CHAPTER 2 PART 2
Part 2
Học Viện Thiên Vũ của ngày xưa và ngày nay dường như cũng không có gì thay đổi. Khi đưa ra nhận xét này, hàm ý của tôi không phải về cấu trúc của trường, văn hóa, phương pháp giảng dạy hay tài năng của những thế hệ học sinh về sau. Tôi chưa rãnh, mà thật ra thì cũng không dư hơi bỏ công ra nghiên cứu mấy cái thứ nhàm chán này. Tôi không tha thiết gì mấy cái chuyện tẻ nhạt, luôn luôn là thế. Ngay từ khi còn nhỏ, tôi đã tỏ ra mình là một đứa trẻ lãnh đạm mới mọi thứ xung quanh. Dù là con gái của hai nhân vật đình đám trong ngành kĩ thuật và kiến trúc, tôi nhìn thế nào cũng chả có gì khác biệt so với những con người bình thường khác. Tôi không đến nổi bị giam lỏng ở nhà từ nhỏ tới lớn. Tôi vẫn thường xuyên được Ba và Me đưa đến những buổi tiệc, và cũng có nhiều dịp gặp gỡ những đứa trẻ cùng tuổi khác. Trẻ con cũng phân ra làm nhiều dạng, sau này lớn hơn một chút thì tôi mới ngộ ra điều này. Có những đứa trẻ rất thuần túy, có thể cười tươi với tất cả mọi người, hoặc rụt rè nấp sau chân Bố Mẹ mỗi khi gặp người lạ. Tôi gọi đó là những đứa trẻ đúng nghĩa. Dạng còn lại, họ, bao gồm cả tôi, thuộc hàng đơn độc đến đáng thương.
Chúng tôi được vây quanh bởi rất nhiều người, ai trong số họ cũng suýt soa trầm trồ, thậm chí còn chơi trò tiên đoán tương lai tươi sáng cho chúng tôi nữa.Tôi đã từng rất chán ghét những dạng người lớn như thế. Bởi vì họ cho nên chúng tôi mới phải luôn hứng chịu những áp lực từ phía gia đình. Tôi nhớ mình đã từng rất thân thiết với một anh lớn hơn 3 tuổi. Năm đó tôi được 5 tuổi. Anh ấy thuộc dạng trẻ con thuần túy, luôn hồn nhiên yêu đời. Điểm chung của chúng tôi chính là niểm đam mê về vũ trụ. Chúng tôi thậm chí còn hẹn nhau sẽ bay lên sao Thổ, chạm tay vào vòng sáng chung quanh ngôi sao to lớn ấy. Anh ấy là người bạn đầu tiên, và cũng là người bạn cuối cùng trong tuổi thơ của tôi. Tình bạn hồn nhiên của chúng tôi chấm dứt khi anh ấy rơi vào trạng thái mất tự chủ và muốn giết tôi. Cảm giác đau buốt đó khi lưỡi dao sắt lạnh cứa qua tay tôi, mãi mãi về sau này, tôi vẫn không thể nào quên được. Tôi không hề sợ lúc anh ấy nổi điên. Tôi quá bận suy nghĩ về những việc khác thay vì dành tâm trí cho sự sợ hãi. Anh ấy đã phải lắng nghe những lời so sánh, những cơn tức giận, những sự phẫn nộ từ phía gia đình khi đi bên cạnh tôi, người may mắn có tất cả mọi thứ trong tay. Tôi đã cho rằng mình là người khiến anh ấy đau khổ đến nhường này. Nước mắt, tiếng hét, những lời trách móc, sự dằn vặt trong tâm hồn, anh ấy có lẽ đã đấu tranh rất nhiều giữa tình bạn và sự căm ghét dành cho tôi. Đúng thế...nếu như tôi không xuất hiện thì hẳn là nụ cười tỏa sáng kia đã không biến mất.
Bắt đầu từ lúc đó, tôi tự giam lỏng chính bản thân mình.
Thế giới bên ngoài có rộng lớn hay không? Tôi đã luôn tự hỏi về sự đa sắc của địa cầu. Tôi không biết. Dựa theo ghi chép trong sách thì thế giới này đủ lớn để biến tôi thành một hạt cát nhỏ trong đó. Quả địa cầu bằng thủy tinh lấp lánh phản chiếu ánh sáng mặt trời trong mắt tôi. Tôi dành hầu hết thời gian của mình chỉ để ngắm nhìn nó, và cầu mong rằng ở đâu đó trên trái đất này sẽ xuất hiện một con người giống y hệt tôi đang cười, đang sống hạnh phúc. Nếu có thể lựa chọn số phận cho mình, tôi chỉ ước có thể được sinh ra trong một gia đình bình thường, sống một cuộc sống bình thường, được chạy nhảy cả ngày với những đứa trẻ thuần túy. Nếu có thể...
Ánh sáng chói lóa đã đánh thức đôi mi nặng nề của tôi. Chậm rãi mở mắt ra, tôi phát hiện bầu trời trước mặt mình đang tỏa sáng, thứ ánh sáng làm hoa mắt tôi. Mặt trời cuối cùng đã đánh tan được những đám mây xám xịt đáng ghét kia để mang về bảy sắc cầu vồng cho mình, đánh dấu cho sự trở lại của hòa bình. Đẹp thật! Những tán cây rậm xanh um, ánh nắng, tiếng chim hót trở lại. Tất cả đều rất tuyệt! Tôi đã ngủ một giấc dài, và sau đó tỉnh dậy ở nơi thiên đường này. Tôi ngồi dậy, đưa mắt nhìn chung quanh, đây là đâu?
Có tiếng động phát ra từ trong bụi cây ngay sát bên tôi. Tôi nhướng mắt chờ đợi xem thứ gì sẽ chui ra từ đó. Thật hy vọng sẽ là Nàng Tiên Bướm trong những câu chuyện cổ tích, hoặc là...Thỏ? Tôi tròn mắt ngạc nhiên khi một con thỏ trắng đang di chuyển tới chỗ tôi. Thỏ à? Sao lại là Thỏ? Tôi không phải đã cùng chung số phận với nhân vật Alice, bị lạc vào xứ sở Thần Tiên chứ?
- Chị...là ai?
Tôi giật mình nhìn ra sau lưng mình, một cô bé mặc váy trắng đang đứng nhìn tôi. Nàng tiên Bướm không xuất hiện, nhưng cô bé Tiên Rừng thì đã ở đây rồi. Thật thuần khiết. Từ người cô bé ấy toát lên một nét thanh thoát. Tôi cười, chắc chắn đây là xứ sở Thần Tiên thật rồi.
Gượm đã...chuyện gì vậy? Sao tôi lại ở đây? Chỗ này là nơi nào? Bộ đồng phục màu xanh lá bị bẩn trên người đã nhắc cho tôi nhớ ra là mình đang chạy trốn trong Học Viện Thiên Vũ dưới cơn mưa như trút nước. Sau đó nữa, không rõ là chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi tỉnh lại, tôi nhìn thấy mình ở đây, đối mặt với Thỏ và một Tiên Nữ...
.....
Khu vực cấp II lúc này đang xôn xao. L khẽ nhíu mày khi được báo lại tình hình :
- Cấp III can thiệp vào chuyện này sao?
Một học sinh nam cấp II gật đầu :
- Vâng! Chúng ta đã tóm được Hoàng Vũ Thiên trong bẫy, nhưng sau đó thì lại bị một nhóm học sinh cấp III giải thoát.
L tỏ ra căng thẳng khi biết một thế lực khác đang cố chen chân vào chuyện này :
- Là King...Tại sao King lại che chở cho Vũ Thiên chứ? Xưa nay King vốn rất kín tiếng, ít khi nào ra mặt như vậy, nhất là hành động lần này có liên quan đến Queen.
Sự e dè hiện rõ trên gương mặt của từng người trong cuộc. Một trong số đó cất tiếng hỏi :
- Vậy...chúng ta nên làm thế nào đây? Nếu là King thì...
- Có thể khuấy động cả trường Thiên Vũ, khiến cho King và Queen phải đối đầu với nhau, Hoàng Vũ Thiên đã khơi mào một cuộc chiến lớn nhất chưa từng có xưa nay ở Thiên Vũ. - L nắm chặt đôi bàn tay của mình như là một biểu hiện của sự căm phẫn - Bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng không thể để con người này tiếp tục phá hủy trường Thiên Vũ được, cho dù có phải chống lại King, Hoàng Vũ Thiên nhất định phải bị loại trừ.
Yên lặng bao trùm một không gian rộng với nhiều gương mặt đang rất căng thẳng. Tuy nhiên, bằng việc không lên tiếng, tất cả bọn họ dường như đã hoàn toàn đồng ý với quyết định của L.
- Đã tìm ra Vũ Thiên chưa?
Có người nhè nhẹ lắc đầu :
- Vẫn chưa! Sau khi thoát khỏi cạm bẫy của chúng ta, Vũ Thiên đã hoàn toàn mất tích. Chúng tôi đã cố gắng xâm nhập vào hệ thống đăng nhập của trường nhưng không thành công. Bên tổ ITs đã thắt chặt hơn màn bảo vệ, chúng tôi không tài nào kiểm tra được xem Vũ Thiên đã rời hỏi trường chưa.
L ra vẻ đăm chiêu :
- Huhm, can thiệp vào mạng lưới máy tính của trường thì chỉ có thể là King. Vũ Thiên rất có thể đã chạy sang cấp III rồi. Dù sao thì cấp III cũng thuộc phạm vi quản lý của King, cho nên nơi đó sẽ là nơi an toàn nhất. Hãy liên lạc với người của chúng ta bên cấp III để điều tra thêm đi.
- Vâng!
Ngưng lại để đưa mắt nhìn về một hướng khác :
- Và ngưng việc tìm Minh Châu lại luôn. Ai cũng thỉnh thoảng cần ở một mình, cho tới khi họ cảm thấy sẵn sàn đối diện với thế giới bên ngoài.
.....
Tình hình ở khu vực cấp III cũng không yên ổn gì so với cấp II. Hạo Nhiên ngã người ra sau ghế, lặp lại những gì mình vừa được nghe :
- Vũ Thiên không hề chạy sang khu vực cấp III.
Đoạn ngưng lại để buông một tiếng thở dài :
- Vậy thì cô bé ấy có thể đi đâu vào lúc này chứ? Nhưng mà...chí ít thì chúng ta cũng biết chắc chắn rằng cô bé đã không còn lởn vởn bên cấp II nữa. Hãy kiểm tra hệ thống camera toàn trường xem Vũ Thiên đang ở đâu. Lợi thế của chúng ta chính là quyền kiểm soát mạng lưới máy tính của trường, phải tận dụng hết cỡ thôi. Hy vọng Vũ Thiên vẫn đang an toàn, cho tới khi chúng ta tìm ra con bé.
Xong, anh chàng xoay ghế, quay lưng về phía mấy học sinh cấp III khác để có thể phóng tầm mắt mình về một nơi xa xăm xuyên qua cửa sổ bằng kính to lớn trước mặt :
- Cho dù là Queen ra mệnh lệnh này, chúng ta cũng sẽ bảo vệ Vũ Thiên. Vì nếu không làm như vậy, ngôi trường này sẽ sụp đổ.
.....
Tôi bước ra khỏi phòng với bộ váy màu trắng khá điệu đà. Thật tình mà nói thì tôi không thích ăn mặc quá kiểu cách như vậy, chỉ vì đồng phục của tôi đã ướt và bẩn hết, cho nên mới phải tùy tiện thay ra một bộ đồ khác. Nhiều ren, hoa và nơ bướm như thế này, đây đúng là bộ váy đầy nữ tính hiếm hoi nhất mà tôi được mặc.
- Chị dùng một tách trà đi! Nó sẽ giúp người chị cảm thấy ấm hơn một chút.
Tôi tiến tới và ngồi xuống chiếc ghế được đan bằng sợi may. Thật không ngờ giữa một nơi như thế này lại có một căn nhà gỗ nằm khuất mình sau những bức tường dây leo. Nhưng mà cái khung cảnh này không phải rất đối lập với nơi mà tôi đã ở trước đó sao? Tôi đang ở đâu đây?
- Có chuyện gì xảy vậy?
- Huh?!?
Cô bé mỉm cười :
- Vì lúc ấy trông chị rất thảm. Nơi này nghiêm cấm chuyện bắt nạt nhau, nhưng bộ dạng của chị lại giống như đang bị rất nhiều người truy đuổi mới chạy tới đây.
Hương thơm diệu ngọt của Chai, một loại trà rất tốt cho thư giãn, lan tỏa đầy gương mặt đăm chiêu của tôi. Ngắm nhìn chính mình trong làn nước sóng sánh màu vàng, tôi không biết phải nên bắt đầu chuyện này từ hướng nào. Tuy nhiên...
- Đây là đâu?
Tôi đã theo cô bé về đây, tắm rửa và thay đồ, rồi còn ngồi xuống uống trà với cô ấy, vậy mà ngay cả một câu hỏi đơn giản nằm trong số hàng tá câu hỏi trực chờ trong đầu tôi từ nãy tới giờ vẫn không tài nào tuôn ra được. Phải cảm ơn tách trà an thần này đã mang tôi về với thực tại.
- Khu Vườn Trí Tuệ.
Tôi nhìn lên, không giấu được vẻ ngạc nhiên trong mắt mình :
- Vậy là tôi đã ra khỏi trường rồi sao?
Cô bé nhè nhẹ lắc đầu :
- Không...nơi này vẫn còn là đất của Học Viện Thiên Vũ.
Tôi nhíu mày. Không thể nào! Học Viện Thiên Vũ không cho phép người ngoài xâm nhập vào. Hệ thống an ninh gần như hoàn hảo kia chỉ để những người có phận sự đi lại tự do. Cô bé này không mặc đồng phục học sinh, vậy cô ta là ai?
- Chị đang tự hỏi tôi là ai, phải không?
Lại cười. Cô nhóc này có kiểu cười rất khác biệt so với những đứa trẻ cùng tuổi. Nhìn thế nào thì con bé này cũng chưa được 8 tuổi, vậy mà nét dịu dàng và điềm tĩnh đã luôn luôn hiện rõ trên gương mặt Thiên Thần đó.
- Tôi cũng giống như chị, đều là học sinh trường này. Ah, ngoài chuyện không mặc đồng phục ra, còn lại, tôi trông cũng giống người đang ở tuổi đến trường mà, đúng không?
Cô bé nói xong lại nâng tách trà lên ngang tầm của mình để thưởng thức. Lạ thật! trẻ con mà lại có thú uống trà như người trưởng thành sao? Màu sắc trà của chúng tôi hoàn toàn khác nhau. Tách của cô bé trông sẫm màu hơn nhiều, chứng tỏ cô bé ấy uống một loại trà tương đối đậm và đắng.
- Khu Vườn Trí Tuệ...trường Thiên Vũ có một nơi như thế sao? Tôi đã từng nhìn qua bản đồ trường một lần, nơi như thế vốn không hề tồn tại.
Có tiếng cười khúc khích :
- Chắc là chị nhớ nhầm rồi đó!
Tôi nghiêm mặt nhìn cô bé :
- Không thể có chuyện nhớ nhầm được. Tôi cam đoan Khu Vườn Trí Tuệ không phải là một phần của Thiên Vũ.
Đã không còn tiếng cười nữa. Thay vào đó là vẻ bình thản của con người ngồi đối diện :
- Chỉ nhìn qua một lần mà lại nhớ chính xác đến như vậy, chị không phải thuộc hàng tầm thường. Đúng vậy, Khu Vườn Trí Tuệ không hề được kê khai trên bản đồ của trường. Tôi đúng là không nên múa rìu qua mắt thợ. Tuy nhiên, tôi không nói dối, nơi này là một phần của Thiên Vũ. Chị đang ở trong vùng đất của cấp I.
Tôi cúi mặt. Cấp I...vậy là tôi đã đi sai hướng và lạc sang đây. Tôi nhớ là mình bị kệt sức, vấp ngã, và sau đó thì hoàn toàn chìm vào vô thức.
- Chị rất thông minh! Có lẽ vì nguyên nhân đó nên Khu Vườn Trí Tuệ mới mở cửa chào đón chị. Ah, chị vẫn chưa trả lời câu hỏi ban đầu của tôi. Đã có chuyện gì xảy ra ở cấp II à?
Tôi quay mặt đi chỗ khác để tránh cái nhìn của cô bé. Con nhóc này cho tôi cảm giác bị soi thấu mọi tâm can nếu tôi vô tình nhìn vào mắt của nó.
- Một chút xích mích nhỏ thôi.
Vẫn cái kiểu cười dịu dàng ấy, cô bé nghiêng đầu :
- Không chừng cái "xích mích nhỏ" ấy đang gây nên một cơn sóng gió bên khu vực cấp II cũng không chừng. Chị chắc chắn phải là một học sinh mới ở Thiên Vũ rồi. Vì tất cả những người theo học trên một năm ở đây đều biết tẩy chay là một hành động bị cấm tuyệt đối. Queen Minh Châu không bao giờ cho phép mọi người tranh chấp với nhau ra mặt. Nhất là, hoàn cảnh của chị hình như không nằm trong phạm vi "tranh chấp" nữa. Nếu tôi đoán không lầm thì chị đang bị sự truy đuổi của ít nhất là phân nửa số học sinh cấp II bên đó. À, hay là tôi nên sửa lại, phải là tòa bộ cấp II mới đúng nhỉ? Đến mức bỏ chạy khỏi khu vực của mình thì hệ trọng lắm đây. Không phải là chị đang chống lại Queen chứ?
Quả nhiên...con bé này thuộc hàng nguy hiểm. Ơ, nhưng con bé này chắc cũng nghe ngóng trong trường cho nên mới biết chuyện rồi chăng?
- Đã rất lâu rồi, tôi không can dự vào chuyện của ngôi trường này, không ngờ lần tình cờ gặp chị mới biết được nhiều thứ không hay như vậy. Tôi cứ tưởng Queen đã bình định được cấp II và cai trị nó rất hòa bình rồi.
Con bé nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là đang nói dối. Mà nó có lý do gì để lừa tôi chứ. Nếu vậy thì con bé này không biết gì về chuyện đang gây xôn xao cấp II là sự thật. Nhưng mà...điệu bộ của con bé cho thấy là nó rất rõ mọi thứ về Thiên Vũ. Nó là ai? Tôi đã quan sát rất kĩ nhất cử nhất động của cô bé. Sự cao quý luôn bao phủ quanh con người này. Con nhóc rất giống với một nhân vật mà tôi được biết. Nhưng điều này không đúng. Học Viện Thiên Vũ chỉ nên tồn tại duy nhất một người mang chức danh đó mà thôi. Nhưng cũng không thể phủ nhận tư chất rất giống với người đó.
Queen Minh Châu - Vị Nữ Hoàng đầu tiên của Học Viện Thiên Vũ.
.....
Tin tức truyền về, Hoàng Vũ Thiên đang ở trong Khu Vườn Trí Tuệ.
L mím chặt môi khi biết chuyện :
- Sự thể này giờ lại lôi kéo thêm Miss Rabbit vào sao?
Trong khi Hạo Nhiên thì bắt đầu tỏ ra nghiêm túc :
- Đi quá đà rồi. Hy vọng quý cô Thỏ Trắng đó không can thiệp vào chuyện này. Hoàng Vũ Thiên à, rốt cuộc cô bé còn thu hút được thêm bao nhiêu nhân vật tầm cỡ nữa đây?
.....
- Chị tên gì?
Câu hỏi của con bé đã mang tôi khỏi dòng suy nghĩ trong đầu. Tôi đang cố gắng xâu chuỗi lại tất cả mọi chuyện lại với nhau.
- Hoàng Vũ Thiên!
Cô bé cười, nụ cười nhắm chừng còn sáng hơn cả ánh sáng bên ngoài kia :
- Rất vui được biết chị, Hoàng Vũ Thiên! Tôi nghĩ đã tới lúc chị nên quay về cấp II rồi.
- Huh?!?
Cô bé đưa tay tháo sợi dây nơ trắng trên tóc mình ra, vừa nói vừa buộc dây nơ vào cổ tay tôi :
- Nếu Queen nhất định phải dồn chị vào đường cùng thì hãy tìm đến cấp III. Ông anh đó mặc dù hơi ngơ ngáo nhưng ít ra cũng rất đáng tin vào những lúc cần thiết. Tôi không giúp gì được cho chị, vậy thì coi như dây nơ này là một món quà thay cho lời chúc may mắn của tôi. Hãy mang nó tới cấp III và bảo muốn gặp người đứng đầu. Anh ta có lẽ là người duy nhất có thể bảo vệ chị trong hoàn cảnh này.
Xong, cô bé lại cười hiền lành :
- Mặc dù không biết giữa chị và Queen có mâu thuẫn gì, nhưng tôi tin chị là người tốt. Chắc chỉ có chút hiểu lầm gì thôi. Hy vọng chuyện này sẽ sớm kết thúc. Một người tài năng như chị nên được trọng dụng, thay vì bị truy đuổi.
Tôi rời khỏi Khu Vườn Trí Tuệ, vẫn còn bận suy nghĩ về con người kì lạ kia. Cô bé đó là ai? Ơ...quên hỏi tên cô nhóc ấy rồi. Tệ thật! Con người của cô bé ấy đã thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi, đến độ khiến tôi quên mất là bản thân mình đang có rất nhiều thắc mắc dành cho cô bé. Và...nhìn lại mình, tôi mới phát hoảng với bộ váy trắng trên người. Khỉ thật! Tôi làm sao có thể đi lòng vòng trong trường với bộ đồ này chứ? Bảo vệ của trường thế nào cũng tóm tôi trong vòng 5 phút tới.
Mà thôi, chưa cần chờ bảo vệ, học sinh cấp II đã đi trước họ một bước, nhìn thấy tôi vào đúng dịp mà tôi không nên gặp bất kì ai mặc đồng phục màu xanh lá hết. Rồi, tiêu!
Hai học sinh cấp II kia đã đứng nhìn tôi trong yên lặng ít nhất là 2 phút. Gì vậy? Sao không có phản ứng gì hết? Họ không biết tôi là ai? Họ không biết tôi đang bị toàn cấp II tẩy chay? Hoặc đơn giản hơn, họ không nhận ra tôi trong bộ cánh rườm rà này. Sau một hồi lâu, cả hai người đột nhiên cúi đầu hành lễ với tôi. Eh? Cái gì vậy?
Tôi tiếp tục hành trình sang cấp III của mình sau khi hai người kia bỏ đi trong câm lặng. Cái kiểu này là sao đây? Sao họ lại cúi đầu trước tôi?
- Tìm ra rồi nhé!
Tôi khựng lại, quay qua bên phải, L và một nhóm đông học sinh cấp II dường như đã phục sẵn chờ tôi. Nhưng rồi rất nhanh sau đó, cô bạn này lại cau mày với cái hình tượng kì cục của tôi. Ờ, bị sốc vì bộ đồ quái dị này là chuyện bình thường thôi. Nhưng mà...cái kiểu giữ khoảng cách này là sao đây? Không phải họ đã tìm tôi từ rất lâu rồi sao? Thế, tôi đã ở ngay trước mặt rồi, sao còn đứng cách xa kiểu như bị bất mãn vì không chạm vào được vậy?
- Có thể thuyết phục Miss Rabbit đứng về phía mình, cô bạn cũng khá lắm!
Tôi tròn mắt nhìn đám người đó. Miss Rabbit - Cô Nàng Thỏ? Mấy người này đang nói cái gì vậy? Càng ngày càng khó hiểu.
- Vũ Thiên!
Thêm học sinh cấp III nữa. Nhưng nếu là Hạo Nhiên thì chắc không sao. Dù gì thì tôi cũng cần hỏi ai đó về người đứng đầu cấp III.
- Sao cô bé lại ăn mặc như vậy?
Tôi xuôi xị :
- Ờ, vì một số chuyện ngoài ý muốn thôi. Tôi sẽ tìm bộ đồng phục khác thay ra ngay! Vì nếu giữ nguyên như vầy mà đi lại trong trường thì thế nào cũng bị nhân viên bên phòng an ninh tóm cổ.
- Họ sẽ không làm như vậy đâu.
Tôi nheo mắt nhìn Hạo Nhiên :
- Anh đùa à? Sao lại không chứ? Tôi không mặc đồng phục đã là phạm quy rồi.
Hạo Nhiên cười tươi :
- Thật mà! Cô bé mà mặc như thế này thì có cho tiền, toàn bộ dân trong trường này cũng không dám vô lễ với cô bé!
Nghe anh ta nói mới thấy lạ. Ừ nhỉ! Đúng là hồi hãy mấy người cấp II tôi gặp đã không dám lại gần, còn có hành động tôn kính quái lạ nữa chứ. Gần đây nhất là L và mấy người bên kia. Họ cũng giữ khoảng cách nhất định. Chẳng lẽ bộ đồ tôi đang mặc lại mang một ý nghĩa đặc biệt gì đó?
- Hạo nhiên à, cho tôi biết, bộ đồ mà tôi đang mặc...có mang biểu tượng của bất khả xâm phạm không?
Đáp lại sự nghiêm túc của tôi là nét căng thẳng trên mặt Hạo Nhiên :
- Sự thật là, bộ đồ cô bé đang mặc...
Tôi hồi hộp chờ nghe câu trả lời. Hạo Nhiên nói tiếp :
- Rất là dễ thương! Trông cô bé cứ như Công Chúa ấy! Ai mà nỡ đụng vào một nàng Công Chúa xinh đẹp như vậy chứ. Cho tôi ôm một cái nha! Đáng yêu quá à!
Tôi chống nguyên một bàn tay lên mặt Hạo Nhiên, ngăn không cho tên khùng này nhào vào người tôi. Tệ thật! Bao nhiêu người không hỏi, sao tôi lại dại dột đi hỏi cái tên đầu óc rỗng tếch này chứ?
- Chúng ta tính sao đây, L?
L đang cắn chặt môi mình, đôi mày chau lại hết cỡ :
- Tiếp tục hành động theo dự định ban đầu.
- Eh? Nhưng mà...cô ấy có tín vật của Miss Rabbit. Chúng ta không thể...
- Tôi mặc kệ! - L hét lớn - Dù cho có là ai đi chăng nữa, tôi cũng quyết không bỏ qua chuyện này. Người đã làm cho Minh Châu khóc...Hoàng Vũ Thiên...không thể tha cho con người này được!
L đã thu hút cái nhìn của tất cả chúng tôi bằng nỗi bức xúc của mình. Đương lúc tôi định tiến lên phía trước thì đã bị một cánh tay kéo mạnh về phía sau. Tôi ngã vào người ai đó, chỉ kịp nghe một giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai mình :
- Đứng qua một bên đi, Công Chúa. Hãy để tôi thực hiện lời hứa bảo vệ cô bé.
Và Hạo Nhiên đang che chắn cho tôi bằng tấm lưng vững vàng của anh ta. Cái...cái gì vậy? Tự dưng tên ngớ ngẩn này lại nói mấy câu nghe nổi da gà đó, rồi lại còn trở nên đáng tin như vậy...
- Tôi sẽ mang Hoàng Vũ Thiên đi.
Hai bên nhìn nhau. một bên mắt tôi co giật. Tên này...hắn tưởng chỉ với một câu đơn giản như vậy là mấy người kia sẽ để yên cho hắn mang tôi đi thật à?
- Có nhất thiết phải vì một Hoàng Vũ Thiên mà gây nên cuộc chiến giữa hai cấp không?
Trả lời câu hỏi của L, Hạo Nhiên cười :
- Không! Đương nhiên là không.
- Nếu đã vậy, xin ngài đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Tôi nghĩ bản thân ngài cũng không muốn xảy ra tranh chấp với Queen.
Nụ cười vẫn còn hiện diện trên môi Hạo Nhiên, đối nghịch hoàn toàn với sự căng thẳng của L.
- Đúng thế! Nhưng mà...tôi không nghĩ là mình đang cố ý gây chiến với bất kì ai cả. Minh Châu có chính miệng bảo tẩy chay Vũ Thiên không?
Yên lặng. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện có phải Minh châu bảo mọi người ép chết tôi hay không. Đơn giản vì tôi cho đó là điều quá hiển nhiên. Vì tôi đã hăm he sẽ lật đổ ngai vàng của Minh Châu, cho nên nếu cô ấy có căm ghét tôi thì cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng khi L chọn cho mình sự im lặng trước câu hỏi này, tôi đã bắt đầu có chút nghi vấn.
- Hãy trả lời câu hỏi của tôi. Đây là lệnh!
Tôi lại nhìn sang Hạo Nhiên. Biểu hiện nghiêm túc này là sao? Và cả cái cách hắn nói chuyện nữa. "Lệnh"? Hạo Nhiên đang ra lệnh?
L từ tốn hành lễ trước Hạo Nhiên bằng tư thế một bên đầu gối chạm đất, thành kính chắp tay cúi đầu :
- Chúng tôi đã tự ý hành động, mong ngài bỏ lỗi.
Từ trên cao nhìn xuống người đang quỳ dưới chân mình, đôi mắt Hạo Nhiên hơi se lại :
- Vũ Thiên không phải là nguyên nhân khiến cho 2 cấp trở mặt với nhau. Cô bé ấy càng không phải người khuấy động cuộc chiến quyền lực ở Thiên Vũ. Tất cả đều do mọi người tự mình suy diễn ra mà thôi. Cô đã quá cố chấp rồi, L. Nếu không phải vì hiềm khích quá lớn với Vũ Thiên đến độ phải huy động toàn bộ cấp II tham gia hành động này thì sẽ không có quá nhiều sóng gió xảy ra ở Thiên Vũ. Luật lệ trường Thiên Vũ không cho phép tẩy chay ai đó một cách bất hợp lý. Tôi can thiệp vào chuyện này chỉ vì không muốn mọi người tiếp tục phạm sai lầm thôi.
Sau lời giải thích của Hạo Nhiên, toàn bộ học sinh cấp II có mặt đều nhất loạt quỳ xuống y như L. Hạo Nhiên nói tiếp :
- Từ nay trở đi, nếu không được sự thông qua của tôi, đừng bao giờ tự ý gây nhiễu loạn trong trường như vậy. Hoàng Vũ Thiên sẽ được sự bảo hộ của tôi. Nếu bất kì ai còn có ý làm hại cô ấy đều sẽ đồng nghĩa với việc thách thức trực tiếp với tôi. Tôi sẽ làm rõ chuyện này khi gặp Minh Châu. Moi người hiểu rõ rồi chứ?
Tất cả cùng cúi đầu. Xong, họ đứng lên và quay lưng trở về khu vực của mình. Hạo Nhiên đứng nhìn theo bóng họ, còn tôi thì nhìn Hạo Nhiên. Tất cả đều là giả dối.
- Có thể ra lệnh và khiến cho mọi người nhất loạt tuân theo, lại nhận được sự tôn kính tuyệt đối, anh là ai, Hạo Nhiên?
Hạo Nhiên nhìn sang tôi.
- Vũ Thiên...
Tôi tỏ ra không hài lòng :
- Không cần giả ngốc đóng kịch trước mặt tôi nữa. Tôi muốn biết con người thật của anh. Theo như những gì tôi vừa chứng kiến thì có vẻ như anh chính là người mà cô bé ấy muốn tôi tìm đến. Tuy nhiên, quyền lực của anh dường như không chỉ giới hạn trong khu vực cấp III thôi. Những người bên cấp II đó cũng không dám mạo phạm anh. Anh hẳn phải là một nhân vật tầm cỡ lắm, phải không?
Hạo Nhiên buông xuôi một tiếng thở dài. Xong, anh chàng quyết định cho tôi biết sự thật :
- Học Viện Thiên Vũ là ngôi trường do học sinh tự trị. Đứng đầu ngôi trường này là đại diện tới từ 3 cấp. Cấp I có Miss Rabbit, hay còn được gọi là Công Chúa Thỏ. Cấp II có Queen Minh Châu. Và cấp II có tôi, King. Chúng tôi được cả trường công nhận, cho nên quyền lực không phải chỉ gói gọn trong từng cấp. Mệnh lệnh của chúng tôi sẽ được cả trường thực thi.
Tôi cười mỉa mai :
- Miss Rabbit của cấp I là người ở trong Khu Vườn Trí Tuệ phải không?
Hạo Nhiên gật đầu :
- Uh. Khác với tôi và Minh Châu, Miss Rabbit không có nhiều hoạt động điều hành ngôi trường này. Cô bé ấy luôn ẩn mình trong khu vườn bí mật đó, nhưng sức ảnh hưởng của cô nhóc lai được xem là ngang ngửa với Queen Minh Châu. Bởi vì Vũ Thiên đang mặc trang phục Công Chúa, cộng thêm tín vật của Miss Rabbit trên cổ tay, cho nên theo lệ thì tất cả mọi người đều phải bày tỏ sự tôn kính khi trông thấy cô bé.
Tôi chuyển cái nhìn sang sợi dây nơ trên cổ tay mình. Thì ra món quà cầu chúc cho sự may mắn mà cô bé kia đeo vào tay tôi lại rất ứng nghiệm với tên gọi của nó. Tôi đã hòa toàn tránh được mọi điều rủi ro nhờ thứ này.
- Xin lỗi, Vũ Thiên. Tôi đã giấu cô bé chuyện này. Tôi đã không nghĩ sẽ xảy ra nhiều chuyện rắc rối như vầy, cho nên thấy không cần thiết phải cho cô bé biết về thân phận của tôi.
Không giống! Kiểu nói chuyện này không giống với tên phiền phức mà tôi biết chút nào. Tôi từng hy vọng là Hạo Nhiên có thể bớt khùng một chút và nghiêm túc hơn với mọi thứ chung quanh. Ồ, đây rồi, mong ước của tôi đã thành sự thật. Giờ hắn rất chững chạc, từng câu từng chữ trong lời nói đều rất nghiêm túc. Nhưng tới phiên tôi giở chứng. Tôi muốn tên khùng hay lảm nhảm bên tai mình trở về.
- Dẹp...bộ mặt này đi.
- Huh?!?
Tôi quay mặt đi chỗ khác, chủ ý muốn tránh cái nhìn của Hạo Nhiên. Hắn mà phát hiện ra mặt tôi đang đỏ thì tệ lắm.
- Tôi không quen với bộ mặt nghiêm túc như vầy. Khi nào anh làm mất được vẻ mặt đó thì hãy tới tìm tôi.
Rồi tôi quay lưng bỏ đi, cảm giác như Hạo Nhiên đang cười. Sau đó nữa, Hạo Nhiên chạy theo sau tôi :
- Vũ Thiên! Vũ Thiên! Tôi hồi phục rồi nè! Nhanh không?
Tôi không trả lời, nhưng cũng không phản đối hành động lẽo đẽo theo sau của anh ta. Hạo Nhiên xem đó như một lời chấp nhận. Tiếp tục trưng gương mặt hồn nhiên ra :
- Cô bé siêu dễ thương trong bộ váy này luôn! Cho tôi ôm một cái nha!
Và lần nữa bị tôi đẩy ra bằng một tay :
- Đồ biến thái!
- Ớ, sao vậy? Con trai thích con gái dễ thương thì đâu có gì sai. Cho tôi ôm đi mà. Nha! Nha!
Tôi liếc mắt :
- Im ngay! Anh sắp làm điếc tai tôi rồi. Tôi đập chết anh bây giờ!
Tôi cố ý bước thật nhanh để bỏ lại Hạo Nhiên đằng sau, nhưng anh ta cũng cố chạy theo bóng tôi. Miss Rabbit nhận xét về Hạo Nhiên rất đúng : ngơ ngáo nhưng lại rất đáng tin cậy khi cần thiết.
"Đứng qua một bên đi, Công Chúa. Hãy để tôi thực hiện lời hứa bảo vệ cô bé."
Tim tôi đập hẫng một nhịp, rồi sau đó lại hằn rõ từng tiếng mạnh trong lồng ngực khi nhớ đến tấm lưng đó đứng chắn trước mặt mình cách đây không lâu. Hắn...đã cho tôi cảm giác mình chỉ là một người con gái mỏng manh cần được ai đó che chắn khỏi những cơn bão. Xưa nay trong đầu tôi chỉ có khái niệm một mình : Tự lực cánh sinh, tự bảo vệ chính mình, tự giải quyết tất cả mọi thứ, tự gánh chịu hậu quả. Nhưng rồi chỉ với hình ảnh và câu nói của Hạo Nhiên, tôi trở thành một người con gái yếu đuối đúng nghĩa. Tôi nhìn vào đôi bàn tay mình. Chúng nhỏ và mềm hơn bàn tay của một người con trai.
- Hạo Nhiên!
- Hở?!?
Tôi bất giác hỏi :
- King và Queen, ai mạnh hơn?
Hơi bất ngờ về câu hỏi của tôi, Hạo Nhiên có khựng lại trong mấy giây. Xong, anh chàng lại cưởi :
- King!
- Thật chứ? - Tôi hỏi lại.
Hạo Nhiên gật đầu :
- Uh. Cam đoan như thế! Vậy nên, tôi nhất định sẽ bảo vệ Vũ Thiên bằng tất cả khả năng của mình. Hứa đấy!
Tôi khẽ nhếch môi để lộ một nụ cười. Hạo Nhiên nói đúng, dường như trên đời này chỉ có mỗi mình anh ta mới có thể bảo vệ được tôi thôi. Nếu King mạnh hơn Queen, Miss Rabbit ngang hàng với Queen, vậy suy ra Minh Châu chỉ là một Nữ Hoàng không toàn mỹ. Nói nôm na thì Minh Châu chỉ ngồi được có một nửa trên ngai vàng của mình. Xem ra Queen đương nhiệm không thể so sánh với Queen của đời trước rồi. Vì cô ấy không đủ sức một mình cai trị Thiên Vũ, phải san sẻ quyền lực của mình với King và Miss Rabbit. À, lúc nãy L có nói là tôi đã làm cho Queen phát khóc. Vậy ra con người này lại yếu đuối như vậy. Coi bộ tôi đã đánh giá Minh Châu quá cao rồi. Minh Châu đáng lẽ không nên ngồi vào vị trí này. Cô ấy vốn không đủ sức đương đầu với áp lực. Nếu nói tới nắm quyền, Miss Rabbit có triển vọng hơn nhiều. Cô bé đó đã gợi lại cho tôi hình ảnh vị Nữ Hoàng đầu tiên của Học Viện Thiên Vũ.
Lật đổ Minh Châu hóa ra lại là một chuyện tốt. Sự yếu mềm của con người này sẽ còn gây ra nhiều sóng gió cho Thiên Vũ nữa. Vì vậy, cô ấy tốt nhất nên tự thân rút lui, giao quyền lại cho những người thật sự có thể cai quản Thiên Vũ.
- Hạo Nhiên à, nếu tôi lật đổ Queen thì sao?
Yên lặng kéo dài. Tôi đang cố ý gây chiến ngay sau khi vừa thoát khỏi cửa tử. Tôi biết Hạo Nhiên đang cố giữ tôi nằm ngoài những tranh chấp để tôi được an toàn. Và, ý định đang nhen nhóm trong đầu tôi vừa phá tan thiện ý của anh ấy.
- Tại sao cô bé lại muốn lật đổ Queen?
Tôi nhìn lên trên cao. Mặt trời đang lặn dần sau rặng mây. Nắng tắt, chiều buông, một ngày nữa sắp đi qua.
- Vì con người này vốn không nên trở thành Queen. Sự yếu đuối trong Queen sẽ khiến cho cô ta gục ngã. Minh Châu không chống nổi vai trò này đâu.
Hạo Nhiên nhắm mắt lại, có vẻ cam chịu phải đồng tình với nhận xét của tôi về Queen :
- Minh Châu của hiện nay đúng là không đủ mạnh, thậm chí còn đang trốn tránh áp lực vì không tìm ra cách giải quyết. Chuyện bát nháo kì này cũng đều do sự yếu đuối đó mà ra. Tuy nhiên, nếu mất Queen, ngôi trường cũng sẽ rơi vào tình trạng khủng hoảng. Vũ Thiên à, hy vọng cô bé sẽ suy nghĩ thật kĩ và từ bỏ chuyện này.
Tôi quay lại nhìn Hạo Nhiên. Tôi thật sự còn phải cân nhắc thêm về vấn đề này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro