Ngoại truyện: Chiến
Trong căn phòng tối tăm, tâm trí Ann đang quay cuồng với hàng loạt suy nghĩ. Chị không thể để cho Christopher biết được điều gì đang diễn ra trong đầu mình. Nếu không, mọi hy vọng tìm thấy Cheer đều sẽ tan biến. Ann hiểu rõ Christopher sẽ không dừng lại cho đến khi hắn hoàn toàn chiếm hữu chị. Nhưng chị cũng biết một điều khác: hắn sẽ không hủy hoại tất cả ngay lập tức. Hắn muốn chơi trò này lâu dài, từng chút một, cho đến khi chị không còn khả năng phản kháng. Trong những ngày tiếp theo, Ann cố gắng giữ bình tĩnh và làm theo mọi yêu cầu của Christopher. Chị ngừng cầu xin, ngừng chống cự, để hắn tin rằng chị đã chấp nhận số phận. Ann trở nên ngoan ngoãn một cách bất ngờ, đến mức Christopher bắt đầu thấy hứng thú và dễ dàng lơ là hơn. Ann biết rằng sự thay đổi này là con đường duy nhất để tiếp cận Cheer, dù phải chịu đựng những gì từ Christopher, chị vẫn quyết tâm tìm cách giải thoát cho cả hai.
Một buổi sáng, khi Christopher đến phòng Ann, hắn nhận ra chị đang ngồi yên lặng trên giường, đôi mắt nhìn xa xăm. Hắn bước tới, đôi tay vuốt nhẹ lên vai Ann. "Em đã suy nghĩ kỹ rồi phải không, Ann?" Hắn nói, giọng điệu dịu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu. "Anh biết em sẽ hiểu ra rằng không có nơi nào khác tốt hơn ở đây, bên cạnh anh."
Ann khẽ gật đầu, cố gắng che giấu sự căm phẫn trong lòng. "Anh nói đúng," chị thì thầm. "Em đã hiểu rồi... có lẽ anh là người duy nhất có thể bảo vệ em."
Christopher cười hài lòng, đôi mắt hắn ánh lên sự tự mãn. "Đúng vậy, Ann. Em chỉ cần ở bên cạnh anh, mọi thứ khác để anh lo liệu. Nhưng anh cần em phải hoàn toàn tin tưởng vào anh, không được nghi ngờ bất kỳ điều gì."
Ann ngước nhìn Christopher, trong lòng chị dâng lên một cảm giác ghê tởm. Nhưng chị kìm nén, đôi mắt giả vờ long lanh như thể chấp nhận số phận. "Anh sẽ không rời bỏ em chứ?" Ann hỏi, giọng chị vang lên nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sự đau đớn.
Christopher mỉm cười, cúi xuống hôn lên trán Ann. "Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, Ann. Em là của anh, mãi mãi."
Ann cố gắng kiềm chế để không bật khóc trước sự giả dối của hắn. Chị nhìn sâu vào mắt Christopher, dường như đang dò xét điều gì đó. "Anh... có thể cho em biết một điều không?" Ann ngập ngừng hỏi.
Christopher nhướn mày, hơi ngạc nhiên vì sự nhún nhường đột ngột của Ann. "Chuyện gì thế, Ann? Em muốn biết điều gì?"
Ann cúi đầu, giọng chị trở nên nhỏ bé. "Anh đã nói rằng không có ai ngoài anh có thể làm chủ em... nhưng... Cheer đâu? Cô ấy... đã xảy ra chuyện gì với cô ấy?"
Christopher bỗng nhiên căng thẳng, nhưng rồi hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. "Cheer... đã không còn quan trọng nữa, Ann. Cô ta đã bị loại bỏ khỏi cuộc chơi này. Em không cần phải bận tâm về cô ta nữa."
Ann cảm nhận được chút dao động trong giọng nói của Christopher. Điều đó làm chị nghi ngờ. Có thể Cheer vẫn còn sống. Nếu không, hắn đã chẳng phải giấu diếm điều gì. Ann ngẩng đầu, ánh mắt chị trở nên sắc bén, dù chị vẫn giữ giọng nói dịu dàng. "Vậy thì... em muốn gặp cô ấy một lần cuối, chỉ để chắc chắn rằng em có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh."
Christopher nhếch mép cười, nhưng trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy không thoải mái. "Em vẫn chưa tin anh sao, Ann? Anh đã nói rằng Cheer không còn quan trọng nữa. Em không cần phải lo lắng về cô ta."
Ann cố gắng giữ bình tĩnh, cố không để lộ sự sợ hãi. "Em không nghi ngờ anh... nhưng em muốn thấy điều đó bằng chính mắt mình. Anh có thể hiểu cho cảm giác của em mà, phải không? Em cần phải chắc chắn rằng không còn gì ràng buộc em với quá khứ nữa, để em có thể hoàn toàn thuộc về anh."
Christopher đứng lặng, ánh mắt hắn hiện lên sự đấu tranh nội tâm. Hắn muốn Ann hoàn toàn thuộc về mình, nhưng cũng biết rằng sự hiện diện của Cheer là một mối đe dọa. Nếu Ann thấy Cheer còn sống, chị có thể khơi dậy những cảm xúc mà hắn đã cố gắng dập tắt. Nhưng nếu từ chối, hắn sẽ không thể kiểm soát được lòng trung thành của Ann. Cuối cùng, hắn quyết định mạo hiểm.
"Được," Christopher gật đầu, quyết định nhanh chóng. "Anh sẽ cho em thấy Cheer, để em không còn bận tâm nữa. Nhưng nhớ kỹ, Ann, em đã chọn ở lại bên anh. Đừng làm anh thất vọng."
Ann gật đầu, che giấu nụ cười nhẹ nhõm. "Em hiểu rồi. Em sẽ không làm gì khiến anh phải hối tiếc."
Christopher cười nhạt, nắm tay Ann kéo chị ra khỏi căn phòng tối tăm. Ann bước đi bên cạnh hắn, trái tim đập nhanh trong lồng ngực. Chị biết rằng đây là cơ hội duy nhất để cứu Cheer, nhưng chị cũng biết phải cẩn trọng. Christopher vẫn là một con thú hoang đầy nguy hiểm, chỉ cần một sai sót nhỏ, tất cả sẽ sụp đổ.
Hắn dẫn Ann xuống một cầu thang hẹp, u tối, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn neon chiếu lên tường tạo ra những cái bóng dài và méo mó. Mỗi bước đi của Ann đều vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như thể thời gian đang chậm lại, nỗi sợ hãi ngày càng bao trùm chị. Ann nắm chặt tay mình để ngăn chặn sự run rẩy, không để lộ sự hoảng loạn.
Christopher dừng lại trước một cánh cửa thép nặng nề. Hắn rút ra một chiếc chìa khóa từ túi áo, tra vào ổ khóa rồi mở cửa. "Vào đi, Ann," hắn nói, giọng hắn trở nên sắc lạnh hơn. "Em sẽ được thấy điều em muốn."
Ann bước vào phòng, đôi mắt chị phải mất một lúc để điều chỉnh với ánh sáng mờ nhạt bên trong. Khi hình ảnh trước mặt trở nên rõ ràng, Ann khựng lại, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong lòng. Trên chiếc giường cũ kỹ, Cheer đang nằm đó, cơ thể gầy gò, yếu ớt. Cô đang bị trói chặt, mắt nhắm nghiền, như thể không còn sức lực để phản kháng.
"Cheer..." Ann thốt lên, giọng chị nghẹn ngào. Chị bước nhanh tới, định chạm vào Cheer nhưng Christopher nhanh chóng ngăn lại. "Đừng vội, Ann," hắn nói, đôi mắt sắc lạnh. "Em cần phải nhớ rằng Cheer không còn là mối bận tâm của em nữa. Em đã chọn anh, nhớ chứ?"
Ann nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh. "Có... em nhớ," chị nói, giọng run rẩy. "Nhưng... Cheer đã ở đây bao lâu rồi? Tại sao Cheer lại bị như thế này?"
Christopher nhún vai, không mấy quan tâm. "Cheer đã bị giam ở đây từ khi em rời khỏi cô ta. Anh không muốn bất kỳ ai làm phiền em, Ann. Anh chỉ muốn em dành toàn bộ thời gian cho anh. Cô ta chẳng qua chỉ là một sự cản trở mà thôi."
Ann cúi xuống, ánh mắt chị tràn đầy đau đớn khi nhìn Cheer. "Cheer đã làm gì để phải chịu đựng như thế này?" Ann hỏi, giọng nghẹn ngào.
Christopher nhướn mày, như thể không hiểu được tại sao Ann lại quan tâm. "Cô ta chỉ là một kẻ thua cuộc, Ann. Không xứng đáng với tình yêu của em. Anh đã dạy cho cô ta biết vị trí của mình. Cô ta không bao giờ có thể thắng được anh."
Ann nắm chặt tay, cố giữ nước mắt không trào ra. "Christopher... em xin anh," Ann nói, giọng chị mềm mại nhưng chứa đựng sự kiên quyết. "Hãy để em chăm sóc Cheer một chút, để cô ấy không phải chịu đựng như thế này nữa. Em hứa sẽ không làm gì khiến anh thất vọng."
Christopher nhìn Ann một lúc lâu, rồi cuối cùng gật đầu. "Được, nhưng chỉ một lúc thôi," hắn cảnh báo. "Và nhớ rằng, Ann, em đã hứa gì với anh."
Ann không đáp lại, chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào Cheer. Cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể cô khiến chị tê tái.
Ann nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cheer, cảm nhận từng mạch máu yếu ớt đang đập chậm rãi dưới làn da tái nhợt. Mắt Ann chăm chú nhìn vết thương vẫn chưa lành trên cơ thể Cheer. Những vết thương này là minh chứng cho cuộc giằng co đầy kịch tính mà cả hai đã trải qua với Christopher. Và, điều đáng sợ hơn cả, đó là những nhát dao này không chỉ để lại dấu vết trên cơ thể Cheer mà còn chứa đựng trong đó bằng chứng tội ác đã được sắp đặt kỹ lưỡng.
Ann hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén nỗi hoang mang đang tràn ngập trong tâm trí. Chị nhận ra vết dao không phải là do sự vô ý của Christopher hay do cuộc giằng co trong lúc bất cẩn. Có điều gì đó không ổn. Chị cố nhớ lại khoảnh khắc trước khi ngất đi, khi Cheer cố gắng bảo vệ chị bằng chính cơ thể mình. Và rồi, bỗng nhiên một suy nghĩ đáng sợ lướt qua tâm trí Ann. Con dao đó... đã từng nằm trong tay chị.
Trái tim Ann như thắt lại, không thể tin vào những gì vừa lướt qua tâm trí mình. Christopher... hắn đã lên kế hoạch từ trước, từ lúc nào? Ann cố gắng ghép nối từng mảnh ký ức lại, từ khoảnh khắc Cheer bị thương, con dao trong tay chị... và cả cái nhìn đầy toan tính của Christopher khi đó. Chị rùng mình khi nghĩ đến khả năng những dấu vân tay của chị đã vô tình in lên cán dao, trở thành bằng chứng không thể chối cãi. Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Ann chợt hiểu ra ý đồ của hắn: nếu mọi chuyện đi quá xa, hắn có thể dễ dàng đổ tội cho chị.
Ann cố giữ bình tĩnh khi những suy nghĩ ấy xâm chiếm tâm trí mình. Chị biết rằng nếu muốn cứu Cheer và bản thân, chị cần phải hành động khôn ngoan hơn. Ann không thể để bản thân sụp đổ trước những điều đã xảy ra. Chị cần tìm ra cách để lật ngược tình thế.
Trong lúc ấy, một ý nghĩ khác lướt qua đầu Ann. Chị nhớ đến những lời dạy của nhà Phật mà Cheer thường nói với chị trong những lúc bình yên, khi họ cùng nhau ngồi thiền. Những lời ấy, giờ đây vang vọng trong tâm trí Ann như một nguồn sức mạnh giúp chị vượt qua nỗi sợ hãi đang bao trùm. "Vạn pháp giai không, nhân quả tuần hoàn." Mọi sự việc trên đời đều có nguyên nhân và kết quả, không có gì xảy ra mà không có lý do. Những gì đang diễn ra là nghiệp báo từ quá khứ, nhưng Ann hiểu rằng chị cũng có quyền lựa chọn cách đối mặt với nó.
Ann cúi xuống, nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi lạnh trên trán Cheer, lòng chị tràn ngập tình thương và sự quyết tâm. Dù cho tình huống có tồi tệ đến đâu, Ann biết chị phải chiến đấu để bảo vệ Cheer. Không chỉ bằng sự thông minh và quyết đoán, mà còn bằng chính lòng từ bi mà chị đã học được từ Cheer.
Trong khi đó, Christopher đứng ngoài cửa, đôi mắt hắn theo dõi từng cử chỉ của Ann với sự hài lòng đầy độc ác. Hắn không hề biết rằng, bên trong căn phòng tối tăm ấy, Ann đang dần hồi phục sức mạnh tinh thần. Chị không còn là con mồi dễ dàng nữa. Ann đã hiểu rằng, để chiến thắng được hắn, chị không thể chỉ dựa vào bản năng hay sự tức giận. Chị cần phải dùng đến cả trí tuệ và lòng từ bi, không chỉ để tự cứu mình mà còn để giải thoát Cheer khỏi vòng vây tăm tối này.
Ann ngẩng đầu lên, ánh mắt chị đã không còn sự hoảng loạn như trước. Chị nhìn thẳng vào mắt Christopher khi hắn bước vào phòng, môi nở một nụ cười nhẹ đầy thách thức. "Anh không phải người duy nhất có thể chơi trò chơi này," Ann thầm nghĩ, và lần đầu tiên trong suốt thời gian qua, chị cảm thấy một tia hy vọng le lói trong lòng. Từ nay, cuộc đấu trí giữa chị và Christopher không chỉ là về sự sống còn, mà còn là về việc giải thoát khỏi những ràng buộc đầy u tối này.
Christopher bước đến gần, đôi mắt hắn ánh lên sự thắc mắc trước vẻ điềm tĩnh bất ngờ của Ann. "Em đang nghĩ gì vậy, Ann?" Hắn hỏi, giọng điệu vẫn trầm tĩnh nhưng ẩn chứa sự nghi ngờ.
Ann chớp mắt, mỉm cười nhẹ. "Không gì cả. Em chỉ đang nghĩ về cuộc sống sau này, khi mọi thứ trở lại bình thường."
Christopher nhếch mép cười, đôi mắt hắn không rời khỏi Ann. "Bình thường? Em nghĩ mọi thứ sẽ trở lại bình thường được sao, Ann?"
Ann không trả lời, chỉ nhìn sâu vào mắt Christopher. Chị không cần phải nói, bởi vì chị biết hắn sẽ không bao giờ hiểu được những gì đang diễn ra trong lòng mình. Lúc này, Ann chỉ có một mục tiêu duy nhất: cứu Cheer và lật ngược tình thế trước khi quá muộn.
Christopher nghiêng đầu, ánh mắt hắn dò xét Ann một lúc lâu. "Em đang giấu diếm điều gì, Ann?" Hắn hỏi, giọng điệu bỗng trở nên sắc lạnh.
Ann thở ra một cách nặng nề, cố gắng giữ vẻ ngoài bình tĩnh. "Em không giấu gì cả. Chỉ là... em muốn nói chuyện với Cheer một chút, có lẽ lần cuối."
Christopher nhìn Ann chằm chằm, đôi mắt hắn ánh lên sự nghi ngờ. "Em định làm gì, Ann? Em nghĩ rằng em có thể cứu được cô ta sao?"
Ann cười nhạt, ánh mắt chị đầy thách thức. "Em không nghĩ thế. Nhưng ít nhất, em muốn nói lời tạm biệt với cô ấy."
Christopher im lặng, đôi mắt hắn không rời khỏi Ann. Hắn biết rằng Ann không dễ dàng từ bỏ, nhưng hắn cũng biết rằng chị không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo những gì hắn muốn. Cuối cùng, Christopher gật đầu, bước lùi lại một bước. "Được thôi, em có thể nói lời tạm biệt với cô ta. Nhưng nhớ rằng, Ann, mọi quyết định của em đều có hậu quả. Đừng nghĩ rằng em có thể thoát khỏi anh."
Ann cúi đầu, ánh mắt chị thoáng qua nỗi buồn và sự quyết tâm. "Em hiểu rồi," chị thì thầm, rồi quay lại phía Cheer, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Bên ngoài, Christopher vẫn đứng đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ann, như thể muốn đọc được từng suy nghĩ trong đầu chị. Nhưng Ann đã chuẩn bị tâm lý từ trước, chị không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào khiến hắn nghi ngờ. Chị biết rằng, trong cuộc chiến này, sự nhẫn nại và lòng từ bi sẽ là vũ khí mạnh nhất mà chị có.
Ann ngồi xuống cạnh Cheer, đôi tay chị nắm chặt lấy bàn tay của cô, cảm nhận sự lạnh lẽo từ những ngón tay của người vợ yêu dấu. Chị biết rằng thời gian không còn nhiều, nhưng cũng hiểu rằng nếu hành động vội vàng, mọi thứ sẽ kết thúc tồi tệ hơn cả những gì chị có thể tưởng tượng. Chị nhìn sâu vào đôi mắt nhắm nghiền của Cheer, lòng đầy day dứt và lo lắng. Vết thương của Cheer sâu đến mức bất kỳ cử động mạnh nào cũng có thể khiến tình trạng trở nên nguy kịch hơn.
Christopher đứng phía sau, đôi mắt sắc lạnh của hắn dõi theo từng hành động của Ann. Hắn như một con sói đói, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ để tấn công. Hắn không cần vội vàng, vì hắn tin rằng Ann đang rơi vào bẫy của mình. Hắn nghĩ rằng Ann chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo hắn, và điều đó khiến hắn càng thêm tự mãn.
Ann cảm nhận được ánh mắt của Christopher đang bám lấy chị, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu hiện nào trên gương mặt của chị. Chị hiểu rõ rằng bất cứ dấu hiệu nào của sự chống cự cũng có thể khiến hắn nổi giận. Mọi thứ cần phải diễn ra một cách cẩn trọng và chính xác.
Chị hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi lên tiếng: "Cheer, em... em có nghe tôi không?" Giọng chị khẽ run, nhưng đủ rõ ràng để Christopher không thể nghi ngờ.
Cheer khẽ rên rỉ, đôi mắt cô mở ra chỉ chút ít, không đủ để nhìn rõ xung quanh, nhưng đủ để cảm nhận sự hiện diện của Ann. Cô không thể nói gì, chỉ có thể siết nhẹ bàn tay Ann như một phản hồi yếu ớt.
"Cheer, em đừng lo lắng," Ann tiếp tục, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Tôi sẽ không để bất cứ ai làm hại em nữa. Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này, tôi hứa."
Christopher bước đến gần hơn, sự nghi ngờ dường như bắt đầu lóe lên trong ánh mắt của hắn. "Ann, em đang thì thầm điều gì với cô ta thế? Đừng quên rằng anh vẫn ở đây, và anh sẽ không để em làm điều gì ngu ngốc đâu."
Ann ngước lên, gặp ánh mắt đầy cảnh giác của Christopher. "Em chỉ đang trấn an Cheer," chị nói, giọng điệu tỏ ra bình thường nhất có thể. "Cô ấy đang sợ hãi và đau đớn. Nếu anh muốn cô ấy sống, anh nên để em làm vậy."
Christopher lặng lẽ quan sát Ann, cố gắng đọc hiểu những điều ẩn chứa trong lời nói của chị. Nhưng Ann đã trở nên quá giỏi trong việc che giấu cảm xúc, không để lộ ra bất kỳ điều gì có thể khiến hắn nghi ngờ. Cuối cùng, hắn chỉ nhếch môi cười lạnh lùng, nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ gần để giám sát chị.
Ann quay lại phía Cheer, khẽ vuốt ve mái tóc lấm tấm mồ hôi của cô. Trái tim chị như bị bóp nghẹt khi nghĩ về những điều Christopher đã làm và sẽ còn làm với họ. Nhưng chị không thể để nỗi sợ chiếm lấy bản thân. Ann nhớ lại từng chi tiết trong suốt quãng thời gian sống chung với Cheer, những khoảnh khắc hạnh phúc và bình yên bên nhau. Chị biết rằng chị phải giữ vững niềm tin và lòng từ bi, ngay cả khi đối diện với kẻ thù.
Christopher khoanh tay trước ngực, ánh mắt hắn tiếp tục dò xét Ann. "Ann, em không thể trốn tránh mãi được. Sớm muộn gì em cũng phải chọn: ở lại với cô ta hay theo anh. Và nhớ rằng, cô ta không thể sống mãi trong tình trạng này. Anh có thể để cô ta ra đi dễ dàng, hoặc... đau đớn hơn."
Ann siết chặt tay Cheer hơn, đôi mắt chị tràn ngập sự đau đớn nhưng vẫn kiên quyết. "Tôi không chọn giữa ai cả, Christopher. Nếu anh thật sự muốn làm tổn thương Cheer, thì hãy nhớ rằng tôi cũng sẽ không ngần ngại bảo vệ Cheer đến cùng."
Christopher bước tới gần hơn, khuôn mặt hắn trở nên lạnh lẽo và tàn nhẫn. "Ann, đừng ngu ngốc. Em không thể đánh bại anh. Và ngay cả khi em cố gắng, cô ta sẽ là người phải trả giá."
Ann cảm thấy một làn sóng sợ hãi quét qua, nhưng chị không để nó làm mình chùn bước. Chị biết rằng, trong tình thế này, sự tỉnh táo và quyết tâm là vũ khí duy nhất chị có.
Chị nhìn thẳng vào mắt Christopher, giọng nói đầy quyết liệt: "Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi, nhưng nếu anh đụng vào Cheer, tôi sẽ không bao giờ để yên cho anh, không bao giờ!"
Christopher đứng lặng, đôi mắt hắn không rời khỏi Ann, dường như đang đánh giá quyết tâm của chị. Hắn biết Ann không nói đùa, nhưng hắn cũng tin rằng mình có thể bẻ gãy tinh thần chị bằng những kế hoạch đã được tính toán kỹ lưỡng.
"Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần đi, Ann. Anh sẽ cho em thấy rằng tình yêu của em dành cho cô ta sẽ chẳng cứu được cả hai đâu."
Ann không đáp lại, chỉ có ánh mắt đầy kiên định.
Thế nhưng, khi Ann nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của Christopher, chị cũng nhận ra rằng mình đang đối đầu với một kẻ mà lý lẽ thông thường không thể áp dụng. Hắn muốn chị đau khổ, và hắn sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục tiêu đó. Ann cảm thấy lòng mình nặng trĩu, nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh bên ngoài. Chị biết mình phải chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất, và dù cho chuyện gì xảy ra, chị sẽ không từ bỏ niềm tin vào tình yêu của mình và Cheer.
Ann hít một hơi sâu, chuẩn bị cho những gì sắp tới. Trước mặt chị là một trận chiến không chỉ với Christopher mà còn với chính nỗi sợ hãi và sự nghi ngờ trong lòng mình. Nhưng chị đã quyết định sẽ không để bất kỳ ai—không phải Christopher, không phải nỗi sợ—cướp đi tình yêu và cuộc sống mà chị và Cheer đã cố gắng xây dựng.
Ann nhìn vết thương của Cheer, lòng chị thắt lại khi thấy những vệt máu khô còn sót lại trên chiếc áo đã bạc màu. Một nhát ngay bụng, một nhát bên sườn trái, cả hai đều đã để lại dấu vết không thể phai mờ. Mỗi khi nhìn vào những vết thương này, Ann không chỉ cảm thấy đau đớn thể xác mà còn là nỗi đau tinh thần tột cùng.
Cheer, dù kiên cường, vẫn không thể che giấu sự mệt mỏi đang dần bủa vây. Cô nằm đó, hơi thở nặng nề, gương mặt nhợt nhạt nhưng đôi mắt vẫn rực lên một tia sáng yếu ớt, như đang cố gắng trấn an Ann. Chị cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn được sự lo lắng và hoang mang dâng lên trong lòng. Cheer đang phải chịu đựng đau đớn không chỉ vì những nhát dao, mà còn vì những lỗi lầm không đáng có từ cả hai người.
Ann ngồi xuống bên cạnh Cheer, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Ann cúi đầu, giọng khản đặc vì xúc động: "Cheer, tôi xin lỗi. Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi thà chịu mọi đau đớn thay em, thà rằng mọi thứ đổ hết lên cho tôi, chỉ để em được bình an. Tôi không muốn em phải chịu đựng thế này..."
Cheer yếu ớt đáp lại, giọng nói đứt quãng: "Chị đừng tự trách mình. Em...em cũng có phần sai. Nhưng chúng ta đã cùng nhau vượt qua biết bao khó khăn... Em tin... chúng ta sẽ lại đứng dậy được lần nữa."
Ann cảm thấy sự bế tắc trong tình cảnh này không chỉ đến từ Christopher, mà còn từ chính mối quan hệ của hai người. Những lời nói của Cheer như một nhát dao khứa sâu vào lòng chị, nhắc nhở rằng cả hai đã vô tình để bản thân bị cuốn vào vòng xoáy của đau thương và chiếm hữu. Và giờ đây, Christopher đang lợi dụng điều đó để tách rời họ.
Ann lẩm nhẩm, như một lời nguyện cầu, nhưng cũng như một lời quyết tâm: "Chúng ta sẽ vượt qua, nhất định sẽ vượt qua. Em và tôi sẽ không để hắn đạt được ý đồ bẩn thỉu đó."
Nhưng trong thâm tâm, Ann biết rằng, để thoát khỏi tình cảnh này, chị cần phải suy nghĩ thật tỉnh táo, hành động khéo léo. Dẫu thế, trong lòng chị vẫn không thể tránh khỏi cảm giác tuyệt vọng khi nghĩ đến tình thế éo le của cả hai. Họ đã bị đẩy đến bờ vực, và giờ đây, Ann đang phải đối mặt với một kẻ thù không chỉ gian ác mà còn vô cùng tinh vi.
"Cheer... Tôi sẽ không bỏ cuộc," Ann nói, giọng trở nên kiên định hơn. "Dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ bảo vệ em. Hãy ở lại với tôi."
Những lời nói ấy như một ngọn lửa nhỏ, thắp sáng lên chút hi vọng còn sót lại trong lòng Ann. Dù tình hình có tồi tệ đến đâu, chị cũng sẽ không để Christopher đạt được mục đích của hắn. Ann biết rằng, để có thể cứu Cheer, chị sẽ phải đấu trí với Christopher, và đây sẽ là cuộc chiến không hề dễ dàng.
Hết.
-VLM WRITER-
Facebook.com/vlmwriter
IG: @vlmwriter
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro