Ngoại truyện - Giấc mơ không có thật
Trong buổi tiệc quan trọng của Ann và Cheer, Organ mặc một chiếc váy dài màu ngà, phù hợp với vẻ thanh lịch của buổi lễ, nhưng cảm xúc trong lòng cô lại hoàn toàn trái ngược với vẻ bình yên bên ngoài. Organ chỉ tập trung vào Ann, dù đã cố gắng chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn không khỏi cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Những kỷ niệm về tình yêu thầm lặng của cô dành cho Ann tràn về như một cơn sóng mạnh mẽ, nhưng giờ đây, đứng trước tình yêu chân thành của Cheer, cô biết rằng mình chỉ là một người ngoài cuộc. Nụ cười gượng gạo trên môi không thể che giấu được nỗi đau trái khuấy sâu thẳm trong lòng.
Khi Ann và Cheer trao nhau cái nhìn yêu thương và lồng nhẫn vào ngón tay của đối phương, Organ cảm thấy như mình đang chứng kiến một điều thiêng liêng, một tình yêu mà cô biết mình sẽ không bao giờ có được. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nước mắt đã tràn mi từ lúc nào. Organ không thể ngăn được cảm giác vừa yêu, vừa đau đớn, và đồng thời là lòng ngưỡng mộ sâu sắc dành cho tình yêu chân thành của Ann và Cheer.
Giữa những tiếng vỗ tay và lời chúc phúc từ mọi người, Yo và Organ đứng đó, mỗi người mang trong lòng một cảm xúc riêng biệt. Yo thì hạnh phúc, còn Organ thì như người đang cố gắng chấp nhận sự thật, cố gắng chôn chặt tình yêu không thuộc về mình.
Câu chuyện bắt đầu từ chuyến du lịch ở Na Uy, nơi Ann và Organ cùng nhau tận hưởng cảnh đẹp hùng vĩ của núi non, sông băng và ánh sáng Bắc Cực. Cả hai đi du lịch để thư giãn, chuyến đi được xem như là một cách để mẹ chồng nàng dâu thắt chặt mối quan hệ, chuẩn bị cho cuộc sống mới khi những đứa trẻ chào đời.
Một buổi tối, sau một ngày dài khám phá, Ann và Organ quyết định ngồi lại bên nhau, uống rượu và trò chuyện. Ann, trong tâm trạng thoải mái và phấn khích, uống khá nhiều. Từng ly rượu trắng, mạnh mẽ và đậm đà, nhanh chóng làm mờ đi những suy nghĩ tỉnh táo của chị. Còn Organ, cô ngồi đó, lặng lẽ nhìn Ann với những cảm xúc pha trộn khó hiểu trong lòng. Cô biết rằng mình không nên có những cảm xúc này, nhất là khi đang mang trong mình đứa con của Yo. Nhưng ánh mắt dịu dàng và nụ cười của Ann vẫn khiến trái tim cô xao xuyến.
Rượu đã làm cả hai mất đi sự kiềm chế vốn có. Ánh mắt mơ màng của Ann khiến chị trông vừa quyến rũ vừa mong manh. Organ không thể kháng cự lại sự hấp dẫn dị hoặc từ Ann. Cô biết đó là sai lầm, nhưng trong giây phút ấy, lý trí không còn đủ mạnh để ngăn cản con tim. Cả hai đã rơi vào một khoảnh khắc không thể cứu vãn, khi mà ranh giới giữa tình yêu và tội lỗi đã bị xóa nhòa.
Sáng hôm sau, Ann tỉnh dậy với một cơn đau đầu dữ dội, ký ức về đêm qua mờ mịt như một giấc mơ không rõ ràng. Chị chỉ nhớ mình đã uống nhiều, rất nhiều, rồi sau đó mọi thứ tối đen. Organ, nằm bên cạnh, lặng lẽ nhìn Ann. Trong lòng cô ngổn ngang những cảm xúc: vừa đau khổ, vừa hối hận, nhưng cũng không thể phủ nhận chút hạnh phúc thoáng qua khi nhớ về đêm qua. Cô tự nhủ rằng sẽ giữ kín bí mật này, chôn sâu nó trong trái tim như một mảnh ký ức mà không ai, kể cả Ann, sẽ không bao giờ biết đến.
Ann nhìn Organ mỉm cười, nghĩ rằng cả hai đã có một đêm vui vẻ và bình yên, không hề biết rằng điều gì đã thực sự xảy ra. Chị đứng dậy, hôn nhẹ lên trán Organ, rồi bắt đầu chuẩn bị cho một ngày mới. Còn Organ, dù trái tim đang bị giằng xé, vẫn cố gắng giữ cho mình vẻ bình tĩnh và tự nhiên.
Suốt chuyến đi còn lại, Organ không thể ngừng nghĩ về đêm đó, về cảm giác vừa ngọt ngào vừa tội lỗi đang chiếm lấy trái tim cô. Nhưng cô biết, vì tương lai của những đứa con trong bụng, vì Yo, và vì Ann, cô phải tiếp tục sống như không có chuyện gì xảy ra, phải quên đi những gì đã diễn ra, như thể đêm đó chỉ là một giấc mơ đẹp hạnh phúc nhưng nó không có thật.
Ann không bao giờ nhớ lại đêm đó, và Organ cũng không bao giờ nhắc đến nó. Nhưng trong những khoảnh khắc yên tĩnh, khi chỉ có mình cô với những suy nghĩ của mình, Organ vẫn không thể ngăn mình tự hỏi: "Liệu có phải đó là một sự sai lầm hay là một phút giây ngắn ngủi mà cô thực sự đã sống thật với cảm xúc của mình? Và liệu có bao giờ Ann cũng cảm nhận được điều gì đó, dù chỉ là thoáng qua, trong những phút giây ngắn ngủi ấy?"
Sau chuyến du lịch ở Na Uy, cuộc sống của Ann và Organ trở lại bình thường, nhưng trong lòng cả hai vẫn còn những dư âm từ đêm đó. Ann không nhớ gì về chuyện đã xảy ra, nhưng dường như có một cảm giác mơ hồ, như một cái gì đó không trọn vẹn trong ký ức của chị. Có những lúc, Ann thoáng thấy sự khác lạ trong ánh mắt của Organ, nhưng chị chỉ nghĩ rằng đó là do Organ đang mang thai và tâm trạng có thể bất ổn.
Organ, ngược lại, mang một gánh nặng mà chỉ mình cô biết. Cô cố gắng giữ mọi thứ trong lòng, không để lộ ra ngoài bất cứ điều gì. Nhưng tình cảm của cô dành cho Ann càng trở nên phức tạp hơn. Cô yêu Ann, nhưng cũng hối hận và lo lắng về đêm đó. Cảm giác tội lỗi ngày càng lớn, nhất là khi Yo chăm sóc cô với tất cả tình yêu thương và sự quan tâm. Mỗi lần nhìn vào mắt Yo, cô lại cảm thấy đau lòng vì đã phản bội anh, dù Yo không hề biết gì.
Khi bụng của Organ bắt đầu to dần, đứa trẻ trong bụng ngày càng phát triển, cảm giác tội lỗi trong cô cũng ngày một nặng nề hơn. Có những đêm, Organ thức trắng, nhìn Ann đang ngủ say bên cạnh, tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục sống với bí mật này mãi mãi không. Cô biết rằng nếu chuyện này bị tiết lộ, nó sẽ phá hủy tất cả – cuộc hôn nhân của cô với Yo, và cả tương lai của những đứa trẻ chưa chào đời.
Một ngày, khi Organ đang ngồi trong vườn, ánh nắng vàng óng chiếu xuống những bông hoa nở rộ, Ann đến gần và ngồi xuống bên cạnh cô. Ann nhìn Organ, đôi mắt sâu thẳm như muốn dò hỏi điều gì đó. Chị nói với giọng trầm ấm:
- Con có vẻ không được ổn lắm dạo này. Có chuyện gì xảy ra không, Organ?
Câu hỏi của Ann làm Organ giật mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trái tim như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Cô không biết phải trả lời thế nào, nên chỉ mỉm cười yếu ớt và lắc đầu.
- Không có gì đâu, mẹ. Con chỉ là... có lẽ là do mang thai nên tâm trạng hơi thay đổi chút thôi.
Ann đặt tay lên vai Organ, cái chạm nhẹ nhưng đầy sự an ủi. Chị không ép cô nói thêm gì, nhưng sự quan tâm và lo lắng trong mắt Ann làm Organ càng thêm đau lòng. Cô muốn nói ra sự thật, muốn giải thoát mình khỏi gánh nặng này, nhưng nỗi sợ hãi về những hậu quả mà sự thật đó có thể mang lại khiến cô lặng thinh.
Và như thế, dù bí mật đêm ở Na Uy vẫn còn ẩn sâu trong lòng, Organ quyết định sẽ giữ kín nó mãi mãi, để bảo vệ con của mình, và cả cuộc sống của những người mà cô yêu thương.
Khi Ann và Cheer nắm tay nhau, ánh mắt họ giao nhau, đầy ắp tình yêu và sự chân thành. Ann, trong bộ váy cưới màu trắng đơn giản nhưng tinh tế, trông rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cheer, với nụ cười ấm áp và đôi mắt lấp lánh, nhìn Ann bằng ánh mắt của một người đã tìm thấy điều quý giá nhất trong đời mình. Đó là một khoảnh khắc mà bất cứ ai chứng kiến cũng sẽ cảm nhận được sự hạnh phúc trọn vẹn giữa hai người. Nhưng với Organ, khoảnh khắc đó mang đến một nỗi đau ngọt ngào khó tả. Cô nhìn Ann, người mà cô từng yêu thầm và cũng là người mà cô đã có khoảnh khắc ngắn ngủi của sự lầm lỗi. Hình ảnh Ann và Cheer hạnh phúc bên nhau như một lời nhắc nhở về những gì cô đã mất và những gì cô không bao giờ có thể đạt được. Mặc dù đã cố gắng chôn giấu tình cảm đó, nhưng vào giây phút này, cảm xúc ấy lại bùng lên mạnh mẽ, xé toạc lớp vỏ bọc mà cô đã cố công xây dựng.
Organ cảm thấy nghẹn ngào khi nhìn thấy Ann mỉm cười hạnh phúc, trong lòng tràn ngập những câu hỏi không lời đáp. Cô tự hỏi liệu có bao giờ Ann nhớ lại đêm hôm đó ở Na Uy, liệu Ann có cảm thấy điều gì khác thường trong khoảnh khắc hai người gần gũi. Nhưng nhìn vào ánh mắt yêu thương mà Ann dành cho Cheer, Organ biết rằng Ann đã hoàn toàn không nhớ gì, và có lẽ đó là điều tốt nhất.
Nhìn Ann và Cheer trao nhẫn cho nhau, trong lòng Organ chợt dâng lên một nỗi đau sâu sắc. Chiếc nhẫn trên tay Ann là biểu tượng của tình yêu vĩnh cửu giữa chị và Cheer, một tình yêu mà Organ chưa bao giờ có và cũng không thể nào có được. Cô cảm thấy như mình đang đứng ngoài lề của một thế giới mà cô từng mong muốn bước vào, nhưng giờ đây, cô chỉ là một người quan sát, chứng kiến hạnh phúc của người khác.
Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên khi Ann và Cheer trao nhau nụ hôn nồng nàn, nhưng Organ không thể tham gia vào sự vui mừng đó. Cô chỉ đứng đó, lòng trĩu nặng những cảm xúc phức tạp: yêu thương, hối tiếc, đau đớn, và cả sự giải thoát.
Và rồi, Organ chậm rãi hít thở, nhìn sang phía hai con đang được hai vú nuôi bế ở bên cạnh. Cô tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, phải tiếp tục sống, không chỉ vì bản thân mà còn vì con. Cô biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục, và cô phải chấp nhận rằng hạnh phúc của Ann và Cheer không phải là của cô, nhưng cũng không làm giảm đi tình yêu mà cô dành cho cả hai người.
Trong khoảnh khắc ấy, Organ quyết định sẽ để mọi thứ trôi qua, để tình yêu đó trở thành một phần của quá khứ, và tập trung vào tương lai, nơi con của cô sẽ là tất cả. Nhưng dù vậy, khi ánh mắt của cô chạm vào Ann, một chút tiếc nuối vẫn len lỏi trong lòng, như một cái bóng mờ mà cô sẽ mang theo mãi mãi.
Ngày Ann và Cheer rời Mỹ đến Hà Lan, trời se lạnh, gió nhẹ nhàng lướt qua làm những chiếc lá cuối cùng của mùa thu rơi rụng. Tại sân bay, không khí tràn ngập cảm xúc pha lẫn giữa sự háo hức và tiếc nuối. Ann và Cheer đứng bên nhau, hành lý đã sẵn sàng, nhưng có một điều chưa hoàn toàn sẵn sàng để nói lời tạm biệt.
Organ đứng đối diện Ann, ánh mắt không thể rời khỏi người phụ nữ mà cô đã yêu thương, ngưỡng mộ và từng có những khoảnh khắc bí mật không thể quên. Đôi mắt của Organ ánh lên nỗi buồn sâu sắc, nhưng cô cố gắng nén lại, không để những cảm xúc ấy bộc lộ quá rõ ràng. Cô biết đây là lần cuối cùng họ gặp nhau trước khi khoảng cách địa lý ngăn cách, và cô muốn giữ lại hình ảnh mạnh mẽ, tự tin trong tâm trí Ann.
Ann, trong chiếc áo khoác dài màu nâu ấm áp, nhìn Organ với nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt chị cũng lộ rõ sự bịn rịn.
Cheer đứng bên cạnh Ann, nắm chặt tay chị, cảm nhận được sự xúc động đang dâng trào trong lòng Ann và cả Organ. Cô mỉm cười dịu dàng, hiểu rằng khoảnh khắc này không chỉ là lời chia tay với một người thân thiết, mà còn là sự khép lại của một chương đầy kỷ niệm. Cheer nhẹ nhàng bước lùi lại, để Ann và Organ có chút không gian riêng, dù cô không bao giờ biết hết được những gì mà hai người phụ nữ này đã từng có với nhau.
Khi Ann và Organ đối diện nhau, Organ cố gắng mỉm cười, nhưng giọng cô run rẩy khi cất lời:
- Con... con sẽ nhớ mẹ rất nhiều. Mẹ đã luôn là người mà con có thể dựa vào.
Ann khẽ nghiêng đầu, nắm lấy bàn tay của Organ, cảm nhận sự ấm áp và chân thành trong từng lời nói. Chị nhẹ nhàng đáp lại:
- Mẹ cũng sẽ nhớ con rất nhiều, Organ. Con đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của mẹ. Mẹ biết con sẽ là một người mẹ tuyệt vời, và hãy nhớ là mẹ luôn ở bên cạnh con. Bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho mẹ, có biết không?
Câu nói của Ann như một mũi kim nhọn xuyên qua trái tim Organ. Cô biết mình không thể nói ra sự thật, và giờ đây, lời tạm biệt này không chỉ là tạm biệt với Ann, mà còn là tạm biệt với những cảm xúc bị chôn giấu, với những ước mơ thầm kín mà cô không bao giờ có thể thực hiện.
Nước mắt bắt đầu tràn ra trên gương mặt Organ, nhưng cô vội vàng lau đi, cố gắng giữ cho giọng mình không nghẹn ngào:
- Mẹ và dì Cheer sẽ có một cuộc sống tuyệt vời ở Hà Lan, con chắc chắn điều đó. Chỉ cần... mẹ nhớ giữ liên lạc với con, nhé?
Ann siết chặt tay Organ thêm một chút, như một lời hứa không cần nói ra. Chị bước tới ôm chặt lấy Organ, cảm nhận sự gắn bó sâu sắc đã hình thành giữa họ suốt những ngày tháng qua. Trong vòng tay của Ann, Organ cảm nhận được sự ấm áp và an ủi, nhưng cũng cảm thấy nỗi đau khi biết rằng đây là lần cuối cùng cô có thể gần gũi với Ann như thế này.
Khi Ann buông Organ ra, cả hai người phụ nữ nhìn nhau với ánh mắt đầy nỗi nhớ nhung. Ann bước lùi lại, nhưng vẫn giữ lấy tay Organ cho đến khi khoảng cách giữa họ buộc phải chia lìa.
Cheer bước đến, nắm tay Ann, và cả hai cùng hướng về cửa lên máy bay. Organ đứng đó, nhìn theo bóng dáng hai người phụ nữ bước đi cùng nhau, biết rằng cuộc sống của họ sẽ tiếp tục, còn cô sẽ phải tìm cách đối mặt với cuộc sống mới mà không có Ann bên cạnh.
Khi Ann và Cheer khuất bóng, Organ cảm thấy lòng mình như tan vỡ, nhưng cô cũng biết rằng điều này là cần thiết. Cô sẽ phải bước tiếp, phải sống cuộc sống mà cô đang có. Nhưng dù vậy, hình ảnh của Ann sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim cô, như một ký ức đẹp đẽ, nhưng cũng đầy đau thương.
Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro