Chương 2:
Ngay cả ở đại lục Diệu Hoang, với độ tuổi của Bạch Kỳ, y cũng thuộc hàng tiền bối, tất cả những kiếp nạn cần trải qua, những khổ đau cần chịu, y đều đã trải qua không thiếu điều gì.
Sau khi bị phục kích và rơi vào hoàn cảnh khó khăn ở hạ giới, gặp được Hắc Thất, tái sinh trong nhiều thế giới nhỏ khác nhau để tìm kiếm mảnh vỡ và tự cứu mình. Trải qua nhiều cuộc đời khác nhau, cảm nhận đủ loại hỷ nộ ái ố của thế gian, nhưng mà —
Y chưa bao giờ đi học!
Khi còn ở môn phái hạ giới, sư tôn dạy y nhận thức và biết chữ, sau đó khi lớn hơn một chút, sư tôn không còn quản nữa, tất cả đều là do y tự học qua việc đọc sách.
Đồng hành cùng Hắc Thất trải qua bốn kiếp luân hồi, trong đó có hai kiếp sống hiện đại, một kiếp chơi điện tử và một kiếp làm ma, không cần phải đến trường học. Bây giờ đến khuôn viên trường, y đột nhiên có cảm giác như "về lò nấu lại" và cảm thấy mơ hồ.
Sau khi dùng bữa sáng tại nhà ăn, Bạch Kỳ cùng Lục Mão trở về lớp. Lớp 7 là lớp thường, thành tích của lớp thuộc hàng thấp nhất trong toàn khối, kỷ luật cũng tương đối lỏng lẻo.
Buổi sáng có bốn tiết học. Tiết đầu tiên: Toán học.
Bạch thượng thần ngơ ngác, "......"
Tiết thứ hai: Hóa học.
Bạch thượng thần vẫn ngơ ngác, "......"
Tiết thứ ba: Địa lý.
Bạch thượng thần hoàn toàn chán nản.
......
Bạch Kỳ nằm bẹp xuống bàn, rơi vào trạng thái tự vấn bản thân, liệu các môn học của nhân loại hiện đại đều phức tạp như vậy sao? Nghe không hiểu thì phải làm sao?
"Trước đây anh học cái gì ở đại lục Diệu Hoang?" Hắc Thất hỏi.
"Đầu tiên là học chữ, nhận biết linh thảo, linh thú, binh khí và các loại thiên tài địa bảo."
"Lớn hơn một chút thì là hái linh thảo, bắt linh thú, đi đến các bí cảnh để rèn luyện tu hành, tìm kiếm thần binh lợi khí và thiên tài địa bảo."
"......" Nó không nên hỏi.
"Tử Duy!" Lục Mão vừa bóc một gói khoai tây chiên vừa bò đến trước bàn của Bạch Kỳ.
"Trưa nay đi chơi bóng nhé? Lớp bốn có tiết thể dục tiếp theo, tớ đã nhờ họ giữ chỗ cho rồi."
"Cậu tự đi đi." Bạch Kỳ từ chối.
"Đừng mà, cậu làm tiền đạo, tớ làm tiền đạo phụ, hai chúng ta hợp sức chắc chắn sẽ hạ gục đội kia."
"......" Bóng rổ là sở trường của thân thể này, nhưng Bạch Kỳ lại không biết chơi.
Bạch Kỳ ngồi dậy từ bàn, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để tôi suy nghĩ đã."
"Suy nghĩ gì?" Lục Mão ngơ ngác.
Lục Mão định hỏi tiếp nhưng tiếng chuông vào lớp vang lên, cậu ta đành phải trở về chỗ ngồi.
Lục Mão và nguyên thân không phải bạn cùng bàn, chỉ vì tính cách của hai người đều ngang bướng, mà Lục Mão lại là một người thích nói nhiều, giáo viên trong lớp không dám để họ ngồi quá gần nhau.
Tiết cuối cùng buổi sáng là Tiếng Anh. Những câu từ tiếng Anh mà giáo viên nói nghe như một loạt "thần chú" khiến Bạch thượng thần buồn ngủ, cuối cùng lấy sách che lại rồi nằm xuống bàn ngủ luôn.
"Hắc Thất, ngươi nghĩ bản thượng thần có cần lên kế hoạch học bù một cách nhanh chóng và hiệu quả không?"
"...... Ba ơi." Hắc Thất thở dài, "Có con ở đây mà."
"......" Bạch thượng thần.
Thấy Bạch Kỳ thật sự bị đả kích, Hắc Thất gõ ra một dòng thông tin: "Anh học thuộc cái này đi."
Bạch Kỳ liếc qua chuỗi số trên bảng biểu: "Cái gì đây?"
"Bảng cửu chương."
"??"
Trưa hôm đó, Lục Mão đã hẹn với lớp 6 khối 12 để chơi một trận bóng rổ. Dù Bạch Kỳ tìm cớ không tham gia nhưng vẫn bị kéo đi xem.
Ngoài sân, Bạch Kỳ vừa xem trận đấu vừa nghe Hắc Thất giảng giải kiến thức về bóng rổ.
Lục Mão chơi bóng rất xuất sắc, một mình áp đảo lớp 5 mà vẫn ung dung. Sau khi ghi bàn, cậu ta không quên giơ ngón tay giữa để khiêu khích đối phương.
Bạch thượng thần trầm mặc, giờ thì y đã hiểu tại sao Lục Mão dễ bị đánh như vậy, nhưng mà —— đủ ngông, y thích.
Lục Mão siết nắm tay đấm vào ngực, sau đó giơ ngón tay lên về phía Bạch Kỳ, Bạch Kỳ khẽ cong khóe môi, mỉm cười đáp lại.
Lục Mão dẫn bóng chạy trong vòng vây, Bạch Kỳ thu lại nụ cười, đột nhiên đụng phải một đôi mắt đen lạnh lùng sâu thẳm.
Đó là một cậu thiếu niên rất đẹp trai, chiều cao ước chừng trên 1m85, đôi chân dài thẳng tắp chắc chắn là điểm thu hút của những người mê chân. Bộ đồng phục màu xanh rau chân vịt bình thường của trường lại làm nổi bật vẻ đẹp mê người của cậu ấy.
"Lữ Cảnh Thù." Hắc Thất nhắc nhở.
Bạch Kỳ khẽ nheo đôi mắt liễu, khóe môi nhếch lên một nụ cười nhạt.
Lữ Cảnh Thù cau mày, không nói một lời, quay người lạnh lùng rời đi.
"......" Bạch Kỳ.
Hắn vừa phớt lờ bản thượng thần sao?
"Bình tĩnh, Bạch thượng thần." Hắc Thất.
Lữ Cảnh Thù rời đi, trong đôi mắt lạnh lùng và vô cảm của hắn lóe lên sự ảo não và chán ghét.
Chỉ với một ánh nhìn thoáng qua, bóng lưng cao quý và cô độc của người đó giống hệt người kia. Hắn chạy tới xem, bắt gặp đúng khoảnh khắc Bạch Kỳ nở nụ cười.
Trong khoảnh khắc đó, hắn như nhìn thấy người đàn ông trong ký ức, với nụ cười như hoa nở và phong thái tựa như tiên hạ phàm.
Nhưng khi Bạch Kỳ quay đầu, cảm xúc của Lữ Cảnh Thù ngay lập tức rơi xuống vực thẳm.
Không phải là y.
Mạnh Tử Duy thường xuyên gây chuyện khiến Lữ Cảnh Thù ghi nhớ sự "vô liêm sỉ" của cậu ta.
Lữ Cảnh Thù chán nản và tự ghê tởm bản thân. Thế mà hắn lại dám so sánh người kia với "Mạnh Tử Duy", hai người bọn họ sao có thể so sánh với nhau?
Trong trận bóng buổi trưa, Lục Mão tàn nhẫn áp đảo lớp 5 khối 12. Tất nhiên là không ai xứng đáng hơn cậu để nhận danh hiệu MVP của trận đấu.
Lục Mão mồ hôi đầm đìa nhưng đôi mắt lại sáng rực rỡ, nụ cười lộ rõ má lúm đồng tiền, khiến không ít nữ sinh vây quanh chụp ảnh.
Lục Mão quàng khăn lên vai, chạy về phía Bạch Kỳ, "Đè bẹp đối thủ, có ngầu không?"
"Không tệ." Bạch thượng thần không biết gì về bóng rổ, hiện vẫn đang học hỏi, điềm tĩnh đáp lại hai chữ.
"Lần sau cậu cũng tham gia, hai chúng ta đối đầu với đội họ." Lục Mão tự tin nói.
"......Được."
Tiết học đầu tiên buổi chiều vốn là tiết Âm nhạc, nhưng giáo viên chủ nhiệm lại bước vào lớp.
"Giáo viên dạy Âm nhạc có việc, tiết này sẽ đổi thành tiết Toán."
Cả lớp ngay lập tức kêu la thảm thiết.
Giáo viên chủ nhiệm dùng thước tam giác gõ vào bàn, áp dụng phong cách hùng hổ để trấn áp đám học sinh nghịch ngợm trong lớp.
"Các em đã là học sinh lớp 11, còn chịu khổ một năm rưỡi nữa thôi, lên đại học rồi thì muốn quậy sao cũng được!"
......
Trong tiếng kêu ca khắp phòng, giáo viên chủ nhiệm như thường lệ bắt đầu bài "tẩy não" ba phút đầu tiết học.
Là một học sinh kém, chỗ ngồi của nguyên thân ở hàng cuối cùng gần cửa sổ, cũng thuận tiện cho Bạch thượng thần đi vào trạng thái lơ đãng và mơ màng.
"Ký chủ ơi, anh từ bỏ rồi sao?" Hắc Thất hỏi.
"Bản thượng thần đang nuôi dưỡng tinh thần."
"Haha." Nuôi dưỡng cái gì chứ, Hắc Thất không tin lời của y.
"Mạnh ca." Nam sinh ngồi phía trước lén đưa cho Bạch Kỳ một khối rubik, chỉ về phía Lục Mão ở hàng đầu nói: "Lục Mão gửi cho cậu."
Bạch Kỳ nhìn về phía Lục Mão, Lục Mão lấy ra một khối rubik tương tự từ ngăn bàn, dùng khẩu hình nói không thành tiếng: "Mua bóng rổ được tặng kèm, mỗi người một cái."
"......" Bạch Kỳ im lặng một lúc rồi mới cầm khối rubik lên.
"Lục Mão có tình cảm với nguyên thân sao?"
"Đừng dùng ánh mắt lệch lạc của anh để nhìn người khác, trên đời này ngoài việc có người yêu còn có tình anh em giữa những người đàn ông thẳng nữa." Hắc Thất nói.
"Ta là người đồng tính sao?" Bạch Kỳ hỏi.
"...Anh không đồng tính." Anh ăn cả chay lẫn mặn, chẳng có giới hạn gì.
"Mạnh Tử Duy!" Giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng ném một đầu phấn như ám khí về phía Mạnh Tử Duy.
"Đứng dậy, trả lời câu hỏi nhỏ thứ hai!"
"??" Bạch thượng thần ngơ ngác, câu hỏi nhỏ thứ hai là gì?
"Chọn B." Hắc Thất nhắc.
"B!" Bạch Kỳ đáp.
"......" Lời định mắng đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng giáo viên, sau đó nuốt xuống.
Lâu sau, giáo viên chủ nhiệm mới cố nén nói ra một câu, "Đoán mò à?"
"......" Bạch thượng thần im lặng.
Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy đau đầu, "Ngồi xuống đi, tìm lúc nào đó mà nhuộm lại cái đầu của em đi."
"......Vâng."
Trên bục giảng, giáo viên đang giảng bài hăng say, còn ở dưới, mắt Bạch Kỳ dường như nhìn vào bảng, nhưng hai tay lại đang giấu trong ngăn bàn, chơi rubik 'xoèn xoẹt'.
Mấy thứ như đường cong bậc ba, vectơ không gian, xin lỗi vì y thật sự không hiểu.
Cuối cùng cũng qua được buổi học chiều, Bạch Kỳ cảm thấy mệt mỏi đến mức gần như mất nửa mạng, còn mệt hơn so với khi bế quan tu luyện hai trăm năm.
(Bản edit chỉ được đăng tại wattpad @monn5tuoi)
Trong thực đơn buổi chiều của nhà ăn có sườn heo, chuông tan học vừa vang lên, Lục Mão đã kéo Bạch Kỳ chạy về phía nhà ăn.
"Tử Duy, hai chúng ta đều đẹp trai, lát nữa cứ ngọt ngào gọi mấy tiếng 'chị gái xinh đẹp' là các cô phục vụ sẽ cho thêm đồ ăn."
"Không." Bạch Kỳ từ chối không thương tiếc.
Y đường đường là một thượng thần, lại phải gọi một người phàm tục là chị sao? Bản thượng thần có cần phải mất mặt như vậy không?
"Đừng mà, sườn heo đó ~ sườn heo xào chua ngọt thơm lừng!"
"Dù có là gan rồng mật phượng thì tôi cũng không gọi."
"Tử Duy~" Lục Mão vừa đẩy vừa nài nỉ, dụ dỗ Bạch Kỳ.
"Rầm!" Bị đẩy lảo đảo, Bạch Kỳ đâm sầm vào ai đó.
Bạch Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt lạnh như tấm ván quan tài của Lữ Cảnh Thù, sau đó cúi xuống, nhìn thấy chân mình đang giẫm lên đôi giày trắng của cậu ấy.
"Lữ Cảnh Thù!?" Lục Mão hét lên một tiếng, sau đó nhanh chóng kéo Bạch Kỳ lùi lại 'xoèn xoẹt' để rút khỏi khu vực nguy hiểm.
Mọi người xung quanh cũng lặng lẽ lùi xa một chút, đề phòng bị văng máu.
Cả trường đều biết về mối thù không đội trời chung giữa Mạnh Tử Duy và Lữ Cảnh Thù, đó là mối thù "không chết không thôi".
"Chính cậu tự đâm vào tôi đấy." Lục Mão 'kẻ ác lên tiếng trước'.
Lữ Cảnh Thù không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Kỳ, còn Bạch Kỳ thì bình thản nhìn lại. Người xung quanh tưởng tượng ra những tia lửa điện bắn ra giữa hai người.
"Sợ gì chứ?" Bạch Kỳ tát nhẹ vào sau gáy Lục Mão.
"Cậu một ngày là anh em của tôi, thì tôi sẽ bảo vệ cậu một ngày, ai dám đụng đến cậu chính là đụng vào tôi."
Bạch Kỳ kiêu hãnh nhìn Lữ Cảnh Thù, diễn xuất hoàn hảo sự ngạo mạn, bất trị và kiêu căng của nguyên thân.
Lữ Cảnh Thù run lên, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc.
......
"Ngươi là sủng nam của bổn vương, chỉ cần bổn vương sủng ngươi một ngày, ngươi chính là một phần trái tim của bổn vương, ai dám động đến ngươi tức là đang đâm vào tim của bổn vương."
"Nếu có ai dám làm tổn thương ngươi, ngươi cứ trả thù lại, bổn vương sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi."
......
Thấy Lục Mão vẫn còn đề phòng Lữ Cảnh Thù như đề phòng kẻ trộm, Bạch Kỳ kéo cổ áo đồng phục của cậu ta, lôi thẳng vào nhà ăn.
"Không đánh nhau à?" Lục Mão ngơ ngác hỏi.
Bạch Kỳ lườm hắn một cái, "Không phải cậu nói là biết khó mà lui, tránh mũi nhọn, coi thường hắn về mặt tinh thần sao?"
"Hả?"
"Ra khỏi cổng trường rồi, lấy bao tải trùm hắn lại." Bạch Kỳ bổ sung thêm một câu.
"......" Lục Mão.
"Ký chủ." Hắc Thất nghi ngờ mở miệng, đoán, "Lục Mão không phải là người yêu của anh đấy chứ?"
"...Ngươi bị chập mạch hay nhiễm virus rồi?"
Chẳng phải sao? Hắc Thất nửa tin nửa ngờ, "Nhưng anh rất bao dung với cậu ta."
"Đứa trẻ này thú vị, bản thượng thần thấy thuận mắt, chăm sóc chút cũng không sao."
Giống như Văn Nhân Dư Bách ở kiếp đầu tiên, Chử Cạnh ở kiếp thứ hai, Tạ Văn Nham cùng với Lữ Hoắc Minh ở kiếp thứ ba, y đối xử với bọn họ cũng không tệ, chỉ là hợp ý y mà thôi.
Hắc Thất im lặng một lúc, nhưng vẫn không nhịn được mà nói, "Không muốn xác nhận lại à?"
"Xác nhận bằng cách nào?"
"Cởi quần áo." Hắc Thất thốt lên.
"......" Bạch Kỳ.
"Đồ dê cụ!"
Lữ Cảnh Thù bị bỏ lại một mình nhìn theo hai người trước mặt đang đùa nghịch, trong mắt hiện lên một màu đen đặc quánh như mực, tối tăm và lạnh lẽo đến mức khiến người khác phải khiếp sợ.
Note:
Thế giới này mình khá phân vân về cách xưng hô vì bối cảnh nhân vật đều là học sinh cấp 3. Mình để cách xưng hô như sau mọi người xem xét góp ý nhé!
Bạch Kỳ vẫn gọi là "y", mình định gọi là "cậu" nhưng tính cách BK kiêu ngạo và hơi thiên hướng bề trên nên mình khá phân vân.
Lữ Cảnh Thù gọi hắn, mình định gọi cậu nhưng TG này hình như LCT có ký ức của TG1 mà gọi "cậu" thấy trẻ quá không hợp với người có ký ức ấy, với thấy cách hành xử và thái độ của LCT không giống học sinh cấp 3 lắm ="))
BK - mọi người: Tôi - cậu
Mình vừa đọc vừa edit nên chưa biết còn gì ko, về sau còn mình sẽ note sau nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro