Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5:

Trên đường trở về, nét mặt của Di Quản và Nhan Trường Quân đều không thoải mái. Nhan Trường Quân mấy lần muốn mở miệng nhưng lại do dự, không biết có nên mạo muội hỏi hay không.

"Ngẫu nhiên gặp thôi." Bạch thượng thần nhìn không nổi hai người cứ ấp a ấp úng, liền thuận miệng giải thích, giúp họ thoát khỏi thắc mắc.

Nhan Trường Quân và Di Quản đều thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ cũng phải, nếu hoàng thượng có việc thì chỉ cần ra lệnh cho người trong cung đến Hinh Vinh Viên truyền gọi, sao phải hạ mình ra ngoài cung?

Hoàng thượng xuất hiện ở miếu Nhân Duyên có lẽ chỉ là nhất thời hứng thú muốn hòa mình vào không khí nhộn nhịp của lễ Thất Tịch dân gian mà thôi.

"Hôm nay là do ta lơ là bổn phận khiến đại nhân kinh hãi." Nhan Trường Quân áy náy nói.

Bạch thượng thần đang ngắm nghía thanh kiếm của hắn, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Đem một Vệ úy khanh như người cùng đi chơi vốn chỉ là để giải trí, đừng suy nghĩ lung tung."

"Huống hồ ta là người luyện võ, dù có bị thương cũng không yếu đuối như các ngươi nghĩ. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, ta vẫn có cách tự bảo vệ mình."

Một nhóm người quay về Hinh Vinh Viên.

Khi trở về viện của mình, Bạch thượng thần như nhớ ra điều gì đó liền hỏi: "Nữ quan mà hoàng thượng ban cho, tên là Lan... Lan gì ấy nhỉ?"

"Lan Doanh," Di Quản đáp.

Bạch thượng thần gật đầu, "Trong viện toàn là nam nhân hầu hạ, nhiều việc không tiện. Ngươi rảnh thì tìm thêm vài nha hoàn đến phục vụ đi."

"Tìm mấy đứa trẻ trung, xinh đẹp chút. Để trong viện nhìn cũng vui mắt."

"...Vâng."

Rời khỏi phòng, sắc mặt của Nhan Trường Quân trông như một dạ xoa, còn Di Quản thì nghiêm nghị hơn, mất đi vẻ hòa nhã thường ngày.

Trong mắt họ, việc Bạch Kỳ vốn không gần nữ sắc lại đột nhiên muốn tìm vài nha hoàn xinh đẹp để hầu hạ Lan Doanh chắc chắn là do tối qua ở miếu Nhân Duyên gặp hoàng thượng bị cảnh cáo, không còn cách nào mới phải ra lệnh trái với lòng mình.

"Là nữ nhân trong viện của Quang Lộc Khanh, không nên xa xỉ quá mức, tránh bị người ta bàn tán." Nhan Trường Quân lạnh giọng nói.

"Trước đây ta thấy Lan cô nương mặc vàng đeo bạc, dáng người mượt mà, quả thực mất đi vẻ đoan trang. Bảo người ngày ngày cho nàng ta lao động chút, để tránh bị dư luận chỉ trích."

Mặc vàng đeo bạc, dáng người mượt mà?

Chuyện không hề có.

Dưới sự ám chỉ của Nhan Vệ Úy, Lan Doanh mỗi ngày chỉ mặc vải thô cũ, ăn cơm nguội trà lạnh. Nếu không vì người bên dưới sợ ép chết nàng mà chừa chút tình, có lẽ nàng đã sớm chết ở hậu viện rồi.

Di Quản tuy hiểu rõ nhưng không vạch trần. Hắn hiểu ý tứ trong lời nói và gật đầu đồng ý: "Ta hiểu rồi, Nhan Vệ Úy yên tâm."

Hoàng cung.

Trở về cung, Lư Khâu Hành ngồi trên long ỷ ở Triều Tuyên Điện, trước mặt là chồng tấu chương chất cao, nhưng nửa giờ trôi qua vẫn không đọc được trang nào. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh thiếu niên áo đỏ dưới cây hợp hoan ở miếu Nhân Duyên.

"Chân của y... nghiêm trọng lắm sao?" Lư Khâu Hành như tự nói với chính mình.

Trong bóng tối yên lặng một lúc, sau đó tiếng của một ám vệ vang lên: "Hoàng thượng hỏi ai?"

"Kỳ Quan Viên."

"Không nhẹ." Ám vệ đáp nước đôi.

Không nặng, nhưng cũng không nhẹ.

"Có thể chữa, chăm sóc tốt thì sau này đi lại không thành vấn đề. Nhưng sẽ để lại di chứng, những nhiệm vụ nguy hiểm về sau e rằng không làm được nữa."

"Không thiếu y thì nhiệm vụ không làm được à!?" Lư Khâu Hành có chút bực bội.

Ám vệ không dám nói thêm lời nào.

Lư Khâu Hành nhìn chằm chằm vào chồng tấu chương trên bàn, đột nhiên hất tung tất cả xuống nền điện, tiếng động bất ngờ làm cung nhân bên ngoài sợ đến mức câm như hến, không ai dám thở mạnh.

Hoàng thượng từ khi xuất cung trở về đã kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì?

Di Quản làm việc luôn đáng tin cậy. Với lời dặn dò của Bạch Kỳ, sáng hôm sau, hắn liền dẫn năm, sáu thiếu nữ xinh đẹp như hoa vào viện.

Khi Di Quản đến Lê Viên, Lan Doanh đang tự mình lấy nước rửa mặt, dáng vẻ tiều tụy, mắt đỏ hoe, rõ ràng là hôm qua đã khóc.

Thấy Di Quản đến, nàng lập tức ném chậu đồng, lùi lại cảnh giác, ánh mắt lóe lên tia sắc bén rồi nhanh chóng biến mất.

"Lan cô nương." Di Quản chào hỏi một câu xã giao, sau đó ra lệnh cho năm nha hoàn đứng sau lưng:

"Từ nay các ngươi ở lại Lê Viên, cẩn thận hầu hạ Lan cô nương."

Sau khi vừa đấm vừa xoa dặn dò xong, hắn quay đầu cười nhìn Lan Doanh: "Lan cô nương, vào viện của đại nhân tức là người của đại nhân. Điều quan trọng nhất là phải an phận."

"Dù trước đây ngươi làm gì, hầu hạ ai, thì cũng nên thu lòng lại, từ nay chỉ cần một lòng vì đại nhân."

"Ngươi ví Hinh Vinh Viên như đầm rồng hang hổ, hố quỷ động ma, vậy đại nhân chính là vua thú, Diêm La của nơi này. Ngươi sống ra sao, sống được bao lâu, tất cả chỉ dựa vào một lời của đại nhân."

"Các ngươi không thể!" Lan Doanh tức giận hét lớn.

"Ta là người được hoàng thượng ban cho, các ngươi..."

"Cho dù ngươi thật sự chết đi, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ vì ngươi mà trách tội đại nhân sao?" Di Quản ngắt lời nàng.

"Ngươi chỉ là một nữ quan không phẩm cấp trong hậu cung, còn đại nhân là Quang Lộc Khanh đương triều. Mạng ngươi so với đại nhân chẳng đáng kể gì."

Di Quản không ở lại lâu. Sau khi để lại các nha hoàn, hắn liền rời đi. Hắn không lo Lan Doanh sẽ đuổi họ đi, vì dù nàng có gan, mấy nha hoàn kia cũng sẽ không để nàng bắt nạt.

Bạch thượng thần thức dậy, được Di Quản hầu hạ như mọi ngày để rửa mặt và dùng bữa.

"Miếu Nhân Duyên cháy à?"

Nghe tin này từ Di Quản, Bạch thượng thần hơi ngạc nhiên.

"Nghe nói hôm qua người đông quá, làm đổ đèn giấy nên gây hỏa hoạn." Di Quản trả lời.

"Ngọn lửa lớn cháy suốt đêm đến sáng nay mới dập tắt được, biến miếu Nhân Duyên thành đống tro tàn. Cầu Vĩnh Sinh cũng bị lửa thiêu sập, lấp luôn giếng Định Tình giữa hồ."

"Có ai chết không?" Bạch Kỳ hỏi.

"Không có, nhưng có mấy chục người bị thương. Những căn nhà xung quanh cũng bị hư hại. Triều đình đã ra lệnh xử lý việc này, dự kiến sẽ bồi thường cho người bị thương và nhà cửa hư hỏng."

Bạch Kỳ trầm ngâm một lúc rồi bật cười.

Di Quản khó hiểu, "Đại nhân cười gì vậy?"

Bạch Kỳ gắp một chiếc bánh bao chấm vào nước chấm, "Ta cười vì hôm nay dấm hơi chua."

Di Quản sững người, "Để ta kêu người đổi bát khác?"

"Không cần." Bạch Kỳ ngăn lại, "Đôi khi nếm chút vị chua cũng thú vị."

"Đại nhân!"

Ngoài sân, Nhan Trường Quân vẫn chưa thay quan phục từ trên trời nhảy xuống, khiến cả đám hộ vệ trong viện sợ đến mức suýt rút kiếm chém.

Bạch thượng thần dùng khăn lau miệng, "Không đi cửa chính mà leo tường, thói quen gì vậy?"

Nhan Trường Quân ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng vì ngượng, "Dùng khinh công đi đường tắt nhanh hơn xe ngựa một chút."

Bạch Kỳ ra hiệu cho hắn ngồi xuống, Di Quản lập tức bày thêm một bộ bát đũa. "Giờ còn sớm, Nhan Vệ Úy cùng ăn chút gì đi."

Nhan Trường Quân vì vội vàng mà chưa kịp ăn sáng, nên cũng không từ chối.

"Nhìn dáng vẻ của ngươi là có chuyện rồi?" Bạch Kỳ hỏi.

"Đúng vậy." Nhan Trường Quân đáp.

"Chuyện trong cung hay ngoài cung?" Bạch Kỳ hỏi tiếp.

"Chuyện ngoài cung."

Bạch thượng thần hiểu ra, "Có liên quan đến ta không?"

Nhan Trường Quân uống một hơi hết bát cháo, hít sâu một hơi rồi nói: "Đình Úy Bình Phạm Lập chết rồi."

"Liên quan gì đến ta?" Bạch Kỳ khó hiểu.

"Phạm Lập chết ở Nam Xu Vận Quán, mà tối qua đại nhân cũng xuất hiện ở đó. Lúc sinh thời, hắn từng mạo phạm ngài khi ngài bị phạt quỳ ở cửa cung, vì vậy có người trong triều đã tấu với hoàng thượng, yêu cầu triệu ngài tới để hỏi chuyện."

Bạch Kỳ hiểu rõ.

Có vẻ như trong triều có kẻ thấy y "thất sủng" nên không ngồi yên được, muốn nhân cơ hội này hại chết y.

Dù sao, một khi vào trong ngục, chỉ cần một "sự cố nhỏ" cũng có thể lấy mạng y.

Sau khi suy xét cẩn thận nguyên nhân và hậu quả, Bạch Kỳ không tỏ vẻ hoảng sợ, "Một Quang Lộc Khanh không phải muốn tống vào ngục là được, không dễ làm vậy đâu."

"Hơn nữa, hôm qua ta ở quán chưa đến một canh giờ đã rời đi. Phạm Lập chết lúc nào?"

Nhan Trường Quân "..."

Hắn vì vội vã đến đây nên chưa kịp hỏi chi tiết vụ án.

"Đừng lo." Bạch thượng thần thản nhiên tiếp tục ăn, "Ta có nhân chứng không ở hiện trường mà."

"Về những kẻ nhân lúc ta thất thế mà thừa nước đục thả câu, sau này ta có thừa thời gian xử lý bọn chúng."

Phạm Lập chết tại Nam Xu Vận Quán, đầu bị chém rơi và treo trên xà nhà. Đôi mắt mở to, khóe mắt rách, ngũ quan méo mó đáng sợ, tựa như trước khi chết đã nhìn thấy điều gì kinh hoàng.

Thi thể không đầu của hắn nằm trên giường, trên người phủ một bức họa mỹ nhân đã bị cắt và thấm đẫm máu.

Bên ngoài Nam Xu Vận Quán, quan binh bao vây tầng tầng lớp lớp. Đường phố đông nghịt dân chúng hiếu kỳ, chen chúc khiến giao thông tắc nghẽn hoàn toàn.

Bên trong Nam Xu Vận Quán.

Ung Thế vương Lư Khâu Cung Dục quần áo xộc xệch, nằm nghiêng trên giường, dáng vẻ vẫn còn say rượu chưa tỉnh.

Đình Úy Thừa Triệu Vân Sơn nhìn vị "tổ tông" này mà không khỏi bất lực, vừa giận vừa bất đắc dĩ.

"Phạm đại nhân bị sát hại ở phòng sát bên của vương gia tối qua. Vương gia có nghe thấy âm thanh gì không?" Triệu Vân Sơn lại một lần nữa hỏi.

"Hôm qua ta nghe đàn của Đỗ cô nương, uống thêm vài chén, sớm đã chìm vào giấc mộng. Làm gì có tâm trí quan tâm đến động tĩnh ở phòng khác? Nếu có người làm chuyện thân mật mà để ta nghe rõ ràng, chẳng phải rất xấu hổ sao?"

Triệu Vân Sơn: "..."

"Ngày lễ Thất Tịch lại xảy ra chuyện xui xẻo thế này, thật mất hứng." Lư Khâu Cung Dục lắc đầu.

"Triệu đại nhân, dưới chân thiên tử xảy ra chuyện thế này, Trung Đô Quan Ngục các người thật mất mặt."

"... Vâng, vương gia dạy bảo chí phải." Triệu Vân Sơn cúi đầu nhịn nhục.

Người trước mắt là vương gia, không thể đắc tội, không thể đắc tội.

Tin tức Đình Úy Bình Phạm Lập bị giết hại thảm khốc tại Nam Xu Vận Quán là một tin lớn.

Chỉ trong một ngày cả kinh thành đều hay biết, từ quán trà đến tửu lầu đều bàn tán xôn xao.

Người bị hại là quan chức triều đình, lại xảy ra ngay dưới chân thiên tử. Chuyện này đã khiến triều đình dậy sóng.

Tại buổi chầu sáng.

Hoàng đế Lư Khâu Hành ngồi trên long ỷ, lắng nghe các đại thần bên dưới tranh cãi, cố gắng đổ tội lên đầu Bạch Kỳ.

Những lời buộc tội hăng say như thể họ tận mắt chứng kiến khiến Lư Khâu Hành cảm thấy phiền não.

Khí lạnh từ hoàng đế lan tỏa, khiến các đại thần phía dưới dần im lặng. Những người vừa hùng hồn giờ đều cúi đầu không dám lên tiếng.

Đợi đến khi đại điện hoàn toàn yên tĩnh, Lư Khâu Hành mới lên tiếng:
"Phạm Lập chết lúc nào?"

"Bẩm hoàng thượng, vào giờ Sửu." Nhan Trường Quân đáp.

"Thế Bạch Kỳ rời Nam Xu Vận Quán lúc nào?" Một thái giám mà đi đến kỹ viện? Thật không ra gì!

"Bẩm hoàng thượng, vào giờ Tuất."

"Hay là, có thể y đi rồi lại quay lại..." Một đại thần cố biện minh, nhưng bị ánh mắt đáng sợ của Lư Khâu Hành làm nghẹn lời, không dám nói tiếp.

"Bạch Kỳ dưới tay toàn cao thủ, muốn giết một Đình Úy Bình nhỏ nhoi mà không ai hay biết chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?" Lư Khâu Hành nói.

"Huống chi..."

"Sau giờ Tuất tối qua, Bạch Kỳ ở cùng trẫm."

"!!" Cả đại điện.

"Đình Úy Bình bị hại tại kỹ viện, chuyện này không thể xem nhẹ. Trẫm lệnh..." Lư Khâu Hành ngừng lại.

"Ngày xảy ra án mạng, Ung Thế Vương cũng ở lại đó?"

"Đúng vậy." Đình Úy Thừa Triệu Vân Sơn trả lời.

"Nếu đã vậy, vụ án này giao cho Ung Thế Vương toàn quyền điều tra, Vương đình úy sẽ hỗ trợ."

Các đại thần trong điện càng thêm hoang mang.

Lư Khâu Hành không làm theo lẽ thường khiến họ hoàn toàn rối trí, không hiểu vì sao lại kéo Ung Thế Vương vào cuộc.

Chẳng lẽ... gần đây Ung Thế vương không an phận? Hoàng thượng định nhổ cỏ tận gốc để trừ hậu họa sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro