Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Nàng là thiên hạ của ta

[FANFIC SỞ KIỀU TRUYỆN - Viết tiếp tập 67]
Tác giả: Bánh Bèo - Sở Kiều Truyện VNFC
* Nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức! Nếu admin phát hiện reup, fic sẽ bị dừng vô thời hạn.
--------------------------
<3 CHƯƠNG 13: NÀNG LÀ THIÊN HẠ CỦA TA <3

Rất lâu về trước…
Sở Kiều cũng không còn nhớ chính xác thời gian đó đã trôi qua bao lâu. Xa tới mức, mỗi khi mảnh ký ức đó chợt hiện lên trong đầu, trái tim nàng lại một lần nhói đau. Không phải lúc cùng Tú Lệ quân bảo vệ thành Hồng Xuyên, cũng không phải lúc lưu lạc ở cổ thành Hiền Dương rồi vô tình gặp gỡ Lương Thiếu Khanh, cũng không phải ba năm dài đằng đẵng ngày đêm lo sợ khi ở Oanh ca viện… Mà đó là khi nàng có thể cười một cách thoải mái, là khi có một người dẫu biết nàng làm gì vẫn luôn bao che cho nàng…
Vũ Văn Nguyệt đẩy nhẹ cánh cửa tư phòng liền thấy Sở Kiều lúi húi bên giường của hắn. Mớ y phục chất xung quanh nàng, cái thì trắng, cái thì xanh, nếu không phải thì cũng là màu đen. So với bộ y phục vàng nhạt mà Sở Kiều đang mặc lại có vài phần nhàm chán. Bất quá, đúng thật là loại vải tốt, không giống những loại đồ thô ráp mà gia nhân trong nhà vẫn thường dùng. Thấy hắn xuất hiện, Sở Kiều vẫn tiếp tục việc đang làm. Vũ Văn Nguyệt khẽ nhíu mày, tiến lại bên giường, lúc này nàng mới chịu nhìn hắn.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Sở Kiều giơ những túi đựng lá hoa trắng muốt đã ướp khô bên trong túi vải lên trước mặt hắn. Sau đó đặt vài túi dưới gối, vài túi dưới giường của hắn. Còn lại đều giấu trong tay áo mấy bộ y phục đang đặt trên đó.
“Công tử, Tinh Nhi đang ướp hương bạch tuyết trà lên y phục của Công tử”
“Để làm gì?”
Túi thơm đung đưa trước mặt, mùi hương Bạch Tuyết trà thanh khiến, vừa mát lại vừa ấm xông lên khứu giác. Vũ Văn Nguyệt cảm nhận mùi hương thanh tao, nhẹ nhàng, dù đôi mày vẫn nhíu lại nhưng tâm trạng lại có giấu vài phần thư thái, vui vẻ.
“Công tử, bình thường trong phòng của công tử đều là mùi đàn hương, ngay cả y phục cũng vậy. Đàn hương mặc dù có thể giúp an thần nhưng nếu để lâu mùi sẽ rất nồng, cả Công tử và Tinh Nhi đều thấy khó chịu”
Nhận thấy vẻ đồng tình trên nét mặt của Vũ Văn Nguyệt, Sở Kiều khẽ cười thích thú tiếp tục:
“Bạch Tuyết trà này mùi thơm thanh khiết, ấm áp, công tử lại sợ lạnh không phải rất thích hợp hay sao?”
“Phiền phức”
Sở Kiều cũng chẳng còn lạ gì kiểu khẩu thị tâm phi của hắn. Nếu thực sự hắn thấy phiền phức thì ngay lập tức sẽ bảo nàng bỏ mấy thứ đồ đó đi. Thế nhưng hắn lại bình thản uống trà, mà loại trà đó cũng là ướp từ hoa trà Bạch Tuyết. Chỉ là hắn không muốn tán dương nàng mà thôi.
“Còn nữa… loại Bạch Tuyết trà này chỉ có duy nhất một màu trắng trang nhã, Tinh Nhi thấy rất hợp với công tử”
Vũ Văn Nguyệt đưa đi đưa lại tách trà nóng trước mặt, hương trà nghi ngút đượm trong không khí. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mùi này quả nhiên so với đàn hương dễ chịu và thanh tao hơn rất nhiều.
Cũng từ rất lâu về trước, Vũ Văn Nguyệt vốn đã quen thuộc với mùi hương Bạch Tuyết. Hương thơm của nó khiến hắn lưu luyến nàng, nhớ đến nàng, cảm nhận nàng đang ở bên hắn. Và cũng từ rất lâu về trước, mùi hương Bạch Tuyết trà đã trở thành sợi dây vô hình gắn kết nàng và hắn. Dù lúc nào, ở đâu, bắt gặp mùi hương Bạch Tuyết trà, Sở Kiều đều biết hắn đang ở cạnh nàng. Từ lúc nào nàng đã tin tưởng hắn. Cũng vì tin tưởng hắn mà nàng đã đau khổ thế nào khi phát hiện đối với hắn, nàng chỉ là một tử gian, không hơn không kém.
Sở Kiều đã sắp quên mất mùi hương thuộc về hắn, bởi từ khi hắn rơi xuống hồ băng, thứ mà nàng có thể cảm nhận được chỉ là lạnh lẽo và u ám. Những tưởng những ký ức sẽ mãi theo hắn nằm dưới hồ băng, nhưng trước một kẻ xa lạ, những mảnh ký ức xa xôi nhất của nàng đều đồng loạt trở về.
“Ngươi… là ai”
Sở Kiều không kiềm chế được kích động, hai hàng lệ rẽ mi rơi xuống. Những ý nghĩ điên rồ chợt xẹt qua trong tâm trí. Nàng cũng không biết mình đang trông đợi điều gì. Nam nhân trước mặt biểu lộ chút cảm xúc mơ hồ bất định. Hắn vừa muốn ôm nàng, lại vừa muốn thối lui. Ngay cả khi đến Đại Lương này, hắn cũng không biết, liệu hy vọng của hắn của thể thành hiện thực, hay cuối cùng mọi chuyện sẽ lại tan biến ngay tức khắc tựa như nắng lên quét đi màn sương giá.
Nội tâm Sở Kiều rối bời bởi những mâu thuẫn đang tranh đấu. Nàng níu kéo sự quen thuộc của Vũ Văn Nguyệt ở nơi hắn, nhưng lại cố ruồng bỏ ý nghĩ mà ngay cả trong mơ nàng cũng chưa bao giờ mơ tới… rằng… hắn còn sống. Không hy vọng sẽ không thất vọng. Cũng giống như một năm trước, ánh lửa rực cháy thiêu rụi nửa cánh rừng Yến Bắc đã thắp lên cho nàng hy vọng có thể cứu được hắn, nhưng tro tàn của một nửa cánh rừng cũng chính là nỗi tuyệt vọng cùng cực của nàng.
Sở Kiều càng tiến lại gần hắn, mùi Bạch Tuyết trà càng đậm, lệ rơi càng mau. Đôi bờ vai run rẩy vừa đau lòng, vừa lo sợ, vừa nghi ngại. Nàng không ngờ rằng, hình bóng hắn trong tim nàng lại khắc sâu đến thế, cũng không ngờ rằng, thời gian trôi qua, không những không thể làm nàng vơi bớt đau thương mà thậm chí còn khiến nỗi đau này tăng gấp bội. Đây là ông trời đang trừng phạt nàng. Nàng vẫn luôn chờ đợi một điều gì đó mơ hồ, nhưng khi điều mơ hồ đó dần rõ hơn thì nàng lại trốn tránh. Trước đây, nàng đơn giản nghĩ chờ đợi chỉ là thời gian, chỉ là kiên nhẫn. Nhưng giờ nàng đã biết chờ đợi cũng có thể là đau đớn cùng cực, là tang thương đến thế. Nàng hiểu, vì nàng, vì sự vô tâm của nàng, hắn đã đau khổ đến nhường nào.
Sở Kiều đối diện với Vũ Văn Nguyệt, mặt đối mặt. Vết sẹo hằn lên gương mặt lẫn tấm mặt nạ da người đã che bớt đi phần nào bi thương vẫn tình yêu hắn dành cho nàng.
“Ngươi thật ra là ai?”
Ngón tay nàng khẽ đụng, vượt qua nội tâm đang tranh đấu của nàng mà đưa lên, muốn chạm lên gương mặt hắn. Chỉ duy nhất cái tên đó, nàng lại không thể nói ra…
Vũ Văn Nguyệt thoáng chốc cười nhẹ, quay đi che giấu ánh mắt lay động tố cáo chính mình.
“Quận chúa… đi thôi! Rồi ta sẽ kể cho nàng nghe một câu chuyện”
--------------

Qua Tết Nguyên Tiêu, nhịp sống của kinh thành đã trở lại bình thường. Mặc dù vẫn còn đâu đó náo nhiệt nhưng tất cả đều không khiến Sở Kiều vơi bớt tâm trạng nặng trĩu. Dân chúng thấy ngựa bạch mao của hoàng gia cũng tự động dẹp sang hai bên đường nhường lối đi cho Sở Kiều và Vũ Văn Nguyệt. Khung cảnh tươi đẹp, trời xanh núi cao, tất cả đều không thể lọt vào mắt nàng. Sở Kiều không thể dứt ánh nhìn trên tấm lưng của hắn. Hai người bọn họ, một người đi trước, một người sau, cứ như vậy lặng lẽ tiến ra khỏi thành. Ánh mặt trời chói chang chiếu sáng cả thiên hạ lại không thể đem ánh sáng đến trái tim nàng.
Tiếng lộc cộc của móng ngựa tiếp xúc với nền đất át đi không gian lặng thinh. Sở Kiều nắm chặt cương ngựa, thậm chí ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay tạo thành những vết lằn sâu, kháng cự lại những suy nghĩ thôi thúc trong tâm khảm. Nàng mong phán đoán của nàng là đúng, nhưng lại sợ nếu sai rồi, nàng sẽ một lần nữa rơi xuống vực thẳm.
Vũ Văn Nguyệt cảm nhận hơi thở sâu nghẹn ngào của Sở Kiều, hắn buông lỏng dây cương, hướng nhìn về phía chân trời sáng, kể một câu chuyện tựa như hắn đã chôn giữ cho mình cả đời người:
"Rất lâu về trước, có một kẻ cao cao tại thượng. Hắn luôn tự cho những việc mình làm là đúng, luôn làm theo ý mình. Bên cạnh hắn có rất nhiều người, nhưng thực ra hắn rất cô độc, bởi hắn phải gánh trên vai quá nhiều trách nhiệm. Buộc phải làm những việc không muốn làm, phải từ bỏ những gì hắn yêu thích. Thế rồi hắn gặp một người, người đó... khiến trái tim lạnh như băng của hắn thay đổi, hắn bắt đầu ích kỷ muốn giữ người đó ở bên mình. Nhưng hắn lại luôn giữ mọi chuyện trong lòng, vì thế lại vô tình làm tổn thương người đó".
Vũ Văn Nguyệt vốn không biết thế nào là chia sẻ. Hắn luôn tự mình làm, tự mình chịu trách nhiệm, rồi tự mình chịu đau khổ. Hắn vẫn luôn nghĩ, mọi chuyện trên đời, chỉ cần hắn biết là được, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, thứ hắn cần không phải là quyền uy gia tộc, không phải là vạn người kính ngưỡng… mà chỉ là một khoảnh khắc có thể mệt mỏi, có thể lơi là cảnh giác, có thể sống như một người bình thường bên người mà hắn yêu.
"Là một nữ nhân sao?"
"Phải, là một nữ nhân"
Từng câu từng chữ như cứa một nhát dao vào tim Sở Kiều, cánh môi run rẩy bị cắn chặt ngăn thốt ra những tiếng khóc nức nở.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, nàng ấy rời khỏi hắn. Khi ấy hắn mới biết nàng quan trọng bao nhiêu, hắn yêu nàng bao nhiêu. Vì thế, hắn âm thầm bảo vệ nàng, không cần lộ mặt, cũng không cần nàng biết đến. Ngay cả bản thân mình bị tổn thương hắn cũng thản nhiên không hé nửa lời"
Lời nói rời khỏi miệng Vũ Văn Nguyệt dễ dàng bao nhiêu thì những gì hắn đã từng trải qua gian khổ, tang thương bấy nhiêu. Đến giờ, hắn có thể tự tại nói với nàng những lời trong lòng của hắn. Không phải để nàng hối hận, không phải để nàng tiếc thương cho hắn… mà là để hắn có thể một lần toàn tâm toàn ý giữ chặt lấy nàng.
"Vì sao…hắn…không giải thích…với người đó?"
Sở Kiều thổn thức, lời nói ngắt quãng, vẫn nhìn theo bóng lưng vững chãi của hắn. Bờ vai đã từng vì nàng mà chống cả thiên hạ, lại cũng đã từng vì nàng mà mất tất cả.
"Bởi vì... chỉ cần nàng sống vui vẻ, đối với hắn như vậy đã đủ rồi"
Lời nói nhẹ chỉ tựa như cát bụi cuốn trên đỉnh núi. Đối với hắn, những việc đó nhẹ nhàng như mây vờn, như gió khẽ vương trên mai tóc. Nhưng đối với nàng, nó lại nặng như thái sơn, sâu hơn đại dương.
"Sau đó...?"
Sau đó thế nào, nàng cũng đã biết.
"Sau đó... hắn đã chết rồi!"
Sở Kiều ghim chặt tay trước ngực kìm nén nỗi đau bộc phát trong tim. Nước mắt rơi xuống ướt đẫm bạch mao của chiến mã. Nữ tướng quân oai hùng bây giờ chỉ còn lại là một thiếu nữ dằn lòng mình khỏi những ký ức đau thương.
Nàng mặc cho lệ tuôn, mặc cho những nỗi đau đang hành hạ trái tim mình. Bao nhiêu năm qua, nàng vẫn cư nhiên nhận sự bảo vệ của hắn như một lẽ tất nhiên, nhưng lại chưa hề một lần đáp lại tấm chân tình của hắn. Những đau khổ này nàng xứng đáng nhận lấy, tuyệt nhiên sẽ không trốn tránh nữa.
"Thế nhưng, vì một lời hứa sẽ đợi nàng nên hắn vẫn cố chấp ở lại thế gian này. Nếu hắn không còn nữa, nàng sẽ chỉ còn một mình cô độc trên thế gian này nên hắn phải sống. Phải trở lại để gặp nàng".
"Giờ thì sao, đã gặp lại được chưa?"
Vũ Văn Nguyệt bỗng quay lại, ánh nhìn xoáy sâu vào đôi mắt nàng. Câu chuyện mà hắn kể tiếp, như muốn nói với chính bản thân nàng.
"Ta cũng không biết... liệu gặp lại rồi nàng có chấp nhận hắn? Liệu nàng có niềm tin khi ở bên hắn hay không? Không biết, những lời nàng nói với hắn có còn tính hay không?"
"Là lời gì?"
Thanh âm của Sở Kiều đã bị nuốt gọn trong nước mắt. Toàn thân vô lực, điều nàng muốn duy nhất bây giờ là lao vào vòng tay hắn, để chắc rằng, mọi chuyện đang xảy ra đều là thật.
"Ta không bao giờ muốn xa nàng nữa".
Trong khoảnh khắc, Sở Kiều thấy được nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt thâm tình khi hắn nói cần nàng năm đó.
"Tính thì sao? Hắn sẽ bỏ gánh nặng quốc gia, gánh nặng gia tộc vì người đó hay sao?"
Năm tháng trôi qua, toan tính, âm mưu, quyền lực…đều như gió thổi mây mờ. Điều hắn muốn, trước sau vẫn chưa từng thay đổi.
"Vì nàng... hắn vốn đã trút bỏ mọi thứ. Nàng... chính là thiên hạ của hắn, ngoài ra, không cần thứ gì khác"
Tiếng vó ngựa dừng chân. Khoảng không bao la trên đỉnh núi bao bọc lấy hai trái tim xao động thổn thức. Lùm cây xung quanh phát ra những tiếng động xào xạc mờ ám. Tiếng gió cuộn dần gào thét, bụi cuốn tứ phía. Không gian tĩnh lặng vốn chỉ có tiếng gió phất phơ bỗng phát ra tiếng “Vút” xé gió tàn khốc.
“Cẩn thận”
Sở Kiều giật mình hét lên, nhảy sang đẩy Vũ Văn Nguyệt khỏi yên ngựa. Hàng chục mũi tên sáng loáng bay ra từ bụi cây. Bất ngờ hai người bọn họ rơi xuống ngựa, lăn vài vòng trên nền đất. Bụi đất cuốn lấy y phục. Vũ Văn Nguyệt nhanh chóng phản xạ tháo áo choàng sau lưng, lợi dụng lực gió cuốn lấy những mũi tên đang phóng tới, một tay vẫn ôm chặt che chở cho nàng.
Sở Kiều mặc cho mình đang rơi trong vào thế nguy hiểm, nàng cẩn thận nhìn hắn, ánh mắt chính là của hắn. Vì sao nàng lại không nhận ra. Bất chợt, dấu vết quen thuộc lướt qua. Vết sẹo mờ bên cổ hắn, nàng còn có thể nhầm được sao. Là do chính tay nàng cứa. Đâu đâu trên người hắn cũng là vết thương vì nàng mà nhận. Sở Kiều chạm lên vết sẹo, đau thương vụt qua, khoảnh khắc này dù có bao nhiêu mũi tên phóng tới, nàng cũng cam lòng vì hắn mà gánh chịu.
“Chàng… thật sự còn sống”
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nàng hạnh phúc đến vỡ òa khi gặp lại hắn. Cũng chưa từng nghĩ rằng việc hắn còn tồn tại trên đời này lại có ý nghĩa đối với nàng như vậy.
Vũ Văn Nguyệt vẫn cố chống đỡ những làn tên đang phóng tới, một mặt càng ngày càng siết chặt eo nàng về phía mình. Hắn nhanh trí dùng cước lực đá một viên sỏi về phía vách núi đá dựng đứng. Viên sỏi đáp lên vách núi, bật lại phía mình ngựa của Sở Kiều, con ngựa hú lên một tiếng phi thẳng về phía hắn. Vũ Văn Nguyệt buông tấm áo choàng, đập một tay xuống mặt đất, nâng cả hai người đứng dậy, bắt được Phá Nguyệt kiếm, chém gãy năm mũi tên đang phóng tới, thuận lợi bế Sở Kiều lên lưng ngựa. Hắn không suy nghĩ vỗ mạnh lên hông chiến mã, thúc nó đưa Sở Kiều rời khỏi.
“Quận chúa, bọn chúng tìm đến để giết ta. Nàng về hoàng cung trước đi”
Sở Kiều còn chưa kịp nói, ngựa đã phi nước đại dần xa khỏi hắn. Lại một lần nữa nàng phải nhìn bóng lưng hắn gồng mình chống lại cả thiên hạ. Nàng đã sai một lần, sẽ không thể sai một lần nữa. Vũ Văn Nguyệt nắm chặt Phá Nguyệt kiếm sẵn sàng nghênh đón tử địch. Sở Kiều nhảy xuống ngựa, nhìn bóng lưng kiêu hùng của hắn, bao nhiêu tình cảm chôn giấu, bao nhiêu đau khổ kìm nén, bao nhiêu yêu thương tiếc nuối đều cuộn lại như sóng trào, hét lên một tiếng mà với nàng vốn đã trở thành máu thịt:
“Vũ Văn Nguyệt… ta không phải là quận chúa. Ta là Tinh Nhi… Ta là Tinh Nhi”
Ánh mắt Vũ Văn Nguyệt ánh lên tia sắc lạnh chớp nhoáng, Phá Nguyệt kiếm lướt một đường, bốn kẻ sát thủ liền mất mạng, đổ rạp dưới chân hắn.
“Tinh Nhi, nàng cuối cùng cũng chịu nhận ta” – Vũ Văn Nguyệt dịu dàng lau đi những giọt nước mắt lăn trên hai má nàng. Hắn luôn muốn nàng vui vẻ mà sống. Nhưng lúc này, những giọt nước mắt của nàng lại chính là hạnh phúc của nàng, lại cũng là hạnh phúc lớn lao của hắn.
“Vì sao lại gạt ta?” – Sở Kiều ôm chầm lấy hắn, vòng tay nhỏ bé ôm lấy cả tấm lưng quen thuộc mà những tưởng nàng đã để vuột mất.
“Tinh Nhi, ta sẽ nói với nàng sau. Bây giờ nàng quay về trước đi.”
Vũ Văn Nguyệt nâng nhẹ hai má nàng an ủi. Sở Kiều vẫn một mực lắc đầu, hai hàng lệ vẫn không ngừng rơi xuống thấm ướt tay áo hắn.
“Đợi ta. Ta đã hứa, nhất định sẽ quay về”
Những bóng áo đen lần lượt xuất hiện sau lưng Vũ Văn Nguyệt. Tiếng hét “Giết” bị gió cuốn tản ra tứ phía. Sở Kiều ôm chặt bờ vai Vũ Văn Nguyệt, nhún chân khẽ chạm nhẹ cánh môi của mình lên bờ môi hắn. Sự chủ động của nàng khiến Vũ Văn Nguyệt có phần sửng sốt. Hơi thở ấm áp, quyến luyến truyền từ bờ môi nàng tựa như có sức mạnh xua đi lạnh lẽo, đau thương của cả một đời người.
“Ta sẽ cùng đi với chàng”
Hắn biết, hắn đã có cả thiên hạ…
-HẾT CHƯƠNG 13-
-----------------------------
P/s: Chương 14 có tựa THANH HẢI VƯƠNG lên sóng vào 9h tối mai.
Dĩ nhiên Mặc Tứ sẽ không có cơ hội được đi chơi với Tinh Nhi nhưng Vũ Văn Nguyệt thì sẽ có nhé. Mời theo dõi chương tối mai :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro