Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48 : Từ Từ Gần Nhau... ( 4 )

Quả thật là cái thìa vàng của thời đại này. Đó là đặc điểm của người con trai cả của gia đình Crawford cai trị phương Đông.

Yuri cảm thấy khó chịu và nhặt số tiền Kalian đặt xuống.

"Xin vui lòng chờ trong giây lát. Tôi sẽ đi lấy tiền lẻ. ”

"Ngài Crawford!"

Ngay lúc đó, có người gọi Kalian từ bên ngoài.

"Đến lúc rồi."

Một người đàn ông mặc đồng phục giống Kalian xuất hiện ở cửa, thu hút sự chú ý của mọi người.

Kalian nhìn tên thuộc hạ đứng ở cửa một lúc rồi anh ta quay lại và đứng dậy.

"Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị thay đổi của bạn!"

Khi Gilbert nhận ra Kalian đang bận, anh nhanh chóng chạy đến và thúc giục Yuri.

"Tốt rồi."

Nhưng Kalian lắc đầu và đáp lại.

"Tôi sẽ quay lại lần sau."

Vừa nói, anh vừa nhìn Yuri rồi quay người rời khỏi cửa hàng.

Trong khi Gilbert vỗ ngực nhẹ nhõm vì đã vượt qua cả ngày một cách an toàn, thì Yuri lại cau mày nhìn Kalian rời đi.

Anh ta nói mình sẽ quay lại lần sau? Tại sao anh ta lại nhìn cô trong khi anh ta nói vậy?

Quan trọng hơn, tại sao hôm nay anh ta lại đến đây?

Thực sự chỉ uống cà phê sao ?

"Cô Yuri, hãy gọi cho tôi ! Hôm nay tôi cũng xong rồi! ”

Snow đang ngồi trong góc cũng đặt tiền lên bàn và nhanh chóng rời khỏi cửa hàng. Yuri cũng nhìn theo bóng lưng của Snow khi anh rời đi nhưng Gilbert không để ý đến khách hàng kia.

"Cô Yuri! T-tôi đã không làm điều gì xấu trước đó, phải không? ”

"Không."

"Có lẽ cà phê không ngon!"

"Anh ấy đã uống hết."

Tất nhiên, có lẽ anh ta đã hoàn thành nó vì phép lịch sự chứ không phải vì nó ngon, nhưng cô đã không nói với Gilbert điều đó.

"Nếu tôi biết, tôi đã dọn dẹp cửa hàng nhiều hơn một chút!"

"Cửa hàng của chúng ta thường sạch sẽ nên không sao cả."

"Chà, đó là sự thật?"

"Đúng."

Vì thái độ của Yuri vẫn hờ hững như mọi khi, Gilbert đã sớm lấy lại tinh thần. Các khách hàng trong quán cà phê vẫn đang xì xào với nhau nên cửa hàng ồn ào hẳn lên.

Trong khi đó, Yuri nhìn chằm chằm vào cánh cửa nơi Kalian và Snow đã rời đi lần lượt.

* * *

“Ồ, ta không nghĩ là có thể nhưng ai mà biết ta sẽ thực sự gặp Kalian Crawford hôm nay.”

Russell Harpman, cấp dưới thân cận nhất của Kalian, nao núng và quay lại. Anh chính là cấp dưới vừa đến gọi Kalian ở quán cà phê. Nhưng khi họ còn cách quán cà phê một khoảng, ai đó đột nhiên nói chuyện với Kalian từ ngay sau lưng họ.

Russell không khỏi ngạc nhiên vì anh đã không cảm nhận được bất kỳ ai đang đến gần cho đến khi họ đến rất gần. Theo phản xạ, anh di chuyển để nắm lấy thanh kiếm trên thắt lưng của mình nhưng Kalian đang ở bên cạnh anh, tình cờ dừng tay anh lại.

"Ta không biết anh cũng đã ở quán cà phê."

Russell choáng váng.

Thật ngạc nhiên khi Kalian sẽ nói chuyện với một người đàn ông trông có vẻ lôi thôi một cách thân thiện ngay từ đầu, và cũng thật ngạc nhiên khi người đàn ông đó cũng sẵn sàng đối xử với Kalian theo cách tương tự.

Người đối mặt với Kalian lúc này là Snow, người đã theo họ từ quán cà phê. Anh đã thấy Russell với lấy thanh kiếm của mình, nhưng anh chỉ liếc nó và không quan tâm sau đó.

"Ta không biết Kalian Crawford vĩ đại quan tâm đến ngoại hình của phụ nữ đấy ?"

Snow cười khúc khích khi trêu chọc Kalian.

Mặc dù rõ ràng là anh ta rất bận, nhưng anh ta vẫn cố gắng đi đến một cửa hàng nhỏ như vậy và uống cà phê; nó không giống như Kalian Crawford mà anh biết.

"Thật là thô lỗ khi nói điều đó."

Kalian cau mày trước lời nói của Snow.

"Nghe có vẻ như họ chẳng có điểm gì đáng kể ngoài vẻ ngoài của họ."

Snow đã sẵn sàng trêu chọc Kalian bằng bất cứ lý do gì anh ta đưa ra nhưng anh dừng lại khi nghe thấy điều đó. Điều mà Kalian gọi là thô lỗ không phải về bản thân anh ta, mà là về người khác mà Snow đã nhắc đến.

Snow gãi đầu và ngay lập tức thừa nhận lỗi lầm của mình.

"Uh, đúng vậy. Điều đó không đúng. Ý ta không phải như vậy ”.

Vì Snow nói một cách ngượng ngùng nên Kalian không nói thêm gì nữa. Thay vào đó, anh ta nhìn Snow một lúc rồi lại đưa ra một chủ đề khác.

"Cha ta nói rằng ông ấy muốn gặp anh."

Một lần nữa, Snow dừng lại.

Đôi mắt anh bị che khuất bởi mái tóc, nhưng Kalian có thể cảm thấy Snow đang nhìn anh chằm chằm. Chốc chốc, môi Snow vẽ một đường vòng cung.

"Tại sao? Ông ta bảo ta đừng xuất hiện trước ông ta cho đến khi ta chết rồi mà nhỉ ”.

"Đó là một tai nạn."

Kalian đáp lại một cách kiên quyết khi Snow nói một cách thản nhiên.

“ Ông ấy đã thừa nhận rằng không nên đổ lỗi cho anh vì điều đó và vì đã đủ thời gian trôi qua, có lẽ đã đến lúc hoàn tác những gì đã làm.”

Điều Kalian đang nói đến là sự cố dẫn đến việc Snow bị đuổi việc khi anh đi bằng một cái tên khác.

“Thật sắc bén. Sau đó, một lần nữa nhé, đó là cha anh. ”

“Dù là anh hay những người khác, ta nghĩ đã đến lúc thoát ra khỏi quá khứ”.

Sau đó, ánh mắt của Kalian chuyển sang con đường mà họ vừa đến khi nãy.

"Về lý do ta đến quán cà phê đó."

Nghe thấy giọng nói trầm thấp sau đó vang lên, Snow cau mày.

"Ta đoán vì họ trông giống nhau."

Snow thoáng chốc không nói nên lời, nhưng anh không rõ tại sao.

“Ta không nghĩ vậy? Ta không thấy bất kỳ sự giống nhau nào ”.

Snow bình tĩnh phản bác lại anh ta nhưng không hiểu sao, anh ta có vẻ không thuyết phục lắm, kể cả với bản thân.

"Dù sao thì, ta đã chuyển thông điệp, vì vậy anh quyết định đi."

Kalian liếc nhìn tháp đồng hồ phía xa để kiểm tra thời gian rồi anh nói như thể để kết thúc cuộc họp của họ.

Snow rên rỉ trong lòng. Anh đã đến để chế giễu Kalian nhưng cuối cùng, anh  mới là người cảm thấy bị làm phiền.

Ngay trước khi Kalian quay lại, Snow nhớ lại hình ảnh mờ nhạt chợt lóe lên trong đầu anh lúc nãy. Sau đó, anh nói như thể anh chỉ nói qua.

"Anne-Marie của Phòng khám Chồn Xanh."

Khi anh nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp với đôi mắt xanh lục và mái tóc bạch kim ở quán cà phê, một cảnh tượng nào đó đã hiện lên trong đầu anh trong giây lát.

"Cô ấy có vẻ là một bác sĩ khá giỏi, sao anh không để cô ấy nhìn bệnh nhân quanh đây?"

Nụ cười thường ngày của Snow đã xuất hiện trên khuôn mặt anh từ lúc nào đó, nhưng những lời anh nói một cách tình cờ lại có sức nặng khác với Kalian. Kalian nheo mắt trước cái tên không biết từ đâu xuất hiện.

"Lời khuyên đó có phải là 'Genos Sheldon' không?"

Nhưng Snow chỉ nhún vai.

“Hãy coi đó là lời khuyên từ một người bạn đi.”

Nói xong Snow vẫy tay như chào tạm biệt, rồi đi ngang qua Kalian. Mắt Kalian nhìn theo bóng lưng Snow rồi anh quay lại.

Anne-Marie của Phòng khám Chồn Xanh.

Anh lặp đi lặp lại cái tên đó trong đầu. Nếu nó đến từ Genos Sheldon, người có sức mạnh của tầm nhìn xa, anh ta phải tin vào điều đó.

* * *

"Chào mừng trở lại, thưa ngài."

Kalian gật đầu trước lời chào trân trọng từ người quản gia rồi anh hỏi.

"Ông nội đâu?"

"Ngài ấy đang ở trong nhà kính."

"Cha ta vẫn chưa về, phải không?"

"Đúng. Ngài ấy nói hôm nay sẽ về muộn ”.

Lúc đó, Kalian đổi hướng.

Dinh thự Crawford vẫn yên tĩnh và hoang vắng như mọi khi. Một lúc sau, Kalian đến nhà kính.

Điều duy nhất bạn có thể nghe thấy bên trong là âm thanh yếu ớt của một thứ gì đó bị cắt. Vừa đi theo tiếng đàn, anh nhanh chóng bắt gặp sau lưng một cụ già, đang ngồi trên ghế và tự mình tỉa hoa. Thoạt nhìn giống như một khung cảnh yên bình nhưng có một luồng khí bất thường đang trào dâng xung quanh ông lão.

"Cháu ở đây."

Ông già nói mà không quay lại nhìn Kalian.

"Con đã về."

Kalian đáp lại lời chào.

“Sao mấy ngày nay cháu về muộn hơn thế ? Cháu đang hẹn hò à ? ”

Ông già là ông nội của Kalian, Bastian Crawford. Trước những lời nói thẳng thừng của ông, mặt Kalian thậm chí không hề co giật khi anh ta đáp lại.

“ Cháu đang tìm kiếm vụ mất tích ở phương Đông gần đây. Cháu sẽ phải rời đi sớm thôi. ”

Nghe vậy, Bastian quay lại nhìn Kalian rồi tặc lưỡi hai lần.

“ Cháu vẫn đang sống cuộc sống tẻ nhạt đó. Với tốc độ này, cháu sẽ trở nên giống như cha cháu thôi, tên đần này. ”

Thời trẻ, mái tóc của Bastian đen nhưng giờ đây, mái tóc bạc trắng của ông đã được vuốt ngược, để lộ khuôn mặt nhăn nheo vì sự tàn phá của thời gian. Từ đôi môi nghiêm nghị và đôi mắt sâu hút hồn khiến ai đối diện cũng phải tê dại, bạn có thể dễ dàng đoán được tính cách của ông.

"Cháu nghe nói gần đây ông đã ngừng uống thuốc."

Bastian trông có vẻ rất khỏe mạnh nhưng thực ra, sức khỏe của ông rất kém. Đặc biệt là hiện tại, ông đang sa sút rất nhanh nên Kalian càng được chú ý hơn trước.

"Cháu cũng nghe nói ông đã đuổi nhân viên y tế và bác sĩ được gọi lần này."

“Khi cháu già, thì cháu chết. Tại sao lại buộc phải kéo dài tuổi thọ của một ông già lạc hậu chứ ?  "

Bastian khịt mũi như thể điều đó thật nực cười.

Xoẹt.

Cây kéo trên tay ông cắt một cành trên bồn hoa.

"Chúng ta sẽ sớm có một người mới."

“À, ta đã nói là quên nó đi. Không biết cháu lấy ai mà ngoan cố như vậy! ”

Cuối cùng Bastian đã nổi giận và bốc hỏa, mất bình tĩnh. Ánh mắt ông hung dữ như thể ông không biết rằng ông, bản thân ông là mẫu mực của sự bướng bỉnh.

Mặc dù bị đình trệ bởi điều này, Kalian không chớp mắt nhiều, vẫn như mọi khi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro