Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TG8 - Chương 1: Bậc thầy diễn xuất thượng vị*

Tại quảng trường trung tâm thành phố, một đám đông đang vây quanh thành nhiều lớp, ồn ào đến nỗi không nghe rõ họ nói gì.

Ở trung tâm vòng vây, một chàng trai trẻ mặc bộ trang phục cổ trang màu trắng đang nằm trên đất. Trên trán anh bị một vết thương chảy máu, khuôn mặt dính đầy máu đến mức không còn nhận ra diện mạo ban đầu.

Bạch thượng thần nhăn mặt rên khẽ vì đau đớn, mở mắt ra.

Tầm nhìn bị cản trở, Bạch Kỳ đưa tay lau mắt, bàn tay dính đầy máu dính nhớp nháp khiến sắc mặt anh lập tức tối sầm.

Bạch Kỳ nhắm mắt lại, cố nén cảm giác choáng váng rồi từ từ ngồi dậy, quan sát xung quanh.

Cậu đang bị một nhóm thanh niên khoảng mười mấy người bao vây với ánh mắt không thiện cảm. Bên ngoài còn có một nhóm nhân viên quay phim đang đứng lùi ra xa, vẻ mặt ai nấy đều hoảng sợ không dám tiến lại gần.

"Anh Thường."

Một cô gái duy nhất đứng chắn trước mặt chàng, kiên cường đối mặt với đám đông, thấy chàng tỉnh lại liền nhanh chóng đến đỡ.

"Thằng nhóc, cho mày một cơ hội," một tên thanh niên nhuộm tóc tiến tới, tay cầm cây gậy chỉ vào Bạch Kỳ với vẻ thách thức.

"Quỳ xuống xin lỗi, thừa nhận những chuyện không ra gì mà mày đã làm, tao sẽ rộng lòng tha cho mày."

Đám đông xung quanh, nhân viên quay phim, và đám thanh niên gây sự...

Hắc Thất không có mặt, Bạch thượng thần cũng chẳng rõ tình hình hiện tại ra sao. Tuy nhiên... điều này cũng không ngăn nổi cơn giận muốn hành hung của Bạch Kỳ.

Ngăn cô gái đang định bảo vệ mình lại, Bạch Kỳ tiến lên, bộ trang phục màu trắng bị bẩn không còn vẻ tiên phong thoát tục, lại thêm vài phần khí chất tà ác.

Cậu tiến đến gần tên thanh niên, ngay khi hắn định cất lời chế giễu lần nữa thì Bạch Kỳ bất ngờ đá mạnh một cú.

"Rầm—"

Tên đó bị đá văng ra xa mấy mét, đụng ngã một chiếc xe máy.

Quảng trường ồn ào như chợ búa lúc nãy bỗng trở nên yên ắng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.

Bạch thượng thần hất mái tóc dài lòa xòa trước trán ra sau, nở một nụ cười dịu dàng nhưng đầy quỷ dị trên khuôn mặt dính máu, khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.

Nếu có ai quen biết chắc sẽ nhận ra, Bạch thượng thần đã tức giận, trong tình huống này tốt nhất nên tránh xa chàng ra càng nhanh càng tốt.

"Thằng chó, ai cho mày lá gan dám làm ông đây bị thương?"

"Kẻ trước đây dám xưng 'ông' trước mặt ta, cỏ trên mộ hắn đã mọc cao hơn mày rồi."

Chết tiệt!!

Phượng hoàng rụng lông còn chẳng bằng gà, thấy anh rơi vào cảnh khó khăn, đám người tạp nham nào cũng dám sỉ nhục.

Nhưng ông tổ vẫn là ông tổ, không phải ai cũng có phúc được dẫm đạp lên.

Tên thanh niên bị đá nằm lăn dưới đất, rên rỉ thảm thiết, nội tạng như biến dạng vì đau đớn đến mức hắn muốn chết đi sống lại.

"Đánh... đánh hắn đi!!"

Một đám người tỉnh hồn, lập tức dữ tợn lao lên.

Bạch Kỳ đẩy cô gái qua một bên, tuy không biết là ai, nhưng nghĩ đến việc cô đã hết lòng bảo vệ anh khi nãy, anh không ngại thu nhận cô dưới cánh của mình.

Vừa vào luân hồi đã bị đánh, Bạch thượng thần bực tức, ra tay cũng mạnh hơn. Tuy đã kiềm chế không lấy mạng, nhưng không tránh khỏi bẻ gãy vài cái xương.

Đám người vây quanh ngạc nhiên há hốc, nhìn trận đánh như trong phim ngay giữa quảng trường với vẻ không thể tin nổi.

Trong đầu bọn họ hiện lên toàn những từ như "cao thủ", "đại hiệp".

Một thanh niên rút ra con dao, giữa tiếng hét kinh hãi của mọi người, hắn đâm về phía lưng của Bạch Kỳ.

Ngay lúc này, một con chó khổng lồ oai phong từ trên trời lao xuống, vung một vuốt cào nát mặt hắn.

Bạch Kỳ thản nhiên nhìn con chó Collie xuất hiện bất ngờ, trầm ngâm, "Con à?"

"Con đây." Hắc Thất đáp lời.

Sau khi đánh ngã toàn bộ đám côn đồ, Bạch thượng thần làm bộ kiêu ngạo, đưa tay, "Khăn tay."

Cô gái thất thần sực tỉnh, cuống cuồng móc ra chiếc khăn tay có in hình dâu tây nhỏ từ trong túi, run rẩy đưa lên.

Bạch Kỳ ung dung lau tay, bước qua đám người bị thương la liệt mà như đang đi trên thảm đỏ.

Cậu đặt một chân lên mặt một người, giữa tiếng hét đau đớn của hắn, Bạch thượng thần nở nụ cười, "Hồi nãy mày bảo mày là 'ông' của ai nhỉ?"

"Mày là ông của tao, không, mày là ông nội tao, ông nội tha mạng," tên côn đồ bị đánh đến nỗi khóc ròng.

Chàng trai đứng giữa quảng trường, áo trắng phấp phới, tóc búi xõa bung, đổ xuống lưng một cách lộn xộn. Ngũ quan tuấn tú của anh tuy mang nét cười, nhưng trên mặt lại có lớp máu bám đầy, tạo cho người ta cảm giác áp bức đầy tính xâm lược.

Đây đâu phải quý công tử ôn nhu nhã nhặn như người ta thường thấy trên TV?

Rõ ràng là một yêu nghiệt nuốt người không nhả xương.

Tiếng còi báo động vang lên, cảnh sát tới muộn nhanh chóng chạy đến trung tâm hỗn loạn.

Bạch thượng thần thu chân lại, giơ tay vô tội với cảnh sát, "Chỉ là tự vệ thôi."

Cảnh sát "......"

Lặng lẽ nhìn lại thảm cảnh trên mặt đất, không biết nói gì hơn, tự vệ mà bảo thế thì hơi quá đấy chứ?

Thấy bọn họ không tin, Bạch thượng thần bất đắc dĩ nở một nụ cười, nếu trên mặt không có máu, trông anh quả là một "quý công tử nho nhã, dịu dàng như ngọc".

"Tôi là người kế thừa tư tưởng chủ nghĩa xã hội dưới lá cờ đỏ rực trong ánh sáng mặt trời."

"Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng."

Cảnh sát há miệng định nói, cuối cùng chỉ phất tay, "Đưa tất cả những người liên quan về đồn để làm biên bản."

Bạch Kỳ rất hợp tác ngồi lên xe cảnh sát, Hắc Thất cũng nhảy lên xe, đuổi mãi cũng không đi. Cuối cùng, cảnh sát chỉ còn cách bất lực để nó theo lên.

Bạch thượng thần rời đi đầy ung dung, không hề hay biết rằng phòng phát trực tiếp đã bùng nổ.

Vì trên đầu có vết thương, Bạch Kỳ đi đến bệnh viện trước để xử lý vết thương rồi mới đến đồn cảnh sát.

Trên đường đến đồn, Bạch Kỳ nhắm mắt lại như đang chợp mắt, nhưng trong lòng lại giao tiếp với Hắc Thất.

"Ký ức."

Nguyên chủ tên là Thường Hoa, 25 tuổi.

Giới tính: Nam.

Yêu thích: Nam giới.

Đúng vậy, Thường Hoa là người đồng tính, vốn dĩ sinh ra đã như vậy.

Thường Hoa học diễn xuất, đã vào nghề được năm năm, luôn ở mức trung bình, không nổi tiếng nhưng cũng không bị bỏ đói.

Cha mẹ của Thường Hoa đã ly hôn. Mẹ anh tái hôn với một thương gia giàu có ở nước ngoài, còn cha là một giảng viên đại học, vẫn độc thân sau khi ly hôn.

Sau khi ly hôn, cả hai gần như không quan tâm đến Thường Hoa, hoặc là cũng không thể quản được anh. Ngoại trừ việc mỗi tháng gửi tiền, họ hầu như không liên lạc gì với anh.

Khi bước vào ngành giải trí, Thường Hoa chọn hình tượng là một chàng trai ấm áp, nhưng những người quen biết anh đều biết rằng tính cách của anh lạnh lùng, khó gần, hầu như không có bạn bè.

Thường Hoa có một người yêu đồng tính tên là Trần Nguyên Bác, cũng trong giới giải trí. Cả hai là bạn học cũ, một người là "hot boy" của trường, một người là "hot boy" của lớp.

Trần Nguyên Bác là bisexual, từng thích Thường Hoa vì vẻ cao ngạo như đóa hoa trên đỉnh núi của anh, thế là đeo đuổi quyết liệt cho đến khi chiếm được anh.

Nhưng Thường Hoa lại có một tật xấu. Dù là người đồng tính, anh ghét chính xu hướng tính dục của mình, nên cũng chán ghét sự đụng chạm thân mật đồng giới.

Nhìn mà không chạm được, dần dần Trần Nguyên Bác cảm thấy bất mãn.

Giới giải trí đầy rẫy cám dỗ, và Trần Nguyên Bác đã ngoại tình.

Người đó là một nữ minh tinh hàng đầu tên là Hà Giai Diêu, nổi tiếng khắp nơi trong ngành.

Khi biết Trần Nguyên Bác phản bội, Thường Hoa vô cùng tức giận, cảm giác bị phản bội khiến anh đánh Trần Nguyên Bác một trận, nhưng vì thế mà anh cũng đắc tội với Hà Giai Diêu.

Với vị thế của Hà Giai Diêu, việc "đì" một diễn viên hạng ba như anh là quá dễ dàng.

Ngoài việc cho người gây khó dễ trên phim trường, còn có hàng loạt tin đồn xấu về anh xuất hiện, bao gồm cả xu hướng tính dục của anh·.

Có người tung tin rằng anh trơ trẽn quấn lấy Trần Nguyên Bác.

Lại có người nói rằng anh quan hệ bừa bãi với nhiều người, còn mắc bệnh.

Tuần trước, anh bị lừa đến một khách sạn với lời hứa sẽ có vai diễn, cùng uống rượu với một thương gia giàu có. Khi anh chịu hết nổi và định rời đi, vợ của thương gia xuất hiện, gây ra một cảnh tượng vô cùng khó coi.

Hôm nay.

Có một sự kiện phát trực tiếp ở quảng trường, thuộc một chương trình nhỏ trên mạng. Thường Hoa vốn không thích dạng chương trình này, nhưng lại không thể không tham gia vì anh cần công việc.

Thế nhưng, khi sự kiện diễn ra được một nửa, một nhóm thanh niên đi xe máy đột ngột xuất hiện đánh Thường Hoa bị thương.

Nhóm này là do vợ của thương gia kia thuê đến, họ không ngần ngại buông lời sỉ nhục anh, nói rằng anh là đồ không biết xấu hổ, quyến rũ đàn ông đã có vợ. Thường Hoa phẫn nộ, cộng thêm vết thương ở đầu, cuối cùng qua đời.

Tại đồn cảnh sát.

Bạch Kỳ mở mắt, rời khỏi ký ức của nguyên chủ và thở dài một hơi.

"Đúng là khổ sở." Bạch Kỳ và Hắc Thất cùng thở dài, như những thế giới trước đây.

"Nguyện vọng nguyên chủ là gì? Báo thù, trả đũa? Hay trở thành Ảnh đế?" Hắc Thất hỏi.

Dù là điều nào, với Bạch Kỳ cũng không phải là chuyện khó.

Thực ra, trải qua nhiều kiếp luân hồi, với sức mạnh linh hồn của Bạch Kỳ, việc không quan tâm đến chấp niệm còn lại của nguyên chủ cũng không phải là vấn đề, nhưng dần dà cả hai đã quen với việc này.

Hơn nữa, ngoài việc tìm kiếm mảnh linh hồn, họ cũng không có việc gì khác để làm. Dù sao cũng chiếm dụng thân thể của người khác, giúp họ hoàn thành nguyện vọng trước khi chết cũng xem như là trả một phần nhân quả.

"Không phải những thứ đó." Bạch Kỳ đáp nhẹ.

"Nguyện vọng của Thường Hoa là tìm một kim chủ thật quyền lực để bám vào, sau đó tung hoành trong giới giải trí."

Hắc Thất "!!"

Thường Hoa bị bạo lực mạng đến mức bị bôi nhọ nhân phẩm không ra gì, anh biết rõ hầu hết là do "kim chủ" của bạn trai cũ Trần Nguyên Bác, là Hà Giai Diêu đứng sau giật dây.

Cậu căm ghét sự bất công của thế giới, ghê tởm sự bẩn thỉu của giới giải trí.

Có lẽ là tuyệt vọng, thất vọng, anh cũng muốn tìm một chỗ dựa lớn để có thể "mượn oai hùm" dằn mặt đám tiểu nhân từng ức hiếp mình.

Sau một lúc lâu im lặng, Hắc Thất bật cười khô khan, "Đường suy nghĩ của nguyên chủ thật là... độc đáo."

Cảnh sát điều tra sự việc ở quảng trường, xác nhận rằng Bạch Kỳ quả thực chỉ là "phòng vệ chính đáng", nên cũng không gây khó dễ gì cho anh, chỉ ghi biên bản rồi thả người.

Nhưng trước khi rời đi, cảnh sát vẫn nhắc nhở anh lần sau ra tay nhẹ một chút, nếu không sẽ thành phòng vệ quá mức.

Khi Bạch Kỳ rời khỏi đồn cảnh sát, chỉ có cô bé đã cố hết sức bảo vệ anh ở quảng trường đến đón.

Cô ấy tên là Giang Hân Nam, là trợ lý của Thường Hoa, đồng thời cũng là một fan cuồng trung thành của anh. Giang Hân Nam sinh ra ở nông thôn, học vấn không cao, nhưng rất giản dị và chân thành.

"Anh Thường, chúng ta về thôi?" Giang Hân Nam nói.

Với việc không có ai từ công ty đến đón, Bạch Kỳ cũng hiểu được.

Dù sao thì Thường Hoa cũng chỉ là một nghệ sĩ tầm trung, không nổi bật, không đem lại nhiều lợi ích cho công ty. Hơn nữa, hợp đồng của anh với công ty chỉ còn hai tháng là hết hạn.

Cậu theo cô trợ lý nhỏ trở về căn hộ thuê của nguyên chủ.

Căn hộ một phòng, có phòng khách, bếp và nhà vệ sinh, diện tích không lớn, nhưng rất ngăn nắp. Nhìn chung, Bạch thượng thần cảm thấy khá hài lòng.

"Anh Thường, để em nấu chút gì đó cho anh ăn nhé."

Vừa bước vào nhà, Giang Hân Nam lập tức xoay vòng như con quay nhỏ, bắt đầu bận rộn.

Bạch Kỳ nhìn Giang Hân Nam càng nhìn càng thấy thích, không chỉ bởi tính cách ngoan ngoãn của cô, mà còn bởi khuôn mặt tròn trịa dễ thương khiến anh muốn nghịch ngợm bóp một cái.

Giang Hân Nam lấy từ tủ lạnh ra một gói mì, một quả cà chua và hai quả trứng, rồi đi vào bếp, vừa bận rộn vừa lẩm bẩm an ủi Bạch Kỳ.

"Anh Thường, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi. Sẽ có một ngày mọi người sẽ nhận ra anh tốt như thế nào."

"Em tin rằng anh Thường sẽ có một ngày trở nên nổi tiếng."

Giang Hân Nam nhanh chóng nấu một nồi mì trứng cà chua, ân cần múc một bát mang ra bàn trong phòng khách cho Bạch Kỳ.

"Cùng ăn nhé." Bạch Kỳ nói.

Giang Hân Nam sững người, ngượng ngùng do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không cưỡng lại được tiếng "ọc ọc" của bụng, tự múc cho mình một bát.

Bạch Kỳ im lặng ăn, Giang Hân Nam cũng không biết nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú ăn.

Hai người lặng lẽ ăn xong, Giang Hân Nam chuẩn bị ra về.

Tiễn cô ra đến cửa, dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cô, Bạch thượng thần chợt đưa tay bóp nhẹ đôi má bầu bĩnh của cô, "Từ nay về sau, đại ca sẽ che chở cho em."

Giang Hân Nam ngẩn ngơ một lúc.

Một lúc lâu sau, mặt cô đỏ bừng lên, hai tai dường như bốc khói.

"Anh... anh Thường, anh nghỉ ngơi sớm nhé, em... em đi trước đây."

Nhìn Giang Hân Nam chạy đi như một con thỏ, Bạch thượng thần không khỏi bật cười.

Hắc Thất lạnh lùng nói, "Bạch thượng thần, tôi khuyên anh nên tem tém lại."

Đừng có trêu ghẹo mọi lúc mọi nơi, không khéo sẽ tự chuốc họa vào thân đấy.

*Thượng vị giống kiểu leo lên vị trí cao ấy?? Mình cũng ko biết giải thích sao, cũng ko biết thay bằng từ nào cho thuần việt. Mọi người góp ý ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro