CHAPTER III - THE SLEEPING BEAUTY Part 1
Part 1
Trường học Thiên Vũ hẳn đã bị ám bởi một quyền lực siêu nhiên nào đó. Tôi hoàn toàn có căn cơ khi đi đến một kết luận kì quặc như thế này. Đầu tiên, những dạng trường giỏi hay siêu giỏi thế này không hẳn thuộc tầm quá hiếm trên thế giới. Môi trường mà tôi đã sinh ra và lớn lên đầy rẫy những nơi xa hoa được kiến tạo để xây dựng nên những thiên tài từ thuở nhỏ. Tuy nhiên, chưa nơi nào tôi đi qua lại mang một bầu không khí căng thẳng và tồn tại những truyền thống quái lạ như Học Viện Thiên Vũ. Thứ hai, bản thân các học sinh ở ngôi trường này vốn đã có những suy nghĩ kiểu bất di bất dịch theo một lề lối chẳng hợp lý chút nào. Họ là những người được tuyể lựa kĩ càng cho nơi này, chỉ số IQ cao hơn người thường, theo lẽ cũng sẽ hành xử khác đi một chút. Điều không hợp lý chính là họ quá ngoan ngoãn cúi mình phục tùng những nhân vật cầm đầu như Vua, Nữ Hoàng và Công Chúa. Tại sao họ phải hạ mình trước những kẻ đó?
Người thông minh không bao giờ tự ý cúi mình tôn thờ ai đó một cách không chủ đích.
Giả thuyết được đặt ra, ngôi trường này chắc chắn đang bị ám. Nói về Queen đời đầu, Minh Châu. Tôi đã đọc qua cuốn nhật ký của Minh Trúc và Minh Châu để lại và nhận ra rẳng ngoài chi tiết Minh Châu sở hữu Học Viện Thiên Vũ về mặt pháp lý ra, không có bất cứ một ghi chép nào về những chuyện siêu phàm mà cô ấy đã làm để có thể nhận được sự tôn sùng tuyệt đối của tất cả học sinh ở đây. Người ghi lại phần lớn câu chuyện trong cuốn nhật ký đó là Minh Trúc nên có thể giả định là chính Minh Trúc cũng không hiểu nhiều về Minh Châu. Dù sao thì Minh Trúc cũng nhập học từ năm lớp 8 như tôi hiện nay, cho nên có rất nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ liên quan đến việc Minh Châu đã bình định trường Thiên Vũ như thế nào không được đề cập tới.
Quay lại với tình hình hiện tại. Sau Minh Châu, liệu đã đi qua bao nhiêu thế hệ của Queen, Princess và King trước khi Minh Châu, Miss Rabbit và Hạo Nhiên của hiện tại lên cầm quyền? Tại sao cứ phải có ai đó trở thành vua chúa thì mới được? Bản thân ngôi trường này không hoạt động theo cách thông thường như những trường học khác được sao? Tôi không giống Minh Trúc. Tôi đủ tư duy để nhìn nhận và đánh giá tất cả mọi chuyện theo nhiều chiều hướng khác nhau. Cũng vì lẽ này mà tôi mới kịp nhận ra Học Viện Thiên Vũ là một ngôi trường rất kì lạ. Sau khi đã chính thức tuyên chiến với Minh Châu, để hiểu rõ hơn về kẻ địch của mình, tôi nghĩ mình nên từ từ tìm hiểu tất cả mọi thứ về ngôi trường này trước khi lên kế hoạch lật đổ Queen. Vấn đề chính, ai sẽ vui lòng kể cho tôi nghe lịch sử của trường đây? Cấp III có vẻ nhờ cậy được! Về cấp III vậy.
Tôi ngước mắt lên tìm lối về khu vực ITs của cấp III và bất chợt nhận ra dáng một người con gái đang đứng trầm ngâm giữa rừng hoa vàng. Màu nắng nhạt vô tình tô thêm nét lung linh cho làn da trắng và đôi mắt u buồn đang nhìn về phía xa xăm của cô ấy. Rồi, xong! Không phải xui tới mức đụng mặt ngay người ghét tôi nhất cấp II vào lúc này chứ. L cuồng Minh Châu đến độ sẵn sàn không quan tâm xem Minh Châu có ra lệnh không được tấn công tôi hay không, cô ấy vẫn sẽ nghiền tôi thành bột ngay tức thì. Chuyện này thì không phải kiểm chứng, tôi đã được dịp mục kích đầy đủ từ lần tẩy chay trước của cấp II rồi. Linh tính mách bảo tôi nên quay lưng chuồn êm trước khi bị phát hiện, và tôi đương nhiên phải tuân theo định luật an toàn bản thân là trên hết đó.
Quá xui! Khi quay lưng trốn đi, tôi đã vô ý giẫm phải một cành cây khô ngay dưới chân mình. Dĩ nhiên, khéo quá hóa vụng, tôi đã kịp gây nên tiếng động mà bất kì ai đang tận hưởng sự yên bình đều có thể nghe thấy.
- Hoàng Vũ Thiên!
Tôi khựng người mất hết mấy giây trước khi quyết định xoay người lại theo tiếng gọi.
- Ờ, chào nha!
Tôi đã cố nở nụ cười thân thiện để hy vọng cô ấy sẽ vui vẻ để tôi đi.
- Sao cô bạn lại ở đây?
Cái nhíu mày của L chứng tỏ cô ấy chẳng vui vẻ gì về lần gặp mặt vô tình này. Ừ, thì tôi dư biết cô ấy không ưa gì tôi mà.
- Tiệc trà của Minh Châu! Tôi được Minh Châu mời đấy!
Tôi phải nhắc đến cả Minh Châu để cô ấy biết là tôi không phải tự dưng quay về đây gây chuyện. Hơn nữa, mang Minh Châu ra vào thời điểm này giống như tấm bùa hộ mệnh, cảnh báo với L rằng Minh Châu sẽ cam đoan tôi lành lặng trở ra sau bữa tiệc. L nghiêng đầu hỏi:
- Vậy bạn quyết định thế nào? Sẽ tiếp tục chống đối Minh Châu chứ?
Tôi nhoẻn miệng cười:
- Cần phải nói ra sao? Dễ dàng khuất phục như vậy thì tôi đã không chịu nhiều rắc rối tới bây giờ.
L khiến cho tôi ngạc nhiên với biểu hiện mang chút gì đó đau khổ trên gương mặt. Điều này chẳng giống cô ta tí nào. Thật lạ! Cả L và Minh Châu cùng trở nên khác thường như thế này chỉ trong 3 tháng thôi sao? Chuyện gì đã xảy ra lúc tôi không có mặt ớ cấp II nhỉ?
- Tại sao?
Tôi bị cuốn khỏi dòng suy nghĩ bằng câu hỏi của L.
- Ý bạn là tại sao tôi không giống như những kẻ khác, quy phục và chấp nhận cúi mình trước Queen?
L nhìn vào mắt tôi. Không lẫn vào đâu được. Cái nhìn đau thương đấy đang làm cho tôi cảm thấy ngày càng khó hiểu. Tôi tự hỏi từ đâu mà L có thể lôi ra mớ cảm xúc lạ thường như vậy rồi mang đi chưng diện trước tôi cùng lúc như thế. Cô ta không phải thuộc mẫu cứng cỏi và lạnh lùng sao?
- Không...
Không?
- Ý tôi là tại sao bạn không chịu buông tha cho Minh Châu? Cái chết của Queen đời đầu chưa đủ thỏa mãn bạn hay sao, Hoàng Vũ Thiên?
Đôi mắt tôi mở to hết cỡ. L đang đề cập tới Queen Minh Châu tiền nhiệm. Cô ấy biết? Làm sao mà...
Đáp lại cái nhìn hoảng hốt của tôi là đôi mắt như sắp khóc tới nơi của L. Trong ánh nắng chiều đang nhạt dần, Màu tóc nâu đỏ như lóe sáng, càng làm tôn lên làn da trắng mà đôi môi hồng đang cắn chặt vào nhau. Tôi chỉ còn biết đứng chết lặng vì vẻ đẹp mê hoặc của L, và cả sự thật ngỡ đã bừng cháy, hòa thành tro bụi cùng tấm ảnh và cuốn nhật ký trong ngày hôm đó đột nhiên hé lộ...
...
Miss Rabbit đặt mảnh giấy nhỏ xuống bàn rồi mới nâng tách trà lên ngang môi. Đây là tin báo về tình hình của Thiên Vũ từ ngoài kia. Miss Rabbit không thể tự tiện lộ diện trước người khác nên toàn bộ đều phải do ai đó truy cập và gởi thư báo lại.
- Thế King dự tính sẽ ứng phó với tình huống này như thế nào?
Đứng trước mặt Công Chúa Thỏ là một cô gái mặc đồng phục cấp III. Con người này khẽ cúi đầu:
- Nhà Vua hình như còn đang do dự chuyện nên đứng về phía Queen hay Hoàng Vũ Thiên. Tuy nhiên, Nữ Hoàng đang tỏ ý sẽ dẹp sạch những ai có ý chống đối lại mình, kể cả khi đó là King.
Miss Rabbit chống một tay lên bàn rồi tựa hẳn gương mặt yêu kiều của mình lên đó:
- À, chuyện này thì tôi đã sớm biết từ trước rồi.
Chị cấp III ngước lên, kịp bắt gặp cái nhếch môi từ cô Công Chúa Thông Thái. Miss Rabbit điềm nhiên nói tiếp:
- Vì chính tôi là người thúc đẩy cho chuyện này tiến triển nhanh hơn mà.
Trước sự nhạc nhiên của chị cấp III, Miss Rabbit lơ là ngắm dòng khói trắng mỏng tanh đang bốc lên từ thứ chất lỏng màu cam nhạt, vô tình để tách trà ôm trọn hình ảnh cả khuôn mặt mình trong đó.
- King không nên đóng kịch nữa. Vai diễn này chẳng hợp với anh ta chút nào. Hình tượng gã trai suốt ngày làm mặt hề không dành cho anh ta.
Lại nâng tách trà lên nhấp thêm một ngụm:
- Vì bản chất của hắn là một quỷ vương tàn ác.
Im lặng kéo dài cho tới khi Miss Rabbit rời khỏi ghế ngồi để tiến về phía chị cấp III:
- Mọi chuyện đang đi rất đúng hướng. Dù cho Hạo Nhiên có tiếp tục giả vờ hay bộc lộ bản chất thật của mình thì đều sẽ có lợi cho tôi. Chị sẽ tiếp tục giúp tôi chứ?
Chị cấp III quỳ xuống dưới chân Miss Rabbit, khẽ nâng bàn tay nhỏ nhắn cô bé, thì thầm trước khi đặt môi mình hôn lên nó:
- Vâng, Công Chúa!
Miss Rabbit mỉm cười, nụ cười đẹp tựa hồ cánh hoa đào đang bay trong gió:
- Cảm ơn chị, Phương Trang! À, tôi nên gọi chị là Hội Phó của câu lạc bộ ITs nhỉ!
...
Môi tôi mấp máy muốn hỏi vì sao L lại biết chuyện này, nhưng mãi vẫn không phát ra được âm thanh nào. L có liên hệ gì với Minh Châu đời trước sao?
- Bạn đang tự hỏi vì sao tôi lại biết chuyện này?
Không đợi cho tôi trả lời, L cười khẩy:
- Ngày hôm đó, tôi đã tính giết bạn.
Tôi giật mình trước tiết lộ này. L đã gặp tôi vào hôm ấy sao?
- Lúc nhìn thấy bạn đang đọc cuốn nhật kí đó, tôi đã muốn giết bạn ngay lập tức. Nhưng Minh Châu đã xuất hiện nên tôi không tiện lộ diện. Sau đó, đợi cho Minh Châu đi khỏi, tôi đã khóa cửa nhốt bạn trong đó. Tôi định sẽ chạy theo ngăn Minh Châu tự sát rồi mới quay về giải quyết bạn.
- Vậy tại sao bạn không ngăn cô ấy?
L trao cho tôi ánh nhìn đầy căm phẫn. L đã có đủ thời gian ngăn Minh Châu và ngay cả bạn ấy cũng muốn thế. Tuy nhiên, kết quả lại hoàn toàn không diễn ra đúng như mong đợi. Minh Châu vẫn chết.
- Tôi đã luôn tự trách mình vì không thể ngăn cô ấy.
Ruột gan tôi đảo lộn cả lên trước sự tình này. Chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi bị giam trong căn phòng đó?
- Tôi vừa khóa cửa xong thì bị ai đó bất ngờ tấn công từ phía sau đến bất tỉnh. Lúc tôi tỉnh lại, chạy đến nơi thì chỉ còn kịp thấy Minh Châu chết bên nấm mồ của Minh Trúc và bạn đang nói chuyện điện thoại với Ba Mẹ. Khi phát hiện ra chuyện này hoàn toàn có chủ đích, tôi đã căm hận bạn đến mức muốn xé nát bạn ra thành từng mảnh.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu vì sao L lại căm ghét tôi như thế này. Chính tôi cũng chán ghét bản thân mình ghê gớm. Đây hoàn toàn là lỗi của gia đình tôi. Chính chúng tôi đã gây nên thảm cảnh này. Tôi không phủ nhận tội lỗi của bản thân mình, và tôi sẵn sàn chấp nhận những hậu quả mà nó mang lại. Chúng tôi đáng chịu những hình phạt khắc khe nhất cho hành động tàn ác này.
- Nhưng vì Minh Châu của hiện tại, tôi đã để cho bạn đi.
L đã thành công trong việc lôi tôi đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, nhất là khi bạn ấy vừa nhắc đến Minh Châu của hiện tại, chi tiết làm tôi lưu tâm nhất.
- Bạn chưa nhận ra sao Vũ Thiên? Sau ngần ấy thời gian, bạn dường như vẫn chưa nhận thấy những điểm chung của hai người họ phải không?
Sự câm lặng của tôi là minh chứng thiết thực nhất cho những lời L vừa nói. Cô ấy đã đúng, tôi chưa biết nhiều như tôi vẫn tưởng.
- Xem ra bạn không thông minh như tôi thường nghĩ nhỉ!
Tôi nắm chặt bàn tay mình, đến độ chúng đang run lên vì sức lực tôi dùng để siết chúng như thế này.
- Minh Châu đời trước và Minh Châu đời này, họ...
L gật đầu:
- Ừ. Họ không đơn thuần chỉ cùng nhau chia sẻ cùng một cái tên. Minh Châu đời này là con gái của Minh Châu đời trước.
Thế giới trước mắt tôi tối sầm theo mặt tối của bí mật này. L cười nhạt:
- May mắn cho bạn, Minh Châu không hề biết Mẹ cô ấy cũng tên Minh Châu, hơn nữa còn là Nữ Hoàng đời đầu mà cô ấy luôn ngưỡng mộ, càng không biết chính bạn đã gây nên cái chết cho người Mẹ mà cô ấy yêu thương nhất. Bạn đoán xem, Hoàng Vũ Thiên! Nếu tôi mang tất cả những chuyện này kể lại với Minh Châu thì sẽ như thế nào nhỉ?
Đây rõ ràng là một lời đe dọa. Đương nhiên, tôi thừa biết những tai họa khủng khiếp nhất sẽ giáng xuống đầu mình nếu Minh Châu biết chuyện này. Tôi không có tư cách gì trách móc hay ngăn cản L làm chuyện này. Phải rồi, L đã luôn có thể làm như thế từ rất lâu trước đây nhưng bạn ấy lại bất ngờ chọn cách giữ yên lặng. Vì sao vậy? Nếu đã căm hận tôi như thế thì vì sao lại không trả thù tôi đi?
- Thế tại sao bạn lại không làm như thế ngay từ đầu?
L cúi mặt. Môi bạn ấy đang mím chặt vào nhau. Đôi bờ vai kia đang run lên. Vì giận dữ? Hay vì đau buồn bởi tất cả những cảm xúc bị kiềm nén suốt thời gian qua?
- Vì Minh Châu của hiện tại.
L ngước lên nhìn vào tôi:
- Tôi không muốn Minh Châu bị vấy bẩn bởi thù hận. Tôi muốn thấy một Minh Châu thuần khiết vô tư như thế này. Bạn ấy đã mất đi hạnh phúc lúc Mẹ mình qua đời và giờ chỉ còn niềm tin vào một Thiên Vũ luôn hòa hợp mới đủ sức giữ cho bạn ấy tếp tục cười. Nhưng mà Vũ Thiên à, tại sao? Tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này và làm xáo trộn mọi thứ lên? Sao cứ phải làm cho Minh Châu khóc? Sao cứ dồn ép bạn ấy trở nên lạnh lùng và nhẫn tâm như thế chứ? Trả lời tôi đi! Tại sao?
Tôi chết lặng trước hàng loạt câu hỏi dồn dập của L. Tôi hiểu rồi. Tất cả đều là lỗi của tôi. Thì ra tôi mới là kẻ đáng ghét gây nên tất cả những chuyện này. Tôi phải làm sao đây? Tôi có thể làm được những gì để đền bù cho những tổn thương và mất mát của Minh Châu hiện tại?
- Xin lỗi...
Và đó là tất cả những gì tôi có thể nói vào lúc này, mặc dù người nhận câu này nên là Minh Châu mới phải. Tôi nợ bạn ấy một lời xin lỗi to lớn vô cùng.
- Tôi... phải làm sao đây?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi thấy bản thân mình hoàn toàn bất lực. Trước nay tôi luôn cố gắng giữ bình tĩnh trước tất cả mọi chuyện vì hơn ai hết, tôi biết chỉ có như thế mới giúp suy nghĩ tôi thông thoáng hơn được. Tuy nhiên, chuyện này ngay từ đầu đã luôn vượt quá tầm kiểm soát của tôi rồi.
- Hãy bảo vệ Minh Châu.
Tôi nhìn lên. Thì ra không phải chỉ mình tôi, L cũng chứng tỏ bạn ấy đang bất lực y như tôi vậy. Nhưng tôi chưa hiểu ý L. Bảo vệ Minh Châu à? Minh Châu cần đến tôi bảo vệ sao?
- Xin bạn, Hoàng Vũ Thiên...
Ngấn mắt yếu ớt dã không thể giữ nổi những giọt nước mắt của L nữa. Chúng chứ thi nhau trào ra. L nói qua làn nước mắt:
- Hãy bảo vệ Minh Châu khỏi King.
Tôi mở to mắt nhìn L. Vì sao King lại liên quan trong chuyện này? Học Viện Thiên Vũ chỉ có mình Hạo Nhiên là King thôi mà phải không? Hạo Nhiên chưa bao giờ là một người nguy hiểm trong mắt tôi. Anh ta đã hết mình che chở cho tôi, và dường như Queen Minh châu cũng có một vị trí nào đó rất quan trọng trong lòng Hạo Nhiên, dù tôi còn chưa rõ quan hệ giữa hai người họ là như thế nào. Tôi chưa bao giờ nghĩ Minh Châu cần được bảo vệ khỏi Hạo Nhiên. Anh ta sẽ không bao giờ làm hại Minh Châu. Nhưng L không có vẻ gì là đang đùa. Vậy thật ra toàn bộ chuyện này là sao?
...
Hạo Nhiên lặng lẽ băng qua khu vườn sinh vật của cấp I để tiến về nơi ở của Công Chúa Thỏ. Tất cả những chuyện này, về sự thay đổi đột ngột của Minh Châu và cả cái ý tưởng điên rồ muốn xóa bỏ cả King chắc chắn có sự can thiệp của cô Công Chúa Thông Thái đó. Công Chúa không thể rời khỏi Khu Vườn Trí Tuệ của mình. Cô bé ấy hẳn đang cố vùng vẫy thoát ra khỏi đó nhờ vào sự giúp đỡ của Queen Minh Châu. Khá lắm, Công Chúa ạ.
Hạo Nhiên bất ngờ dừng bước. Không hề quay mặt lại, anh chàng cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì?
Sau lưng King, một học sinh cấp I cúi người:
- Nếu ngài đang có ý định tiến vào Khu Vườn Trí Tuệ thì xin hãy từ bỏ ý định và quay về.
Hạo Nhiên cười khẩy:
- Chủ ý của Công Chúa à?
Sự yên lặng từ cậu bé mặc đồng phục màu xanh biển đã thay cho câu trả lời. Hạo Nhiên nhếch mép:
- Nếu cô ấy thật sự muốn ngăn cản tôi thì nên chuẩn bị chu đáo hơn thế này nhiều.
Đương lúc Hạo Nhiên tính ngang nhiên lơ đi cậu bé kia thì đã lập tức khựng lại khi thình lình phát hiện ra rất nhiều những học sinh khác từ các cấp II và III đã bao vây mình tự khi nào. Hạo Nhiên nhíu mày.
- Mong ngài bỏ lỗi cho, King. Ngài cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại của mình mà phải không?
Hạo Nhiên đảo mắt nhìn xung quanh. Tình hình hiện tại quả thật rất bất lợi cho anh chàng. Thứ nhất, đây là khu vực cấp I, thuộc quyền quản lý của Miss Rabbit. Thứ hai, đám người này sẽ chẳng ngần ngại gì dùng đến vũ lực để ngăn anh chàng lại nếu được lệnh của Công Chúa Thỏ. Cuối cùng, giao ước giữa ba người cầm quyền trường Thiên Vũ, tuyệt đối không được phép xâm hại đến người kia. Toàn bộ những bất đồng đều phải được giải quyết theo hướng công khai. Nghĩ đến đây, Hạo Nhiên không còn cách nào nên đành quay về.
- Nhắn lại với Công Chúa, bảo cô ấy đừng nhọc công vô ích nữa. Ngay cả khi có thể lợi dụng Queen thì tình hình cũng sẽ không khá hơn được gì đâu. yên phận như trước nay không phải sẽ tốt hơn sao? Công Chúa thông thái hơn người, ắt phải hiểu một khi đã đánh mất sự bình yên này rồi thì sẽ rất khó để tìm lại. Số phận của cả 3 chúng ta vốn đều đã được định sẵn.
Hạo Nhiên quay về theo lối cũ. Bên trong khu vườn Trí Tuệ, Miss Rabbit cũng tắt đoạn phim ghi lại toàn bộ hoạt cảnh vừa rồi. Miss Rabbit đưa mắt nhìn lên trời cao:
- Quá muộn để dừng chuyện này lại rồi Hạo Nhiên à.
Một con bướm là đà sải cánh ngang qua, thu hút cái nhìn của Miss Rabbit:
- Dù cho chỉ có một ngày để sống, chúng vẫn sẽ cố vươn cánh bay đi thật xa. Tất cả chỉ mong có thể tìm ra một lối thoát. Chẳng ai muốn chết cả. Lựa chọn còn lại là đấu tranh hết mình để được sinh tồn.
...
Từ cuộc nói chuyện với L, tôi chợt nhận ra rằng mình chưa hề biết gì về Học Viện Thiên Vũ cũng như mối liên hệ của King, Queen và Princess trong ngôi trường này. Hạo Nhiên là một người tốt. Chí ít thì tôi cũng đã luôn nghĩ như thế cho tới khi L khẩn khoản bảo tôi hãy bảo vệ Minh Châu khỏi anh ta. Tôi đã thử nghĩ theo rất nhiều hướng nhưng vẫn không tài nào hình dung ra Hạo nhiên có thể trở nên nguy hiểm tới mức khiến cho Queen phải e dè sợ sệt. Dù sao thì khi mang cả 3 lên bàn cân thì vị trí của họ đều như nhau, đều sở hữu một quyền hạn tuyệt đối mà bất cứ học sinh nào cũng đều phải khuất phục, ngoại trừ tôi. Tôi chưa bao giờ, và cũng sẽ không bao giờ là một phần của Thiên Vũ. Tôi ở lại nơi này chỉ do cái tính cố chấp của bản thân, chứ hoàn toàn chưa hề có ý định hội nhập với môi trường sống ớ đây.
Sẽ có lúc nào đó, tôi giống như ngày đó, buông xuôi và quay về theo ý gia đình.
Tôi từng nghĩ ngày đó sẽ đến sớm hơn dự tính rất nhiều bởi những khó khăn mà tôi phải trải qua. Một mình thì không thể tồn tại được lâu. Dù muốn hay không, tôi phải chấp nhận nhún nhượng. Đấy là định mệnh của những đứa trẻ như tôi. Rồi không biết bắt đầu từ bao giờ, ngôi trường này đã luôn có cớ giữ chân tôi lại mỗi khi tôi muốn rời đi. Đôi khi nguyên do là bởi sự yên bình và cuộc sống hoàn hảo mà câu lạc bộ ITs mang lại. Cũng có đôi khi, đó lại là những bí mật đang dần hé lộ đã khơi dậy tính tò mò trong tôi. Gần đây nhất là cảm giác mặc cảm tội lỗi. Hướng nào cũng vậy, tôi luôn phải ở yên đây, không thể trở về Mỹ được nữa.
Tôi khẽ buông một tiếng thở dài. Đầu tôi rối bù, chả suy nghĩ được thêm gì nữa. Hình như giờ cũng đã gần đến giờ tan lớp. Tôi nên về ký túc xá thôi.
- Vũ Thiên!
Ngày hôm nay ai cũng xuất hiện rất đúng lúc nhỉ! Cả Minh Châu, cả L, và giờ là Hạo Nhiên. Bất kể lúc nào tôi đang có nghi vấn là cứ y như rằng họ lại xuất hiện và đưa ra những lời giải đáp ngay tắp lự. Hoàn hảo như trong một bộ phim hay một cuốn tiểu thuyết, mọi chuyện được sắp xếp theo một trình tự vuông vức nhất có thể. nghĩ đến đây, tôi tự tặng cho mình một nụ cười mỉa mai. Phải chăng chính bản thân tôi cũng đang là một con rối trong tay người khác, tùy nghi họ lôi đi kéo về, chơi đùa thỏa thuê?
- Tôi đã tìm cô bé cả chiều nay.
Tôi xoay người đứng đối diện với Hạo Nhiên. Anh chàng nói tiếp:
- Minh Châu đã quay trở lại. Tôi được biết cô ấy đã tìm cô bé để nói chuyện.
Tôi gật gù:
- Đúng thế! Chúng tôi đã nói chuyện với nhau.
- Hai người đã nói những gì với nhau?
Tôi cẩn thận quan sát mọi động thái của Hạo Nhiên, cố tìm xem anh ta có vô tình hé lộ tí sơ hở nào về sự nguy hiểm không. Tới lúc này thì chưa. Đây vẫn là một Hạo Nhiên mà tôi quen biết.
- Anh đoán thử xem.
Hạo Nhiên yên lặng nhìn tôi. được vài giây, anh chàng chớp mắt nhẹ một cái, biểu hiện lo lắng bất an:
- Hai người có thể không gây chiến với nhau được không?
Thay vì trả lời câu hỏi của Hạo Nhiên, tôi lại chuyển sang một câu hỏi khác:
- Anh và Minh Châu có quan hệ gì với nhau? Anh luôn rất quan tâm đến cô ấy.
Hạo Nhiên cúi người xuống thấp, đặt hai tay lên vai tôi để cho gương mặt anh ấy có thể gần mặt tôi hơn.
- Minh Châu là em gái của tôi.
Đáng ra tôi nên ngạc nhiên. Ừ, đáng ra là thế. Tuy nhiên, vì tất cả đều không thể bất ngờ hơn nữa, cho nên tôi không đủ sức vờ như mình chưa hề kì vọng chuyện này sẽ xảy ra. Anh trai và em gái nhỉ.
- Nhưng hãy tin tôi, cô bé và Minh Châu đều quan trọng như nhau trong lòng tôi.
Tôi cười. tôi đáng ra không nên cười. Làm như vậy chẳng giống tôi chút nào. Tôi cười vì không biết bản thân mình có nên tin con người trước mặt nữa hay không. Bằng một giọng chậm rãi, tôi nói:
- Anh từng bảo với tôi rằng quyền lực của King cao hơn cả Queen và Miss Rabbit. Tôi chưa từng hỏi thêm gì vì tôi chưa bao giờ hoài nghi anh. Vậy Hạo Nhiên à, anh làm thế nào để trở thành King đứng trên tất cả của Thiên Vũ vậy?
Hạo Nhiên tự hiểu rằng câu hỏi này đồng nghĩ với việc tôi không còn đặt quá nhiều niềm tin vào anh ta nữa. Hạo Nhiên kéo tôi vào lòng. Mặt tôi nằm gọn trên bờ vai vững vàng ấy. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Hạo Nhiên đang thổi đều vào cổ mình. Một tay Hạo Nhiên luồn qua lưng để giữ lấy tôi, tay còn lại đang bận trượt dài trên tóc tôi. Một lúc sau đó, tôi nghe có tiếng thì thầm vào tai mình:
- Vì tôi là một ác quỷ.
Mặt trời cuối cùng đã giấu mình thành công sau rặng mây cuối trời. Bóng tối đang phủ quanh Học Viện Thiên Vũ, đồng thời ôm trọn cả hai chúng tôi. Ah, đúng là không còn gì có thể gây bất ngờ thêm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro