thôi. Anh ta mở cửa xe, đỡ tôi bước ra rồi theo chân tôi đi vào nhà trong. Chúng tôi chạm mặt Val ở sảnh chính. Anh ta còn mặc nguyên áo khoác trên người. Tôi đoán anh ta cũng vừa mới về trước tôi không lâu. Val mỉm cười:

- Về rồi à.

Tôi lại gần, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy Val. Anh ta cũng xoa đầu tôi một chút rồi bảo:

- Trông em có vẻ mệt rồi. Em về phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi một chút đi.

Song lại nhìn sang Al ngầm ra hiệu. Hiểu ý, anh ta cúi đầu đứng yên tại chỗ trong khi tôi rời đi. Đợi cho tôi biến mất, Val mới cất tiếng hỏi:

- Hôm nay Vũ Thiên đã đi đến những đâu?

Al cúi thấp người hơn:

- Cô Vũ Thiên đã tới thăm Công Chúa Thỏ, sau đó gặp cậu Hạo Nhiên nhờ cậu ấy trông nom cô Minh Châu.

- Chỉ có thế?

- Vâng.

Val buông một tiếng thở dài trong khi bàn tay còn lại đang vuốt ngược mớ tóc rối loà xoà trước trán mình:

- Em ấy rõ ràng đã biết ta đang quan sát, nên đặc biệt hành động cẩn trọng hơn. Được rồi! Anh có thể đi.

Nhưng Al vẫn dậm chân tại chỗ. Boss hơi nhướng mày:

- Còn gì nữa?

Al rút súng ra, quỳ xuống, hai tay dâng nó lên trước mặt Bos rồi trả lời:

- Boss, tôi đã nhận cô Vũ Thiên làm chủ nhân.

Không một chút ngần ngại, Boss nhà Falco nhận lấy khẩu súng, lên đạn rồi hướng nó vào ngay giữa trán tên thuộc hạ đang khép nép dưới chân mình. Al đã tuyên thề trở thành Family Member của Boss, tức là hắn tuyệt đối không được bán mình cho ai trong khi ngài ấy vẫn còn sống. Nhận một người khác làm chủ nhân tức là đã vi phạm luật lệ. Hình phạt chính là cái chết.

Al nhắm chặt mắt lại chờ đợi. Hắn biết trước sau gì mình cũng sẽ bị giết. Hắn vẫn muốn đánh liều một phen.

- Vậy ta cho anh 2 lựa chọn: một là dùng cái mạng hèn này bảo vệ Vũ Thiên cho đến chết, hai là tự sát ngay lập tức nếu thất bại.

Al nghe tiếng gạt chốt an toàn để khoá súng. Tiếp sau đó, hắn thấy vũ khí bị ném cạnh mình. Boss quay mặt bỏ đi. Khi ngước lên, Al bắt gặp gương mặt tươi cười của James:

- Khá thật! Cậu vừa thoát chết một cách đầy ngoạn mục đấy! Sau này tiếp tục cố gắng nhé! - vừa nói, James vừa vỗ vai hắn. Al thở phào nhẹ nhõm:

- Vâng, bằng mọi giá, tôi sẽ không để cô Vũ Thiên gặp bất kì thương tổn nào.

James cười tít mắt:

- À không, ý tôi là cậu phải cố giữ an toàn cho bản thân, đừng để bị tên-đó giết quá sớm.

Al tròn mắt ngạc nhiên. Tên đó mà James đang nói là ai?

- Vậy nhé! Tôi phải đến phòng Boss đây! Chúc may mắn!

James có mặt tại phòng làm việc của Boss ít phút sau đó. Sau khi đặt tách cà phê lên bàn cho chủ nhân mình, James mới bắt đầu gợi chuyện:

- Tôi ngạc nhiên vì ngài không trừng phạt Al sau từng ấy chuyện.

Val nâng chiếc tách lên môi, gương mặt không hề biến sắc:

- Có thêm vài tâm phúc vào thời điểm này sẽ tốt hơn cho Vũ Thiên.

James phì cười. Boss rõ ràng đã quá mềm mỏng chỉ vì hôn thê của mình.

- Chuyện đó chuẩn bị đến đâu rồi?

Câu hỏi của Boss đã mang James khỏi dòng suy nghĩ hiện tại. Ông ta hơi cúi đầu:

- Đã sẵn sàn.

Val đặt chiếc tách xuống bàn:

- Tốt! Lần này tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất.

- Vâng.



...




Trời bắt đầu đổ cơn mưa. Mùa Hạ thường sẽ luôn ẩm ướt như thế này. Tôi áp tay vào mặt kính, âm thầm nhìn xuống khung cảnh dưới sân vườn từ cửa sổ phòng mình. Trời đang tối dần, cộng với cơn mưa như trút nước khiến cho mọi thứ xung quanh cũng theo đó mà nhoè đi. Giờ này chắc Minh Châu đã về tới nhà. Hôm nay bạn ấy thế nào? Tôi rất muốn gặp Minh Châu, nhưng lại biết rằng mình không nên cho cô ấy thêm chút hi vọng nào nữa.

- Boss!

Tôi quay lại phía sau khi nghe tiếng những người đứng canh ngoài cửa cúi chào theo lệ. Val đứng ngay giữa phòng, khuôn miệng hơi nhếch lên vẽ thành một nụ cười. Tôi chủ động tiến tới chỗ anh ta.

- Em đã chuẩn bị xong cả rồi chứ?

Tôi được thông báo rằng tất cả mọi người sẽ rời đi vào tối nay, tức là khoảng tầm 2-3 tiếng nữa. Tôi gật đầu, bất chợt nhận ra Val đang cầm một cốc sữa trên tay. Anh ta đưa nó cho tôi:

- Sữa ấm pha mật Ong.

Tôi đón lấy rồi từ tốn uống. Val đặt tay lên xoa đầu tôi:

- Sau khi về đến Ý, em nhớ không được tự ý hành động. Gì cũng phải đặt an toàn của bản thân mình lên trên tất cả. Hiểu chứ?

Ngay khi vừa dứt lời, chiếc cốc đã rơi xuống sàn nằm lăn lóc một bên. Boss mặc kệ, chỉ tập trung vào việc giang rộng vòng tay đón lấy hôn thê bé nhỏ khi thân hình mảnh mai ấy đổ sập về phía mình. Boss không hề ngạc nhiên khi cô gái ấy đột nhiên bất tỉnh. Dường như tất cả đều nằm trong sự xếp đặt của người đứng đầu nhà Falco. James tiến lại từ phía sau với một tấm chăn. Ông ta cẩn trọng phủ nó qua người vị phu nhân tương lai của mình. Phần còn lại thì để cho Boss tự tay chỉnh sửa cho phù hợp. Valentino nhấc bổng người con gái trong lòng mình lên rồi nói:

- Anh biết phải làm gì rồi đấy, Al.

Cạnh đó, Al vội cúi đầu nhận lệnh:

- Vâng. Dù cho có hi sinh tính mạng mình, tôi nhất định cũng sẽ giữ an toàn cho cô Vũ Thiên.

Song liền nhanh nhảu tiến đến đón lấy chủ nhân từ tay Boss, không quên cúi chào lần cuối trước khi rời đi. Mưa vẫn không ngưng rơi bên ngoài cửa sổ. Đâu đó giữa đất trời vang lên tiếng sấm rền, kéo theo những đường vân sáng thoát ẩn thoát hiện giữa không gian tối mù. Đây hứa hẹn sẽ là một cơn bãn rất lớn.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro