Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Vật đổi sao dời

[FANFIC SỞ KIỀU TRUYỆN - Viết tiếp tập 67]
Tác giả: Bánh Bèo - Sở Kiều Truyện VNFC
* Nghiêm cấm sao dưới mọi hình thức! Nếu admin phát hiện reup, fic sẽ bị dừng vô thời hạn.
----------------------------------
<3 CHƯƠNG 7: VẬT ĐỔI SAO DỜI <3
Sở Kiều ở Đại Lương một thời gian, nàng cảm nhận được những gì mà vỏ bọc bên ngoài nó thể hiện khác xa hoàn toàn những sóng ngầm đang ngày đêm công phá bức tường thành vững chắc. Màn đêm buông xuống, đó là lúc những mưu tính hiểm độc, những bóng đen đang ẩn khuất phía sau vầng hào quang được dịp trỗi dậy.
Từ khi đặt chân đến hoàng cung Đại Lương, Sở Kiều đã dần quen với cái chóp mái của điện Thái tử. Đêm dần trôi, hoàng cung chìm trong tĩnh lặng, tiếng bước chân của lính gác đổi ca cũng nhẹ hết mức có thể để không khiến ảnh hưởng đến giấc ngủ của chủ nhân. Sở Kiều ngồi trên mái, cẩn thận theo dõi khắp tứ phía. Ba năm trong Oanh ca viện đã tôi luyện cho nàng tính cảnh giác cao độ, giờ đây nó giống như đã trở thành một thói quen. Thậm chí, nửa năm sống cùng với Mặc Nhi trên Tú Lệ Sơn, khi ngủ nàng vẫn không hề rời tay khỏi Phá Nguyệt.
Những đốm lửa lập lòe từ ngọn đuốc di chuyển dưới sân cứ di chuyển theo một trật tự không đổi. Sở Kiều chán nhìn chúng rồi hướng lên phía bầu trời đầy sao. Ánh trăng sáng vằng vặc nhưng cũng không đủ để soi sáng những đau khổ nhất trong trái tim nàng. Đơn độc, đó là cảm giác nàng vẫn luôn cảm thấy nó kề cận bên mình, mặc dù bao năm qua nàng vẫn lầm tưởng điều ngược lại.
Sở Kiều lấy vỏ Phá Nguyệt vạch những đường nét rối rắm, không phương hướng lên những viên gạch ngói. Một bóng đen dường như cố tình xẹt qua bóng trăng, che lấp ánh sáng rọi xuống, thu hút sự chú ý của nàng. Ngay lập tức, Sở Kiều bật dậy, cẩn thận dò xét. Bên dưới đám lính gác vẫn không có dấu hiệu động tĩnh. Thoáng chốc, bóng đen đó đã biến mất sau đỉnh mái của mấy gian điện phía Tây hoàng cung.
Không đợi suy nghĩ, Sở Kiều nhún nhẹ bay qua những mái vòm cung điện. Gió đêm phả vào gương mặt nàng cái lạnh lẽo, tàn khốc của mưu mô chước quỷ. Kẻ đó dường như cố ý muốn Sở Kiều bám theo mình, thậm chí có lúc kẻ đó còn đứng lại nhìn Sở Kiều với đuôi mắt cong lên ra vẻ muốn thách thức.
Sở Kiều đuổi theo kẻ đó vượt qua khỏi tường thành, ra cánh rừng tối phía Tây hoàng cung. Màn đêm tĩnh lặng đến gai người tựa như không hề chào đón sự xuất hiện của nàng. Sở Kiều vừa xuất hiện, nàng biết nàng vốn không được hoan nghênh đến nơi này. Mùi sát khí quẩn quanh, nàng nhận thấy hàng chục cặp mặt trong đêm tối đều đang như những con dao cùng lúc hướng về nàng.
Sở Kiều cười lạnh lẽo, so với cái lạnh của đêm tối có khi còn hơn vài phần. Bất giác những kẻ đang vây khốn dâng lên suy nghĩ khó hiểu. Còn không biết là bọn chúng nhử nàng vào bẫy, hay chính bọn chúng đang rơi vào cái bẫy của chính mình.
"Ta đã tới rồi, không cần nhử nữa"
Vòng vây dần thu hẹp tiến về phía Sở Kiều. Mũi đao sáng loáng lóe lên trong đêm tối, tiếng bước chân lại gần, Sở Kiều tuốt kiếm khỏi vỏ, tạo một đường kiếm khí sắc lẹm, đẩy vòng vây phía đối diện phải lùi bước.
Hơn hai mươi tên sát thủ bịt mặt chầm chậm đi vòng quanh nàng thăm dò, đao kiếm trực sẵn ra tay bất kể lúc nào. Sở Kiều vốn cũng không muốn giằng co với bọn chúng, phóng thẳng vỏ Phá Nguyệt kiếm vào kẻ ngay trước mặt, ra chiêu thoát vòng vây. Tên sát thủ đó hộc một bụm máu tươi, cùng lúc, toàn bộ cùng xông lên với những tiếng hô vang động một cánh rừng.
"Giết!!!"
Cảm giác đối chọi với hàng trăm tên lính Yến Bắc năm đó giữa hồ băng lại trỗi dậy, Sở Kiều tung những đường kiếm lạnh lùng cứa ngang cổ địch thủ không một lần chớp mắt. Giữa đêm tối chỉ có những tiếng va chạm của vũ khí, cảm giác rùng mình của lưỡi kiếm sắc lẹm chém đứt da thịt, tiếng những giọt máu vạt lên những thân cây, và cả những tiếng thân người nặng nề gục xuống nền đất lạnh ngắt.
Sở Kiều vừa gồng mình chống lại kẻ địch, lại vừa phải khống chế dòng sức mạnh lạnh như băng, khi lại nóng như lửa bên trong cơ thể. Lưỡi gươm của kẻ địch lướt qua ngay trước mặt, cứa đứt một lọn tóc của nàng. Dấu ấn Phong vân lệnh bỏng rát khơi dậy nguồn sức mạnh từ huyết quản, từ bả vai dịch chuyển xuống cánh tay. Băng khí theo đường kiếm của Sở Kiều găm đúng yếu điểm của tử địch, chỉ một chiêu duy nhất kết liễu mạng sống của bọn chúng. Đó cũng là lúc vai áo của nàng rách ra, để lộ dấu ấn mạn châu sa hoa đỏ rực đang thiêu đốt bờ vai nàng.
Kẻ duy nhất còn sống sót hoảng hốt khi nhìn thấy dấu ấn mà người ta vẫn thường đồn đại trên giang hồ với nỗi kính phục và sợ hãi, tìm kiếm đường lui trong bóng đêm đen kịt. Chỉ tiếc rằng tốc độ của hắn quá chậm, Sở Kiều phóng Phá Nguyệt về phía hắn, găm thẳng thân người kẻ địch lên thân cây trước mặt.
Bầu không khí xung quanh được trả lại sự yên tĩnh vốn có. Tiếng đau đớn yếu ớt của tên sát thủ càng nhỏ lại mà hiện trên mặt hắn chính là nỗi kinh hoàng khi Sở Kiều tiến lại gần. Sở Kiều vặn một vòng chuôi Phá Nguyệt, kèm theo đó là tiếng xương nát vụn và tiếng da thịt cứa đứt từng chút một. Tên sát thủ rú lên đau đớn:
"Nói, là ai sai các ngươi giết ta?"
Tên sát thủ chìm sâu trong cơn đau đớn như địa ngục, vẫn ngập ngừng không chịu nói ra một đáp án mà Sở Kiều vốn đã đoán được trong đầu.
"Là Tiêu Ngọc, đúng chứ?"
Sở Kiều vẫn bình tĩnh, găm sâu Phá Nguyệt kiếm thêm một tấc, dấn tận vào giữa thân cây gỗ mục. Đau đớn vượt mức chịu đựng, hơi thở của tên sát thủ nhẹ dần rồi mất hẳn. Sở Kiều kiểm tra trên người hắn, không phát hiện bất kể dấu hiệu gì lạ. Là sát thủ bình thường trên giang hồ, muốn giết nàng, đáng ra Tiêu Ngọc cần nhiều hơn thế. Sát thủ dưới tay Tiêu Ngọc, so với Vãng sinh doanh vẫn là còn một khoảng cách quá xa. Để những kẻ như vậy ở bên mình, sớm muộn cũng sẽ chịu đòn gậy ông đập lưng ông.
Sở Kiều một động tác dứt khoát rút thanh kiếm khỏi người hắn, thân cây mục ruỗng không chịu được lực quá mạnh cùng lúc đổ rạp xuống. Bóng trăng trong vắt trên đỉnh đầu soi sáng thân ảnh thiếu nữ phi vút đi, rồi thoảng chốc biến mất sau dãy thường thành thẳng tắp.
----

Y phục dính đầy máu, Sở Kiều vốn định gấp rút trở về hoàng cùng tìm Tiêu Sách tính kế đối phó với Tiêu Ngọc. Nhưng thứ mà nàng thấy trên đường về lại thú vị hơn nhiều.
"Điệu hổ ly sơn, Tiêu Ngọc, không ngờ ngươi ra tay sớm như vậy."
Sở Kiều xé một vạt áo ra che mặt, lặng lẽ theo dõi hai bóng người vừa vội vã ra khỏi thành. Bước chân của hai kẻ đó thập phần gấp gáp, phút chốc lại quay lại quan sát phía sau. Chỉ có kẻ đang làm chuyện khuất tất mới có tâm lý bất an như vậy. Sở Kiều nhẹ nhàng bám theo trên nóc mái nhà dân, quan sát toàn bộ những gì đang xảy ra bên dưới.
"Chúng ta phải ra tay nhanh hơn, nếu không sẽ bị ả Sở Kiều đó phá hỏng kế hoạch. Ả còn ở Đại Lương ngày nào thì ta còn không yên tâm ngày đó."
Tiêu Ngọc cử sát thủ tới dụ Sở Kiều khỏi hoàng cùng, tới bìa rừng phía Tây thành. Ả biết từng đó sát thủ vốn không thể giết được Sở Kiều, nhưng ít nhất có thể lưỡng bại câu thương, khiến Sở Kiều trọng thương. Mà đó chính là thời cơ tốt để ả rời khỏi hoàng cung mà không kẻ nào bên Tiêu Sách theo dõi, thuận lợi đạt được mục đích của mình. Chỉ tiếc rằng, kế sách quá nông, người tính không bằng trời tính.
Hai chủ tớ Tiêu Ngọc bí mật bước vào một căn nhà nhỏ, sâu trong một con ngõ âm u. Phía ngoài cổng có gài một cành trúc, mà Sở Kiều nhìn rõ bên dưới không hề có gốc mà chỉ là cắm vào hốc mắt của một chiếc đầu lâu. Cánh cửa khép lại, tiếng nói khe khẽ từ bên trong bắt đầu vang lên, Sở Kiều cũng không quá khó khăn để nghe được. Ở Đại Ngụy, Tiêu Ngọc hành sự cẩn mật, Sở Kiều từng bại dưới tay ả. Nhưng ở Đại Lương, tính kiêu ngạo của Tiêu Ngọc chính là nguyên nhân khiến ả lộ yếu điểm. Và khi một kẻ nào đó đang lo sợ, đó chính là thời cơ tốt nhất để phát hiện ra tử huyệt của kẻ đó.
"Hai vị cần gì?"
Sở Kiều ngửi thấy mùi độc được xông lên mái nhà, dám chắc chủ nhân nơi này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì. Tiếng của hắn khàn khàn, giống như quá khứ đã từng thử một loại độc dược nào đó khiến chính mình bị hủy đi tiếng nói. Mà cũng chính vì thế, thanh âm của hắn khiến cho người khác cảm thấy gai người lẫn khó chịu.
"Đoạt hồn đơn. Ta cần ngay bây giờ, giá cả ngươi nói là được"
Thuộc hạ bên cạnh Tiêu Ngọc bỏ một bịch ngân lượng nẵng trĩu lên trên chiếc bàn tre ngay giữa căn nhà. Kẻ chủ nhà với mái tóc rối bù, nửa trắng nửa bạc che mất nửa con mắt nheo lại, ước chừng mình vừa có một mối làm ăn lớn liền trưng điệu cười nham hiểm lạnh gáy.
"Cô nương thật hào phóng. Đoạt hồn đơn này uống vào không ai biết, chết chẳng ai hay. Cao minh, thật cao minh"
Nhiều ngân lượng như vậy chỉ đổi lấy một hộp gỗ, bên trong có hai viên thuốc nhỏ chỉ như hạt đậu. Sở Kiều bất giác thấy rùng mình. Vì vương quyền, huynh đệ tỷ muội ruột thịt cũng có thể máu mủ tương tàn. Đợi việc này qua đi, nàng nhất định sẽ về núi Tú Lệ, cùng Mặc Nhi và bọn người Hạ Tiêu sống những ngày không quản đến chuyện thiên hạ.
Có được thứ đồ mình cần, Tiêu Ngọc và thuộc hạ ngay lập tức rời đi. Kẻ chủ tiệm còn cung kính cúi chào bọn họ như biết trước thân phận của quý nhân mình vừa mới có vinh dự chạm mặt. Đắc ý chưa lâu, khi quay vào, thấy Sở Kiều ngồi ngay trước mặt, hắn lập tức thối lui, đập thẳng lưng lên cánh cửa.
"Ngươi là ai?"
"Là khách" - Sở Kiều đáp nhẹ nhàng, khóe mắt cong lên với ánh sáng trong veo trong đáy mắt.
"Ta muốn mua loại độc dược nào có thể khiến người ta đến Quỷ môn quan rồi quay đầu, ngươi có không?"
"Loại nào ta cũng có. Còn phải xem cái giá mà ngươi trả có đáng hay không?"
Hắn những tưởng mình sẽ lại thu được một món hời nữa, điệu bộ huênh hoang thẩm hiểm ra giá với Sở Kiều.
"Vậy thì cái giá này ngươi xem có đáng không?"
Hắn vừa nhìn lên thứ trên tay Sở Kiều thì sắc mặt đột ngột chuyển từ bất ngờ sang kinh hoàng, da mặt tái nhợt không còn giọt máu. Hắn nhận ra chiếc đầu lâu hắn vẫn đặt án ngữ trước cửa đang trên tay nàng, mồm miệng lắp bắp, tay chân run rẩy sợ nép vào góc tường. Sở Kiều thầm nghĩ tên này vốn chỉ tỏ ra vẻ bí hiểm đáng sợ, chứ trên đời này liệu có bao nhiêu kẻ đứng trước quan tài mà không đổ lệ. Huống hồ, những kẻ dùng độc, tuy rằng không sợ chết vì chính độc của mình, nhưng lại luôn sợ phải chết dưới tay kẻ khác.
"Đáng! Đáng! Cô nương, thứ cô cần đây!"
Hắn lấy thuốc từ chỗ có thể nói là kín nhất trong căn phòng, sợ hãi dâng cả hai tay lên cho Sở Kiều. Còn may, nàng không nhát ma hắn, vì nếu nàng làm vậy, cũng không có gì đảm bảo hắn sẽ không ngất đi mà khiến trễ đại sự của nàng.
---

Sở Kiều chỉ rời căn nhà đó sau Tiêu Ngọc chưa đầy nửa canh giờ. Nàng bay vượt tường thành lúc rời đi, nhưng lúc quay lại thì tự mình đi đường chính. Giả bộ bước những bước nặng nề, miệng rỉ máu tươi. Sở Kiều chống Phá Nguyệt lên, lết từng bước tiến gần đến cổng thành.
"Là kẻ nào?" - Đám lính thấy Sở Kiều xuất hiện bèn huyên náo, chĩa giáo thẳng về phía người nàng.
"Ta... Sở Kiều ... Tiêu Sách"
Sở Kiều thở dốc nói đứt quãng vài lời đủ để bọn chúng hiểu liền ngất đi. Khi mở mắt, nàng đã yên vị trong phòng mình.
Thực ra khi được đám lính khiêng về phòng Sở Kiều cũng có một chút cảm giác thoải mái. Cái cảm giác biết Tiêu Ngọc thấy được nàng bị trọng thương mà mừng thầm trong bụng cũng đủ khiến Sở Kiều thấy thú vị.
Sở Kiều còn chưa kịp thay y phục đã nghe thấy tiếng Tiêu Sách hốt hoảng vọng lại càng gần từ ngoài. Nàng thở dài một cái, bước xuống giường, tự rót cho mình chén trà nhạt. Ngày hôm nay đối với nàng thật quá mệt mỏi.
"Kiều Kiều, nàng bị thương rồi?"
"Ta không sao. Ta chỉ giả bộ cho người của Tiêu Ngọc thấy thôi"
Sở Kiều xua tay ra hiệu, vậy mà Tiêu Sách vẫn kéo nàng bên này, bên nọ, xoay trước xoay sau để chắc rằng nàng không hề bị thương.
"Người nàng đầy máu như vậy là do đánh nhau với người của Tiêu Ngọc sao. Để ta đi hỏi cho ra nhẽ"
"Ta nói rồi, ta không bị thương."
"Vậy vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao nàng trông thảm như vậy?"
"Phía Tây thành có vài xác chết ở đó, ngươi phái người bí mật xử lý gọn gẽ chỗ đó đi. Ta vừa đụng độ sát thủ của Tiêu Ngọc ở đó, cô ta bắt đầu hành động rồi"
Hiếm hoi lắm Sở Kiều mới thấy Tiêu Sách đột nhiên trở nên nghiêm túc. Thân tín của hắn đứng bên ngoài ngay lập tức được giao phó nhiệm vụ, giải quyết mấy cái xác chết mà Sở Kiều bỏ lại, tránh để Tiêu Ngọc nghi ngờ.
"Tiêu Sách, ngươi tin tưởng ta chứ?"
Tiêu Sách mỉm cười, gật đầu nhẹ, hắn vẫn luôn tin tưởng nàng. Chỉ là nàng vẫn chưa thể tin tưởng hắn sẽ vì nàng mà làm điều tốt nhất.
"Kiều Kiều, dĩ nhiên là ta tin tưởng nàng"
"Vậy thì, sắp tới cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng phải tùy cơ ứng biến theo ta"
Không phải Tiêu Sách không biết sự việc trọng đại đến mức nào, mà là chính hắn đưa nàng đến đây, vì thế sẽ dốc sức mà đảm bảo an toàn cho nàng. Sở nguyện của nàng, dĩ nhiên hắn sẽ không từ chối.
"Được, ta tin nàng. Nàng thay y phục đi, máu me be bét, dọa chết ta rồi" -.-
Hết chương 7
----------------------------
P/s: Màn đấu trí tay đôi giữa Sở Kiều và Tiêu Ngọc sẽ ra sao, số phận Tiêu Sách thế nào, mời mọi người đọc chương tối mai - CHƯƠNG 8: HOA TÀN NGỌC TẪN
P/s2: Trả lời cho 1 số bạn thắc mắc, fic này mị viết theo mạch phim, theo phân tích của mị về phim, đương nhiên cũng sẽ có những ý thích của mị để phát triển thêm cái kết cho câu chuyện này. Vì thế khác truyện là chuyện hoàn toàn bình thường, thậm chí khác rất xa. :v Mọi người cứ từ từ thấm, ai không thấm được thì để nó trôi đi :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro