Ngoại truyện: Lành
Ann yêu Cheer, không hề nghi ngờ điều đó, nhưng nỗi ê chề về những gì Christopher đã làm với chị khiến Ann không thể chịu đựng nổi. Những ký ức đó cứ ám ảnh Ann mỗi lần chị nhắm mắt lại, và chị cảm thấy mình không xứng đáng với tình yêu của Cheer. Chị không muốn Cheer phải chịu bất công với chuyện này, không muốn cô phải nhìn thấy một Ann đã tan vỡ. Ann muốn bỏ đi, để Cheer có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, không còn bị ràng buộc bởi quá khứ đau thương của chị. Nhưng trái tim Ann lại níu kéo chị ở lại. Cheer đã dành cả trái tim cho Ann, đã cố gắng hết sức để mang lại niềm vui cho chị dù chỉ là một khoảnh khắc. Ann không muốn làm tổn thương cô, không muốn thấy đôi mắt Cheer lại ngập tràn nước mắt vì chị. Nhưng suy nghĩ ấy không thể dập tắt nỗi tủi thân đang bùng cháy trong lòng Ann. Mỗi khi nhìn vào gương, Ann chỉ thấy một người phụ nữ yếu đuối và tổn thương. Những vết thương từ Christopher không chỉ nằm trên cơ thể chị, mà còn trầy nát tâm hồn. Ann không thể thoát khỏi sự hổ thẹn khi nghĩ rằng chị đã để bản thân trở thành một món đồ chơi trong tay hắn, và điều đó khiến chị cảm thấy mình không còn sạch sẽ nữa.
Cheer biết Ann đang giằng xé trong lòng, biết rằng chị đang đấu tranh với chính bản thân mình. Cô hiểu Ann hơn ai hết, và cô nhận ra rằng những lời an ủi của mình chưa thể nào xoa dịu được nỗi đau của chị.
Ann ngồi đó, chỉ cách Cheer có một cái với tay mà thôi, nhưng tâm trí chị đang trôi dạt xa xăm. Chị nhớ lại những đêm dài bị giam cầm, khi Christopher tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần chị. Mỗi lần hắn tiến đến gần, Ann đều cảm thấy mình mất đi một phần của bản thân, như thể một mảnh linh hồn bị xé toạc khỏi cơ thể. Chị đã cố gắng giữ vững, đã cố gắng không để hắn phá hủy tất cả những gì chị từng gìn giữ chỉ cho duy nhất một mình Cheer. Nhưng giờ đây, Ann biết rằng chị không thể quay trở lại như trước nữa. Khi nhìn vào đôi mắt của Cheer, Ann chỉ thấy mình là một cái bóng của người phụ nữ mà chị từng là. Sự hổ thẹn và nỗi đau đè nặng lên chị, khiến Ann cảm thấy như không thể thở nổi. Chị biết rằng nếu tiếp tục ở lại bên Cheer, chị chỉ làm cho cô thêm đau khổ và dày vò mà thôi.
Trong một khoảnh khắc, Ann quyết định sẽ rời xa Cheer. Ann cần phải đi, cần phải tìm một nơi nào đó để chữa lành bản thân, nếu điều đó là có thể. Cheer xứng đáng với một cuộc sống hạnh phúc, và rằng chị không thể đem lại điều đó cho cô nữa.
Buổi tối hôm đó, sau khi Cheer đã chìm vào giấc ngủ, Ann lặng lẽ đứng dậy. Ánh trăng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt Cheer, khiến Ann cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Chị cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn phớt lên trán Cheer, như một lời tạm biệt cuối cùng. Ann bước ra khỏi phòng, mỗi bước chân nặng trĩu. Chị biết rằng mình đang làm điều không đúng, nhưng trái tim và lý trí của Ann không còn hòa hợp với nhau nữa. Chị muốn để lại tất cả phía sau, để Cheer có thể bắt đầu lại từ đầu mà không có bóng đen của quá khứ ám ảnh. Ann không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ có đôi bàn tay trống rỗng và trái tim tan vỡ.
Trời bắt đầu mưa khi Ann rời khỏi nhà. Chị không mang theo áo khoác, nhưng cái lạnh của mưa không thể so sánh với sự lạnh lẽo trong lòng Ann lúc này. Chị bước đi vô định, không biết mình sẽ đi đâu, chỉ biết rằng chị không thể quay lại nữa. Mưa rơi ướt đẫm, nhưng Ann không quan tâm. Chị chỉ muốn chạy trốn khỏi tất cả, chạy trốn khỏi những cảm xúc đang làm chị ngạt thở. Ann không biết mình đã đi bao lâu, nhưng khi chị dừng lại, chị thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoang vắng. Trời đã tối đen, chỉ có ánh chớp thi thoảng lóe lên trên bầu trời. Ann ngồi xuống bên gốc cây lớn, cố gắng lấy lại hơi thở. Cơn mưa xối xả khiến chị run rẩy. Những giọt mưa lạnh ngắt thấm sâu vào cơ thể Ann, khiến chị bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và đau nhức. Chị không thể nhớ lần cuối cùng mình ăn hay ngủ là khi nào, và sự kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần đang đẩy Ann đến giới hạn. Chị tự hỏi liệu đây có phải là kết thúc của mình không, liệu có phải số phận đã định đoạt chị phải chết một cách cô độc như thế này.
Một cơn sốt bắt đầu xâm chiếm cơ thể chị. Cái lạnh của mưa, sự mệt mỏi và kiệt sức, tất cả cùng cộng hưởng lại khiến Ann cảm thấy đầu óc mình quay cuồng. Chị cố gắng đứng dậy, nhưng đôi chân không nghe lời, Ann ngã quỵ xuống đất.
Ở nhà, khi phát hiện ra Ann đã bỏ đi, Cheer như rơi xuống vực sâu. Những cảm xúc lo lắng, sợ hãi và đau đớn trào lên trong lòng Cheer. Cô không thể để mất Ann, không thể để chị rời khỏi cô theo một cách như vậy. Cheer lùng sục khắp nơi, từ những con đường quen thuộc mà Ann có thể đi qua đến những nơi mà cả hai từng cùng nhau dạo chơi. Nhưng tất cả đều vô ích, không có bất kỳ dấu vết nào. Cheer chạy đến những nơi mà Ann có thể tìm đến để tìm một chút bình yên, nhưng vẫn không thấy chị đâu. Cảm giác hoảng loạn bắt đầu chiếm lấy Cheer. Trong cơn tuyệt vọng, Cheer bắt đầu gọi tên Ann trong đêm tối, mong rằng chị có thể nghe thấy. Nhưng đáp lại Cheer chỉ là tiếng mưa rơi lạnh lẽo, như muốn nuốt chửng mọi hy vọng trong lòng cô. Cheer cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô như muốn nổ tung. Mỗi phút trôi qua đều là một cuộc chiến với nỗi sợ hãi, rằng Ann có thể đã rời xa cô mãi mãi.
Trời nổ sấm sét, mưa nặng nề xối xả, Cheer ngập chìm trong sợ hãi. Cô không thể tưởng tượng cuộc sống mà không có Ann bên cạnh, không thể chấp nhận việc để mất người phụ nữ mà cô yêu hơn tất cả. Cheer biết rằng Ann đang đấu tranh với những con quỷ trong tâm trí chị, nhưng cô cũng biết rằng Ann cần cô, dù chị có nhận ra điều đó hay không. Mưa vẫn trút xuống như thể cả bầu trời đang gào thét cùng với nỗi lo lắng trong lòng Cheer. Cô lướt qua từng con đường, từng góc phố, không biết mình đã đi bao xa hay đã tìm kiếm bao lâu. Tâm trí của Cheer chỉ tập trung vào một điều duy nhất: tìm thấy Ann. Bất chấp mọi thứ, cô phải mang Ann trở về, không để chị chịu đựng nỗi đau và sự cô đơn thêm nữa.
Cuối cùng, giữa cơn mưa nặng hạt, Cheer thoáng thấy bóng dáng của một người phụ nữ ngồi co ro dưới gốc cây lớn ở một cánh đồng hoang vắng. Trái tim Cheer đập mạnh khi cô nhận ra đó chính là Ann. Nhanh như chớp, Cheer lao đến bên Ann, quỳ xuống cạnh chị, cơn hoảng loạn lẫn sự nhẹ nhõm đan xen trong lòng.
"Ann!" Cheer gọi, nhưng Ann không đáp lại. Cơ thể của Ann run lên bần bật, mưa thấm đẫm quần áo chị khiến Ann trông như một con chim nhỏ đang bị ướt lạnh đến kiệt sức. Cheer vội vàng ôm lấy Ann, kéo chị vào vòng tay mình, cố gắng truyền chút ấm áp từ cơ thể mình sang cho chị.
"Ann, nghe em này," Cheer thì thầm, giọng cô khàn đi vì nước mắt nghẹn ngào "Chị không thể bỏ em lại một mình như thế này. Em cần chị... Chị không được có chuyện gì đâu... Chị còn chưa chúc mừng sinh nhật em nữa đó! Tỉnh lại đi mà... làm ơn.... Chị Ann!!"
Ann, dù đang kiệt sức và cơ thể run rẩy vì cơn sốt, vẫn cảm nhận được vòng tay ấm áp của Cheer quanh mình. Chị khẽ mở mắt, nhìn thấy gương mặt Cheer hiện lên mờ mờ qua màn mưa. Một phần của chị muốn đẩy Cheer ra, muốn tiếp tục chạy trốn khỏi tất cả, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy tình yêu thương của Cheer, mọi lý lẽ của Ann như tan biến.
"Cheer..." Ann thở ra một tiếng yếu ớt, đôi môi chị run rẩy không chỉ vì lạnh mà còn vì cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
"Em đây, Ann," Cheer đáp lại, giọng cô run run. "Em ở đây rồi, chị đừng sợ. Em sẽ không để chị phải trải qua điều này một mình đâu."
Ann cố gắng ngồi dậy, nhưng cơ thể chị yếu ớt đến mức gần như không thể cử động. Mọi sức lực dường như đã bị rút cạn, và Ann cảm thấy mình sắp gục ngã. Nhưng Cheer không để Ann phải chịu đựng thêm nữa. Cô mệt mỏi đứng dậy, bế Ann lên bằng cả hai tay, dùng hết sức lực còn lại để nâng Ann lên khỏi mặt đất lạnh lẽo.
"Chúng ta về nhà thôi, vợ của em," Cheer nói, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Em sẽ chăm sóc chị, sẽ làm tất cả để chị cảm thấy tốt hơn."
Ann không còn sức để phản kháng. Chị dựa vào Cheer, cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của cô, và trong giây phút ấy, Ann nhận ra rằng mình không thể rời xa Cheer. Mọi lý lẽ, mọi nỗi sợ hãi trước đây dường như tan biến trong khoảnh khắc này. Ann đã nghĩ rằng chị phải chạy trốn, phải tự mình gánh vác nỗi đau này để bảo vệ Cheer. Nhưng giờ đây, trong vòng tay của Cheer, Ann nhận ra rằng việc trốn chạy chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Chị không thể bảo vệ Cheer bằng cách rời xa cô; ngược lại, Ann càng nhận ra rằng Cheer chính là người duy nhất có thể giúp chị vượt qua tất cả.
Trời vẫn mưa nặng hạt khi Cheer bế Ann đi qua cánh đồng hoang vắng. Cô không dám dừng lại, không dám để Ann phải chịu đựng cái lạnh thêm nữa. Cả hai gần như kiệt sức khi cuối cùng họ cũng đến ngôi nhà nhỏ của mình. Cheer mở cửa và gần như đổ sụp xuống khi vào đến trong nhà. Cô nhẹ nhàng đặt Ann lên ghế sofa, vội vàng lấy giấy bạc và chăn bọc lấy chị để giữ ấm. Mọi hành động của Cheer đều nhanh chóng nhưng đầy cẩn thận, như thể Ann là thứ gì đó vô cùng quý giá và dễ vỡ.
Ann nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền nhưng vẫn cảm nhận được từng cử chỉ của Cheer. Chị nghe thấy tiếng Cheer lục tìm trong bếp, chuẩn bị nước ấm và một ít thuốc cho chị. Lúc này, Ann mới nhận ra mình đã đẩy Cheer đến mức nào, đã khiến cô phải lo lắng, phải đau khổ đến nhường nào. Những giọt nước mắt chảy dài trên má Ann, hòa lẫn với hơi ấm của chiếc chăn mà Cheer đang quấn quanh chị.
Cheer trở lại, mang theo một cốc nước ấm và một ít thuốc hạ sốt. Cô ngồi xuống cạnh Ann, nhẹ nhàng nâng đầu chị lên để giúp Ann uống. Cheer không nói gì, chỉ chăm chú vào việc chăm sóc Ann, đôi mắt cô lấp lánh nước.
"Em xin lỗi, Ann," Cheer thì thầm, giọng cô nghẹn ngào. "Em không biết phải làm sao nếu mất chị. Chị là tất cả đối với em..."
Ann không thể chịu đựng được nữa. Chị nắm lấy tay Cheer, đôi mắt mở ra nhìn thẳng vào cô. "Cheer... em đừng xin lỗi," Ann nói, giọng chị yếu ớt nhưng chân thành. "Chính tôi mới là người phải xin lỗi. Tôi đã sai khi nghĩ rằng rời xa em là cách tốt nhất. Tôi quá yếu đuối, tôi sợ rằng mình sẽ làm em tổn thương... Nhưng tôi nhận ra rằng tôi không thể sống mà không có em, không thể đối mặt với tất cả nếu không có em bên cạnh."
Cheer lắc đầu, nước mắt chảy xuống gò má. "Chị đừng rời xa em, được không?"
Ann nhìn vào đôi mắt Cheer, đôi mắt mà chị đã từng sợ rằng mình không còn xứng đáng để nhìn thấy nữa. Nhưng giờ đây, Ann chỉ thấy tình yêu và sự kiên định trong đó, một tình yêu mà chị không thể chối bỏ. Chị gật đầu, cảm thấy trái tim mình ấm lên dù cơ thể vẫn còn yếu.
"Tôi hứa. Tôi sẽ không bỏ đi nữa. Tôi sai rồi, em đừng khóc." Ann nói, cố gắng nở một nụ cười gượng yếu ớt.
Cheer mỉm cười, nụ cười đầu tiên sau nhiều giờ hồn bay phách lạc. Cô siết chặt tay Ann, như để khẳng định rằng cô sẽ không bao giờ buông tay. "Chị là tất cả của em, em sẽ làm mọi thứ để bảo vệ chị, dù cho có chuyện gì xảy ra."
Những giây phút sau đó, khi Ann nằm nghỉ trên ghế sofa, Cheer ngồi bên cạnh và nắm chặt tay chị, cả hai không nói gì thêm nhưng cả căn phòng như được lấp đầy bởi sự ấm áp và tình yêu. Những giọt mưa vẫn rơi bên ngoài cửa sổ, nhưng không còn lạnh lẽo nữa. Thay vào đó, đó là tiếng mưa nhẹ nhàng, như đang gột rửa những đau thương, những nỗi buồn để chuẩn bị cho một khởi đầu mới.
Khi Ann đã bắt đầu thiếp đi, cơ thể chị dần ấm lên nhờ sự chăm sóc tận tình của Cheer, cô bất ngờ nhớ ra điều mà cô đã chuẩn bị trước khi tất cả chuyện này xảy ra. Một chiếc bánh kem sinh nhật mà cô đã mua từ hai ngày trước vẫn còn nằm yên trong tủ lạnh. Sinh nhật của cô đã trôi qua mà không có bất kỳ lễ kỷ niệm nào, và Cheer đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ được thổi nến cùng Ann nữa. Nhưng giờ đây, khi Ann đã trở về, Cheer muốn thử một lần nữa, hy vọng rằng có thể làm cho Ann cảm thấy tốt hơn, dù chỉ là một chút.
Cheer đứng dậy một cách lặng lẽ, cố gắng không đánh thức Ann. Cô đi vào bếp, mở tủ lạnh và cẩn thận lấy ra chiếc bánh kem. Bánh vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là những cây nến đã được cô cẩn thận cắm lên từ trước đã bị thấm ướt do mưa. Cheer nhẹ nhàng lau khô nến, rồi đặt bánh lên bàn.
Cô quay trở lại phòng khách, nơi Ann đang ngủ say. Cheer nhìn Ann một lúc, cảm thấy trái tim mình như tan chảy vì tình yêu và sự thương cảm dành cho người phụ nữ trước mắt. Ann đã chịu đựng quá nhiều, nhưng Cheer tin rằng tình yêu của họ sẽ giúp cả hai vượt qua mọi khó khăn.
Cheer khẽ chạm vào vai Ann, nhẹ nhàng gọi chị dậy. "Ann, chị dậy một chút được không?" Cheer thì thầm, giọng cô đầy sự dịu dàng.
Ann mở mắt, nhìn thấy Cheer đang cúi xuống bên chị với một nụ cười nhẹ nhàng. "Có chuyện gì vậy, Cheer?" Ann hỏi, giọng chị vẫn còn yếu.
"Em có một điều muốn chị làm cùng em," Cheer đáp, ánh mắt cô lấp lánh niềm hy vọng. "Chị có thể dậy một chút không?"
Dù cơ thể vẫn còn mệt mỏi, Ann cảm nhận được sự quan tâm trong giọng nói của Cheer. Chị cố gắng ngồi dậy, Cheer vội vàng đỡ chị ngồi dựa vào ghế. Khi Ann đã ổn định, Cheer dẫn chị đến bàn nơi chiếc bánh kem đang chờ.
Ann nhìn thấy chiếc bánh, đôi mắt chị mở to ngạc nhiên. "Cheer, đây là..."
"Phải, đây là bánh sinh nhật của em," Cheer nói, cố gắng giữ cho giọng mình không vỡ ra. "Em đã mua nó trước khi tất cả chuyện này xảy ra. Em nghĩ rằng chúng ta sẽ không thể mừng sinh nhật cùng nhau, nhưng giờ thì khác rồi. Ann, chị có thể thổi nến cùng em không?"
Ann cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Chị nhìn chiếc bánh, nhìn những cây nến đã được thắp sáng, và cảm nhận được sự quan tâm, yêu thương vô bờ bến mà Cheer dành cho chị. Một cảm giác hối hận và thương xót trào lên trong lòng Ann. Cheer đã tự mình chuẩn bị mọi thứ, đã lo lắng, đã sợ hãi đến mức nào khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ được chia sẻ khoảnh khắc này với Ann.
"Cheer... Tôi xin lỗi," Ann nói, nước mắt lăn dài trên má chị. "Tôi đã làm gì thế này? Sinh nhật em mà tôi chẳng thể nhớ ra, đã làm em phải chịu đựng một mình... Tôi làm sao để em phải hy sinh như vậy."
"Không phải," Cheer lắc đầu, mắt cô cũng đã ngấn lệ. "Em không nghĩ như vậy. Em chỉ cần chị bên cạnh, chỉ cần chị ở đây với em, đã là món quà vô giá rồi. Sinh nhật của em không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta vẫn ở bên nhau."
Ann ôm chằm lấy Cheer, cố gắng kìm nén những giọt nước mắt đang chảy không ngừng. "Tôi yêu em, Cheer. Tôi thật may mắn khi có em bên cạnh."
Cheer không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay Ann và dẫn chị lại gần chiếc bánh. Họ cùng nhau ngồi xuống, tay trong tay, nhìn những ngọn nến lung linh trên chiếc bánh sinh nhật đơn sơ. Không cần nói thêm lời nào, cả hai cùng thổi tắt những ngọn nến, mong ước một tương lai tốt đẹp hơn, nơi mà những nỗi đau đã qua sẽ chỉ còn là quá khứ, và tình yêu của họ sẽ mãi mãi bền vững.
Những ngọn nến tắt lịm, nhưng ánh sáng ấm áp vẫn còn đó trong trái tim cả hai. Trong khoảnh khắc đó, Ann và Cheer cảm nhận được rằng, dù có bao nhiêu giông bão đã đi qua, họ vẫn luôn tìm thấy sự an ủi và sức mạnh trong tình yêu của nhau. Mỗi ngọn nến tắt không phải là sự kết thúc, mà là một lời hứa mới cho tương lai—một tương lai mà họ sẽ cùng nhau đối mặt, bất chấp mọi khó khăn.
Cheer nhìn Ann, cảm thấy lòng mình tràn đầy sự yên bình mà cô đã lâu rồi không cảm nhận được. Cô khẽ siết chặt tay Ann, như để khẳng định rằng đây không chỉ là một giấc mơ thoáng qua. "Chị à, em biết chúng ta đã trải qua rất nhiều điều đau đớn," Cheer nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm. "Nhưng em tin rằng miễn là chúng ta còn bên nhau, không gì có thể đánh bại được tình yêu này."
Ann mỉm cười, đôi mắt chị vẫn còn vương vấn chút mệt mỏi nhưng tràn đầy sự ấm áp. "Tôi cũng tin như vậy, Cheer. Chúng ta đã vượt qua quá nhiều thứ để đến được đây. Và tôi hứa rằng tôi sẽ không bao giờ bỏ đi nữa. Tôi sẽ ở lại và cùng em đối mặt với mọi thứ."
Cheer gật đầu, ánh mắt cô lấp lánh với niềm hy vọng. "Chúng ta sẽ làm được. Dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ luôn ở đây, bên cạnh chị."
Cheer kiềm lòng để đánh giá tình hình, lúc này chẳng dám quá phận vì cô biết Ann đang rất nhạy cảm. Cheer trưng ra bộ mặt ngây ngốc, chu hết cỡ đôi môi để đòi chị hôn cho bằng được. Cuối cùng khi cảm nhận được cánh môi mềm của Ann chạm vào môi mình, Cheer mới nở được một nụ cười dài tới mang tai. Không vội, chậm mà chắc, cô sẽ làm cho Ann thấy an toàn và tin tưởng Cheer thật nhiều, chỉ có như vậy đồng nghĩa với việc chị sẽ dần quên đi chuyện cũ mà thôi. Cơn mưa ngoài trời đã dần nhẹ hạt, và tiếng mưa rơi giờ đây nghe như một bản nhạc nền dịu êm, đưa họ vào một không gian yên bình sau cơn bão. Trong căn nhà nhỏ, với chiếc bánh sinh nhật và những lời hứa chân thành, Ann và Cheer cảm thấy mình đã tìm lại được điều quý giá nhất—tình yêu và sự gắn kết không thể phá vỡ.
Ann khẽ nghiêng đầu, tựa vào vai Cheer, cảm nhận được nhịp tim ổn định và vững chắc của người yêu. "Tôi yêu em, Cheer," Ann thì thầm.
"Em cũng yêu chị, vợ yêu của em," Cheer đáp lại, nụ cười nở trên môi khi cô vòng tay ôm lấy Ann. Cả hai ngồi đó, cùng chia sẻ sự ấm áp và an ủi, biết rằng họ đã tìm thấy điều gì đó thực sự quan trọng—một thứ không chỉ tồn tại trong những lời nói, mà còn nằm sâu trong trái tim của cả hai.
Trời đã bắt đầu sáng dần, ánh bình minh len lỏi qua những đám mây, chiếu rọi vào căn phòng nơi hai người đang ngồi bên nhau. Ánh sáng ấy như một biểu tượng cho sự bắt đầu mới, một ngày mới với hy vọng và cơ hội để họ tiếp tục bên nhau, cùng nhau bước đi trên con đường phía trước, dù có bao nhiêu khó khăn vẫn chờ đợi.
Và như vậy, trong ánh sáng dịu nhẹ của buổi sáng, Ann và Cheer tay trong tay, biết rằng bất chấp mọi thử thách, họ sẽ luôn có nhau. Mỗi ngày mới sẽ là một chương mới trong câu chuyện của họ—một câu chuyện về tình yêu, về lòng chung thuỷ, và về sức mạnh của hai trái tim cùng nhau vượt qua mọi nghịch cảnh.
Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter
| Rồi tóm lại là vẫn không nỡ ra tay xử trảm bất kì ai. Ngoại truyện tuy có hơi hành chị Ann một tẹo nhưng mà cuối cùng vẫn ráng cho tàu chạy! 🛳️ |
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro