Chương 6:
Chương Kiều Kiều có ngũ quan thanh tú, dáng người gầy gò, tính cách hào sảng, nói chuyện giọng rất lớn. Khi trò chuyện với người khác, cô hay cười ngây ngô, mỗi lần cười đều lộ ra một chiếc răng khểnh, trông rất đáng yêu.
Dưới sự giúp đỡ của cô, Bạch Kỳ đã đến được tòa nhà cho thuê trong căn cứ, dùng một viên tinh hạch cấp ba để thuê một căn hai phòng ngủ một phòng khách. Vì không định ở lâu, nên anh chỉ trả tiền thuê một tháng.
Chương Kiều Kiều tận tâm đưa cả hai đến chỗ ở, để lại địa chỉ của Phan Hiên và dặn rằng nếu có việc gì thì cứ tìm họ.
Đừng nhìn bề ngoài Chương Kiều Kiều hay bộc trực, thực ra cô không hề ngốc. Ý định kết thân của Phan Hiên cô đều nhìn ra, và cũng hiểu rằng trong thế giới mạt thế, có thêm một người bạn là thêm một con đường sống, ai biết được ngày nào cần nhờ người ta cứu mạng.
Bạch Thượng Thần tạm biệt Chương Kiều Kiều rồi đóng cửa vào nhà. Những căn nhà trong khu cho thuê của căn cứ đều được trưng dụng sau mạt thế, nội thất đầy đủ, chỉ là không có nước và điện. Nước sinh hoạt phải mua hàng ngày tại một địa điểm cố định.
Bạch Kỳ kiểm tra hai phòng ngủ, chọn một căn mình thích rồi nằm dài trên giường, duỗi thẳng tay chân, thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Lương Quân đứng trong phòng, cúi đầu, không thấy rõ biểu cảm. Từ khi vào căn cứ, cậu luôn buồn bã, chẳng nói một lời, giống như cái đuôi nhỏ không rời của Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ vẫy tay gọi Bạch Lương Quân lại gần, chờ cậu chậm rãi đến gần rồi bất ngờ kéo cậu ngã xuống giường. Anh mỉm cười, véo tai cậu: "Giận cái gì đấy?"
Bạch Lương Quân lập tức cứng người, ánh mắt u tối trong khoảnh khắc nhìn Bạch Kỳ liền tan biến, trở lại vẻ thuần khiết trong sáng như thường ngày.
Bị đôi mắt cừu non nhìn chằm chằm, trái tim Bạch Thượng Thần mềm nhũn. Vốn mê mẩn những thứ đáng yêu, anh ôm cậu vào lòng, nhân lúc không ai để ý thì vuốt má: "Đừng sợ, có tôi đây."
"Ừm." Bạch Lương Quân ngoan ngoãn đáp một tiếng, vòng tay ôm lấy eo Bạch Kỳ, vùi mặt vào cổ anh, giấu đi bóng tối sâu thẳm trong mắt mình.
Trước đây, Bạch Lương Quân không thích ngủ. Mỗi lần nhắm mắt, ác mộng như dã thú ăn thịt người liên tục nuốt chửng cậu, chẳng phút nào yên bình.
Vì tác động từ cơ thể và thuốc, trước kia cậu có thể không ngủ mười mấy ngày đêm. Nhưng từ khi gặp Bạch Kỳ, cậu bắt đầu mê mẩn sự tĩnh lặng khi màn đêm buông xuống. Hai người ôm nhau ngủ, một đêm không mộng mị, mang lại cảm giác an toàn mà cậu chưa bao giờ có.
Căn nhà Bạch Kỳ thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng Bạch Lương Quân nhất quyết không ngủ một mình. Khi cậu "ăn mặc lôi thôi," đứng ngơ ngác trước cửa phòng ngủ nhìn chằm chằm Bạch Thượng Thần không chịu rời đi, anh lập tức đầu hàng, bế cậu lên giường, ôm vào lòng.
Nhìn Bạch Lương Quân quấn mình như bạch tuộc, Bạch Thượng Thần có cảm giác như bị gài bẫy.
Tuy nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi mày hơi nhíu của cậu, Bạch Kỳ thở dài bất lực, đưa tay vuốt gáy cậu, dùng thần lực để xoa dịu tinh thần, giúp cậu ngủ ngon hơn.
Bạch Lương Quân lại mơ. Nhưng lần này không phải ác mộng, mà là một giấc mơ hoàn toàn xa lạ.
Trong mơ, một thanh niên mặc áo xanh cưỡi kiếm bay đến. Khuôn mặt y mờ nhòe, chỉ có dải lụa đỏ trên đầu là rực rỡ lạ thường, giống như chính y, nổi bật rực rỡ.
Thanh niên cầm kiếm, có vẻ rất bực bội, môi mấp máy nhưng không nghe rõ y nói gì.
...
Rồi Bạch Lương Quân tỉnh dậy.
Tỉnh giấc khỏi giấc mơ, cậu ngơ ngẩn. Cố gắng hồi tưởng lại những gì trong mơ, nhưng chỉ còn một mảng trống rỗng.
Đầu óc hỗn loạn dần tỉnh táo, nhìn quanh phòng nhưng không thấy Bạch Kỳ, cơ thể cậu lập tức cứng đờ, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa một cơn bão dữ dội.
"Rắc."
Cửa phòng mở từ bên ngoài, Bạch Thượng Thần lau mái tóc ngắn gọn gàng, bước vào. Ánh mắt Bạch Lương Quân đột nhiên hướng về phía anh, trong mắt có một cảm xúc khó hiểu, sáng tối đan xen.
"Tỉnh rồi à?" Bạch Kỳ tiện miệng hỏi.
Ánh mắt Bạch Lương Quân dán chặt vào mái tóc cắt ngắn của anh, trong lòng trào lên một cơn giận: "Tóc đâu rồi?"
Bạch Thượng Thần liếc cậu: "Mù à? Không thấy là cắt rồi sao?"
Bạch Lương Quân: "..."
Cậu không mù, tất nhiên thấy rõ là cắt rồi. Nhưng... ai cắt? Cắt ở đâu?
Thấy Bạch Lương Quân ngồi im trên giường, Bạch Thượng Thần tiến lên kéo cậu xuống, véo má cậu: "Đi rửa mặt sạch sẽ, lát nữa đi mua quần áo với anh."
Quần áo của Bạch Kỳ đều lấy từ trung tâm thương mại ở thành phố C, còn Bạch Lương Quân là cậu nhặt dọc đường. Mà cậu thì thà mặc đồ bẩn chứ không chịu mặc đồ đã qua tay người khác. Bạch Kỳ không cãi được đành chiều ý cậu.
Bị đẩy vào phòng tắm, Bạch Lương Quân có chút bất an. Trong lòng nghẹn một cơn bực bội không thể phát tiết, khiến cậu cảm thấy sắp bùng nổ.
Tinh thần của Bạch Lương Quân có vấn đề nghiêm trọng. Trước kia, mỗi khi bực bội, cậu đều dùng giết chóc để giải tỏa. Nhưng người ngoài cửa là Bạch Kỳ, không phải người khác hay tang thi. Cậu không nỡ.
Bạch Lương Quân trầm lặng, Bạch Kỳ không phải không nhận ra. Nhưng đánh nhau, trêu chọc thì anh giỏi, chứ an ủi người khác lại là thử thách.
"Chẳng lẽ là đến tuổi nổi loạn rồi?"
Bạch Thượng Thần suy nghĩ hàng loạt cách đối phó với trẻ con bướng bỉnh, cuối cùng đều kết luận rằng phải dùng biện pháp bạo lực để trấn áp. Dù sao thì đám trẻ này không bạo lực là không chịu hợp tác mà.
Sau khi cho Bạch Lương Quân đang "há mồm chờ ăn" ăn uống no nê, Bạch Kỳ dẫn cậu ra khu phố vẫn còn hoạt động.
Phương thức kinh doanh ở khu phố này không khác nhiều so với thời kỳ trước mạt thế. Điểm khác biệt duy nhất là hàng hóa được bày bán rất đa dạng, từ trang sức, đá quý bán theo cân, cho đến tiền giao dịch là tinh hạch, điểm cống hiến của căn cứ, hoặc trực tiếp đổi bằng thực phẩm.
Bạch Kỳ và Bạch Lương Quân đến một quầy bán quần áo. Bạch Thượng Thần luôn hào phóng, chọn mua theo kiểu càn quét từ trong ra ngoài, lấy mấy bộ quần áo phù hợp với Bạch Lương Quân, rồi vung vài viên tinh hạch trả tiền ngay không chút do dự.
Cả Bạch Thượng Thần và Bạch Lương Quân đều không phải kiểu người biết mặc cả, họ chẳng mấy khi quan tâm đến giá trị tiền bạc. Nhưng sự hào phóng của họ khiến những người xung quanh đỏ mắt, dù không ai dám lại gần tự chuốc họa vào thân.
Trong thời kỳ mạt thế hỗn loạn, người ăn mặc sạch sẽ, tiêu tiền hào phóng hoặc là tự thân có thực lực mạnh, hoặc là có hậu thuẫn vững chắc. Mà dù là loại nào thì cũng không phải người dễ động vào.
Bạch Thượng Thần nổi tiếng bảo vệ người của mình trong toàn bộ giới Thượng Thần. Đối với người của mình, anh luôn rất hào phóng. Dọc đường, chỉ cần Bạch Lương Quân nhìn thêm một lần, anh đều mua hết, không chút tiếc rẻ tinh hạch đã tiêu.
Trước đó Bạch Lương Quân vẫn buồn bã không nói gì cuối cùng cũng vui vẻ hơn. Không phải vì cậu thích những món đồ hào nhoáng đó, mà vì cậu thích cảm giác được Bạch Kỳ cưng chiều và chiều chuộng.
Trước một cửa hàng quần áo, Bạch Thượng Thần nhìn chằm chằm vào một con gấu trúc nhồi bông cao hơn một mét dùng để trang trí, trông có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó. Trong khi đó, Bạch Lương Quân lại bị một cảnh tượng khác thu hút.
Trước tấm biển quảng cáo rỉ sét, có hai người đang ôm hôn nồng nhiệt. Những người xung quanh dường như đã quen với cảnh tượng này nên không mảy may để ý, nhưng nó lại khiến Bạch Lương Quân cảm thấy tò mò.
Bạch Thượng Thần vừa mua xong gấu trúc nhồi bông, thấy ánh mắt của cậu, liền nhịn không được mà bật cười, thầm chửi một câu: "Thằng nhóc háo sắc."
"Nhìn cái gì mà nhìn? Chướng mắt."
Anh nhét con gấu trúc vào tay Bạch Lương Quân, một tay kéo cậu vào lòng, che mặt cậu lại, chắn tầm nhìn rồi quyết đoán kéo đi.
Bạch Lương Quân không phản kháng, để mặc anh kéo mình đi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về cảnh tượng vừa rồi.
"Hai người đó vừa làm gì vậy?"
Cậu cũng từng chạm vào môi của Bạch Kỳ, nhưng không giống như hai người đó, không sâu đến thế. Cậu không hiểu rõ, nhưng trong lòng lại nhen nhóm một sự tò mò.
"Đánh nhau đấy," Bạch Thượng Thần bịa bừa.
Bạch Lương Quân nhíu mày: "Anh lừa tôi."
Cậu tuy ngây thơ nhưng không ngốc. Rõ ràng hai người đó... rất thân mật, làm gì giống đánh nhau?
Nghe vậy, Bạch Thượng Thần dừng lại. Anh quay đầu, chăm chú nhìn cậu nhóc trắng trẻo mềm mại trước mặt.
Sau một thời gian nuôi dưỡng, cuối cùng cậu cũng tròn trịa hơn chút, so với làn da rám nắng khỏe mạnh của Bạch Kỳ thì cậu trắng sáng đến chói mắt, trông như một tiên đồng nhỏ. Nhưng... cậu quá trong sáng, khiến một lão quái vật gần vạn tuổi như anh mỗi khi muốn trêu chọc đều có chút cảm giác tội lỗi.
Bạch Thượng Thần định châm một điếu thuốc, nhưng túi không còn thuốc lá nên đành thôi.
Anh nhét lại con gấu trúc vào tay Bạch Lương Quân, dịu giọng: "Ngoan, chơi với gấu bông đi."
Bạch Lương Quân: "..." Bị phớt lờ, tức giận!!
Tại căn cứ thủ đô.
Trong phòng thí nghiệm.
Một người mặc áo blouse trắng, Hắc Thất, đang cầm quyển sổ ghi chép, đi đi lại lại giữa các mẫu thí nghiệm, quan sát quá trình hòa hợp giữa kháng thể và virus. Lâm Cẩn Diệp ngồi trên ghế, mặt không biểu cảm, khó đoán tâm trạng.
"Cha rất tức giận." Lâm Cẩn Diệp lên tiếng, cố thu hút sự chú ý của Hắc Thất.
Hắc Thất vẫn giữ nguyên vẻ mặt điềm nhiên, thản nhiên đáp: "Ồ, thay em gửi lời hỏi thăm."
"...!" Lâm Cẩn Diệp cạn lời.
"Em đã hứa đưa kháng thể virus cho Ngụy Ninh, em biết hậu quả sẽ ra sao chứ?"
Hắc Thất dừng bút, lạnh lùng nhìn Lâm Cẩn Diệp: "Có hai điểm em cần chỉnh lại."
"Thứ nhất, chỉ là kháng thể thế hệ đầu, không thể phá hủy được virus chính, chỉ tạm thời ức chế trong thời gian ngắn."
"Thứ hai, không phải đưa cho Ngụy Ninh, mà là giao dịch. Ai đưa em tinh hạch cấp sáu, em sẽ giao kháng thể lô đầu tiên cho người đó. Nếu anh có thể bắt được Thí Nghiệm Thể Số Một bị mất tích, có lẽ em sẽ sớm chế tạo được huyết thanh virus thực sự."
Lâm Cẩn Diệp nhìn chằm chằm vào Hắc Thất với ánh mắt sâu thẳm:
"Em là người của nhà họ Lâm."
"Tôi biết, nên kỹ thuật kháng thể cũng có phần của các anh," Hắc Thất đáp.
Ánh mắt của Hắc Thất vẫn tập trung vào thiết bị, trông như một nhà khoa học cuồng nghiên cứu đầy biến thái. Chỉ đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Cẩn Diệp rời đi, nó mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì có hệ thống giám sát, nó đành cố gắng kiềm chế không để lộ biểu cảm gì.
Gần đây, thái độ của Lâm Cẩn Diệp quá mức khó đoán, điều này khiến Hắc Thất không khỏi lo lắng liệu thân phận thật sự của nó có bị lộ không.
Có vẻ căn cứ thủ đô không thể ở lâu thêm được nữa, nó cần phải nghĩ đến đường lui rồi.
Thành phố S, căn cứ Hoa Địa.
Ban đêm.
Một bóng người nhanh nhẹn lướt qua những con hẻm tối đen, cuối cùng dừng lại trước một khu nhà cũ theo hướng âm thanh.
Trong căn phòng bẩn thỉu, hai cơ thể như hai con rắn nước quấn chặt lấy nhau. Khi Bạch Lương Quân xuất hiện trong phòng, cả hai người kia giật mình hét lên kinh hãi.
Bạch Lương Quân nhìn chằm chằm vào họ, đôi mắt dọc màu đen tuyền không chút cảm xúc, như thể đang nhìn hai tảng thịt chết.
"Các người đang làm gì?" Bạch Lương Quân hỏi.
"Thằng khốn, mày bị điên à!?"
Người đàn ông hoàn hồn, xấu hổ và tức giận, vơ lấy cây gậy sắt trên tủ đầu giường định lao tới đánh Bạch Lương Quân.
Luồng khí đen tràn ra, bất ngờ quấn lấy cổ người đàn ông, treo ngược anh ta lên. Cơn đau nghẹt thở khiến mắt anh ta nhanh chóng đỏ ngầu, gương mặt méo mó, cuối cùng ngừng thở, bị khí đen nuốt chửng làm dinh dưỡng.
Người phụ nữ trên giường sợ hãi hét lên không ngừng. Bạch Lương Quân nhíu mày khó chịu, dùng khí đen siết lấy cổ cô ta.
"Câm miệng."
"Nếu còn la nữa, tôi giết cô."
"Nói cho tôi biết, các người vừa làm gì."
...
Bạch Kỳ không chịu dạy cậu, vậy thì cậu chỉ có thể đi hỏi người khác. clmm =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro