Chương 1: Chuyện Gia Đình
-"Tên đó sao rồi?"
-"Muốn chết cũng khó, không biết trên người anh ta có gắn định vị hay sao mà mấy người đó tìm ra hay thật" _cậu
-"Bọn họ có làm gì cậu không"
Cậu dựa lưng vào tường rồi nói với giọng điệu không phục -"Tôi dễ ức hiếp lắm sao, chẳng qua là bị giáo huấn cho vài câu khó nghe thôi"
Ngôn Anh thấy thế liền lo lắng bảo -"Buông bỏ đi cần gì phải tính toán đủ đường cho mệt?
Cậu vừa nghe đã thấy tức vùng vằng mà bỏ đi -"Mặc kệ tôi"
...................................
-"Con đi đâu cả sáng giờ mà bây giờ về nhà cũng không biết chào hỏi ai hay sao?"_ Cậu bước vào nhà liền thấy có bóng dáng người ngồi trên sopha cất giọng răn đe
-"Thưa mẹ, con mới từ trường về"
Người cậu vừa gọi là mẹ - Bà Tôn A Lam, nghe vậy thì bà nhìn nhìn cậu một chút rồi nói thẳng -"Lúc sáng thầy chủ nhiệm có gọi cho mẹ, tại sao hôm nay lại không đi học?"
-"Con...con đang trên đường đi thì bị đau bụng nên đến bệnh viện xem thử"_ cậu nói lắp bắp như đang giấu chuyện gì đó không muốn cho mẹ biết
Bà Lam thật sự đã bị cậu chọc giận liền quát lớn -"Con ngày càng tệ, không nghỉ học thì cũng là đi đánh nhau lại còn có cái thói nói gạt mẹ!"
-"Con như vậy thì làm sao mà ông ấy có thể tin tưởng giao lại tài sản cho con đây?"
Nhắc đến tài sản cậu ngẩng đầu lên rồi bảo -"Con không cần tài sản, con chỉ muốn trả thù cái đứa con hoang đó thôi!"
Bà Lam nhịn không nổi nữa liền mắng -"Tích Xuyên! Con xem lại bản thân mình đi, học hành thì chẳng ra gì, những môn năng khiếu mẹ kêu con học thì lại bác bỏ, con cứ mặc kệ mọi thứ như vậy thì tương lai sau này khó mà làm được việc lớn!
-"Cũng tại anh ta....mỗi khi nhớ lại con hận không thể chịu được!_Nói xong cậu liền bất bình mà rời đi trong sự gọi với lại của mẹ
Suy đi cũng phải nghĩ lại, con của bà thành ra như ngày hôm nay tất cả cũng đều tại đứa con hoang đó!
...................
Con không đẻ là con không thương, có người vợ nào mà chịu nỗi sự nhục nhã khi thấy chồng đem về một đứa bé đang quấy khóc trên tay rồi bắt mình phải nuôi nấng nó như con ruột?
Khống Dương là đứa trẻ được ra tạo bởi cuộc hoan ái của chồng bà với cô ả tình nhân mà ông ấy bao nuôi, suốt mười mấy qua năm nuôi con của người khác khiến bà căm phẫn nhưng không thể làm gì được....chỉ có thể đay nghiến nó bằng lời nói!
Cậu bỏ lên phòng tức giận mà lỡ tay đóng mạnh cửa rồi giật mình ngó xuống xem mẹ còn ở đó không...chứ nếu mẹ nghe được cậu sẽ lại bị mắng -"Đúng là tên chết mình! Anh ta mạng cũng lớn thật"
Đang định kiếm thứ gì đó đập cho bỏ tức thì cậu lại có điện thoại, cậu nghe máy với giọng mất kiểm chế mà lỡ nói lớn tiếng với người đầu dây bên kia -"Chuyện gì"
-"Em nói chuyện với người lớn tuổi hơn mình một cách ngang ngược như vậy sao?"
Cậu khó chịu mà đáp lại anh ta -"Tôi đang bực có chuyện gì thì anh mau nói đi đừng dài dòng nữa"
Bên kia im lặng một chút rồi nói -""Em kiếm chuyện với tiểu Dương à?"
Cậu không những là thừa nhận việc mình làm mà còn dám hỏi ngược lại người đó -"Anh biết tin cũng nhanh quá ha, sao? đau lòng rồi hả?"
-"Anh có nói thì em mãi vẫn không chịu hiểu, anh chỉ xin em là sau này đừng làm vậy với tiểu Dương nữa, được không?"_Chất giọng ấm áp mặc dù chỉ nói qua điện thoại nhưng lại có thể khiến người ta cảm thấy muốn nghe theo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro