Ngoại truyện: Thoát
Ann đứng gần Cheer, lòng tràn đầy sự căng thẳng và một quyết tâm không thể lay chuyển. Mặc dù tình hình hiện tại vô cùng nghiêm trọng, nhưng chị biết rằng chỉ có thể dựa vào sự bình tĩnh và trí tuệ để tìm ra lối thoát.
Cheer vẫn nằm đó, đôi mắt mờ ảo nhìn Ann, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một ý tưởng lóe lên trong đầu Ann. Chị nhớ lại một chi tiết nhỏ nhưng quan trọng: chiếc vòng tay của Christopher mà chị đã thấy ở những lần gặp trước. Chiếc vòng tay đó có lẽ sẽ là điểm yếu mà chị cần để khám phá và tạo ra cơ hội.
Ann từ từ đứng dậy, quay lại phía Christopher, cố gắng giữ giọng mình thật bình thản. "Anh có chắc là mình đã chuẩn bị mọi thứ một cách hoàn hảo chưa, Christopher?" chị hỏi, cố gắng để gợi sự nghi ngờ trong tâm trí hắn.
Christopher nhướng mày, có vẻ như bất ngờ bởi câu hỏi của Ann. "Em đang có ý gì vậy, Ann?"
Ann khẽ mỉm cười. "Chỉ là cảm thấy có điều gì đó không ổn. Chẳng phải anh đã nói rằng tôi không thể làm gì chống lại anh sao? Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh đã không để lại bất kỳ sơ hở nào."
Christopher cười khẩy, có vẻ như tin tưởng vào kế hoạch của mình. "Em có thể yên tâm. Tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng. Em không có cơ hội đâu."
Ann không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng, nhưng trong lòng chị đã sẵn sàng cho bước tiếp theo. Trong khi đó, Cheer vẫn đang nằm đó, đôi mắt của cô theo dõi hành động của Ann với sự lo lắng. Dù mệt và đau, Cheer không thể nằm yên khi thấy Ann đứng trước nguy hiểm.
"Chị, chị phải cẩn thận," Cheer yếu ớt nói, giọng cô lạc đi vì đau đớn và lo lắng. "Hắn ta... hắn ta không phải là người dễ bị lừa đâu."
Ann quay lại, ánh mắt chị chứa đựng sự dịu dàng và quan tâm. "Em đừng lo lắng quá. Tôi sẽ xử lý mọi chuyện. Cố gắng nghỉ ngơi và giữ sức."
Cheer khẽ lắc đầu, đôi mắt cô không rời khỏi Ann. "Chị... em không thể không lo cho chị. Chị đang gặp nguy hiểm."
Ann cảm nhận được sự lo lắng từ Cheer và cũng cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.
Christopher bước đến gần hơn, đôi mắt của hắn không rời khỏi Ann. Hắn bắt đầu cảm thấy rằng có điều gì đó không đúng. "Hãy nhớ rằng em đang bị theo dõi từng bước. Em không thể làm gì mà không bị phát hiện."
Ann dửng dưng, trong lòng chị đã có một kế hoạch cụ thể. Khi Christopher lơ là một chút, chị nhanh chóng quay lại và nhìn về phía chiếc vòng tay của hắn. Một lần nữa, chị cảm thấy mình có cơ hội để hành động. Ann tiếp tục trò chuyện với Christopher, cố gắng giữ hắn ở gần Cheer để chị có thể tiếp cận chiếc vòng tay. Trong lúc đó, chị chú ý đến các chi tiết nhỏ xung quanh, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào có thể giúp chị tìm ra lối thoát.
Cuối cùng, Christopher rời mắt khỏi Ann một lúc, để chị có cơ hội để hành động. Ann nhẹ nhàng tiếp cận Christopher từ phía sau, dùng một chiếc bút chì nhỏ mà chị đã cất giấu để cố gắng tháo gỡ chiếc vòng tay. Những giây phút trôi qua như hàng thế kỷ, nhưng cuối cùng Ann cũng có thể lấy được chiếc vòng tay mà không bị phát hiện. Chị nhanh chóng quay lại gần Cheer, dấu vết của sự hồi hộp và căng thẳng vẫn hiện rõ trên gương mặt.
Cheer nhìn thấy sự nỗ lực của Ann, lòng cô dâng lên sự cảm kích. "Chị làm được rồi," Cheer thì thầm, cảm giác được chút yên tâm từ hành động của Ann.
Ann chỉ mỉm cười, ánh mắt đầy yêu thương và tự tin.
Khi Christopher quay lại, Ann đã chuẩn bị cho bước tiếp theo. Với chiếc vòng tay trong tay, chị cảm thấy có một chút hy vọng trong tình hình này. Chị biết rằng những bước tiếp theo sẽ là quyết định cuối cùng cho sự thành bại trong cuộc chiến. Ann giấu chiếc vòng tay vào lòng bàn tay, không để Christopher nhận ra điều gì bất thường. Khi hắn tiến lại gần, chị cố gắng giữ vẻ mặt bình thản nhất có thể. Christopher không nghi ngờ gì về việc Ann đang âm thầm chuẩn bị cho một kế hoạch.
Cheer cố gắng thều thào, mặc dù sự mệt mỏi và đau đớn vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô. "Chị phải cẩn thận. Hắn ta... luôn để mắt đến chị."
Ann nắm chặt tay Cheer, cảm nhận hơi ấm từ cô như một nguồn động viên. "Tôi sẽ không làm gì liều lĩnh đâu."
Từ góc phòng, Christopher lặng lẽ theo dõi hành động của Ann. Hắn có vẻ nghi ngờ về sự bình tĩnh quá mức của chị. Trong khi đó, Ann âm thầm nghiên cứu chiếc vòng tay, tìm cách tháo rời hoặc sử dụng nó để tìm ra điểm yếu của Christopher. Một lúc sau, chị phát hiện ra rằng có một biểu tượng nhỏ ẩn sau chiếc vòng tay. Biểu tượng này có thể là một đầu mối quan trọng về cách mở khóa hoặc thay đổi tình thế. Ann biết rằng mình có thể đang đến gần với điều gì đó quan trọng. Chị cần phải tìm cách tận dụng bất kỳ cơ hội nào để phá vỡ sự kiểm soát của Christopher. Mặc dù tình hình rất căng thẳng, chị cảm thấy có một tia hy vọng nhỏ bé đang le lói phía trước.
Lúc này, Christopher bắt đầu đi lại quanh phòng, có vẻ như hắn đang chuẩn bị cho một giai đoạn tiếp theo trong kế hoạch của mình. Ann cảm thấy căng thẳng ngày càng tăng, nhưng chị cũng biết rằng sự bình tĩnh và kiên nhẫn chính là yếu tố quan trọng nhất để thành công trong lần này. Khi Ann tiếp tục nghiên cứu biểu tượng trên chiếc vòng tay, chị nhận thấy một điều lạ. Biểu tượng đó không chỉ là một họa tiết đơn giản mà có vẻ như là một loại mật mã. Chị lén lút thử nghiệm các cách khác nhau để mở khóa nó, khi Christopher vẫn còn đang bận rộn với việc chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Trong lúc đó, Cheer, mặc dù rất yếu ớt, vẫn cố gắng tập trung theo dõi hành động của Christopher và nhận thấy rằng hắn thường xuyên kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình. Có điều gì đó kỳ lạ trong cách hắn chăm sóc đồng hồ, như thể nó chứa đựng điều gì quan trọng. Cheer ghi nhớ chi tiết này, hy vọng rằng nó có thể trở thành một đầu mối quan trọng.
Khi Ann cuối cùng mở được một phần của biểu tượng, chị phát hiện ra một vết khắc nhỏ bên trong chiếc vòng tay, một mã số ẩn. Chị ngay lập tức kết nối mã số này với một cơ chế mở khóa trên chiếc gương lớn trong phòng. Trong khi đó, Cheer, dựa vào trí nhớ của mình, nhận ra rằng đồng hồ của Christopher có thể là công cụ quan trọng để phá vỡ kế hoạch của hắn. Ann nhanh chóng hành động, giấu mã số vào tay và kiểm tra chiếc gương. Khi chị mở được một ngăn bí mật trong gương, chị phát hiện ra một thiết bị nhỏ có thể kích hoạt cơ chế báo động hoặc phá vỡ hệ thống khóa của phòng. Chị nhận ra rằng đây có thể là cơ hội để tạo ra một sự chuyển biến.
Đúng lúc đó, Cheer, trong tình trạng kiệt sức, không thể chịu đựng thêm được nữa và phát ra một tiếng kêu đau đớn. Christopher quay lại ngay lập tức, ánh mắt nghi ngờ và thù địch. Hắn nhìn thấy Ann đang đứng gần chiếc gương, với thiết bị nhỏ trong tay.
"Em đang làm gì đó?" Christopher quát lên, bước vội về phía Ann.
Ann giữ bình tĩnh, nhưng trái tim chị đập nhanh như thình thịch. "Em chỉ đang tìm cách giúp Cheer cảm thấy thoải mái hơn," chị trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Christopher không tin vào lời nói của Ann. Hắn bước đến gần, và ngay khi hắn vừa tiến lại gần, một âm thanh chói tai vang lên từ thiết bị. Đây là một tín hiệu khẩn cấp, báo hiệu có sự xâm nhập vào hệ thống bảo mật của căn phòng. Christopher, bất ngờ bởi âm thanh này, ngay lập tức phản ứng. Hắn giật mình và vội vã cố gắng tắt nguồn của thiết bị, nhưng lúc này, hệ thống bảo mật đã bắt đầu kích hoạt. Cửa phòng từ từ mở ra, và một nhóm người mặc đồng phục bảo vệ, có vẻ như là một đội quân phụ trợ của Christopher, bắt đầu tràn vào. Trong sự hỗn loạn này, Ann thấy một cơ hội thoát ra. Chị quay lại phía Cheer, nhấc cô lên và đưa cô về phía cửa phòng đang mở.
"Tôi đã tìm thấy cách ra ngoài rồi," Ann nói, "Chúng ta phải nhanh lên trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."
Cheer gật đầu, dù mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng đứng vững. Ann kéo Cheer ra khỏi căn phòng, trong khi Christopher và nhóm bảo vệ đang rối loạn trong sự hỗn loạn của hệ thống bảo mật. Khi nhóm bảo vệ bắt đầu tràn vào phòng, Ann nhanh chóng kéo Cheer ra khỏi sự hỗn loạn. Cheer, dù yếu ớt, vẫn cố gắng theo sát Ann, đôi mắt cô không rời khỏi tình thế đang diễn ra. Tuy nhiên, trong khi họ đang hướng về phía cửa, một người đàn ông trung niên, gương mặt sắc nét và vẻ ngoài nghiêm nghị. Anh ta mặc một bộ đồ tối màu, nhưng không giống như bảo vệ hay thuộc nhóm của Christopher. Người đàn ông đó bước vào, ánh mắt sắc bén quét qua căn phòng, rồi dừng lại trên Ann và Cheer. Ann cảm nhận được sự hiện diện của anh ta và lập tức cảm thấy hồi hộp. Có vẻ như người đàn ông này không phải là một đồng minh của Christopher, nhưng ý định của anh ta vẫn chưa rõ ràng.
Người đàn ông ra lệnh, giọng nói đầy quyền lực. "Theo tôi!"
Ann cảm thấy sự nghi ngờ dâng lên, nhưng không còn thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng. Chị kéo Cheer và theo sau người đàn ông, hi vọng rằng đây có thể là cơ hội để trốn thoát. Họ chạy qua hành lang, với tiếng bước chân vội vã và âm thanh ầm ĩ của cuộc tấn công đang diễn ra phía sau. Khi đến một căn phòng an toàn tạm thời, người đàn ông đóng cửa lại và bắt đầu gỡ bỏ một số thiết bị an ninh mà hắn đang mang theo. Ann nhìn quanh, nhận thấy rằng căn phòng này được trang bị đầy đủ các phương tiện liên lạc và thiết bị hỗ trợ. Ann cảm thấy một chút yên tâm nhưng vẫn không hiểu rõ tình hình.
"Chúng ta không còn nhiều thời gian," người đàn ông nói, quay lại phía Ann với vẻ mặt nghiêm túc. "Tôi là Victor, một phần của nhóm kháng chiến. Chúng tôi đã theo dõi Christopher một thời gian và biết rằng các kế hoạch của hắn đã đi quá xa."
Ann cảm thấy sốc khi nghe đến từ "kháng chiến". Chị nhìn Victor với ánh mắt nghi ngờ. "Tại sao anh lại giúp chúng tôi? Anh có liên quan gì đến Christopher không?"
Victor lắc đầu, ánh mắt của hắn kiên quyết. "Tôi không liên quan đến hắn. Chúng tôi có một mối thù riêng với Christopher và các kế hoạch của hắn. Chúng tôi đã phát hiện ra rằng hắn đang âm thầm chuẩn bị cho một cuộc tấn công lớn. Hôm nay, chúng tôi chỉ có thể cứu các người ra khỏi đây và đưa đến nơi an toàn."
Ann nhướng mày, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. "Tôi cần phải giúp Cheer. Vợ tôi bị thương nặng và không thể di chuyển nhiều."
Victor gật đầu, lập tức hành động để kiểm tra tình trạng của Cheer và làm một vài sơ cứu tạm thời.
Khi Victor chuẩn bị đưa họ đến nơi an toàn, Ann nhận ra rằng có thể cuộc chiến này chưa kết thúc. Christopher sẽ không dễ dàng bỏ qua, và họ sẽ phải chuẩn bị cho một cuộc đối đầu mới.
Họ nhanh chóng rời khỏi căn phòng, theo hướng dẫn của Victor, hướng về nơi ẩn náu của nhóm kháng chiến, trong khi phía sau, Christopher và nhóm bảo vệ đang tìm kiếm mọi ngóc ngách để tìm ra Ann và Cheer. Mỗi bước đi của Ann đều mang theo sự hồi hộp và mong chờ.
Victor dẫn Ann và Cheer qua một loạt hành lang tối tăm và những bậc cầu thang hẹp, đến một khu vực ẩn náu được che giấu kỹ lưỡng. Họ bước vào một căn phòng được trang bị đầy đủ các thiết bị y tế và cơ sở hạ tầng cần thiết để xử lý các tình huống khẩn cấp. Các thành viên khác của nhóm kháng chiến, những người đều có vẻ mặt nghiêm túc và tập trung, chào đón họ bằng sự kính trọng và nghiêm túc.
"Đặt cô ấy xuống đây," Victor ra lệnh cho một bác sĩ trẻ tuổi đang đứng gần đó, chỉ vào chiếc giường y tế. Bác sĩ vội vã di chuyển để chăm sóc cho Cheer, trong khi Ann đứng gần, cảm giác hồi hộp không ngừng dâng cao.
Cheer vẫn giữ tay Ann, ánh mắt của cô dường như lạc lối nhưng vẫn cố gắng giữ một chút tỉnh táo. "Chị... đừng rời khỏi em," Cheer thì thầm.
Ann nắm chặt tay Cheer, cố gắng giữ bình tĩnh để không làm Cheer thêm lo lắng. "Tôi sẽ ở đây, em không phải sợ."
Ann đứng gần, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa căng thẳng khi thấy Cheer nhận được sự chăm sóc tận tình.
Nhóm kháng chiến sau đó sắp xếp cho Ann Cheer một căn phòng nghỉ tạm. Ann ngồi bên cạnh Cheer, cẩn thận nhúng một miếng vải vào chậu nước mát trước khi nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên trán cô. Đôi tay chị chạm vào làn da mỏng manh của Cheer, cảm nhận được từng nhịp đập yếu ớt và hơi thở nặng nề của cô. Trong những khoảnh khắc này, Ann dường như tạm gác lại những lo toan để dành trọn vẹn sự quan tâm và dịu dàng cho người vợ yêu quý.
Mỗi cái vuốt ve của Ann như truyền đến Cheer một chút ấm áp, một chút an lành trong cơn bão tố. Chị khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Cheer, như thể qua đó chị muốn chuyển đến cô tất cả những gì tốt đẹp nhất mà chị có. "Em yêu," Ann thì thầm, giọng nói mang đầy cảm xúc, "tôi ở đây với em, và tôi sẽ không để bất cứ điều gì làm tổn thương em nữa."
Cheer khẽ mở mắt, đôi mắt mệt mỏi nhưng ánh lên chút bình yên khi gặp ánh mắt của Ann. "Lần đầu chị gọi em là em yêu đó, thật sến... nhưng mà em... thích!" Cheer nở một nụ cười ngây ngốc yếu ớt.
Ann áp trán mình lên trán Cheer, nắm lấy tay cô, cảm nhận được sự mỏng manh và lạnh lẽo. Chị khẽ nắm chặt hơn, như muốn truyền cho cô một chút hơi ấm từ bản thân. "Em hãy nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ luôn ở đây với em," Ann nói tiếp, giọng dịu dàng như làn gió nhẹ. Mỗi lời nói của chị như một lời hứa thầm lặng, rằng dù có chuyện gì xảy ra, họ sẽ không bao giờ rời xa nhau.
Khi Cheer chìm vào giấc ngủ, Ann ngồi bên cạnh, đôi mắt trầm tư. Bên ngoài, có thể chị là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng khi ở bên Cheer, Ann là một người vợ, sẵn sàng làm mọi thứ để mang lại sự an toàn và hạnh phúc cho cô. Dù trong lòng Ann là một trận cuồng phong của lo âu, chị vẫn luôn giữ được sự mềm mại và yêu thương khi ở bên Cheer. Những hành động nhỏ, những cử chỉ dịu dàng, tất cả đều xuất phát từ tình yêu sâu sắc mà Ann dành cho cô. Và chính tình yêu này, dù bị thử thách qua bao nhiêu sóng gió, vẫn là nguồn sức mạnh vô tận để Ann tiếp tục.
Giữa những khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Ann lặng lẽ ôm lấy Cheer, cảm nhận hơi thở của cô dưới làn da mình. "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua," Ann thầm nghĩ, nhưng lần này không phải là một lời hứa, mà là một sự thật chắc chắn.
Vào khoảnh khắc này, khi Ann và Cheer nằm cạnh nhau, tay trong tay, dường như cả thế giới đã lùi xa. Chỉ còn lại họ, với tình yêu bền chặt như sợi dây không bao giờ đứt. Ann biết rằng, cho dù có phải đối diện với bao nhiêu thử thách, chị cũng sẽ không bao giờ buông tay.
Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro