Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

TG thực - Chương 1: Chung Ly Oánh Oánh

Hắc Thất bỏ nhà ra đi. Tuy chỉ phút mốt đã bị bắt trở lại, nhưng sau khi về nhà nó không nói một lời, dùng bạo lực lạnh lùng để xả giận, có thể thấy được cơn giận của nó lớn đến mức nào.

Không thể phủ nhận rằng lý do lớn nhất khiến nó dùng bạo lực lạnh là do bản thân nó nhát gan, sợ làm ầm quá mức sẽ khiến Bạch thượng thần nổi giận và đánh nó.

Sự phản kháng im lặng của Hắc Thất khiến Bạch thượng thần vừa bất lực vừa áy náy. Đời trước, quả thực vì sự bất cẩn, lơ là của mình mà Hắc Thất không kịp thu thập các mảnh vỡ đã gần đến tay, cuối cùng lại bị kẻ khác cướp mất.

Bạch thượng thần dùng thần cách để thề với đứa con hờ đang giận dỗi rằng mình nhất định sẽ sửa sai, và cách duy nhất để bù đắp sai lầm này là quay lại thế giới mạt thế một lần nữa.

Tuy nhiên, vạn giới không phải là bất động, chúng luôn di chuyển trong hư không của vũ trụ, và để xác định lại vị trí của nó sẽ mất khá nhiều thời gian.

Dù mọi chuyện đã xảy ra, Hắc Thất cũng hiểu rằng giận dỗi cũng vô ích, chỉ còn cách từ từ tìm kiếm lại không gian trước đó trong hư không vũ trụ, chờ đến lần nhảy tiếp theo để trở về thu hồi mảnh vỡ.

"Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, đồ lam nhan họa thủy!"

Từ đời trước, khi liên tục bị tính kế và ám sát, đến cuối cùng hại chết Bạch cặn bã khiến nó bỏ lỡ các mảnh vỡ, ấn tượng của Hắc Thất về Bạch Lương Quân lúc này đã xấu đến mức tận cùng.

Kiếp sau nhất định sẽ nhỏ thêm thuốc rửa mắt cho Bạch rác rưởi!

Khi ở trong khách điếm "bế quan" khoảng một tháng, Bạch thượng thần tỉnh lại vào ngày trước khi đám thanh niên lên núi tham gia kỳ tuyển chọn của Thục Vân Tông.

Bên ngoài cửa sổ, đường phố tấp nập người qua kẻ lại, trong khách điếm người ra kẻ vào không ngớt, tiếng người ồn ào. Cảnh tượng quen thuộc mà xa lạ này khiến Bạch thượng thần hơi thất thần, dường như đã quay lại thời đại Diệu Hoang thuộc về mình năm xưa.

"Hậu bối thời nay tư chất kém thật."

Bạch thượng thần quét mắt nhìn quanh đám thanh niên một lượt, sau khi dò xét tu vi và linh căn của họ liền tặc lưỡi.

Dù không lấy tiêu chuẩn của bản thân ra để đo, nhưng so với thời đại 7000 năm trước khi thiên tài được tạo ra hàng loạt như dây chuyền bán sỉ lẻ thì những người này cộng lại cũng chẳng bì kịp. Nhớ năm đó, bất kể tông môn lớn nhỏ nào cũng đều có vài đại năng tọa trấn.

Nói riêng tiểu tông môn hạng ba như Tốn Mộc Linh Tông năm xưa thôi cũng đã có hai đại năng Thiên Cảnh kỳ tọa trấn rồi.

"Là lỗi của ai đây?" Hắc Thất chế giễu.

"Là kẻ nào năm xưa phát bệnh điên, làm náo loạn trời đất, khiến linh mạch của thế giới này tổn hại, khiến linh khí trên đại lục giảm mạnh, dẫn đến suốt mấy ngàn năm không ai phi thăng được?"

Bạch thượng thần: "..."

"Tiền bối."

Đạo Vân ngập ngừng lên tiếng, thử dò hỏi điều mình vẫn luôn băn khoăn, "Ngài đột nhiên hạ giới không biết vì lý do gì?"

Không trách Đạo Vân thắc mắc, vì một khi tu sĩ phi thăng thành thần, sức mạnh to lớn mà họ sở hữu sẽ bị Thiên đạo hạ giới bài xích, khiến họ rời khỏi phàm giới để đến một thế giới mới.

Thượng Thần giới có Đại đạo quy tắc, còn hạ giới có Thiên đạo. Giữa hai giới ngăn cách bởi Hư cảnh hoang dã, bất kể là người, thần hay ma, hễ rơi vào đó đều sẽ bị nghiền nát thành tro bụi, thần hồn tiêu diệt, không vào luân hồi.

Do đó, nếu phàm nhân muốn đến Thượng Thần giới thì chỉ có cách phi thăng, còn Thượng Thần muốn hạ giới chỉ có thể vượt qua Hư cảnh hoang dã.

Điều này đã được ghi lại trong các cổ tịch.

Nhưng người đời không biết rằng, bốn ngàn năm trước, một ngày nọ, Bạch thượng thần say rượu, trong cơn mê man đã ngủ bên bờ Xuyên Vô Tận. Khi nửa tỉnh nửa mê, không may ngã vào trong sông, chẳng ngờ dưới đáy Xuyên Vô Tận lại thông với Hư cảnh hoang dã.

Y bị thương nặng, suýt chút nữa tan xương nát thịt. Trong thời khắc sinh tử, có một người đã cứu y, nhưng vì khi đó y đang nửa mê nửa tỉnh nên không thấy rõ mặt ân nhân.

Người đó dẫn hắn xuyên qua sát khí của Hư cảnh hoang dã, đến một góc yếu với vết nứt. Y mơ hồ ghi nhớ đại khái đường đi.

Cũng may khi đó y đã ghi lại, nhờ vậy mới có thể trốn khỏi thiên la địa võng mà chư thần bày ra năm đó, nhảy vào Hư cảnh hoang dã, từ chỗ sát khí yếu rơi xuống hạ giới. Tuy bị thương nặng nhưng may mắn còn giữ được mạng.

Tuy nhiên—

Khi y trốn thoát, cũng đã để lộ lỗ hổng của Hư cảnh hoang dã. Không biết liệu mấy tên phía trên có xuống đây nữa hay không.

Hiện tại y đã mất một hồn. Dù các thần của Thượng giới khi đến phàm giới cũng bị Thiên đạo áp chế tu vi, nhưng nếu cả một nhóm thần cùng tấn công y, cũng khó lòng chống đỡ.

"Tiền bối?" Đạo Vân thắc mắc.

Bạch Kỳ tỉnh lại, lập tức làm ra dáng vẻ cao nhân, "Trăm năm trước, bản thượng thần rảnh rỗi bói toán, biết rằng đại lục sắp gặp đại kiếp diệt thế, vì vậy hy sinh thân mình vượt qua Hư cảnh hung hiểm để đến phàm thế phổ độ chúng sinh."

Hắc Thất: "..."

Xạo quá, đồ mặt dày, nói dối không chớp mắt!

"Thần tôn đại nghĩa!" Người trung thực như Đạo Vân cảm thán.

"Hậu bối tại đây thay mặt phàm nhân đại lục cảm tạ thần tôn đại ân!"

Hắc Thất: "......"

Người thật thà? Hay kẻ ngốc đây!?

Đến lời nói xàm xí thế này mà cũng tin được sao??

"......Đó là việc nên làm thôi." Bạch thượng thần cười gượng.

Tu sĩ trên đại lục bây giờ đều đơn giản đến mức này ư?

Nếu Đạo Vân biết được Bạch thượng thần đang âm thầm mỉa mai mình, chắc chắn sẽ khóc ròng. Không phải hắn ngu ngốc, mà là hắn không thể tưởng tượng nổi một vị thần tôn lại có thể nói dối trơ trẽn đến vậy.

"To gan!"

Tầng dưới của khách điếm vang lên một tiếng hét đầy tức giận.

Ngay sau đó là một loạt âm thanh loảng xoảng của đồ vật bị đập phá, hiển nhiên là có người đang đánh nhau bên ngoài.

Bạch thượng thần bước ra khỏi phòng, đến lan can tầng lầu để nhìn xuống. Chỉ thấy một thiếu nữ mặc váy lụa xanh cầm kiếm rượt đuổi một nam thanh niên, liên tục chém không ngừng.

"Mấy người thật là cởi mở."

Bạch thượng thần có chút kinh ngạc. Thành Cuồng Minh nằm dưới chân núi của Thục Vân Tông, được tông môn bảo hộ. Đang lúc Thục Vân Tông chiêu sinh đệ tử, lẽ ra phải quy củ nghiêm ngặt, xử lý nghiêm những kẻ gây chuyện.

Nhớ lại cái thời của mình, mỗi khi có hoạt động lớn, các tông môn đều cử người tuần tra suốt ngày đêm. Hễ có ai gây rối là lập tức bị đuổi đi.

Bạch thượng thần chỉ thuận miệng trêu chọc một câu, nhưng trong mắt Đạo Vân lại thành lời phê bình khiến hắn xấu hổ đến đỏ mặt, không biết giấu mặt vào đâu.

"Ta chỉ rời đi có 700 năm, quy củ ở thành Cuồng Minh thật là..."

Trước mặt thần tôn, Đạo Vân xấu hổ đến mức không nói nên lời.

"Chung Ly Oánh Oánh, ngươi đừng quá đáng!"

Giữa đám đông, nam thanh niên bị rượt đuổi hét lên đầy phẫn nộ.

"Úy Tự Thuần!"Thiếu nữ nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp trợn to, giọng đầy giận dữ.

"Ngay từ khi ngươi còn trong bụng mẹ, đã được định làm phu quân của ta. Vậy mà ngươi không giữ đạo phu thê, còn qua lại mờ ám với Úy Lan Tình. Thật là không biết xấu hổ!"

"Lan Tình là nghĩa muội của ta. Chúng ta hoàn toàn trong sạch. Còn ngươi, đầu óc toàn nghĩ chuyện bậy bạ."

"Ngươi coi thường ta?"Chung Ly Oánh Oánh cười lạnh.

"Bổn tiểu thư là đích nữ phủ thành chủ, linh căn hạ phẩm huyền cấp, là thành chủ tương lai của thành Hoảng Minh. Ngươi, một đứa con vợ lẽ của chi nhánh họ Úy, còn không biết trân trọng, ai cho ngươi lá gan đó?"

"Úy Tự Thuần, hãy về cái ổ của ngươi mà đợi đi. Trước khi mặt trời lặn hôm nay, thư từ hôn của ta nhất định sẽ đến phủ họ Úy. Là ngươi đũa mốc đòi chòi mâm son!"

"Chung Ly Oánh Oánh!"Vệ Tự Thuần hoảng hốt.

Chứng kiến toàn bộ màn kịch, Đạo Vân mặt đầy bất mãn: "Cô nương này kiêu căng ngang ngược, hành xử tùy tiện, tương lai khó thành đại khí."

"Chưa chắc."Bạch thượng thần hứng thú nhìn Chung Ly Oánh Oánh, giọng điệu đầy ẩn ý.

Đạo Vân sững người, lập tức thu lại ánh mắt phiến diện, nghiêm túc đánh giá lại Chung Ly Oánh Oánh: "Chẳng lẽ cô nương này có điểm gì đặc biệt phi thường?"

Bạch thượng thần im lặng không nói, làm ra vẻ cao thâm khó đoán. Thấy vậy, Đạo Vân càng lo lắng, nghĩ rằng bản thân đã nhìn sai người.

Hắc Thất cười lạnh: "Đặc biệt phi thường? Ta cá là Bạch thượng thần thấy dáng vẻ kiêu ngạo, cậy thế hiếp người của cô ta hợp mắt mình mà thôi."

Ánh mắt của Bạch thượng thần khiến Chung Ly Oánh Oánh chú ý. Cô ngẩng đầu, khi nhìn thấy dung mạo kinh diễm của Bạch Kỳ thì sững sờ. Một lúc lâu sau mới run rẩy lên tiếng, giọng đầy vui mừng:

"Công tử, chàng có cần nương tử không?"

Bạch thượng thần mỉm cười. Nụ cười ấy lập tức khiến tất cả mọi người trong khách điếm ngẩn ngơ, không ai dám thở mạnh.

Hắc Thất câm nín. Trước đây, nó thường nghe Bạch thượng thần so sánh các cô gái ở Diệu Hoang Đại Lục với những thế giới khác. Giờ thì nó đã tận mắt chứng kiến sự táo bạo của các thiếu nữ nơi đây.

Bạch thượng thần cười ôn hòa, đáp lại bằng giọng ấm áp: "Đa tạ cô nương có lòng, nhưng tại hạ đã có nương tử ở nhà."

"Thật không thể suy nghĩ lại sao?"Chung Ly Oánh Oánh không cam tâm.

"Người ấy rất hay ghen, dễ nổi giận. Mong cô nương đừng nói thêm lời này nữa."

Hắc Thất cười khẩy. Tên lừa đảo Bạch thượng thần đã lâu không diễn trò, nay lại bắt đầu thể hiện rồi.

Cuộc đối thoại giữa hai người trông có vẻ bình thường, nhưng Đạo Vân giấu mình trong nhẫn lại sợ hãi đến mức hồn phách suýt tan.

Khi Chung Ly Oánh Oánh buông lời trêu chọc Bạch thượng thần, hắn đã toát mồ hôi hột. Đến lúc Bạch thượng thần nói rằng mình đã có nương tử, hắn còn suýt quỳ xuống.

Thần tôn đến từ Thần Giới, nương tử của ngài tất nhiên cũng là thượng thần. Đào góc tường của nữ thần tôn? Đây là chuyện đổ máu đấy, cô nương!

Nhưng Bạch Kỳ không hề tức giận, càng không trút giận lên mọi người. Ngược lại, y còn tỏ ra hiền hòa, như một bậc trưởng bối trò chuyện với Chung Ly Oánh Oánh.

Đạo Vân không tin Bạch thượng thần sẽ để mắt đến một cô nương phàm giới nhỏ bé chưa trưởng thành. Vậy thì chắc chắn Chung Ly Oánh Oánh phải có điều gì đặc biệt mà hắn không nhận ra, nhưng lại khiến Bạch thượng thần để mắt đến.

Có lẽ hắn có thể nghĩ ra một cách đảm bảo an toàn tuyệt đối để đưa cô nương này vào Thục Vân Tông.

Đôi khi, một số hiểu lầm kỳ quặc cứ thế mà hình thành.

Trong ánh mắt căm hận của Úy Tự Thuần và ánh mắt si mê của Chung Ly Oánh Oánh, Bạch thượng thần tao nhã xoay người trở về phòng. Là một thượng thần có thân phận và phong thái, y không chấp nhặt với hậu bối.

Tuy nhiên, thời gian sắp tới có lẽ sẽ thú vị hơn đôi chút.

Bạch thượng thần trở lại phòng, ngồi xuống và định hỏi Đạo Vân tiết lộ nội dung khảo thí chiêu sinh ngày mai của Thục Vân Tông, thì Hắc Thất bất ngờ lên tiếng.

"Nguồn năng lượng sớm muộn gì cũng sẽ được thu thập đầy đủ."

"Vậy thì sao?" Bạch thượng thần hỏi.

"... Còn hắn thì sao?" Hắc Thất ngập ngừng hỏi.

Hết đời này đến đời khác, người đàn ông đó không ngừng dây dưa với Bạch rác rưởi trong các thế giới rộng lớn.

Nhưng nếu nhìn về lâu dài thì sao?

Khi mảnh vỡ cuối cùng được thu thập xpng, nó sẽ lập tức sẽ khởi hành quay về tinh cầu Carlan. Khi ấy thì sao? Chuyện giữa Bạch rác rưởi và người đó sẽ chấm dứt tại đây sao?

Hắc Thất hiểu rõ Bạch Kỳ. Y không phải kẻ chấp nhận số phận một cách an phận.

Còn người đàn ông đó, bất kể dung mạo hay tính cách thay đổi ra sao qua từng kiếp, bản chất cố chấp và điên cuồng của hắn vẫn không thay đổi. Từ những lần hắn truy tìm và dây dưa với Bạch rác rưởi qua nhiều kiếp có thể thấy rõ điều đó.

Một khi luân hồi chấm dứt, liệu Bạch rác rưởi sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch gì không?

Trong phòng, không gian tĩnh lặng như tờ.

Bạch thượng thần xếp chồng mấy chiếc cốc sứ trên bàn, im lặng không nói. Gương mặt cúi xuống bị bóng tối phủ lên, mờ mịt khó đoán.

Cuộc trò chuyện giữa vị thần và trí tuệ nhân tạo, Đạo Vân không hiểu được, nhưng hắn nhạy bén cảm nhận được bầu không khí nặng nề nên thông minh giả làm không khí, không dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau.

Bạch thượng thần ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: "Con trai, có một chuyện ta từng nói với ngươi chưa?"

"??" Hắc Thất.

"Mặc dù mỗi kiếp hắn đều ngốc nghếch như bị lừa đá, chơi trò mất trí nhớ, giấu giếm, chưa từng thẳng thắn với ta, nhưng ta mơ hồ cảm nhận được hắn luôn ở đó."

"Cùng ta, trong cùng một thế giới."

"..." Hắc Thất.

"Anh chưa từng nói." Hắc Thất nghiến răng nghiến lợi.

"Ồ..." Bạch thượng thần mỉm cười, "Vậy chắc là ta quên mất."

Hắc Thất: "..."

Tức điên, muốn giết cha quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro