Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21:

Bạch thương thần nổi giận đùng đùng chạy đến thủ đô. Ngoài những người bên trong trực tiếp chứng kiến mọi chuyện và sống sót ra, hầu như không ai biết đã xảy ra điều gì. Nhưng kể từ đó, tình hình ở thủ đô trở nên tế nhị hơn.

Không còn giữ thế độc tôn, trở thành nơi một lời quyết định tất cả trong mạt thế. Người ta thường nói "thừa lúc nó yếu để đoạt mạng," các căn cứ khác bắt đầu bí mật hợp mưu, chờ cơ hội chia sẻ phần của con hổ bệnh.

Nhà họ Lâm bị diệt, tâm ma của Bạch Lương Quân giảm đi không ít. Giữa cậu và Bạch thượng thần không còn thường xuyên căng thẳng giương cung bạt kiếm.

Bạch Lương Quân 'ốm yếu, bệnh tật' đang cảm nhận rõ ràng được sự thay đổi của thượng thần Bạch: dịu dàng, ân cần, luôn ở bên cạnh cậu, điều này khiến cậucó chút ngỡ ngàng như được sủng ái mà hoảng hốt.

Chẳng lẽ vì mình bị bệnh sao?

Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Bạch thượng thần, bệnh của Bạch Lương Quân không hề thuyên giảm. Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như phủ hai hộp phấn, ngày nào cũng yếu ớt như một món đồ dễ vỡ chỉ cần chạm vào là tan.

Bạch thượng thần hiểu rõ trong lòng, nhưng dù biết cậu đang giả bệnh, nhưng anh không vạch trần, giả vờ không hay biết, để cậu thoải mái diễn xuất vụng về.

Cả hai đều đang diễn, nhưng lại cam tâm tình nguyện bị lừa.

Tình hình bên ngoài ngày càng nghiêm trọng.

Tốc độ tiến hóa của tang thi vượt xa sức tưởng tượng của con người. Biến dị của thực vật nhanh chóng lan rộng, bao phủ toàn cầu. Tang thi còn có thể đề phòng, nhưng thực vật thì ở khắp nơi, khiến con người không thể chống đỡ.

Tuy nhiên, Bạch thượng thần phớt lờ mọi chuyện, mỗi ngày vẫn quấn quýt bên Bạch Lương Quân, sống cuộc sống ẩn cư.

Anh là thần.

Nhưng anh chỉ muốn làm thần của một người, chứ không phải thần của thiên hạ. Việc cứu rỗi chúng sinh hãy để người chính phái làm. Anh lười, chỉ muốn cứu một mình Bạch Lương Quân.

Trong trang viên.

Bạch thượng thần ôm một bó hoa hợp hoan lớn gần che kín người trở về. Bạch Lương Quân ngồi trên ghế xích đu trong vườn, vừa nhìn thấy ngài, bàn tay luôn nắm chặt liền thả lỏng, ánh mắt tràn ngập niềm vui.

Bạch Kỳ bước tới trước mặt Bạch Lương Quân, đặt hoa xuống, nửa quỳ:

"Phía sau trang viên có cây hợp hoan, đúng mùa hoa nở, đẹp lắm."

"Anh vốn định bẻ một cành mang về tặng em, nhưng cây đó keo kiệt quá, còn ngang ngược cắn anh. Anh tức quá liền đánh nó một trận, bẻ nhiều hơn một chút, thích không?"

"Thích." Bạch Lương Quân mỉm cười.

Chỉ cần là anh tặng, dù chỉ là một nhánh cỏ ven đường, cậu cũng xem như báu vật.

Bạch thượng thần cười, véo nhẹ má cậu: "Dậy được không?"

Bạch Lương Quân ủ rũ cúi đầu, giả vờ bực bội tự véo chân mình: "Không có sức."

Nhìn dáng vẻ đó, Bạch thượng thần cười thầm, nghĩ: "Diễn hay thật."

Tuy vậy, ngoài mặt anh không lộ chút gì, cúi xuống bế Bạch Lương Quân kiểu công chúa, còn cố ý cúi đầu hôn một cái:

"Thu phí lao động."

Bạch Lương Quân làm ra vẻ ngượng ngùng cúi đầu, nhưng trong mắt lại chứa đầy tuyệt vọng.

Cậu rất muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này. Ngày tháng hiện tại khiến cậu hạnh phúc đến đau lòng, cậu không muốn chết, cậu sợ, sợ rằng khi nhắm mắt sẽ vĩnh viễn mất ngài.

Bạch thượng thần bế Bạch Lương Quân vào phòng, đặt xuống ghế sofa, sau đó ra ngoài lấy hoa: "Hôm nay là Thất Tịch đấy."

"??" Bạch Lương Quân.

"Ngày lễ tình nhân, hiểu không?"

Bạch Lương Quân không nói gì. Ở trong phòng thí nghiệm suốt hơn mười năm, ra ngoài thì gặp mạt thế, làm sao cậu biết ngày lễ tình nhân là gì?

"Ngốc." Thượng thần Bạch gõ nhẹ lên trán cậu.

"Lễ tình nhân là ngày hai người yêu nhau cùng đón, tượng trưng cho tình yêu, có thể cầu chúc nhân duyên hạnh phúc."

"Em muốn đón." Bạch Lương Quân cao giọng, khuôn mặt tái nhợt cũng thoáng đỏ lên.

Thượng thần Bạch ngậm điếu thuốc chưa châm, cúi xuống trước mặt cậu, khoé môi nở nụ cười xấu xa, giống một tên lưu manh dụ dỗ trẻ con.

"Cầu xin anh đi."

"Xin anh, anh Kỳ." Bạch Lương Quân níu tay áo ngài, giọng mềm mại cầu khẩn.

Bạch thượng thần hài lòng, chỉ vào má mình: "Hôn một cái."

Mắt Bạch Lương Quân sáng lên, lập tức tiến tới như vớ được món hời lớn.

Buổi tối.

Bạch thượng thần đưa Bạch Lương Quân đến một khu vui chơi bị bỏ hoang. Khi cả hai ngồi trên đỉnh vòng quay khổng lồ, pháo hoa rực rỡ nở bung khắp bầu trời, Bạch Lương Quân nở nụ cười rạng rỡ.

Khoé môi Bạch Kỳ cong lên, nụ cười phảng phất lười biếng.

Để khiến nhóc con vui, dù có phải chạy qua vài thành phố lớn gom pháo hoa còn dùng được, cũng đáng.

Một tay xoa đầu Bạch Lương Quân, anh kéo cậu vào lòng, cười khẽ: "Về sau, mỗi lễ tình nhân đều ở bên ngươi."

"..." Bạch Lương Quân im lặng.

Về sau, mình còn có "về sau" sao?

Pháo hoa kéo dài hơn nửa giờ, Bạch Lương Quân rất vui vẻ, nhưng sau đó Bạch thượng thần lại phải vất vả dọn dẹp đám tang thi bị tiếng pháo thu hút.

Những ngày tiếp theo vẫn êm đềm như trước. Hai người mỗi ngày ra ngoài hẹn hò, tiêu diệt tang thi, thỉnh thoảng âu yếm nhau trên giường, chẳng khác nào một đôi thần tiên quyến lữ.

Nhưng cơ thể của Bạch Lương Quân thật sự ngày càng yếu đi.

Dù không cố ý luyện tập hay sử dụng, dị năng nuốt chửng của cậuvẫn tự động tăng trưởng.

Nội tạng của Bạch Lương Quân bắt đầu suy kiệt, cơ thể gầy yếu đi với tốc độ có thể nhìn thấy rõ.

Trên ban công.

Bạch thượng thần ôm Bạch Lương Quân tựa vào ghế treo, lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Hàng mi của Bạch Lương Quân khẽ run, từ từ tỉnh dậy.

"Ngủ dậy rồi?" Bạch Kỳ hỏi.

"Em vừa mơ thấy một giấc mơ." Giờ đây, ngay cả việc nói chuyện, Bạch Lương Quân cũng không còn đủ sức.

"Mơ thấy một người đàn ông rất đẹp."

"Em ngoại tình tinh thần rồi đấy." Bạch thượng thần thẳng thừng đáp.

Bạch Lương Quân khẽ cười, áp mặt vào lòng anh, thân thiết cọ cọ.

"Trong mơ, em rơi xuống nước. Trước mặt có một con cáo đỏ rất đáng yêu, nó biến thành người, một người đàn ông mặc áo trắng, đẹp như thần tiên."

Bạch thượng thần hiểu ngay.

Có lẽ cậu đã mơ về Bạch Quỳ Hủ bị ám sát và rơi xuống hồ Nguyệt Minh từ cầu Kết Duyên trong chiếc thuyền đào.

"Không phải thần tiên nào cũng đẹp như vậy đâu."

Không phải khoe, nhưng toàn thần giới, y chưa từng thấy ai đẹp hơn mình.

Dù danh hiệu "Đệ nhất mỹ nhân thần giới" là tự y phong, nhưng sự tự tin này không phải là gió thổi mà đến.

Ánh mắt của Bạch Lương Quân bắt đầu mờ dần, hơi thở cũng trở nên bất ổn.

"Anh Kỳ..."

"... Em sợ."

Bạch thượng thần lặng im rất lâu, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. "Đừng sợ, anh ở đây."

"Em không nỡ rời xa anh, thời gian có anh quá ngắn ngủi, thật sự quá ngắn."

"Em hối hận rồi. Em không nên bướng bỉnh, không nên phí hoài sinh mệnh chỉ để báo thù, không nên giận dỗi với anh, không nên... không nên lãng phí thời gian, không trân trọng thời gian bên anh."

Giọng nói nghẹn ngào của Bạch Lương Quân khiến trái tim Bạch thượng thần như thắt lại, cay đắng và nặng nề.

"Không lâu đâu, kiếp sau..."

Lời của Bạch thượng thần bỗng dừng lại giữa chừng, ngực anh lạnh buốt, kinh ngạc trong khoảnh khắc.

Anh cúi đầu nhìn xuống, thấy một mũi băng đâm xuyên qua tim mình, máu đỏ tươi bắn ra, tạo thành những đoá hoa rực rỡ trên quần áo của cả hai.

"Anh là của em, không được thuộc về ai khác."

Bạch Lương Quân ôm chặt lấy thượng thần Bạch, ánh mắt dọc dẹt đầy tuyệt vọng chứa đựng sự cuồng loạn và chấp niệm bệnh hoạn.

"Cùng em đi đi, không ai có thể chia cắt chúng ta. Đời đời kiếp kiếp, em chỉ có anh, và anh cũng chỉ có thể có em."

Bạch thượng thần: "..."

Cảm giác đầu tiên: Tất cả sự dịu dàng hiếm hoi mình dành mấy tháng qua đều bị chó ăn mất rồi.

Cảm giác thứ hai: Nhóc con mà ngài nuôi dưỡng lại lệch lạc thêm rồi.

Cảm giác thứ ba:

Nhóc con ra tay cũng khá dứt khoát, không đau lắm.

"A a a—"

Tiếng hét ai oán của Hắc Thất vang lên trong đầu ngài: "Bạch cặn bã! Chuyện gì đang xảy ra thế!?"

Hơi thở của Bạch Kỳ dần dừng lại.

Tim của Bạch Lương Quân đau như muốn nghẹt thở. Cậu ôm chặt lấy Bạch Kỳ, như muốn hoà làm một với anh, không bao giờ tách rời.

Bạch Lương Quân nhắm mắt lại.

Ngay giây phút trái tim cậu ngừng đập, hắc khí đột ngột bùng lên, lan toả xung quanh, bất kỳ toà nhà nào chạm vào nó đều lập tức hoá thành tro bụi.

Lấy trang viên làm trung tâm, cả một thành phố biến thành hư vô, gió thổi qua, tro tàn bay tán loạn.

Từ đó về sau, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng nơi nào cũng là mộ của họ.

Cậu có thể cùng anh ấy đi khắp thế giới, từng tấc đất trên đời này.

Quay lại căn cứ thủ đô.

Dưới sự tính toán và liên minh của các căn cứ, sự tồn tại của thủ đô trở nên nguy cấp. Cho đến năm thứ ba, tân nguyên thủ của thủ đô là Khang Vũ Kiệt công bố sự ra đời của kháng thể đầu tiên, từ đó giữ lại được một tia hy vọng sống.

Khang Vũ Kiệt đã dành năm năm để không ngừng điều chỉnh và hoàn thiện, cuối cùng chế tạo ra kháng thể chống virus hoàn hảo.

Sau đó, hắn tiếp tục dùng bảy năm chinh chiến khắp nơi, đánh bại các căn cứ ly khai, thống nhất đất nước Z và mở ra một thời đại mới.

Ngoài kia, tiếng reo hò vang vọng khắp đại lục, mọi người ca hát và nhảy múa chào đón khởi đầu của một thế giới mới.

Còn đại nguyên thủ Khang Vũ Kiệt thì lặng lẽ rời đi, trở về nơi ở, cởi chiếc áo khoác đồng phục.

Dồn hết tâm sức và trí tuệ, Khang Vũ Kiệt dù mới bốn mươi tuổi nhưng đã già đi rất nhiều, hai bên tóc mai đều bạc trắng.

Hắn bước lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, sau đó mở một cánh cửa nhỏ bên trong. Trong phòng, giữa những thiết bị xếp đầy, trên giường là một người đàn ông đầy vết sẹo, khuôn mặt không còn nguyên vẹn.

Khang Vũ Kiệt tiến lên, cúi người ôm lấy người đàn ông, thì thầm bên tai:

"Nghe thấy không? Tất cả đã kết thúc rồi."

Năm đó, Ngụy Ninh ra ngoài tìm kiếm virus nguồn gốc, tất cả mọi người đều chết, chỉ có Ngụy Ninh – người đã nửa biến thành tang thi – dùng cơ thể không ra người không ra quỷ của mình để mang mẫu virus gốc về giao vào tay hắn.

Nhờ mẫu virus gốc và huyết thanh Lâm Cẩn Diệp mang về, hắn mới có thể chế tạo được kháng thể.

Khang Vũ Kiệt tự biết mình không phải người tốt. Từ nhỏ, hắn đã lừa dối Ngụy Ninh để nhận được sự đồng cảm và bảo vệ, một lời nói dối kéo dài suốt gần hai mươi năm.

Sau tận thế, mục tiêu của hắn là lấy danh nghĩa cứu nhân loại làm đại nghĩa. Vì điều đó, hắn từng làm trái lương tâm, hại người, và cũng mất đi người ấy.

Khang Vũ Kiệt không biết mình có hối hận hay không. Tận thế kết thúc, nhân loại thống nhất, thời đại mới bắt đầu, nhưng hắn đã mất đi mục tiêu để tiến về phía trước, chỉ còn lại sự mơ hồ.

"Tỉnh lại đi."

"Chúng ta cùng đi ngắm hoa đỗ quyên trên núi Trường Thúy, anh đã hứa với tôi mà."

...

Lâm gia tĩnh mịch.

Lâm Cẩn Diệp nằm trên ghế mây dưới cây đa, nhắm mắt nghỉ ngơi. Sự tĩnh lặng của khu vườn hoàn toàn trái ngược với sự náo nhiệt bên ngoài.

Hơn mười năm trôi qua, không giống Khang Vũ Kiệt, sự già nua không để lại dấu vết gì đáng kể trên gương mặt hắn. Chỉ có một thiếu sót là cánh tay phải trống không.

Hắc Thất chỉ biết Lâm Cẩn Diệp đã liều mạng cứu nó, nhưng không biết rằng hắn đã đánh cược.

Đánh cược rằng nó có thể cứu mình, rằng bản thân có thể để lại dấu ấn trong trái tim nó. Hắc Thất đã nói không sai, hắn là một thương nhân ranh mãnh, sẽ không làm một giao dịch thua lỗ.

Hắn đã thắng cược.

Hắc Thất cứu hắn, cũng nhớ đến hắn, nhưng rồi cũng rời xa hắn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của hắn.

Khi tỉnh lại, virus trong cơ thể hắn đã biến mất. Dưới tác dụng của các loại huyết thanh hỗn hợp, cơ thể hắn xảy ra biến đổi đặc biệt, dường như không còn già đi nữa. Hắn không biết bản thân giờ là gì – một con người, hay một tang thi?

Lâm Cẩn Diệp mang huyết thanh Hắc Thất để lại về căn cứ giao cho Khang Vũ Kiệt, rồi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm. Hắn đã tìm suốt hơn mười năm mà không có kết quả.

Có lẽ nó đã chết.

Có lẽ nó đã quay về trời.

Lâm Cẩn Diệp biết thời gian càng trôi qua, hy vọng càng mong manh. Nhưng hắnkhông muốn từ bỏ.

Trên ghế mây, Lâm Cẩn Diệp mở mắt, để lộ đôi đồng tử đỏ thẫm như máu.

Hắn ngẩng đầu nhìn giờ. Đã bốn ngày kể từ khi hắn trở về, tham gia lễ kỷ niệm ngày đầu tiên của thời đại mới do Khang Vũ Kiệt tổ chức. Hắn đã ở lại đủ lâu, giờ là lúc lên đường lần nữa.

Lâm Cẩn Diệp không biết tên đầy đủ của Hắc Thất, chỉ qua cuộc đối thoại của nó với Bạch Kỳ mà biết rằng tên nó có số bảy.

Tiểu Thất.

Lâm Cẩn Diệp không biết mình sẽ tìm kiếm bao lâu. Có lẽ chỉ cần hắn còn sống, hắn sẽ mãi mãi tìm kiếm, cho đến khi đất trời cạn kiệt.

Có vẻ như việc không ngừng tìm kiếm đã trở thành ý nghĩa duy nhất cho sự tồn tại của hắn.

—Hoàn thế giới 9—

J4F: 1 suy đoán thú vị mà mình phát hiện ra là: TG này tác giả đề cập đến 2 nước gồm nước R phản diện và nước Z hùng mạnh, mà nước R là nước Riben aka Nhật Bổn, Nước Z là nước Zhongguo aka Tung Của =)))) Có vẻ nhân dân TQ vẫn cay anh Nhật lắm =))))

- TG này có pha cuối hơi shock tí vì không nghĩ bé con đáng yêu BLQ lại dám xiên ch.e.t thụ, mà thôi truyện xuyên nhanh nên phiên phiến hoi!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro