Ngoại truyện: Nam châm cùng cực
Sau những giờ phút căng thẳng và mệt mỏi, căn phòng nhỏ bên bờ hồ yên tĩnh trở nên ấm áp và yên bình. Ánh sáng của ngọn nến chập chờn rọi lên khuôn mặt Ann và Cheer, tạo ra một bầu không khí mơ màng và ấm cúng. Những cơn gió nhẹ nhàng từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang theo hương thơm của hoa dại và đất ẩm, tạo nên một cảm giác thư thái dễ chịu.
Ann nằm trên giường, một tay chống đầu, tay kia vươn ra để nắm lấy tay Cheer, người đang ngồi cạnh bên. Khuôn mặt Ann có phần u sầu và mệt mỏi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng và âu yếm của Cheer, nỗi lo âu trong lòng chị dần tan biến. Cheer đã trở lại với một nụ cười nhẹ nhàng, nụ cười đã làm ấm cả không gian và trái tim của Ann.
"Chị ngủ một chút đi, em ở đây." Cheer thì thầm, đôi mắt lấp lánh đầy yêu thương khi nhìn Ann.
Ann cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói của Cheer. Mặc dù đã bao lần Ann trải qua những khoảnh khắc khó khăn, nhưng sự chăm sóc và tình yêu của Cheer luôn là nguồn động viên lớn nhất cho chị. Ann đưa tay vuốt ve gương mặt Cheer, mắt ánh lên sự cảm động sâu sắc.
"Em biết không," Ann bắt đầu, giọng chị khẽ run rẩy, "tôi cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với tất cả những gì em đã làm cho tôi. Có những lúc tôi cảm thấy như mình đang kéo em xuống cùng với tôi."
Cheer lắc đầu, nắm chặt tay Ann hơn. "Đừng nói vậy. Em yêu chị vì chị là chị. Em yêu chị vì tất cả những gì chị là, cả những điều tốt đẹp và những điều chưa hoàn hảo. Chị không cần phải thay đổi gì để xứng đáng với tình yêu của em."
Ann cảm thấy nghẹn ngào. Câu nói của Cheer như một liều thuốc xoa dịu những nỗi đau trong lòng chị. Trong khoảnh khắc đó, Ann không còn cảm thấy mình là người đơn độc nữa. Chị cảm nhận được một sự kết nối sâu sắc hơn bao giờ hết với Cheer, như thể tình yêu của họ đã chinh phục mọi khó khăn và thử thách.
Cheer nhẹ nhàng di chuyển lại gần hơn, áp đầu vào vai Ann, cảm nhận nhịp tim của người mình yêu. Cheer thì thầm, "Em luôn mơ ước về những lúc như thế này. Những lúc chúng ta có thể ở bên nhau, không lo lắng về thế giới bên ngoài, chỉ đơn giản là tận hưởng sự hiện diện của nhau."
Ann nhắm mắt lại, hít thở sâu, đón lấy sự bình yên từ hơi ấm của Cheer. Chị vòng tay ôm lấy Cheer, cảm nhận được sự vững chãi và chắc chắn từ vợ của mình. Cheer cười nhẹ, hôn lên trán Ann, sự ấm áp từ làn da mịn màng này luôn là bùa mê hoặc được bạn nhỏ. Nhưng mà hiện giờ vẫn là không dám làm gì quá trớn dù lòng đang nóng ran, từng tế bào trong cô đang biểu tình đòi một trận ái ân với vợ.
Cheer nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Ann, giúp chị cảm thấy thư giãn hơn."Em luôn nghĩ rằng tình yêu là một điều kỳ diệu. Nhưng em chưa bao giờ thực sự hiểu hết ý nghĩa của nó cho đến khi gặp chị. Chị đã làm cho cuộc sống của em trở nên đẹp đẽ và ý nghĩa hơn."
Ann nở một nụ cười nhẹ nhàng, cảm nhận được sự yêu thương sâu sắc từ Cheer. Chị cảm thấy mình được yêu thương và trân trọng hơn bao giờ hết. "Em làm cho tôi cảm thấy như vậy mỗi ngày," Ann nói, giọng chị tràn đầy cảm xúc. "Em là ánh sáng trong cuộc sống của tôi, là lý do tôi tìm thấy niềm vui và sự hạnh phúc."
Cheer nhẹ nhàng hôn lên môi Ann, một nụ hôn ấm áp và đầy yêu thương. Cheer thì thầm, "Em yêu chị hơn bất cứ điều gì trên thế giới này."
Ann cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Cheer. Chị cảm thấy như mình đang được bao bọc trong tình yêu vô bờ bến của cô. Cảm giác ấm áp và yên bình lan tỏa khắp cơ thể chị, giúp chị xua tan những lo lắng và nỗi sợ hãi.
Trong khoảnh khắc cả hai người cùng nằm trên giường, cùng cảm nhận sự hiện diện của nhau, cùng chia sẻ những cảm xúc sâu sắc. Tình yêu của họ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như là một ngọn lửa cháy bừng bừng trong trái tim họ. Những lời nói và hành động của Cheer đã làm cho Ann cảm thấy được yêu thương và an ủi, nhưng mà vẫn có điều gì đó ngăn cản trong tâm trí Ann, ngăn chị khỏi những điều trước đây chị từng rất chủ động với Cheer. Bây giờ phải làm sao đây, lòng Ann như cơn sóng dữ, tiến không được lùi không đành.
Ann mỉm cười yếu ớt, nhưng nụ cười ấy lại làm cho Cheer cảm thấy đau lòng. Cô không thể không nghĩ về việc mình có thể làm gì để khiến Ann cảm thấy tốt hơn, nhưng sự lo lắng không cho phép cô hành động ngay lập tức. Cô thấy rõ ràng rằng Ann đang chiến đấu với những cảm xúc của chính mình, và cô không muốn làm bất cứ điều gì làm tăng thêm áp lực cho chị. Cheer nhẹ nhàng đặt tay lên tay Ann, cảm nhận sự ấm áp từ làn da chị. "Em có thể ở bên chị, chỉ đơn giản là thế thôi," Cheer tiếp tục, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thật vững vàng. "Em không muốn làm chị cảm thấy áp lực. Chỉ cần biết rằng em luôn ở đây, sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với chị mọi điều."
Ann thở dài, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Cheer. "Cảm ơn em," chị thì thầm, tay nắm chặt tay Cheer như thể đó là điểm tựa duy nhất còn lại. "Tôi biết em đã cố gắng rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ để đáp lại những gì em đang làm cho tôi."
Cheer đau khi nghe những lời này. Cô nhẹ nhàng ôm lấy Ann, từ tốn chậm rãi với hành động của mình vì sợ nó có thể khiến chị khó chịu. Cô cố gắng tìm cách để thể hiện tình yêu của mình mà không làm chị cảm thấy bị áp lực.
"Đừng như vậy mà, chị không cần phải cảm thấy mình phải đáp lại em. Tất cả những gì em cần là thấy chị khỏe mạnh và hạnh phúc. Em sẽ ở đây, chị có đuổi thì em cũng vẫn ở đây," Cheer nói, giọng cô vững vàng hơn. "Sự có mặt của chị là tất cả những gì em cần."
Ann nhìn Cheer với ánh mắt đầy cảm động, nhưng sự mệt mỏi và lo âu vẫn hiện rõ trên khuôn mặt chị. "Nhưng tôi không biết mình có thể tiếp tục như thế nào," giọng Ann đầy sự chán nản.
Cheer muốn làm điều gì đó để an ủi Ann, nhưng không biết làm thế nào để đạt được điều đó mà không làm Ann cảm thấy tự trách bản thân. Cô cảm nhận sự căng thẳng và lo lắng trong lòng mình, nhưng không thể làm gì hơn ngoài việc ở bên và chờ đợi cho Ann sẵn sàng mở lòng. Cheer ngồi bên giường, ánh sáng dịu dàng từ đèn ngủ tạo nên một không gian ấm áp nhưng cũng đầy sự bất an. Ann nằm đó, gương mặt chị được ánh đèn chiếu sáng một cách mờ ảo, làm nổi bật từng đường nét quyến rũ dù thời gian đã để lại dấu vết. Mái tóc dài của Ann, dù nhìn kĩ mới thấy có vài sợi bạc lấp lánh, vẫn giữ được vẻ mềm mại và quyến rũ. Những lọn tóc ấy xõa xuống vai, tạo nên một hình ảnh dịu dàng và thanh thoát.
Cheer nhìn vào Ann với sự ngưỡng mộ luôn luôn. Dù Ann đã bước vào tuổi ngũ tuần, vẻ đẹp của chị vẫn không hề phai nhạt. Mỗi cử động của Ann đều chứa đựng một sức hút khó cưỡng. Đôi gò má cao, làn da căng mịn và ánh mắt sâu thẳm khiến Cheer không thể rời mắt. Sự quyến rũ của Ann không chỉ đến từ vẻ ngoài, mà còn từ sự trưởng thành và sâu sắc mà chị thể hiện. Cheer cảm thấy trái tim mình như bị kéo căng mỗi khi nhìn thấy Ann. Sự gợi cảm và sức hút từ chị luôn túc trực một cách vô hình, nhưng nỗi lo lắng và sợ hãi lại làm trái tim Cheer nặng trĩu. Cô rất muốn gần gũi với chị, nhưng lại sợ nếu quá chủ động, có thể sẽ làm Ann sợ hãi nếu thâm tâm chị chưa sẵn sàng vì những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cheer đang đứng trên ranh giới giữa sự yêu thương và sự lo sợ, và mỗi phút giây đều là một thử thách. Cô cảm nhận được sự yêu thương từ Ann, cũng biết rằng tình yêu của mình dành cho Ann là vô điều kiện và không có giới hạn, nhưng sự hồi phục và mở lòng của Ann là điều cần thời gian.
Những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm cho rèm cửa khẽ lay động, nhưng bên trong căn phòng, tâm trạng của Ann không thể bị ảnh hưởng bởi những điều bình yên bên ngoài. Sự tĩnh lặng này dường như càng làm nổi bật sự chao đảo trong lòng chị. Mặc dù Ann đã trải qua một quãng thời gian đau khổ, nhưng giờ đây, khi mọi thứ dần trở lại bình thường, những cảm xúc sâu kín nhất của chị bắt đầu bùng nổ.
Chị nằm cạnh Cheer trong căn phòng yên tĩnh, đầu óc đầy ắp những suy nghĩ hỗn độn. Ann cảm thấy mình như đang đứng trước một vực thẳm sâu thẳm, nơi mọi nỗi lo lắng và sợ hãi đều có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sự mệt mỏi từ những trận đấu đấu trí với Christopher, cùng với những nỗi đau về tinh thần và thể xác, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng chị. Nhưng điều làm Ann cảm thấy đau đớn hơn cả không phải là những vết thương thể xác mà là những vết thương vô hình khó tả của lòng tự tôn. Chị biết rằng Cheer yêu thương chị vô điều kiện, nhưng chính bản thân Ann lại cảm thấy mình không đủ xứng đáng với tình yêu đó. Những ký ức về sự tủi nhục và tổn thương từ Christopher không ngừng ám ảnh chị. Chị cảm thấy mình như một tấm gương vỡ, với những mảnh vụn còn lại không thể gắn kết lại như trước. Những ký ức đau thương này làm chị cảm thấy mình không thể tiếp tục, không thể mở lòng để đón nhận tình yêu và sự quan tâm của Cheer như trước đây. Ann biết Cheer đã chịu đựng rất nhiều vì chị. Sự tận tụy và kiên nhẫn của Cheer không chỉ là một sự an ủi mà còn là một lời nhắc nhở về tình yêu vô điều kiện. Tuy nhiên, chính điều này lại làm cho Ann cảm thấy có lỗi hơn. Chị lo rằng mình sẽ không bao giờ có thể quay lại là chính mình, không thể đáp ứng được những kỳ vọng và tình cảm của Cheer. Những đêm dài không ngủ, khi những ký ức đau thương quay lại, đã khiến Ann cảm thấy mình như đang mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn không thể thoát ra. Những ngày qua, khi Cheer nỗ lực chăm sóc và yêu thương chị, Ann nhận được sự ấm áp trong từng cử chỉ, nhưng lại cảm thấy mình như một người ngoài cuộc trong cuộc sống của chính mình. Những hành động âu yếm, những câu nói dịu dàng, tất cả đều làm cho lòng chị đau đớn hơn khi biết rằng mình không thể đáp lại một cách trọn vẹn. Ann cảm thấy mình như một gánh nặng, một cái bóng không thể tiếp xúc, và điều đó khiến chị cảm thấy rất đơn độc.
Một trong những nỗi sợ lớn nhất của Ann là không biết làm thế nào để đối mặt với tương lai. Chị cảm thấy mình đang sống trong một cơn ác mộng, nơi mọi thứ xung quanh đều không rõ ràng và mơ hồ. Sự mệt mỏi và cảm giác có lỗi không thể tách rời khỏi tâm trí chị. Những suy nghĩ về việc liệu mình có thể tiếp tục sống với sự đau khổ này, liệu mình có thể quay trở lại làm vợ của Cheer như trước đây hay không, tất cả đều làm chị cảm thấy sợ hãi.
Những cơn mưa nhẹ rơi xuống bên ngoài cửa sổ làm cho không gian càng thêm phần buồn bã và u ám. Ann cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong cơn bão của chính mình, với những suy nghĩ và cảm xúc đang vây quanh, không thể tìm được lối ra. Chị ngồi dậy, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, và cảm thấy nỗi cô đơn và sự thất vọng đang xâm chiếm trái tim mình. Mỗi giọt mưa dường như là một sự nhắc nhở về nỗi đau mà chị đang trải qua. Chị đưa mắt nhìn Cheer, lòng Ann lại càng thêm đau đớn. Chị biết rằng Cheer yêu mình rất nhiều, nhưng sự không chắc chắn về tương lai và sự cảm thấy không xứng đáng đã làm chị không thể đáp lại tình yêu đó. Những hình ảnh Cheer chăm sóc cho mình, lo lắng và yêu thương, không ngừng quay lại trong tâm trí chị, làm cho chị cảm thấy mình càng thêm bất lực. Ngay cả sinh nhật của Cheer mà chị cũng không thể nhớ, lại nhẫn tâm bỏ đi để bạn nhỏ sợ hãi đến thế. Càng nghĩ Ann càng thấy mình thật tệ và ác với người yêu thương chị hơn cả mạng sống của cô.
Sự hiện diện của Cheer trong cuộc sống của chị là một sự nhắc nhở về tình yêu vô điều kiện, nhưng chính điều này lại khiến Ann cảm thấy mình đang sống trong một cơn ác mộng, nơi mọi thứ đều không rõ ràng và mơ hồ. Những cảm xúc sâu sắc và mâu thuẫn này không ngừng làm cho lòng chị chao đảo, và mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến không ngừng nghỉ. Ann như đang đi trên một con đường hẹp, nơi mọi bước đi đều mang theo tiêu cực và tăm tối. Mỗi ngày trôi qua là một thử thách lớn, và chị không biết làm thế nào để đối mặt với tương lai. Ann bất lực và đơn độc.
Cơn mưa nhẹ nhàng vẫn không ngừng rơi, tạo nên một âm thanh đều đặn, như thể đang cùng chị chia sẻ nỗi cô đơn và sự đấu tranh nội tâm. Những giọt nước lăn dài trên kính cửa sổ, hòa cùng với những dòng suy nghĩ không ngừng trong tâm trí chị. Mỗi giọt mưa dường như là một phần của nỗi đau mà Ann đang trải qua, gợi nhớ về những ký ức đau đớn.
Trong đêm tối này, những cảm xúc của Ann không thể bị che đậy hay làm ngơ. Chị cảm thấy mình đang đứng giữa hai thế giới: một thế giới đầy yêu thương và sự quan tâm của Cheer, và một thế giới đầy tủi nhục và tổn thương từ quá khứ. Sự mâu thuẫn giữa hai thế giới này đang khiến chị cảm thấy bị kẹt trong một cái bẫy tinh thần không thể thoát.
Ann nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cửa sổ, cảm thấy mình như một bóng ma đang lạc lối. Chị không nhận ra bản thân mình trong gương mặt ấy – một gương mặt đã từng tràn đầy sức sống và tự tin, giờ đây chỉ còn lại sự buồn bã và sợ hãi. Những đường nét trên gương mặt chị đã thay đổi, không phải vì thời gian, mà vì những nỗi đau sâu sắc mà chị đã trải qua. Sự tự ti đã làm cho chị mất đi phần nào là chính mình.
Suy nghĩ về Cheer luôn hiện diện trong tâm trí chị. Ann nhớ lại những ngày tháng tuyệt vời mà họ đã trải qua cùng nhau – những khoảnh khắc hạnh phúc, những lời nói yêu thương, và cả những cử chỉ âu yếm ái ân. Mỗi ký ức đó đều làm cho lòng chị đau như cắt, vì chị cảm thấy mình không thể đáp ứng được tình yêu và sự quan tâm của Cheer nữa rồi. Cheer – dịu dàng, kiên nhẫn, và luôn ở bên chị – giờ đây điều đó như một lời nhắc nhở Ann về sự thất bại của chính mình.
Khi Ann nghĩ về việc rời bỏ, cảm giác xung đột trong lòng chị càng trở nên mạnh mẽ hơn. Chị biết rằng việc bỏ đi không phải là giải pháp, nhưng chị cũng không thể tiếp tục sống trong sự đau khổ và dằn vặt lẫn chị và Cheer. Sự tủi nhục và những vết thương tâm hồn khiến chị cảm thấy mình không thể tiếp tục. Cảm giác rằng mình đã không còn là chính mình, rằng mình đã trở thành một gánh nặng cho Cheer, là một nỗi đau không thể chịu đựng nổi.
Lòng Ann tràn ngập những mâu thuẫn và đấu tranh giữa hai con đường – một là ở lại bên Cheer, một con đường khác là việc rời bỏ, tìm kiếm sự giải thoát khỏi nỗi đau và sự tủi nhục mà chị cảm thấy không thể chịu đựng nổi. Chị không biết mình có còn đủ sức mạnh để đối mặt với mọi thứ đến chừng nào?
Những ký ức đau đớn về quá khứ không ngừng ám ảnh Ann. Mỗi lần chị nhắm mắt lại, hình ảnh của Christopher – gương mặt nham hiểm, những lời lẽ độc ác, và hành động tàn bạo – lại hiện lên rõ mồn một. Những ký ức đó làm chị cảm thấy như mình đang sống trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.
Cheer đã làm mọi thứ để chăm sóc và yêu thương chị, nhưng chính điều đó lại làm cho Ann cảm thấy mình như một gánh nặng, như một vật cản trở sự hạnh phúc của Cheer.
Chị cảm thấy như mình đã thất bại trong mọi mặt – thất bại trong việc bảo vệ bản thân, thất bại trong việc đáp lại tình yêu của Cheer, và thất bại trong việc sống một cuộc sống xứng đáng.
HẾT.
-VLM WRITER-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro