Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Tiếc

Ann gục xuống, thân thể chị như bị hút cạn toàn bộ sức lực, đôi mắt mờ dần khi cơn hoảng loạn vượt qua ngưỡng kiểm soát của chị. Chị cố bám chặt lấy thực tại, cố níu giữ Cheer trong vòng tay, nhưng cuối cùng, bóng tối cũng nuốt chửng Ann, đưa chị vào cõi vô thức.

Cả thế giới dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc ấy. Ann ngã xuống, đầu chị đập mạnh vào nền gạch lạnh lẽo, nhưng trong vô thức, chị vẫn không buông tay khỏi Cheer. Đôi tay chị cứng ngắc, ôm chặt lấy cơ thể yếu ớt của vợ mình như thể đó là tất cả những gì chị còn lại trong cuộc đời. Mắt chị khép lại, nhưng dòng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, vệt dài và ướt đẫm trên gương mặt trắng bệch.

Cheer nằm đó, hơi thở yếu dần, còn Ann thì dần chìm vào cơn mê mệt mỏi. Bóng tối vây quanh, lạnh lẽo và cô đơn, đưa chị đến nơi không có lối thoát, không có ánh sáng.

---

Khi Ann mở mắt ra, tất cả chỉ là một màn trắng xóa. Cảm giác mệt mỏi và đau đớn vẫn còn đó, như những cái gai cắm sâu vào tâm hồn chị. Chị nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt. Mắt chị nheo lại, cố gắng nhận ra mình đang ở đâu.

"Cheer..." Ann thều thào, cái tên đó như một lời cầu nguyện, một lời van xin.

Nhưng không có ai trả lời.

Ann cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể chị như nặng ngàn cân, sức lực không cho phép chị nhúc nhích. Trong tâm trí chị, mọi thứ vẫn còn mờ mịt. Hình ảnh cuối cùng chị nhớ được là Cheer trong vòng tay mình, máu thấm đỏ chiếc áo trắng của cô, hơi thở yếu ớt dần.

"Cheer... em đâu rồi?" Ann thì thào trong vô vọng, nước mắt lăn dài trên má. Sự bất lực và hoang mang xâm chiếm toàn bộ tâm trí chị khi không có một dấu hiệu nào của Cheer quanh đây. Cả căn phòng bệnh trắng xóa, lạnh lẽo và vô cảm, không có gì ngoài những thiết bị y tế vô tri.

Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra. Ann quay đầu lại, đôi mắt chị mở to trong kinh hãi khi nhận ra Christopher đang bước vào. Hắn điềm tĩnh, nụ cười lạnh lùng trên gương mặt, như thể mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của hắn.

"Chào buổi sáng, Ann," Christopher cất giọng, điệu cười nhếch mép đầy đe dọa.

Ann muốn hét lên, muốn phản kháng, nhưng cơ thể chị quá yếu đuối để làm bất cứ điều gì. Chị chỉ có thể nhìn hắn tiến lại gần, cảm giác sợ hãi bủa vây lấy chị. "Cheer đâu? Anh đã làm gì em ấy?" Ann gặng hỏi, giọng chị run rẩy.

Christopher không trả lời, chỉ nắm lấy tay chị, kéo mạnh. Ann cố giãy dụa, nhưng không có sức. "Anh... anh đang làm gì? Bỏ tôi ra!" Ann hoảng loạn, nhưng Christopher không quan tâm đến lời cầu xin của chị. Hắn cúi xuống, nắm lấy cánh tay chị và kéo chị ra khỏi giường, nhanh chóng dẫn chị ra khỏi phòng bệnh.

Ann chống cự yếu ớt, nhưng Christopher không cho chị cơ hội. "Không! Tôi không đi! Tôi muốn gặp Cheer!" Ann hét lên, cố gắng giữ mình lại, nhưng Christopher chỉ lạnh lùng lôi chị đi.

Hắn kéo Ann ra khỏi bệnh viện, và không mất nhiều thời gian để chị bị ném vào một chiếc xe màu đen. Cánh cửa đóng sầm lại, nhốt Ann trong bóng tối, cảm giác bất an và sợ hãi ngày càng lớn dần. Chị muốn thoát ra, muốn tìm Cheer, nhưng chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh, đưa chị đi đâu đó chị không biết. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Ann không còn cách nào khác ngoài ngồi bất động, đôi mắt đẫm nước nhìn ra ngoài cửa sổ. "Cheer... tôi xin lỗi... tôi đã không bảo vệ được em..." Ann thầm thì trong đau khổ, trái tim chị như bị nghiền nát.

Chiếc xe dừng lại sau một khoảng thời gian dài, Christopher mở cửa, kéo Ann ra ngoài. Chị bị lôi vào một căn phòng tối tăm, âm u và lạnh lẽo. Ann không biết mình đang ở đâu, chỉ biết mình đã bị nhốt vào một nơi không có lối thoát. Nỗi hoảng loạn tràn ngập trong lòng, chị lo sợ cho số phận của Cheer, nhưng không biết phải làm gì.

"Christopher... làm ơn... nói cho tôi biết Cheer đang ở đâu..." Ann cầu xin, đôi mắt chị mở to, tuyệt vọng.

Christopher chỉ mỉm cười lạnh lùng, hắn từ từ tiến đến gần Ann, đôi mắt hắn sáng rực trong bóng tối. "Ann... cô thuộc về tôi... và cô sẽ không bao giờ thoát khỏi đây..." Ann rùng mình, bước lùi lại. "Anh không thể làm vậy... Anh sẽ không bao giờ có được tôi! Tôi yêu Cheer, chỉ mình em ấy thôi!" Christopher nhếch mép, đôi mắt hắn tràn đầy quyết tâm. "Vậy thì để xem cô sẽ chống cự được bao lâu, Ann."

Ann lắc đầu, sự sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể chị khi Christopher tiến lại gần. Hắn nắm chặt lấy vai chị, đẩy chị xuống giường, bất chấp sự chống cự yếu ớt từ Ann. "Không! Đừng chạm vào tôi! Đừng!" Ann hét lên, nhưng không có ai nghe thấy. Căn phòng như một ngục tù, chỉ có tiếng cười lạnh lùng của Christopher vang vọng. "Im đi!" Christopher gầm lên, hắn dùng vũ lực ép buộc Ann, đôi mắt hắn tràn đầy sự tàn nhẫn. Ann cố chống cự, nhưng sức mạnh của hắn quá lớn, và chị không còn sức để đấu tranh. Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt chị khi chị nhận ra sự tuyệt vọng của mình. "Không... không..."

Hắn không để chị thoát, hắn quyết tâm chiếm lấy Ann bằng mọi giá. Trong bóng tối lạnh lẽo, Ann chỉ có thể cảm nhận sự tuyệt vọng và đau đớn khi tất cả những gì chị từng tin tưởng, từng yêu thương, đều bị xé nát bởi bàn tay của Christopher.

"Cheer... em... em đâu rồi..." Ann thầm gọi tên người vợ yêu quý trong cơn hoảng loạn, nhưng không có gì đáp lại ngoài tiếng cười của Christopher, và bóng tối ngày càng bao trùm lấy chị.

Ann nằm đó, trong bóng tối lạnh lẽo của căn phòng tĩnh mịch, sự đau đớn từ thể xác lẫn tâm hồn như những ngọn lửa thiêu đốt chị từ bên trong. Trái tim chị như bị xé toạc, rỉ máu từng giọt, từng giọt, không còn gì để hàn gắn. Cảm giác bẩn thỉu và nhơ nhớp bám chặt lấy chị, như những sợi dây xích nặng nề quấn quanh thân thể yếu ớt. Nỗi đau đớn về thể xác là một chuyện, nhưng nỗi đau về tinh thần lại không thể chịu đựng nổi. Hình ảnh Christopher và sự tàn nhẫn của hắn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Ann, như một bộ phim kinh dị không có hồi kết. Chị không thể xóa bỏ được sự kinh tởm và tuyệt vọng đang xâm chiếm tâm hồn mình. Mỗi khi nhắm mắt, Ann lại thấy gương mặt của Christopher, đôi mắt hắn lạnh lùng và tàn bạo. Mỗi khi chị thở, chị cảm thấy lồng ngực mình như bị đè nén, không thể thoát ra khỏi vòng kiềm tỏa của sự khinh bỉ và ghê tởm. Đôi bàn tay của chị run rẩy, cảm giác chán ghét chính bản thân mình dâng lên, khiến chị muốn tự giải thoát khỏi nỗi đau này. Những giọt nước mắt của Ann không còn ngừng lại. Chị khóc, khóc không phải vì sợ hãi, mà vì cảm giác mất mát, cảm giác bất lực khi không thể bảo vệ chính mình và Cheer. "Cheer... em đang ở đâu? Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi..." Ann thầm thì trong tuyệt vọng, từng lời như một mũi dao đâm sâu vào trái tim đã tan nát.

Ann không biết làm gì ngoài việc nghĩ đến cách kết thúc tất cả. Căn phòng này, sự cô đơn này, sự đau đớn này... tất cả dường như quá sức chịu đựng của chị. Một phần trong tâm hồn chị chỉ muốn tìm một con dao, hay một sợi dây... bất cứ thứ gì có thể đưa chị ra khỏi nỗi thống khổ này, thoát khỏi cái cảm giác nhục nhã không thể nào quên. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu chị, như một lời thì thầm từ nơi xa xăm. "Còn yêu em thì không để em một mình, còn thương em thì không để em phải khóc." Đó là giọng của Cheer, dịu dàng, ấm áp như một ánh sáng mỏng manh trong bóng tối tuyệt vọng.

Ann giật mình, đôi mắt chị mở to trong đêm tối. Giọng nói ấy, dù nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh mẽ để ngăn chị lại, giữ chị không tiến xa hơn vào vực thẳm của tuyệt vọng. Cheer đã từng nói với chị, từng nhắc nhở chị rằng tình yêu không chỉ là niềm vui, mà còn là trách nhiệm, là sự gắn kết không bao giờ đứt đoạn.

"Tôi... không thể bỏ em lại được..." Ann thì thầm trong hơi thở đứt quãng, lòng ngực chị co thắt lại vì sự đau đớn. Những giọt nước mắt vẫn chảy, nhưng không còn chỉ vì nỗi đau, mà vì tình yêu, vì lời hứa mà chị đã từng trao cho Cheer. Chị không thể rời bỏ Cheer, không thể để người mình yêu nhất phải chịu đựng nỗi đau mất mát. Dù trong lúc này, trái tim Ann đang vỡ nát, dù chị muốn kết thúc tất cả để thoát khỏi nỗi đau không thể chịu nổi, nhưng giọng nói của Cheer vẫn vang vọng trong tâm trí chị, như một ngọn đèn dẫn lối trong đêm đen. Ann biết mình phải tiếp tục, phải mạnh mẽ hơn vì Cheer, vì tình yêu mà chị đã hứa sẽ bảo vệ.

Ann không biết liệu mình có thể vượt qua nỗi đau này hay không, nhưng chị biết một điều: chị không thể bỏ cuộc. Cheer đang ở đâu đó, và chị phải tìm lại vợ của mình. Ann không thể để nỗi đau này chiếm lấy toàn bộ tâm hồn chị, không thể để sự tuyệt vọng nuốt chửng tất cả. Chị phải chiến đấu, vì Cheer, vì tình yêu của họ, và vì lời hứa mà chị không thể quên.

Những ngày tiếp theo trôi qua trong sự tăm tối và bế tắc, Ann bị nhốt trong căn phòng kín đáo, không cửa sổ, không ánh sáng tự nhiên, chỉ có bóng đèn trần trắng lạnh lẽo chiếu xuống cái không gian tẻ nhạt đó. Christopher luôn xuất hiện mỗi khi Ann cố tìm kiếm lối thoát. Hắn không để chị ra khỏi tầm mắt, không cho chị chút cơ hội nào để nghĩ đến việc chạy trốn.

Mỗi lần Christopher bước vào phòng, Ann không thể không cảm thấy rùng mình. Dù hắn luôn nở nụ cười lịch lãm, nhưng đằng sau vẻ bề ngoài đó là một sự ám ảnh kinh hoàng. Hắn vẫn nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại như gươm dao, từng lời sắc nhọn cứa vào tâm hồn Ann.

"Em biết không, Ann," Christopher thường mở đầu câu chuyện bằng giọng điệu mà hắn tin là đầy cuốn hút, "Chúng ta có thể có một cuộc sống tuyệt vời bên nhau. Em chỉ cần quên đi tất cả, quên đi Cheer. Em xứng đáng được yêu thương, được chiều chuộng, và không ai có thể làm điều đó tốt hơn anh."

Ann không trả lời. Chị ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế cạnh tường, đôi mắt chị không còn ánh sáng của sự sống. Chị biết rằng bất kỳ phản kháng nào từ mình cũng chỉ khiến Christopher trở nên bạo lực hơn. Nhưng càng cố gắng giữ bình tĩnh, Ann càng cảm thấy sự căm phẫn dâng trào, một sự căm phẫn mà chị không thể giải tỏa.

Christopher không phải là người dễ bị từ chối. Hắn tiến lại gần Ann, từng bước từng bước, như con thú săn mồi đang chậm rãi tiếp cận con mồi của mình. "Ann, em có biết anh yêu em nhiều đến mức nào không? Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì để em thuộc về anh. Dù có phải khiến em ghét bỏ anh, anh cũng không bận tâm."

Mỗi lần hắn chạm vào Ann, cảm giác ghê tởm lại lan tỏa khắp cơ thể chị. Chị muốn hét lên, muốn đánh trả, nhưng sức lực của chị đã cạn kiệt, cả về thể chất lẫn tinh thần. Ann nhớ đến Cheer, nhớ đến tình yêu của họ, và nỗi đau trong lòng chị càng sâu sắc hơn. Chị không thể phản kháng, nhưng cũng không thể chịu đựng.

Thời gian trôi qua, Ann không biết mình đã trải qua bao nhiêu ngày trong địa ngục này. Những bữa ăn trở nên vô vị, không gì có thể làm chị cảm thấy đói. Christopher tiếp tục những trò chơi bệnh hoạn của mình, khiến Ann cảm thấy mình như một con rối bị hắn điều khiển. Sự chiếm hữu của hắn càng ngày càng tàn nhẫn, nhưng Ann vẫn im lặng chịu đựng.

Christopher nhận ra Ann vẫn chưa hoàn toàn khuất phục. Điều đó khiến hắn càng trở nên thô bạo hơn. Những ngày tiếp theo, hắn quyết định không cho Ann chút tự do nào nữa. Hắn trói chị vào giường, bắt chị phải nhìn thẳng vào hắn mỗi khi hắn xuất hiện. Những lúc ấy, Ann cảm thấy mình không còn là con người nữa, chỉ là một vật để hắn thỏa mãn những cơn ác mộng biến thái của mình. Hắn biết rằng mình không bao giờ có thể chiếm hữu được trái tim Ann, và điều đó càng làm hắn điên loạn hơn. Hắn muốn phá hủy chị, phá hủy tình yêu mà Ann dành cho Cheer. Nhưng chính tình yêu đó đã giữ Ann lại, đã giúp chị chống chọi với sự hành hạ từ Christopher. Ann không thể ngừng yêu Cheer, không thể ngừng nghĩ về những khoảnh khắc hạnh phúc của họ, và đó chính là sức mạnh duy nhất giúp chị tồn tại qua từng ngày.

Nhưng thời gian trôi qua, sức lực của Ann dần cạn kiệt. Những cơn đau, sự tàn bạo của Christopher, và nỗi nhớ Cheer dày vò chị từng phút từng giây. Ann cảm thấy mình như một cái bóng mờ nhạt, trôi nổi trong không gian giữa sự sống và cái chết. Chị không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa, nhưng một điều chị biết chắc: chị không thể bỏ cuộc, không thể để Christopher chiến thắng.

Những ngày sau đó, Ann như rơi vào trạng thái lơ lửng giữa thực và mộng. Chị không còn nhận thức rõ ràng về thời gian, không còn cảm thấy đói hay khát. Cơ thể chị rệu rã, kiệt quệ đến mức không thể đứng vững, nhưng tâm trí chị lại không chịu buông tay. Từng hình ảnh của Cheer, từng khoảnh khắc của họ, tất cả như những sợi dây mong manh kéo giữ Ann khỏi vực thẳm.

Christopher tiếp tục hành hạ Ann về cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn muốn phá vỡ ý chí của chị, muốn biến chị thành một người phụ nữ hoàn toàn thuộc về hắn. Nhưng Ann, dù yếu đuối và tuyệt vọng, vẫn giữ lấy một phần nhỏ bé của lòng kiên định. Chị không thể để Cheer cô độc, không thể để mối tình đẹp đẽ của họ bị bôi nhọ bởi một kẻ như Christopher. Mỗi khi Ann nhắm mắt, chị lại thấy mình trở về với Cheer, được ôm lấy trong vòng tay ấm áp của cô. Chị nhớ đến những đêm họ nằm cạnh nhau, khi Cheer thủ thỉ những lời yêu thương, khi Cheer giữ chặt tay chị trong giấc ngủ. Những ký ức ấy khiến Ann bật khóc, nước mắt không ngừng lăn dài trên má, ướt đẫm gối.

Christopher không thể hiểu tại sao Ann lại không khuất phục. Hắn đã làm mọi thứ, dùng bạo lực, đe dọa, và cả những lời đường mật, nhưng Ann vẫn kiên quyết giữ khoảng cách. Điều đó khiến hắn điên tiết. Một ngày nọ, khi Ann nằm bệt trên giường vì kiệt sức, Christopher bước vào phòng với vẻ mặt giận dữ.

"Em không thể tiếp tục như thế này, Ann. Em đang tự làm khó mình," hắn gằn giọng, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào chị. "Em nghĩ rằng có thể chống lại anh mãi sao? Em nghĩ rằng tình yêu của em và Cheer có thể cứu em khỏi đây ư?"

Ann không đáp lại, đôi mắt chị lờ đờ nhìn lên trần nhà. Nhưng trái tim chị thắt lại khi nghe tên của Cheer. Chị không muốn để Christopher nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nhưng nỗi nhớ Cheer như ngọn lửa thiêu đốt, không thể dập tắt.

Christopher tiến lại gần giường, ngồi xuống bên cạnh Ann. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc rối bời của chị, nhưng trong cử chỉ đó chứa đựng sự đe dọa ngấm ngầm. "Ann, em phải hiểu rằng em không còn lựa chọn nào khác. Cheer đã không còn ở đây để bảo vệ em. Em không thể dựa vào cô ta mãi được."

Ann cảm thấy sự đụng chạm của hắn như những con rắn độc trườn bò trên da thịt chị. Chị muốn lùi lại, muốn thoát khỏi hắn, nhưng cơ thể chị quá yếu để chống cự. Chỉ còn lại tâm trí đang gào thét đòi tự do, đòi được giải thoát khỏi cơn ác mộng này.

Christopher nhận ra sự bất lực trong ánh mắt của Ann, và điều đó khiến hắn cảm thấy thỏa mãn. Hắn cúi xuống, ghé sát vào tai chị, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đầy sự đe dọa. "Em không còn đường lui, Ann. Em thuộc về anh, và em sẽ phải chấp nhận điều đó, dù em có muốn hay không."

Ann cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Chị không muốn Christopher nhìn thấy sự sợ hãi trong mình, nhưng đôi mắt chị đã phản bội chị, lộ rõ nỗi kinh hoàng và sự tuyệt vọng. Chị biết mình không còn nhiều sức lực để chống chọi, nhưng cũng không thể để Christopher chiếm đoạt cả linh hồn lẫn thể xác.

"Tôi sẽ không bao giờ thuộc về anh, Christopher," Ann nói khẽ, giọng chị run rẩy nhưng vẫn cố tỏ ra kiên định. "Dù anh có làm gì, tôi cũng không bao giờ phản bội Cheer. Tình yêu của chúng tôi... không phải thứ mà anh có thể phá vỡ."

Christopher dừng lại, nhìn sâu vào mắt Ann. Một thoáng bất ngờ hiện lên trong đôi mắt hắn, nhưng rồi nhanh chóng bị thay thế bởi sự tức giận. Hắn đứng dậy, nắm chặt cổ tay Ann, kéo chị dậy khỏi giường một cách thô bạo.

"Em đang tự lừa dối chính mình, Ann. Tình yêu của em không cứu được em khỏi tay anh đâu." Hắn rít lên, đôi mắt lấp lánh sự điên loạn. "Anh sẽ làm mọi cách để có được em, cho dù em có chống cự thế nào đi nữa!"

Ann cảm thấy đau nhói ở cổ tay khi Christopher siết chặt hơn, kéo chị ra khỏi giường. Chị vùng vẫy, nhưng không đủ sức chống lại hắn. Mọi nỗ lực của chị chỉ khiến hắn càng trở nên hung hãn hơn. Ann bị đẩy xuống sàn nhà, đau đớn tê tái.

"Cheer đã không còn ở đây, Ann!" Christopher quát lên, đôi mắt hắn ánh lên sự thù hận. "Em phải chấp nhận sự thật đó, phải chấp nhận rằng em chỉ còn có anh thôi!"

Ann nằm trên sàn, đôi mắt đẫm lệ nhìn lên hắn. Chị biết rằng mình không thể chống lại hắn một cách vật lý, nhưng tinh thần chị không cho phép hắn khuất phục chị. Dù cơ thể chị có yếu đuối, trái tim chị vẫn tràn đầy tình yêu dành cho Cheer. Và chính tình yêu đó đã giữ cho Ann không buông xuôi, không để bản thân rơi vào vòng kiểm soát của Christopher.

Christopher nhìn xuống Ann, thở hổn hển vì cơn giận. Nhưng khi thấy sự kiên cường trong mắt chị, hắn chợt nhận ra rằng không thể dùng bạo lực để khuất phục người phụ nữ này. Hắn cần phải làm gì đó khác, một điều gì đó đủ tàn nhẫn để khiến Ann tự nguyện khuất phục.

"Rất tốt, Ann," hắn nói, giọng trở nên lạnh lùng. "Nếu em không chịu chấp nhận anh, anh sẽ tìm cách khác. Anh sẽ khiến em phải quỳ gối, cầu xin sự tha thứ. Và đến lúc đó, em sẽ hiểu rằng không có lối thoát nào cho em ngoài việc thuộc về anh."

Ann không đáp lại, chỉ nhìn Christopher với ánh mắt tràn đầy căm phẫn. Chị biết rằng mình đang đối diện với một kẻ điên loạn, và cuộc chiến này sẽ không kết thúc dễ dàng. Nhưng chị cũng biết rằng mình không thể bỏ cuộc, không thể để Christopher giành chiến thắng. Tình yêu của chị dành cho Cheer quá lớn để có thể bị phá vỡ bởi bất kỳ ai, kể cả kẻ tàn nhẫn nhất.

Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro